Nạp Thiếp Ký 1

Chương 436: Chương 436: Tìm ra hung thủ






Đối với Tống Vân Nhi, Dương Thu Trì không cần che giấu tình hình tiến triển điều tra của mình. Ngược lại, hắn cần phải cho nàng biết, để nàng học được những kỹ thuật trinh tra thực dụng, đặc biệt là những thường thức pháp y thường dùng không cần đến những thiết bị hiện đại. Đương nhiên, trừ những gì quá hiện đại khiến nàng nhìn là sẽ khiến thiên hạ đại loạn, ví dụ như mấy tính sách tay, kính hiển vi, máy chụp kỹ thuật số vâng vâng, những thứ khác hắn cũng cố bằng cách này hay cách khác để nàng hiểu. Hắn hivọng nàng sau này sẽ trở thành trợ thủ đắc lực của mình.

Dương Thu Trì cho Chương tri huyện, dịch sứ quan cùng Nam Cung Hùng và những người khác ra ngoài chờ, sau đó hắn kéo Tống Vân Nhi đến phòng ngủ của hoàng thượng và hiền phi nương nương, chỉ vào chỗ quan sát lúc nãy, hỏi: "Vân nhi, muội nhìn kỹ coi, xem có phát hiện ra cái gì hay không?"

Tống Vân Nhi cũng học theo cách của Dương Thu Trì, chổng mông bò dưới đất, mũi suýt dí sát mặt đất, nhìn cả nửa ngày rồi ủ rủ nói: "Trừ bụi và mấy mụt đất nhỏ, đâu có cái quỷ gì đâu."

"Rất tốt, chính là mấy cái mụt đất nhỏ đó, nhìn kỹ coi đó là cái gì?" Dương Thu Trì vừa rồi chỉ lấy đi mấy vụn nhỏ, trên mặt đất còn lại một số.

Tống Vân Nhi dùng ngón tay bóp một chút đất bằng đầu tăm đó, đưa lên ánh sáng nhìn một chút, hơi đắn đo nói: "Dường như là.... dường như là vụn than."

"Không sai, mắt của muội rất tốt!" Dương Thu Trì khen, lòng nghĩ ta phải dùng đến kính hiển vi mới nhận ra được, nàng chỉ nhìn thế là nhận ra liền, thiệt là mất mặt quá đi! Tiếp đó hắn nói: "Muội có nghĩ ra chưa, Hiền phi nương nương ngụ ở đây, thời tiết vào mùa hạ, nếu như muốn dụng than đốt để sưởi thì phải đang ở mùa động, còn nếu dùng than để nấu cơm nấu nước gì đó thì không thể đem tới phòng ngủ của hoàng thượng nương nương để nấu, tạo ra khói đen chướng khí thì sao? Cho nên, muội cảm thấy trên mặt đất có than như thế này có kỳ quái hay không?"

Nghe Dương Thu Trì phân tích, Tống Vân Nhi gật đầu: "Đúng a, trong mùa hè nóng bức trong phòng đốt than để làm gì? Hiền phi nương nương sẽ bị thán độc làm cho chết ngay, chẳng lẽ là có người đem lò than vào mưu hại Hiền phi nương nương sao?"

Dương Thu Trì cười vỗ vô vai nàng: "Khả năng này lớn vô cùng! Ta cũng phán đoán như vậy, cho nên ta đã kiểm tra mỗi phòng của những người ngụ tại đây lúc ấy."

Tống Vân Nhi nghi hoặc hỏi: "Kiểm tra phòng người khác làm....?" Vừa hỏi đến nửa chừng, nàng lập tức nghĩ ra nguyên nhân, hưng phấn nói: "Muội biết rồi, hung thủ muốn đem lò than vào phòng của Hiền phi nương nương, dùng cách thần không biết quỷ không hay để làm độc chết nương nương, thì phải tự ở phòng mình đốt cho than cháy lên trước, sau đó mang đến phòng của nương nương, len lén bỏ vào. Nhưng mà, trong phòng có nhiều cửa sổ như vậy, huynh làm sao biết hung thủ mở khung cửa nào bỏ lò than vào chứ?"

"Rất đơn giản, thị nữ Liên nhi nói cô ta nhất mực ở cửa chờ lệnh Hiền phi nương nương, do đó, hung thủ chỉ có thể tận khả năng tránh xa thị nữ Liên nhi ra. Đây chính là song cửa sổ cuối cùng, đương nhiên sẽ chọn nơi đây. Hơn nữa, vị trí này vừa khéo đối với đầu giường, người ngủ ở trên giường là Hiền phi nương nương sẽ không nhìn thấy động tĩnh ở phía trên đầu mình, đó chính là cách để đảm bảo tính ẩn mật tối đa."

Tống Vân Nhi gật đầu, tiếp theo đó lại nghi hoặc nói: "Muội nhớ Liên nhi đã từng nói qua, rằng thái y nói Hiền phi nương nương bị âm hư, cần phải tránh gió lạnh, do đó trong mùa hè cũng không thể mở cửa sổ ngủ. Cửa sổ nếu như đã đóng, hung thủ làm sao có thể từ bên ngoài mở ra đưa lò than vào?"

"Điều này nói rõ hung thủ trước đó đã từng tiến vào phòng của nương nương!" Dương Thu Trì khẳng định, "Và nhân lúc người ta không đề phòng, len lén gạt đi chốt của cửa sổ này."

Tống Vân Nhi ngẫm nghĩ, lắc đầu nói: "Vẫn không đúng, cho dù lò than đặt ở trên đầu của nương nương, nương nương không thể phát hiện hung thủ mở cửa sổ thòng lò than vào, nhưng ánh sáng của lò than sẽ hấp dẫn sự chú ý của nương nương. Muội từng nghe nói, khi nương nương ngủ thường rất sợ ánh sáng! Do đó đối với ánh sáng nhất định sẽ có độ mẫn cảm nhất định."

Dương Thu Trì đáp: "Không sai, nhưng mà hung thủ có thể tiến vào phòng của nương nương, cho thấy nhất định là người nào đó thường gần gủi bên cạnh nương nương. Và vì thế, hung thủ hoàn toàn có thể biết rõ điểm này, nhất định sẽ nghĩ biện pháp che ánh sáng đi. Như vậy nương nương sẽ không phát hiện được." Dương Thu Trì mỉm cười.

"Che lại? Dùng cái gì để che?"

"Trước hết muội hãy nhìn cái này sẽ biết ngay được đáp án." Dương Thu Trì kéo tay Tống Vân Nhi đến phòng mà hắn kiểm tra vừa rồi, chỉ vào cái ấm sắt nấu nước để trên bàn: "Muội nhìn coi có phát hiện gì không?"

Tống Vân Nhi trước hết giở hổng ấm, lắc lắc, thấy nó trống không, nhìn kỹ không phát hiện được gì, đang nghi hoặc, chợt ơ lên một tiếng, nhìn vào cái vòng tròn màu vàng in dấu trên bàn: "Đó là cái gì?"

Nàng từ từ đặt ấm sắt trở về dấu vết đó, thấy hoàn toàn vừa khít! Tống Vân Nhi cao hứng reo lên: "Muội biết rồi, đây chính là dấu ấn của cái ấm tạo ra trên bàn! Cho thấy, lúc đó hung thủ đã dùng cái ấm này trùm lên trên lò lửa, che ánh lửa phát ra, tránh bị nương nương phát hiện. Do ấm sắt này có thể bị lửa đốt nóng, do đó sau khi mang về để lại trên này, nó đã tạo ra dấu ấn cháy nám trên bàn!"

"Rất đúng!" Dương Thu Trì khen ngợi gật đầu, bước tới chỗ vừa lấy mấy mụn than dưới đất, nói: "Nơi này cũng có ít than vụn, sau khi ta kiểm nghiệm, thấy hoàn toàn phù hợp với đặc điểm của mấy mẫu phát hiện được dưới cửa sổ trong phòng nương nương, cho thấy đây là cùng một loại than!"

Tống Vân Nhi vỗ tay nói: "Như vầy thì rõ rồi, hung thủ khi vào phòng nương nương đã lén mở chốt cửa sổ cuối cùng trong phòng nương nương, sau đó lẻn vào phòng để than lấy lò than và than trở về phòng mình nhóm lửa lên, trùm cái vò sắt đun nước lên, khi đoán là nương nương đã ngủ bèn mang đến sau cửa sổ phòng nương nương, bỏ vào trong, đóng cửa sổ lại, lợi dụng hơi độc từ than giết chết nương nương. Do lò than lấy từ phòng để than ra, trên đất có vụn than, cho nên lò than cũng dính vụn than, cho nên mói lưu lại những vụn than rơi rớt ở trong phòng hung thủ khi nhóm lửa và ở chỗ đặt lò trong phòng nương nương!"

"Phân tích rất tuyệt!" Dương Thu Trì khen, "Do dịch trạm này đơn giản vô cùng, phòng hoàng thượng và nương nương ngủ rất nhỏ, thán độc nhanh chóng lan ra cả phòng. Thứ độc này không có màu không có vị, người trúng độc chỉ cảm thấy nhức đầu buồn nôn ói mữa, nhưng đến khi cảm nhân được điều này thì cơ thể của người trúng độc đã thiếu dưỡng khí nghiêm trọng nên không có chút sức lực nào, không có cách gì kêu cứu hay bỏ chạy, cuối cùng chỉ còn chờ chết."

"Nếu như trong phòng có thán độc, người đến sau sao lại không có ai bị độc hết?"

"Nếu bị trúng độc ngả xuống, như vậy chẳng phải là lộ ra âm mưu sao?" Dương Thu Trì mỉm cười, "Hung thủ dùng thán độc giết người, chính là muốn người khác tra không ra. Nói thật, trong mùa hè mà dùng phương pháp này để giết người, những thái y ấy e rằng sẽ mãi chẳng chẳng ý đến. Bọn họ hành nghề khám bệnh, cho nên khi tra người chết đều nghĩ đến bệnh trước, chỉ theo tập quán mà nghĩ đến bệnh gì đó mà thôi. do đó, sau khi hung thủ len lén lấy đi lò than, khẳng định sẽ mở cánh cửa sở phía sau đó ra, để hơi độc bên trong tan đi hết. Và khi đoán là hơi độc tan hết rồi, y sẽ trở lại đóng cửa sổ. Thời gian trong vòng một đêm đủ để hung thủ lợi dụng làm được những chuyện này."

Tống Vân Nhi ngẫm nghĩ, mỉm cười tìm chỗ hổng của hắn: "Ca, huynh chỉ bằng mấy vụn than ở dưới đất mà tra ra kết luận thế này, chẳng phải nói ra nghe mà sởn cả tóc gáy hay sao?"

Dương Thu Trì cười, kéo nàng đến căn phòng để tha, chỉ vào cái lò than ở gian ngoài nói: "Chỗ này sau khi hoàng thượng đi rồi thì bị phong tỏa, vẫn còn bảo lưu dáng vẻ lúc trước. Muội nhìn kỹ coi, xem có phát hiện được gì hay không?"

Tống Vân Nhi cúi người xuống, kiểm tra từng lò đốt một, lắc đầu đáp: "Chẳng có gì đặc biệt a!"

Dương Thu Trì hơi thở dài: "Ta chẳng nói là bất kỳ phạm tội gì cũng để lại dấu vết hay sao, chỉ là xem xem muội có thể phát hiện được nó không thôi. Những dấu vết này hiện rõ trước mặt, muội không phát hiện được thì không phá nổi án."

Tống Vân Nhi không phục, cúi người xuống quan sát kỹ lần nữa, chợt ơ lên một tiếng, xách một cái lò lên, nhìn kỹ vào trong lò, lại đưa tay vào trong quẹt một nhúm bụi than đen xì: "Đây là cái gì? Kỳ quái à."

Trong mắt Dương Thu Trì đã có ý cười: "Muội phát hiện có gì đó kỳ quái thì hãy nghĩ kỹ coi, rốt cuộc là kỳ quái ở chỗ nào?"

Tống Vân Nhi tử tế quan sát một hồi, đột nhiên mắt sáng lên, bỏ lò xuống tiến vào trong phòng, quan sát kỹ một hồi, chạy ra cao hứng nói: "Muội biết rồi!"

"Biết cái gì?" Dương Thu Trì đối với phản ứng nhanh nhẹn của Tống Vân Nhi vô cùng vừa ý, quả thật là nhân tài có thể dạy dỗ a!

Tống Vân Nhi chỉ vào lò than trên đất nói: "Đây chính là lò than mà hung thủ dùng để đốt than làm độc chết Hiền phi. Hung thủ tính toán sau khi Hiền phi nương nương bị độc chết rồi, trở lại cửa sổ đó lấy lò đi, trở về phòng của mình dùng nước trong vò diệt lửa trong lò, sau đó tùy tay bỏ ấm nấu lên bàn, xách lò than trở về phòng để than, đổ than đã cháy lên mặt đất, đặt lò trở lại vào gian ngoài. Vừa rồi muội nhìn trong đó phát hiện than bị lửa đốt một nữa rồi bị diệt, và còn lấy lên chút tro tàn bị nước đổ diệt lửa!

Bốp bốp bốp! Dương Thu Trì vỗ tay cười nói: "Tinh túy! Diễn tả lại án thập phần chính xác! Tìm được chứng cứ này cộng với chứng cứ vụn than và bình sắt nấu nước lúc nãy sẽ hình thành một sợi dây liên kết hoàn chỉnh, và sự suy đoán này có thể thành lập được rồi!"

Tống Vân Nhi cũng cười, ngẫm nghĩ hỏi: "Hung thủ rốt cuộc là ai?"

"Từ tình huống điều tra rõ ràng là người hại Hiền phi nương nương là kẻ ở gần bên nàng ta. Phạm vi này rất nhỏ, không khó để tìm ra hung thủ thật sự. Muội thử nghĩ kỹ xem, ắt sẽ phát hiện chân hung là ai."

Tống Vân Nhi nhíu mày suy nghĩ, nói: "Người bên cạnh nương nương! Hung thủ muốn đem lửa than đốt lên, thời gian không thể ngắn, sau đó đem lửa đi diệt, sản sinh khói sẽ dễ dẫn tới sự chú ý của người khác, do đó cần phải thực hiện ở nơi ẩn bí. Do đó, có khả năng nhất là làm ở phòng của mình. Trong dịch trạm này phòng ốc không nhiều, có thể ở một mình một phòng không thể là cung nữ hay thái giám thường, chẳng lẽ là...."

Dương Thu Trì gật đầu khen ngợi: "Không sai, chính là Vương Tư Thái. Muội nếu như nhớ lại cẩn thận một chút, thì sẽ nghĩ ra ngay. Căn cứ vào lần khám nghiệm hiện trường trước, cùng lời của tư lễ thái giam Kim Lương, thì phòng chúng ta vừa phát hiện cái ấm sắt nấu nước đó chính là phòng của Vương Tư Thái."

"Muội.... muội lúc đó không để ý ai ở trong phòng nào a, hi hi..." Tống Vân Nhi hơi ngượng, "Như vậy xem ra Vương Tư Thái dùng thán độc độc chết Hiền phi nương nương rồi. Do thái y chẩn đoán nương nương bị bạo bệnh mà vong, cho nên không ai hoài nghi Hiền phi nương nương bị người sát hại. Lữ Hoàn Cơ mỹ nhân cũng không biết chân tướng này, cũng cho nương nương là bệnh chết, cho nên mới gây vụ vu cáo hãm hại, quyến rũ Cẩu Giản, đổ trà có độc vào cổ của thi thể của nương nương, khiến cho chúng ta bị lầm."

"Đúng, Vương Tư Thái cũng không nghĩ được kết quả này, ả ta xem ra đang vui mừng vì có được quan hệ tốt với Hiền phi nương nương, không có liên hệ gì tới Lữ Hoàn Cơ và Lữ Viên Thiện hai vị mỹ nhân, cho nên trong lần theo xuất chinh lần đó, Kim Lương, Liên Nhi cùng các cung nữ thái giám khác đều bị giết sạch, chỉ có mình ả là may mắn thoát chết. Điều này xem ra là điều mà ả không thể nghĩ ra khi gây án."

Tống Vân Nhi nói: "Vương Tư Thái này không phải là có quan hệ rất tốt với nương nương hay sao? Thậm chí hoàng thượng còn để ả đồng hành với Hiền phi nương nương, vì sao ả lại giết hiền phi chứ?"

Dương Thu Trì dùng đôi mắt khen ngợi nhìn Tống Vân Nhi: "Rất tốt, hiện giờ muội đã biết đến lý lẽ lập mưu trước rồi hành động sau rồi, nếu là đổi lại lúc trước, muội sẽ nhảy cẫng lên đòi đi bắt người rồi. Hà hà."

Tống Vân Nhi cũng cười hi hi: "Muội cũng nghĩ Vương Tư Thái này khẳng định là có mục đích xuất phát không phải là giết chết Hiền phi nương nương, nhân vì bằng địa vị và tướng mạo của ả, còn chưa đến lượt ả tranh sủng. Do đó, rất có khả năng là ả chịu sự chỉ sử của phi tần nào đó, mượn thời cơ này trừ Hiền phi nương nương. Nhưng mà, Vương Tư Thái vì sao lại chọn dịch trạm ở Lâm thành này để hạ thủ chứ?"

"Xét về sự tương đối, thì cảnh giới trên đường đi so với hoàng cung có nhiều chỗ hở hơn nhiều, khả năng đác thủ nhất định sẽ cao hơn. Căn cứ lời của Kim Lương, dịch trạm có sự phòng thủ giống như hoàn cung, giới bị ở ngoài khẩn những ở trong lỏng. Hoàng thượng và nương nương vào ngụ trong dịch trạm rồi, đại nội thị vệ đều ở xung quanh vườn cảnh giới. Trong vườn thì đầy thái giám và cung nữ tùy hành. Vương Tư Thái là thân tín của nương nương, có thể tùy ý đi lại. Xem ra ả sau khi phát hiện căn phòng có chứa than đó, nghĩ ra phương pháp giết người mà người khác không hề nghĩ tới. Kết quả chứng minh là phương pháp này rất hữu hiệu, dường như là lừa được mọi người."

"Nhưng vẫn không thể nào thoát khỏi đôi mắt tinh tường của ca ca của muội!" Tống Vân Nhi cười hi hi, ngẫm nghĩ rồi tự lẩm bẩm: "Vương Tư Thái rốt cuộc là do ai sai bảo tiến hành độc sát Hiền phi nương nương?"

"Đáp án này chỉ sợ chỉ có Vương Tư Thái mới nói cho chúng ta biết được."

"Ý tứ của huynh là bắt ả tra hỏi?"

Dương Thu Trì lắc đầu: "Không, lần này cần phải tìm ra nguyên hung phía sau, khiến y chường mặt ra mới thu lưới. Nếu không, một khi Kỷ Cương nhúng tay vào, dưới khốc hình, chỉ sợ Vương Tư Thái lại khai bậy khai bạ, cuối cùng gây ra thêm một tràng đồ sát đầy máu tanh nữa. Chúng ta cần phải tra rõ cả án, sau đó bẩm báo với hoàng thượng, để tránh liên lụy đến những người vô tội."

Lời thì nói thế, nhưng từ những trận đại đồ sát trước đây, Dương Thu Trì biết với cá tính của Minh Thành Tổ, cho dù đã tra ra rõ người đứng sau lưng chỉ sử rồi, thì hắn không còn gì để khống chế nữa. Chuyện hiện giờ của hắn là tìm ra chân hung.

Tống Vân Nhi nói: "Bước tiếp theo chúng ta làm gì?"

"Vương Tư Thái khẳng định là chịu người chỉ sử, nếu như ả phát hiện mình nguy hiểm, nhất định sẽ đi tìm người sai bảo, nhờ cho người đó nghĩ biện pháp an bài cho ả chạy trốn. Do đó, chúng ta vẫn dùng biện pháp cũ - đả thảo kinh xà! Khiến tiểu xà dẫn chúng ta đến tìm ra động rắn của nó, biết rắn trong động là ai!"

Đám người của Dương Thu Trì lập tức khởi trình trở về kinh thành.

Do lần này đã tra ra chân hung, để tránh khỏi đêm dài lắm mộng, hắn đi suốt ngày đêm, vài ngày sau đó đã trở về kinh thành.

Trở về đến Dương phủ, hắn báo cho Phùng Tiểu Tuyết và mọi người sơ qua mọi chuyện, lưu lại Hồng Lăng và đội hộ vệ, rồi mang theo Tống Vân Nhi, Nam Cung Hùng cùng sáu thiếp thân hộ vệ tiến vào hoàng cung, thuận lợi tìm đến được Vương Tư Thái.

Vương Tư Thái thấy cẩm y vệ đồng tri Dương Thu Trì cùng mọi người lần thứ hai đến tìm mình, hơn nữa là sau khi rất nhiều cung nữ và thái giám bị giết, không khỏi vô cùng khẩn trương.

Sau khi Dương Thu Trì ngồi xuống, không để ý gì đến trà thơm do Vương Tư Thái cho cung nữ dâng lên, lệnh cho Vương Tư Thái ngồi xuống, sau đó dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn ả, cả buổi không nói tiếng nào.

Vương Tư Thái cảm thấy chẳng có chỗ nào để đặt chân tay, sắc mặt tái nhợt, nhãn thần hoảng loạn, cúi đầu chờ Dương Thu Trì hỏi.

Dương Thu Trì lạnh lùng nói: "Vương Tư Thái, bổn quan đã tiến hành khai quan nghiệm thây trở lại, phát hiện một chút manh mối. hiền phi nương nương không phải là bạo bệnh chết, và cũng không bị người ta dùng tì sương hạ độc chết, mà là bị người ta dùng thán độc chết!"

Vương Tư Thái hơi chấn động thân người, cúi đầu y như cũ, hai tay giao nhau xắn chặt, hơi run run.

Dương Thu Trì cười hăng hắc: "Vương Tư Thái, ngươi dường như rất khẩn trương a, làm sao vậy?"

"Không... không có gì..." Vương Tư Thái miễn cưỡng cười, bỏ hai tay ra, trong lòng bàn tay toàn mồ hôi.

Dương Thu Trì nói: "Bổn quan nhận thấy rằng hung thủ này có thể dùng lò sưỡi sản sinh thán độc, độc chết nương nương, nhất định là người thân thuộc bên cạnh nương nương! Hơn nữa, kẻ đó còn tự có phòng của mình, có thể tùy ý đi lại trong dịch trạm, người như vậy không nhiều."

Vương Tư Thái đặt hai tay lên đùi, không tự chủ nắm chặt váy, thần tình càng hoảng loạn.

Dương Thu Trì từ từ chồm người tới, ghé sát đầu nhìn Vương Tư Thái trừng trừng: "Ngươi sao vậy? Sinh bệnh rồi sao?"

Vương Tư Thái cười lắc đầu: "Dương hầu gia, hung.... hung thủ này thật là độc a, không ngờ có thể nghĩ ra được việc dùng than trong dịch trạm đốt tạo thành thán độc giết nương nương, xem ra là quá giảo hoạt rồi!"

Dương Thu Trì khẽ mỉm cười: "Ta vừa rồi không có nói là hung thủ dùng than trong dịch trạm để đốt tạo ra thán độc, ngươi làm sao mà biết vậy?"

Vương Tư Thái cả kinh, mặt không còn hạt máu, run rẫy nói: "Tôi... tôi.... tôi đoán vậy...."

"Hắc hắc hắc, Vương Tư Thái thật là tuyệt đỉnh thông minh nghe!" Dương Thu Trì mỉm cười từ từ ngồi xuống, "Bổn quan lần này tìm ngươi, là muốn hỏi thử rốt cuộc ngươi có biết rốt cuộc là ai làm không? Hay là nói có ai đáng phải hoài nghi hay không?"

Vương Tư Thái hơi thở phào: "Lần trước... lần trước có rất nhiều cung nữ, thái giám tùy hành đều đã bị chém đầu rồi, tôi thật không nghĩ ra... là ai nữa..."

Dương Thu Trì đứng dậy, lạnh lùng nói: "Vương Tư Thái, có cái gọi là lưới trời lồng lộng mà một sợi lông cũng không thoát. Cho dù rất nhiều người theo cùng đều đã chét, những cũng có lúc người chết cũng biết nói chuyện. Cứ thử coi ta có thể làm sao khiến họ nói thôi. Bổn quan đã tra ra một bước, ngày án này được tra ra rõ ràng không còn bao lâu nữa. Hung thủ sát hại hiền phi nương nương nhất định sẽ chết thảm hơn hiền phi gấp trăm nghìn lần!"

Phất ống tay áo, Dương Thu Trì dẫn theo Tống Vân Nhi, sáu hộ vệ cùng Nam Cung Hùng chuyển thân rời khỏi phòng, chỉ còn lại Vương Tư Thái tái nhợt ủ rũ như con gà chết.

Ra khỏi cổng, Dương Thu Trì nháy mắt ra hiệu cho Tống Vân Nhi, Tống Vân Nhi gật đầu. Sau đó, hắn cùng Nam Cung Hùng và các hộ vệ ra khỏi hoàng cung, chỉ còn lưu lại một mình Tống Vân Nhi chuyển người biến mất sau phòng.

Dương Thu Trì cùng mọi người trở về Dương phủ, vừa rồi tiến vào nhà thoắt cái đã đi, còn chưa kịp nói chuyện, lúc này Dương Thu Trì trở về, chúng nữ đều vây lấy.

Thấy bộ dạng cười ha ha của hắn như vậy, Phùng Tiểu Tuyết hỏi: "Thế nào? Sự tình thuận lợi không?"

"Rất thuận lợi," Dương Thu Trì gật đầu, "Từ khi đến kinh thành, cứ ãi cả thấy bị đè nặng, áp ức, còn chưa được sảng khoái lần nào, ha ha."

Tống Tình hiếu kỳ nhìn ra sau lưng Dương Thu Trì, hỏi: "Ơ? Cái đuôi nhỏ của chàng đâu?"

"Vân Nhi có trọng nhậm khác!" Dương Thu Trì đưa mắt nhìn Tần Chỉ Tuyệ ẵm hài tử, cười ha ha bước tới. Tần Chỉ Tuệ sinh con gái vào ngày thứ hai, thì Dương Thu Trì đã vội vàng đến Sơn đông tra án, còn chưa nhìn kỹ con.

Dương Thu Trì ẵm con gái lên, cười hi hi nhìn nói: "Ừ, mắt to, sóng mũi cao, môi trái tim, không tệ a, tương lai nhất định là một tiểu mỹ nhân!"

Tần Chỉ Tuệ phì cười: "Còn nhỏ thế mà nhìn ra được à?"

Dương Thu Trì trừng mắt: "Sao mà không nhìn ra được, đường đường là thiên kim của Dương hầu gia ta không phải là nguyện thẹn hoa nhường thì cũng trầm ngư lạc nhạn!" Hắn cúi đầu, dùng mũi cụng cụng vào cái mặt nhỏ xíu của con gái, hỏi lại: "Có phải không nè, tiểu lạc nhạn!"

"Cái gì mà tiểu lạc nhạn? Khó nghe quá trời!" Tống Tình ở bên cạnh giãy nãy.

Phùng Tiểu Tuyết ở bên cạnh nói: "Đúng a, phu quân, đoạn thời gian này chàng bận nhiều chuyện tra án quá, chưa đặt tên cho hai con!"

Liễu Nhược Băng đang ẵm con cho bú, nghe lời này cũng cười nói: "Đúng đó, thiếp cũng không biết gọi làm sao, chỉ có thể gọi là bảo bối trước, đã đến lúc đặt tên rồi."

Dương Thu Trì nhớ lại cách đặt tên của Vi Tiểu Bảo trong Lộc Đỉnh Ký, liền cười ha hả nói: "Được, con trai lớn thì gọi là Đồng Chuy (chùy đồng), con gái thứ hai gọi là Bản Đắng (ghế đẩu)! Rồi cúi đầu nhìn con gái trong lòng hỏi: "Có đẹp không con, tiểu bản đắng!"

Chợt nghe nói con trai gọi là Đồng Chuy, tuy tên có hơi quê một chút những cũng miễn cưỡng qua được, chứ tên của con gái lại là Bản Đắng, thì chúng nữ đều ngẩn ra, sau đó ai nấy đều bật cười ha hả.

Tần Chỉ Tuệ đỏ mặt, luôn miệng giãy nảy: ".... không chịu..."

Hồng Lăng mỉm cười đỡ tay Tần Chỉ Tuệ: "Chỉ Tuệ tỷ tỷ, tỷ đừng lo, lão gia là chọc tỷ thôi, chàng ấy sao nỡ cấp cho con gái tên như vậy chứ."

Dương Thu Trì hôn lên mặt con, cười ha ha bảo: "Ta sao lại không nỡ, tiểu bản đắng nghe hay quá trời, có phải không bảo bối tiểu bản đắng?"

Dương mẫu cười nói: "Được rồi được rồi, đừng có ghế đẩu này ghế bành nọ nữa, quen rồi khó nghe thấy mồ."

Tống Tình lên tiếng: "Đúng rồi đó lão gia, lão gia còn không mau ban cho các con những cái tên đẹp và có ý nghĩa đi!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.