Nạp Thiếp Ký 1

Chương 398: Chương 398: Tình Lữ sơn trang




Phóng mắt nhìn lên, toàn bộ tòa núi đều ngập chìm trong tuyết trắng xóa, như ngọc như thúy, ấy chính là Niên Bảo Ngọc Tắc thần sơn.

Tôn Tiểu Ngũ – người làm nhiệm vụ hướng đạo - chỉ vào một đỉnh núi lung linh cao ngất, nói: "Theo truyền thuyết đương địa, sơn thần của tòa Niên Bảo Ngọc Tắc này là con gái thứ ba của sơn thần hóa thân. Mọi người nhìn xem, nàng đang dựa vào chân nghe phụ thân nói chuyện. Dưới chân núi có hai cái hồ, đó chính là tiên nữ hồ và yêu nữ hồ. Còn thạch bích lớn bên kia chính là Tiên nữ đài, nơi thành hôn của con gái thứ ba của sơn thần huyễn hóa thành người và tổ tiên của Tạng tộc lưu lại.

Các truyền thuyết hầu hết là rất mỹ lệ, rất biết cách đánh động nhân tâm. Liễu Nhược Băng nhìn đỉnh núi đến xuất thần: "Thật rất giống, khi xưa ta đến đây không hề chú ý đến những thứ này."

Dương Thu Trì nắm tay Liễu Nhược Băng: "Băng nhi, lúc đó nếu ta có thể ở cạnh nàng, thì nhất định sẽ phát hiện."

Từ khi rời khỏi chùa, nói những lời thề hẹn kiếp này kiếp sau, Dương Thu Trì đã vứt hết mọi cố kỵ, dũng cảm cầm lấy tay Liễu Nhược Băng giống như một đôi tình lữ vậy. Liễu Nhược Băng mới đầu còn muốn tránh né, nhưng Dương Thu Trì cứ cố chấp, riết rồi nàng cứ để mặc hắn nắm. Liễu Nhược Băng kỳ quái hỏi: "Vì sao như vậy?"

Dương Thu Trì dùng tay còn lại chỉ vào hai tòa núi: "Nàng nhìn xem, ta thấy họ như đôi tình nhân, sơn thần thì đứng, dựa vào nữ tử bên cạnh sơn thần, xem ra họ là một đôi yêu nhau. Nàng xem họ dựa vào nhau thân mật như vậy, chẳng phải là một đôi tình lữ hay sao?"

Liễu Nhược Băng nhìn kỹ: "Đúng a, thật giống."

Dương Thu Trì lại chỉ vào hồ nước xanh biếc dưới hai tòa núi: "Nhìn! Cái hồ đó như cái kính trang điểm của nữ nhân, người nam đang chảy tóc cho nàng." Liễu Nhược Băng như có cảm giác, dựa thân vào người hắn, ừ nhẹ một tiếng, phảng phất như đã nhìn thất đôi tình nhân dựa nhau bên hồ.

"Trên cao đó là ta," Dương Thu Trì ôn như hôn nhẹ lên tóc nàng, "Ngồi dựa đó chính là nàng."

Liễu Nhược Băng từ từ xoay mặt lại, ánh mắt sáng long lanh, giống như ngọn núi tuyết lặp lòe dưới ánh dương quang.

Dương Thu Trì dịu dàng hỏi: "Băng nhi, đêm nay chúng ta ngụ lại bên hồ nhé, chịu không?"

"Dạ...!" Liễu Nhược Băng gật đầu, "Nhưng mà, chúng ta hiện giờ đã ở gần địa giới của Quán Đỉnh pháp vương, mọi người cần phải cẩn thận."

Nam Cung Hùng gật đầu, phân công gia tăng cảnh giới, mọi người hướng về cạnh hồ mà tiến. Cuối cùng thì cũng đến bên hồ, vừa rồi lúc ở xa, toàn bộ khung cảnh giống như tình không vạn lí, nhưng khi đến cạnh hồ, thì khí hậu đầy sương mù, gió lạnh từng trận, từng bông tuyết rơi đầy. Tống Vân Nhi và Hồng Lăng đỡ Liễu Nhược Băng xuống xe ngựa. Hồng Lăng lạnh run lập cập, Dương Thu Trì vội lấy từ trong xe một bộ áo dày khoác lên người nàng, bảo: "Cần chú ý, khí hậu ở đây biến hóa vô thường, đừng có để lạnh."

Hồng Lang cười, lập tức hít hít mũi: "Đa tạ lão gia..! Hách xì...!" Rốt cuộc thì vẫn nhảy mũi, chọc cho mọi người phải bật cười.

Dương Thu Trì cũng cười: "Thời tiết này thật là đúng như mặt của con nít, nói biến là biến."

"Tước gia, cái này cũng có lời giải thích đó," Tôn tiểu ngũ hướng đạo cười, chỉ vào hai cái hồ: "Thời tiết này chịu ảnh hưởng tâm tình của Tiên nữ hồ và yêu nữ hồ."

"Ha ha, sao lại ảnh hưởng?"

"Nếu như tiên nữ thần vui vẻ, thì bầu trời sẽ quang đãng đầy tình, thần sơn cũng có thể nhìn thấy, cảnh sắc mỹ lệ phi thường; Nếu như yêu nữ thần phát giận, thì ông trời sẽ trở mặt, hoặc là mây đen che kín, hoặc gió mưa ngất trời, hoặc hoa tuyết tung bay, nhìn không thấy thần sơn."

"Ha ha!" Tống Vân Nhi cười nói:"Thì ra hai cái hồ này là do yêu tinh biến thành, lại hay phát tì khí!"

Tôn Tiểu Ngũ xua loạn hai tay: "Cô nương, không nên nói loạn, nếu mà để cho hai nữ thần nghe được thì không xong đâu. Nếu là sơn thần nghe được, còn có thể đại họa lâm đầu nữa!"

"Sao lại có đại họa đổ xuống đầu chứ?" Tống Vân Nhi kỳ quái hỏi.

"Nghe nói a, sơn thần mà nổi giận, nhẹ thì mưa tuyết dập dồn, làm cho người lạnh cóng sắp chết, nặng thì cuồng phong dữ dội, có thể cuốn cả đá lên trời, huống chi là người! Cộng thêm nữa là mấy ngày mấy đêm đổ tuyết lớn, thò tay ra không thấy ngón tay, đông nam tây bắc đếu không phân rõ, chờ đến trời trong xanh lại thì không thấy người đâu nữa, đó chẳng phải là bị sơn thần ăn thịt rồi hay sao?"

Tên Tôn Tiểu Ngũ này có vẻ vô cùng kính sợ sơn thần, vừa nói vừa không ngừng chấp tay vái thần sơn.

"A, xem ngươi nói giống thật quá, và có lẽ là thật như vậy rồi." Tống Vân Nhi ngước đầu nhìn lên Niên Bảo Ngọc Tắc thần sơn hiện giờ đã hoàn toàn bị mây mù che phủ, ngoại trừ sướng khói cuồng cuộng, không nhìn thấy gì cả, bất giác cảm thấy bực mình.

Lúc này Nam Cung Hùng và các hộ vệ đã bắt đầu hạ trại ở cạnh hồ. Hồng Lăng lấy một giỏ trái cây từ xe hàng đến, Dương Thu Trì cầm lấy một quả mơ khô đưa cho Tống Vân Nhi. Tống Vân Nhi tiếp lấy bỏ vào miệng cắn một cái, không nhai, dùng tay miết miết, bấy giờ mới phát hiện nó đã lạnh cứng đanh. Hồng Lăng cũng phát hiện, áy náy cười nói: "Em không ngờ dưới núi tuyết này lạnh như vậy... để em coi xem có món gì chưa đông không."

"Được rồi Hồng Lăng!" Tống Vân Nhi ngăn lại, rồi bước đến cạnh Liễu Nhược Băng, "Cho dù là không đông thì cũng lạnh băng băng, trong thời tiết quỷ quái thế này,nếu có thể nấu một món canh nóng gì đó uống thì hay biết mấy, đúng không sư phụ?"

Liễu Nhược Băng đoán biết là học trò của mình sắp có chủ ý quái quỷ gì đây, cười hỏi: "Con định nhờ Hồng Lăng nấu cái gì ngon để ăn thì nói đi, giả vờ gì thế?"

"Hi hi...!" Tống Vân Nhi cười, chuyển thân nói với Hồng Lăng: "Đại sư phụ, đêm nay cho chúng tôi món gì ngon ăn đây? Môn bữa nướng nữa hả?"

"Nướng trui quá nhiều mỡ, cứ ăn thịt mỡ hoài Liễu tiền bối có thể không thích." Hồng Lăng cười cười nhìn Liễu Nhược Băng. Cô gái này cũng biết thương người! Dương Thu Trì than thầm, gật đầu nói: "Đúng vậy, nướng trui quá ngậy, chúng ta đổi cái gì mới và tươi đi."

Tống Vân Nhi xoay chuyển ánh mắt, nhìn vào mặt hồ, cười hỏi: "Ăn cá thế nào? Chúng ta câu cá cho em làm món cá hấp hay canh cá gì đó có được không? Ta ghiền cái món cá hấp của em quá, nghĩ đến là chảy nước miếng ngay!"

Thấy nàng ra vẻ ham ăn như vậy, Hồng Lăng cười khúc khích: "Được a, nhưng mà chúng ta không có công cụ bắt cá, làm sao bắt được chứ?"

"Trên hồ này xem ra có ngư dân a!" Tống Vân Nhi ngước mắt nhìn ra hồ, nhìn mãi mà chẳng thấy con thuyền nào, "Kỳ quái, ngư dân chạy đâu hết rồi?" Tống Vân Nhi gọi Tôn tiểu ngũ đang cùng bọn Nam Cung Hùng dựng lều lại hỏi: "Ai! Hồ này sao không có ngư dân nào hết vậy?"

"Ngư dân?" Tôn tiểu ngũ cười cầu tài đáp: "Cô nương, hồ này không có ngư dân nào đâu."

"Vì sao?" "Nhân vì người ở đây không ăn cá, đặc biệt là cá trong hồ này." "A? Chẳng lẽ cá ở đây cũng là thần tiên, không thể ăn hay sao?" "Cái đó thì không phải... ha ha, cái này..." Tôn tiểu ngủ há miệng ú ớ không biết giải thích thế nào. Thấy Trương Tiểu Ngũ làm ra vẻ khó xử, Dương Thu Trì vội phản ứng. Hắn nhớ lúc còn là sinh viên đã từng đọc tư liệu mô tả tập tục thủy táng của dân tộc Tạng, liền nói: "Nhân vì hồ này là để mai táng người chết, đúng không?" A! Đến lúc này thì ngay cả Liễu Nhược Băng cũng cả kinh. Tống Vân Nhi hồ nghi nhìn Dương Thu Trì, lại nhìn Tôn Tiểu Ngũ, thấy Tôn Tiểu Ngũ áy náy gật đầu: "Đúng vậy, lão bá tánh xung quanh đây đều khốn cùng, sau khi chết rồi không có tiền mời lạt ma đến tụng kinh siêu độ, càng không có tiền thỉnh thiên táng sư làm thiên táng, liền khiêng đến bên yêu nữ hồ, đưa thi thể vào trong hồ, coi như cung phụng sơn thần, hồ nữ..."

"Đừng nói nữa! Cá trong hồ này ta không ăn đâu!" Tống Vân Nhi lùi lại vài bước, như sợ người ta muốn cưỡng bức nàng ấy ăn cá vậy. Những người khác đều nhíu mày. Hồng Lăng miễn cưỡng cười nói: "Vậy chúng ta không ăn cá nữa, trên xe còn có mấy món rau củ và thịt trâu ướp, em làm cho mọi người ăn nhé, được không?" Trong lúc nói chuyện, Liễu Nhược Băng đột nhiên trầm giọng: "Có người đến!"

Mọi người nghe thế vội nhìn xung quanh, chẳng mấy chốc quả nhiên thấy dưới chân thần sơn có đám hơn mười người ngựa chạy lên. Nam Cung Hùng huýt gió, các hộ vệ lập tức bày thành đội hình chiến đấu, bảo hộ xung quanh Dương Thu Trì và mọi người. Mã đội đến rất nhanh, chẳng đầy một tuần trà là tới trước mặt, đều là một đám lạt ma trọc đầu trong trang phục lạt ma. Người đi đầu là một đại hán vạm vỡ, mặc trang phục lạt ma đỏ sậm. Trong tiết trời lạnh thế này, vị lạt ma này chỉ mặc có một làn áo, hơn nữa tay còn để hở ra ngoài, so với y phục của Tống Vân Nhi mặc còn ít hơn. Đại hán vạm vỡ ấy nhảy xuống ngựa, lí xô lí xào nói cái gì đó, Tôn Tiểu Ngũ vội vã bước tới, hồi đáp lại y. Dương Thu Trì nhìn về phía Liễu Nhược Băng, thấy nàng cũng đầy vẻ nghi hoặc, biết là nàng không biết những người này. Dù sao thì tính từ ngày nàng lên khiêu chiến với Đế Lạc tới nay đã hơn mười năm rồi. Tôn Tiểu Ngũ nói một hồi, dẫn người đó đến trước mặt Dương Thu Trì, giới thiệu: "Tước gia, bọn họ là đệ tử dưới trước của Đế Lạc Quán Đỉnh pháp vương, người dẫn đầu này là đại đệ tử của Đế Lạc, tên là Gia Thố. Bọn họ nói tước gia hạ trại ở dưới thần sơn này không tiện, vì nơi này đêm về vô cùng lạnh lẽo, sợ tước gia bị phong hàn, bọn họ sẽ bị tội, cho nên muốn thỉnh tước gia lên núi, đến ngụ ở sơn đỉnh ."

Gia Thố nhìn Dương Thu Trì nhe răng cười, lộ ra hàm răng thật trắng. Y chấp tay lí xô lí xào cái gì đó, đột nhiên ánh mắt bắt gặp Tống Vân Nhi, sáng rực lên, miệng lại ồ ề nói một hồi, cứ nhìn lên nhìn xuống khắp người nàng.Tống Vân Nhi hừ lạnh, chuyên thân đi chỗ khác, nhìn hoa tuyết bay đầy trời. Tôn Tiểu Ngũ nói: "Y thỉnh tước gia theo họ lên núi, Đế Lạc pháp sư của họ đã biết được tin, đang ở chùa trên đỉnh núi chờ bái kiến tước gia."

Dương Thu Trì nhìn chân trời, thấy mây đen cuồng cuộn, thấy trời sắp tối tới nơi, liên khoát tay: "Trời đã sắp tới rồi, doanh trại của chúng ta đã hạ xong rồi, thỉnh trở về bẩm pháp sư, ngày mai chúng ta sẽ lên núi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.