Dương Thu Trì đem mục đích lần này đến Khánh Dương phủ rước Dương Đạp Sơn về kinh thành nói cho hắn hay.
Nghe lời phụ thân nói, tâm tình của Dương Đạp Sơn thập phần phức tạp, không biết là nên cao hứng hay nên thương tâm. Nhưng mà, trong hắn cũng có cảm giác nhẹ nhàng, đó là cảm giác của chim sải cánh tự do bay cao trời xa.
Dương Đạp Sơn rời khỏi dịch trạm đến phòng trực của bộ khoái tìm Thành Tử Cầm. Nàng không có mặt ở đó, hỏi thăm thì nói hôm nay không khỏe, đã xin nghỉ ngơi.
Dương Đạp Sơn thầm đoán vì sao Thành Tử Cầm sinh bệnh, đi thẳng vào phía sau phòng trực đến chỗ ngụ của nàng.
Hắn nhớ lại tình cảnh hai người ở trong phòng nói với nhau trong ngày mưa hôm đó, lòng dậy lên một cổ nhu tình. Hắn đưa tay gõ cửa, không ai trả lời, bấy giờ vỗ mạnh hơn, liền nghe tiếng Thành Tử Cầm lười nhác hỏi: "Ai vậy?"
"Tử Cầm, là ta! Đạp Sơn."
"A...!" Bên trong truyền ra tiếng hô khẽ, dường như không nén được sự vui mừng, "Huynh chờ đó!" Chẳng mấy chốc cửa mở, Thành Tử Cầm điềm đạm đứng ở cửa: "Vào đi."
Dương Đạp Sơn chậm bước vào phòng, thấy trên bục ngủ mền gối lăng loạn, quay lại nhìn kỹ sắc mặt của Thành Tử Cầm: "Sao vậy? Sinh bệnh rồi hả?"
"Không...., không thoải mái lắm, không muốn đi làm."
"Cô là tổng bộ đầu, cô không đến huynh đệ làm sao?"
"Chẳng phải còn có huynh sao?" Thành Tử Cầm bước đến bên giường, tùy ý ngồi xuống.
"Ta? Ta định là đến báo cho cô biết, ngày mai ta sẽ cùng phụ thân trở về kinh thành rồi." Dương Đạp Sơn ngồi xuống ghế.
"Vậy à..." Thân hình Thành Tử Cầm hơi chấn động, mặt hơi biến, chút sau mới khôi phục bình tĩnh, "Huynh đến từ biệt ta sao?"
"Đúng vậy, chúng ta từng xuất sinh nhập tử, chống chọi sống chết giữa thiên binh vạn mã Thát Đát, sao không nói cô một tiếng mà đi chứ."
Thành Tử Cầm cúi đầu, đôi mi dài chớp động, cuối cùng thì một giọt lệ trong veo từ từ lăn ra, vội vã nghiêng người đưa tay lau lệ.
Dương Đạp Sơn đứng dậy đến cạnh Thành Tử Cầm, ngồi sát vào người nàng, đưa hai tay vịn vai nàng: "Tử Cầm, theo ta đi, được không?"
Thành Tử Cầm khẽ rúng động, ngước mắt hoe lệ lên nhìn hắn: "Huynh nói cái gì?"
"Theo ta đi," Dương Đạp Sơn nói với giọng tràn đầy nhiệt huyết và kiên định, "Gả cho ta, làm vợ của ta, được không?"
Nét vui mừng chợt lóe trong mắt Thành Tử Cầm, nàng run giọng hỏi lại: "Huynh... huynh nói cái gì...?"
Dương Đạp Sơn bảo: "Tử Cầm, kỳ thật ta đã thích nàng từ lâu lắm rồi, nhưng nàng cứ tỏ vẻ như xa cách ngàn dặm vậy, ta... ta không dám nói với nàng. Ta cũng biết nàng kỳ thật là thích ta, đúng không?"
Thành Tử Cầm quay ngoắt người, cúi đầu e thẹn: "Ai.... ai mà thích huynh chứ...!"
Dương Đạp Sơn kéo nàng ngã chúi vào lòng: "Ngày ấy trong vòng vậy của Thát Đát, lời nàng nói kỳ thật ta đã nghe hết, nàng nói có thể chết cùng chỗ với ta thì thỏa lòng yên dạ lắm rồi. Lúc đó, ta biết kỳ thật nàng cũng rất thích ta, đúng không?"
Thành Tử Cầm ôn nhu dựa hẳn vào lòng hắn, con tim như con nai nhỏ nhảy loạn, nghe hắn nói đến chuyện đó càng thẹn hơn, chúi người giấu mặt vào vai hắn, cảm thấy thật yên lòng.
Dương Đạp Sơn cười nói: "Tử Cầm, tuy nàng ngày thường đối với ta không lạnh không nóng, nhưng trong lúc sinh tử nói với ta lời đó, thì đó là lời thật, do đó, từ đó trở đi, ta đã quyết định sau này phải cưới cho được nàng!"
Thành Tử Cầm nằm gọn trong lòng hắn, nhu nhược nói xen lẫn vẻ thê lương: "Chàng là... chàng là đại công tử của chỉ huy sứ, còn ta... ta chỉ là một bộ khoái ti tiện..."
Dương Đạp Sơn cúi đầu, dựa mặt vào gò mặt trơn mát của nàng: "Vừa rồi ta đã nói với cha ta rằng muốn cưới nàng, cha ta đã đồng ý rồi!"
"Thật không?" Thành Tử Cầm run giọng ngồi thẳng dậy, vui mừng nhìn Dương Đạp Sơn.
Dương Đạp Sơn gật đầu, nắm chặt hai vai nàng, nhìn sâu vào mắt nàng, dịu dàng hỏi: "Tử Cầm, gả về cho ta, được không?"
Thành Tử Cầm e thẹn tránh ánh mắt hắn, né mặt qua, lúc sau mới khe khẽ gật đầu.
Dương Đạp Sơn mừng rỡ, ôm chầm lấy nàng, hôn vào mặt, vào cổ, cuối cùng vào môi nàng.
Thành Tử Cầm nhiệt liệt hôn trả. Nàng chờ thời khắc này lâu lắm rồi, say sưa cảm thụ cái hôn nhiệt liệt của người trong mộng, chìm ngập trong hạnh phúc tràn đầy.
Thật lâu sau đó, hai bờ môi mới tách nhau ra.
Dương Đạp Sơn ôm Thành Tử Cầm, hạ giọng nói: "Tử Cầm, còn có một chuyện ta muốn cho nàng hay."
"Dạ, chàng nói đi." Thành Tử Cầm dựa hẳn vào người hắn, êm đềm nói.
"Cha ta đã từ chức cẩm y vệ chi huy sứ rồi."
"Vậy à? Vì sao?" Thành Tử Cầm hơi ngạc nhiên, ngước đầu nhìn hắn.
"Cha ta nói, hiện giờ thế lực của Đông hán càng lúc càng lớn, hoàng thượng đối với Đông hán đã trọng dụng hơn cả cẩm y vệ rồi. Sự tình mà Đông hán làm chẳng khác gì chỉ huy sứ Kỷ cương khi xưa, cứ bán bổ lương tâm lòng lang dạ sói mà làm. Nàng còn nhớ lần trước ta nửa đêm do thám trạch viện thần bí liên quan đến phụ nữ có thai bị giết đó không?"
Thành Tử Cầm gật đầu.
"Đó là chuyện do Đông Hán làm!" Dương Đạp Sơn giản đơn thuật lại ngọn nguồn cầu chuyện.
Thần sắc của Thành Tử Cầm ngưng trọng, trầm giọng thốt: "Hoàng thượng.... hoàng thượng sao có thể làm như thế được?!"
"Vì trường sinh bất lão thì chuyện có hại trời hại đất hơn nữa hoàng thượng cũng làm được!" Dương Đạp Sơn hạ giọng nói, "Do đó cha ta đã nản chí ngã lòng, lần khuyên gián cuối cùng còn tranh cãi với Hán công của Đông hán, bị hoàng thượng vỗ long án mắng nhiếc một hồi, còn nói không muốn nghe những đại đạo lý của phụ thân ta nữa, rõ ràng là đã nghiêng về phía Đông Hán."
Thành Tử Cầm nói: "Ta nghe nói hiện giờ Đông hán rất lợi hại, còn nói cẩm y vệ gặp họ còn phải khách khí thật nhiều."
"Đúng vậy, cha ta rất thương tâm, trở về đã cùng tổ mẫu, mẹ cả và các mẹ của ta thương lượng, cảm thấy Đông Hán có chỗ dựa là hoàng thượng thì khẳng định là đấu không lại chúng, nếu như không chịu để Đông hán cưỡi lên đầu lên cổ làm con làm cháu, mọi người đều nhận định chức quan này không nên làm nữa, để tránh bị hãm hại như Kỷ Cương khi xưa, rồi bị Đông hán hại chết diệt toàn gia. Chi bằng nhân lúc hiện giờ từ quan cao bay xa chạy, tiêu diêu những ngày tháng êm đềm."
Thành Tử Cầm nói: "Đúng a, quân tử đấu với tiểu nhân thì thua thiệt là cái chắc. Nhưng mà từ quan rồi Đông Hán và hoàng thượng chưa chắc bỏ qua a."
"Đúng, lúc mọi người bàn tính cũng có nghĩ đến điều này. Rất may là phụ thân ta có giao hảo rất tốt với quan thái giám Trịnh Hòa Trịnh công công đã từng nhiều lần đi sứ Tây dương, liền thương lượng với ông ta, quyết định sau khi từ quan sẽ cùng Trịnh công công ra biển đi Nam Dương, tìm kiếm chỗ an thân ở hải ngoại."
Thành Tử Cầm vỗ tay nói: "Đây là chủ ý hay, chỉ cần rời khỏi phạm vi của Đại Minh, hoàng thượng và Đông hán cũng an tâm không chú ý nữa, như vậy mới chân chính an toàn."
"Đúng vậy, do đó cha ta hôm sau vào triều đã tấu thỉnh cáo lão hoàn hương, yêu cầu cùng Trịnh công công đi sứ hải ngoại, vân du tứ hải, tìm chỗ mà ở. Hoàng thượng vừa nghe mừng vô cùng, lập tức chuẩn tấu, thưởng cho phụ thân ta kim ngân châu báo nhiều vô số kể, miễn lệ cho phụ thân và Trịnh Hòa Trịnh công công, bảo hai người sớm khởi trình đi sứ hải ngoại. Do đó, các mẹ của ta bắt đầu bán hết gia sản, còn cha ta thì đến Khánh Dương phủ gọi ta về."
Nói đến đây, Dương Đạp Sơn hôn lên đôi môi hồng của Thành Tử Cầm: "Tử Cầm, nàng chịu theo ta đến cùng trời cuối đất không?"
Thành Tử Cầm hôn trả lại hắn, e lệ nhưng kiên định hồi đáp: "Gả cho chàng rồi thì ta là người của chàng, bất quản chân trời góc biển ta cũng theo ở cùng chàng!"
"Quá tốt rồi!" Dương Đạp Sơn ôm chặt Thành Tử Cầm, hai người tiếp tục trao cho nhau nụ hôn say đắm.
Ngày hôm đó, tri phủ nha môn của Khánh Dương phủ treo đèn kết hoa, lo liệu hôn lễ cho đại công tử Dương Đạp Sơn con trai của Trấn quốc công Dương Thu Trì và Thành Tử Cầm. Do cha mẹ của Thành Tử Cầm đã mất, còn ngày đi biển với Trịnh Hòa đã định, nên họ gấp rút trở về kinh thành, hôn lễ được tổ chức rất giản dị.
Tuy là đơn giản, nhưng hôn lễ thập phần náo nhiệt và long trọng. Hàn tri phủ của Khánh Dương phủ làm người làm chứng, toàn bộ người trên kẻ dưới trong phủ đều đến, dân chúng tụ tập coi khắp thành, chiêng trống vang lừng, pháo nổ dồn dập điếc cả tai.
Điền ny tử biết sau khi Dương Đạp Sơn thành hôn sẽ trở về kinh thành, vừa vui vừa buồn, ngay bàn rượu cứ nắm chặt tay hắn nước mắt rơi lả chã.
Dương Đạp Sơn cũng chua xót, hắn làm gì khôn ghiểu Điền Ny Tử đối với mình một mực si tâm. Nhưng mà, Điền Ny Tử đã là gái có chồng, làm sao có thể kết hợp được, âu cũng là một đoạn hồi ức tươi đẹp mà thôi. (Dĩ nhiên hồi ức còn đẹp hơn cho Điền Ny Tử khi căn nhà của Dương Đạp Sơn được hắn dành để lại tặng riêng cho nàng cùng một số châu báu lớn).
Ngày hôm sau, Hàn tri phủ và quan lại trong Khánh Dương phủ, huynh đệ bộ khoái trong nha môn cùng Điền Ny tử nhất mực tiễn Dương Thu Trì, Dương Đạp Sơn, Thành Tử Cầm, nha hoàn Hạnh nhi và cả đoàn hơn mười dặm rồi mới bịn rịn từ biệt.
Dọc đường không có chuyện gì, mười mấy ngày sau thì về đến kinh thành.
Lúc này, toàn bộ gia sản của Dương gia đã được xử lý hoàn tất. Dương mẫu, Phùng Tiểu Tuyết, Liễu Nhược Băng cùng mọi người thấy Dương Đạp Sơn mang theo về một cô dâu xinh đẹp giỏi võ, đều vui mừng cười tít mắt mãi không thôi.
Thành Tử Cầm dập đầu ra mắt từng người một, nói chuyện rất ngoan, nên thu được lòng yêu thương của mọi người hơn.
Lần trước sau khi Dương Thu Trì từ quan quy ẩn, Tống Vân Nhi đương nhiên cũng từ quan theo, còn Nam Cung Hùng, Từ Thạch Lăng, Thạch Thu Giản, Hạ Bình là bốn tùy tùng cùng sống chết với Dương Đạp Sơn cũng trả ấn từ quang, mang theo đám cẩm y vệ thân tín theo Dương Thu Trì nhiều năm đó thề chết theo hầu Dương Thu Trì ra hải ngoại quy ẩn.
Dương Thu Trì rất cảm động, lập tức đáp ứng. Do số người của Dương gia lần này ra biển rất đông, nên đã quyết định tự đóng đội thuyền của mình. Hoàng thượng Chu Chiêm Cơ cảm niệm Dương Thu Trì là nguyên lão ba triều, trụ cột trung kiên, nên hạ thánh chỉ lấy bạc quốc khố rồi tập trung hết thợ giỏi chế tạo đội thuyền riêng cho Dương gia. Dương Thu Trì đi về Khánh Dương phủ mất hết cả hai tháng, đội thuyền của Dương gia đã đóng xong, cùng đội thuyền của Trịnh Hòa cặp càng Thiên Tân vệ hải.
Thuyền đội đi sứ có hơn trăm chiếc, trong đó số thuyền của Dương gia gần phân nửa, cao lớn uy mãnh và chắc chắn. Sau khi hoàng thượng ngự phê, nó còn được đặt lên đó hỏa pháo rất mạnh, phối bị cho đội hộ vệ do Nam Cung Hùng cầm đầu vũ khí và trang bị tốt nhất cùng đội lái giỏi nhất. Thuyền đội của Dương gia có thể nói là tập hợp kỹ thuật và trang bị tiên tiến nhất của hải quân Đại Minh, nếu so với đội thuyền của Trịnh Hòa hay là các cánh hải quân khác của Đại Minh thậm chí còn hơn.
Khi xuất phát, hoàng thượng cảm niệm Dương Thu Trì tận tụy phục vụ cho giang sơn Đại Minh, nên mang theo bá quan văn võ cùng Tống tri phủ của Thuận Thiên phủ tự thân đến Thiên Tân vệ hãi cảng tống hành.
Trên đầu thuyền, Dương Thu Trì, Dương mẫu, vợ cả Phùng Tiểu Tuyết và bảy tiểu thiếp bào gồm Tần Chỉ Tuệ, Tống Tình, Liễu Nhược Băng, Tống Vân Nhi, Hồng Lăng, Vân Lộ, Bạch Tố Mai, còn có con trai Dương Đạp Sơn, con dâu Thành Tử Cầm, con gái Dương Uyển Hề và Dương Nhược Tử, nha hoàn Hạnh nhi, thông phòng đại nha hoàn Nguyệt Thiền cùng một số người khác chấp tay chào từ biệt người trên bờ, giương buồm ra khơi.
Lần xuất hải này chính là lần đi sứ thứ 7 sang Tây dương của Trịnh Hòa, và cũng là lần cuối cùng vì khi Trịnh Hòa trở về thì bệnh chết. Lúc này, do Uy khấu (giặc cướp người Nhật bản lúc bấy giờ) quấy nhiễu cùng một số nguyên nhân khác, Đại Minh đã ban bố lệnh cấm ra biển.
Kết quả là nhiều năm sau có lời đồn rằng, ở nơi nào đó ở Nam Dương (tức Indonesia) có một nhà giàu có họ Dương. Chủ nhà đó phá án như thần, ở Nam Dương không người nào không biết. Nam nữ nhà đó đều có võ nghệ cao cường, đặc biệt là hai nữ tử trong nhà, không những sắc đẹp như hoa mà võ công còn cao không ai địch, thu môn đồ rộng rãi ở Nam Dương, uy danh hiển hách.
Cũng có lời đồn đại rằng, gia tài của Dương gia hàng vạn, công chuyện làm ăn vô cùng phát đạt, nhưng cũng là kẻ tế thế phò nguy, quảng kết thiện duyên.
Lại có lời truyền, một vị thiếu niên công tử của Dương gia mang theo đám gia tướng võ công cao cường cưỡi mấy chục chiếc thuyền cứng pháo mạnh thường đánh úp uy khấu và hải đạo, giải cứu cho ngư dân bị bắt, được xưng là bồ tát sống.