Dương Thu Trì đứng ở cửa, ngửa đầu nhìn lên tấm biển quảng cáo, nói khẽ với bốn nàng: “Chắc hẳn đây là nơi cần đến rồi, các nàng không được nói lung tung đó, nếu không thì những người khác nghe được có thể lộ bí mật đó”. Nói dứt lời, hắn phe phẩy chiếc quạt thong thả đi vào
Bốn nữ có chút khẩn trương, nhưng thật sự cũng hưng phấn hơn, theo sau lưng hắn đi vào nhà đánh bạc.
Bên trong là một đại sảnh, đầy rẫy người, nếu không muốn nói là toàn bộ người dân trong trấn dường như đã tập trung hết ở đây. Tiếng reo hò đổ súc sắc, tiếng mắng chửi ”xxx”, vỗ bàn, giậm chân, cười to nghe chói cả tai, rồi tiếng khóc hu hu... Mọi âm thanh đều tập trung hết ở đây.
Dương Thu Trì không rành đánh bạc, nhưng trước khi xuyên việt đến đây, xem đánh bạc đã nhiều, trong đó không ít thứ liên quan đến nghề đánh bạc thời cổ. Do đó, hắn chỉ cần liếc mắt nhìn qua, những môn đánh bạc đang đánh ở đây đều quen, chẳng cốt bài (domino), thì cũng xúc xắc hay lớn nhỏ gì đó, chủng loại không phong phú như hiện đại.
Tên tiểu nhị trong khách điếm chỉ vào người đứng giữa bàn, nhìn Dương Thu Trì cười nói: “Khách quan, nhà cái đó chính là thần bài Trương Yến Yến. "
Tống Vân Nhi ngạc nhiên liếc mắt nhìn lại, chút nữa là tức điên lên, chiếc mũi méo lại. Chỉ nhìn thấy một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, gương mặt như cái khay, lông mày dày thô kệch, môi mỏng, ngực to nhưng thật sự săn chắc, một ít ống tay áo rũ xuống, trong tay cầm con súc sắc, ra sức lắc mạnh tay, đặt mạnh xuống mặt bàn ngay sau đó, một tay tìm tòi: “Bên dưới xong hết chưa, đặt nhiều thắng nhiều, đặt ít thắng ít!”
Đây mà gọi là mỹ nhân sao? Vân Nhi tức giận muốn xoay người đi tìm bọn Từ Thạch Lăng để hỏi về điều rầy rà này, đây chỉ có thể được gọi là mỹ nhân thô kệch như nông phụ. Điều này không phải là cố tình trêu chọc, chỉ là mới cách đây vài phút, đứng trước mặt Dương Thu Trì đã nói rằng đây là nữ thần bài xinh đẹp như hoa. Bây giờ thì thế này chẳng phải thành ra nói dối sao. Nghiêng mắt nhìn Dương Thu Trì, thấy vẻ mặt thản nhiên, đang nhìn chằm chằm vào sòng bạc, tựa hồ không có gì tức giận, rõ ràng sự hứng thú của hắn không phải là cơ thể phụ nữ, điều này thì có chút yên tâm.
Không phải nói đây là mỹ nhân sao? Không lầm lẫn đó chứ? Tống Vân Nhi chuyển động nhãn cầu, kéo tên tiểu nhị lại, thấp giọng nói: “Này! Cô ta chính là thần bạc đó sao?”
“Đúng vậy! Chính là cô ấy!”
“Trong cái thị trấn nhỏ này có mấy người được gọi là thần bạc?”
"Một người, người đó ở đây thì còn ai dám xưng là thần đánh bạc nữa chứ?”
Vào lúc này, tại bàn đánh bạc, mọi người vây xung quanh để đánh cược. Thần bài Trương Yến Yến quát to một tiếng: “Quyết định cược xong chưa, rút tay lên nha. Mở!”. Một âm thanh kéo dài nhưng rất sắc bén vang lên: “Ba, bốn, sáu-mười ba điểm đại!”. Đám người tụ họp xung quanh nhất thời rầm rĩ lên, có người vui mừng, cũng có người buồn rầu. Bên cạnh tên tiểu nhị cầm tiền trả cho những người nào đặt cược là đại.
Tống Vân Nhi hừ lên một tiếng: “Cô ta nếu đánh bạc như thần, sao vẫn còn phải chung chi?
“Ôi chao, thiếu gia à, cô ta mỗi đợt đều mở ra con bài Báo tử thông sát, còn ai đủ can đảm để đấu cùng cô ấy nữa.”
"Điều đó quả là không đúng, chẳng phải đã nói rằng cô ấy một đền mười đó sao? Sao không thấy cô ấy một đền mười vậy?”
"Dĩ nhiên một đền mười là có, nhưng đó là khi đấu với cô ấy thì mới lấy một đền mười. Bây giờ cô ta đang ngồi chủ sòng, dĩ nhiên không có khả năng đánh như vậy.”
Tống Vân Nhi lục tìm trong áo năm đồng bạc vụn đưa cho tên tiểu nhị. Hắn hết sức vui mừng, đa tạ rồi quay đi với nụ cười trên môi.
Khi vừa mới đi vào trong, Phùng Tiểu Tuyết có vẻ lo lắng với căn phòng lộn xộn, bát nháo này. Nhưng một lúc sau, thấy không có ai để ý đến bọn họ, hứng thú của mọi người đều dồn vào trò đánh bạc cả rồi, nên có phần an tâm hơn, nhỏ giọng nói với Dương Thu Trì: “Phu quân, chàng hãy chơi thử xem!”
Dương Thu Trì lắc đầu nói: “Không, ba nàng chơi đi, ta đứng một bên xem náo nhiệt là được rồi!”
“Phu quân, hay là chúng ta cùng chàng chơi đi, nếu chàng không chơi thì bọn thiếp cũng không chơi đâu, dù gì cũng sẽ không tham gia.”
"Được rồi, thế thì cùng nhau tham gia vậy!”
Đằng sau đám đông có vài người đi tới, có quá nhiều người vây xung quanh nên chỉ có thể đứng nhìn từ đằng sau. Vào lúc đó, cái chén đổ con xúc xắc chuyển động, mọi người đều chăm chú, nhưng người dân trong thị trấn nhỏ này cũng không giàu có , không đánh cược nhiều tiền lắm, nhiều nhất cũng chỉ dưới hai ba tiền (tức khoảng hai ba trăm văn) cũng đã là đáng gờm lắm rồi.
"Quyết định chọn xong chưa, lấy tay ra nhé!”. Thần bài đang muốn mở chén ra, Tống Vân Nhi mắt chuyển động, kêu to: “Chậm chậm thôi!”. Một âm thanh leng keng vang lên, trên bàn, khối bạc vụn va vào nhau, hơn năm lượng, ”bắt đại!”
Chòa...! Tất cả mọi người kinh ngạc kêu lên!
Vừa thấy có khách lớn đến, ngay lập tức có hai hán tử đi đuổi mấy người vây quanh bàn đánh bạc để xem náo nhiệt, xô đám đông ra, nhường một chỗ trống lớn rồi tươi cười thỉnh Tống Vân Nhi ngồi.
Tống Vân Nhi di chuyển làm động tác thỉnh Dương Thu Trì: “Lão gia, mời ngồi”
Dương Thu Trì không nói lời nào, bước vào ghế ngồi xuống. Phùng Tiểu Tuyết, Nguyệt Thiền, Tống Vân Nhi cùng Vân Lộ ngồi cạnh hai bên Dương Thu Trì. Chú chó Tiểu Hắc bò luồn vào ngồi dưới chân Dương Thu Trì.
Tống Vân Nhi nói: “Mở đi!”
Trương Yến Yến mỉm cười, nhẹ nhàng mở chung xúc xắc ra. ”Ba, bốn, bốn-mười một điểm, là đại rồi!”
Đồng bọn của chúng lấy bạc đưa cho Tống Vân Nhi, không nói lời nào, đưa trả lại cho Tống Vân Nhi, phải chung năm lượng bạc.
Lần đầu tiên thắng bạc, Tống Vân Nhi rất cao hứng, tươi cười nói: “Lại lần nữa nhé!”. Quay sang nhìn Phùng Tiểu Tuyết, Vân Lộ nói: “Ai da, các người cũng cược đi, cái gì mà đánh bạc như thần chứ, thua sạch tiền cho thần à? Ha ha.”
Trương Yến Yến cười nhưng không thèm để ý, cầm lấy cái chén đựng con xúc xắc đặt lên bàn. Lúc này Dương Thu Trì cầm khối bạc khoảng hai mươi hai lượng đặt lên trước. Tiểu Tuyết, Vân Lộ theo hắn cược đại, Tống Vân Nhi cược tiểu, bên cạnh có vài người bắt đầu chú ý và ngồi xuống.
Khi vừa mở chung lên thì Dương Thu Trì, Phùng Tiễu Tuyết va Vân Lộ thắng, Vân Nhi chịu thua. Lại chơi thêm mấy vòng, bốn người có thua có thắng, đương nhiên thắng nhiều nhất là Dương Thu Trì, trước mặt hắt chất hơn hai chục lượng.
Trương Yến Yến khẽ cười: “Vị lão gia này xem ra đang gặp vận may đó. Tốt lắm, có hứng thú để cược thêm lần thứ hai không?”
"Được, luật chơi như thế nào đây?” Dương Thu Trì biết rằng thông thường bọn người này sẽ để cho khách được lợi trước, nếm được mùi vị của lợi lộc, như thế mới có hứng thú để chơi tiếp. Quả nhiên không sai.
"Ta lắc chén và ngươi đoán bên trong là lớn hay nhỏ, ba con sáu thì là thông sát. Ta lấy mười đền một, nếu người nắm giữ mười hai là chiến thắng, ta sẽ đền ngươi mười hai. ”
Vừa nghe có người muốn cùng đánh bạc với thần bài, ngay lập tức những người ở các gian nhà xung quanh chạy đến xem náo nhiệt. Xung quanh bàn đánh bạc chật kín người.
"Được đó, bắt đầu rồi!”. Dương Thu Trì không thèm nói lời thừa.
Trương Yến Yến cầm chung đựng xúc xắc đặt trước Dương Thu Trì nói: “Đại gia, mời kiểm tra xúc xắc”.
Trương Yến Yến không nói nhiều, nắm lấy cái chén, bắt đầu lắc mạnh, âm thanh nghe đinh tai, rồi đặt ra trước mặt nói: “Đại gia, mời đặt cược”.
Dương Thu Trì cầm thỏi bạc đặt ở trước mặt. Trương Yến Yến khẽ cười, mở chung ra: “Hai, hai, ba, bảy điểm, là tiểu rồi!”
“Thật ngại quá! Đại gia ván này người thua rồi.” Trương Yến Yến có một nụ cười rất hấp dẫn.
Vài ván tiếp theo Dương Thu Trì vẫn thua. Một đóng bạc to thế mà đảo mắt qua đã vơi hơn phân nữa.
Dương Thu Trì lắc đầu, đưa tay đẩy đống bạc qua trước Tống Vân Nhi: “Ta không được rồi, nàng thế đi.” Lấy chiếc khăn trong lòng ra, lau mồ hôi trên trán: “Ta đứng bên cạnh một chút, nóng quá rồi!”
Phùng Tiểu Tuyết vội hỏi: “Thiếp đi với chàng ra ngoài cho thoáng khí chút!”
"Không không, ta chẳng qua là không muốn ngồi. Đứng một chút, các ngươi cứ tiếp tục chơi bạc đi, không liên can gì đâu, thua hết số bạc này cũng không làm chúng ta nghèo đi được. Cứ yên tâm chơi đi. ” Dứt lời, Dương Thu Trì khoanh tay đứng tránh sang một bên. Chú chó Tiểu Hắc cũng đã đến sát chân hắn, ngồi xổm xuống, ngửa đầu cảnh giác nhìn bốn phía.
Tống Vân Nhi cắn răng, nghĩ thầm: “Ta không tin là không có lần nào đoán trúng cả. Chỉ cần thắng một lần, thì một sẽ đền mười, tất cả sẽ trở về lại đây thôi. Lần này chắc chắn là đại!”
Tuy nhiên, vẫn là gặp vận xui xẻo. Tống Vân Nhi cùng Trương Yến Yến lại đánh bạc tiếp, liên tục đặt cược mười hai là đại, nhưng thật sự khi mở ra thì toàn bộ là tiểu.
Những người vây quanh xem đánh bạc, đưa ngón cái lên thấp giọng nói: “Trương Yến Yến, biệt hiệu thần bài quả là danh bất hư truyền!”
Trong khi đó, Tống Vân Nhi đã thua sạch hơn hai mươi lượng bạc của Dương Thu Trì, quay đầu sang nhìn Dương Thu Trì: “Đánh nữa không?”
Phùng Tiểu Tuyết và Vân Lộ cũng không phải ghiền đánh bạc lắm, thoáng nhìn nhau, nói với Dương Thu Trì: “Hay là chúng ta đừng chơi bạc nữa”
"Không! Tiếp tục chơi, nhất định phải một đền mười!” Dương Thu Trì mỉm cười khẽ liếc nàng ta một cái: “Ba nàng cứ chơi tiếp đi, ta đi vệ sinh một chút sẽ trở lại.”
Tên tiểu nhị đứng bên cạnh lập tức gật đầu, dẫn Dương Thu Trì ra nhà xí.
Tống Vân Nhi cũng không mấy hứng thú với trò đánh bạc, hoàn toàn vì muốn an ủi Dương Thu Trì. Nhưng ở cái thị trấn nhỏ này, ngoại trừ mấy sòng bạc còn mở cửa, thật sự không còn bất kỳ nơi nào có thể đi nữa. Bây giờ Dương Thu Trì nói để cho các nàng ấy đánh bạc trước rồi tiếp theo sẽ đến lượt hắn. Tống Vân Nhi biết Dương Thu Trì cũng không chơi trò cờ bạc này, nhưng vị trí hiện tại của Dương Thu Trì cũng là trấn quốc công siêu phẩm, có thể đề ra luật lệ và hưởng tất cả sự giàu sang, có thể nói sự giàu có ngang bằng cả một quốc gia. Tiền bạc trên đời so với hắn ngoài Hoàng thượng ra thì cũng chỉ dưới có vài người. Hắn căn bản cũng không coi trọng chuyện thắng thua. Hắn là cố ý muốn biết thế nào là một đền mười nên mới bảo các nàng ấy cược tiếp. Ý nghĩ của hắn sâu xa khôn tuờng, hắn mỉm cười như vậy dám chắc là có dụng ý rồi. Vì vậy Tống Vân Nhi quyết định tiếp tục đánh cược
Nghe Duơng Thu Trì nói như vậy, Phùng Tiểu Tuyết bảo Nguyệt Thiền mang một số tiền lớn đến đưa cho Tống Vân Nhi. Đó là số mà bọn họ mang từ khách sạn đến.
Tống Vân Nhi đổ ào ra, một đống bạc lớn nằm trên bàn, độ chừng hai trăm lượng