Nạp Thiếp Ký 2

Chương 89: Chương 89: Ngốc tú tài






Liễu Nhược Băng đỏ mặt tía tai, im lặng một chút mới dịu giọng nói: "Trì đệ..."

"Đừng gọi là Trì đệ, cảm giác giống như con rùa đen vậy."

Liễu Nhược Băng ngạc nhiên: "Ô quy...?"

'Trì đệ phiên ra là Trì tử để (đáy hồ), con ô quy không phải nằm phục dưới đáy hồ hay sao?"

Liễu Nhược Băng phì cười: "Con người của đệ thiệt là..., vậy đệ bảo ta gọi đệ là gì bây giờ?"

Dương Thu Trì thầm nghĩ, gọi bằng gì à? Đương nhiên là gọi phu quân rồi, khiếp trước nàng chẳng gọi ta vậy hay sao? Nhưng mà cái này không gấp, từ từ thì cháo cũng nhừ thôi, liền nói: "Gọi tên đệ đi."

"Vậy được thôi, Thu Trì, đệ đừng có tính như hài tử vậy được không, ta biết đệ đối với ta tốt, cứu mạng của ta, một phiên tâm ý đối với ta ta đều nhớ hết, nhưng mà..."

"Không có nhưng mà!" Dương Thu Trì khẽ nói, "cho dù tỷ uy hiếp nói như đệ nói những lời như thế nữa, tỷ sẽ đi, nhưng đệ vẫn cứ nói - không cưới tỷ đệ chả cưới ai cả! Đệ đến thế giới này là vì tỷ! Nếu như tỷ vì thế mà trốn tránh đệ, thì đệ sẽ từ quan đi tìm tỷ, đến chân trời góc biển nào cũng đi, đến khi tìm thấy tỷ, hoặc là tìm đến khi đệ chết thì thôi!"

"Đệ ....!" Liễu Nhược Băng vừa thẹn vừa gấp, giậm chân, "Không lý đến đệ nữa!" Rồi quay người đi chẳng nhìn hắn.

Dương Thu Trì chồm tới gầm gừ bổ thêm một câu: "Đệ xin thề! Những lời đệ nói đều là lời thật! Tỷ không tin cứ thử mà coi!"

Liễu Nhược Băng chuyển người lại, khẽ cắn môi, mắt sáng hơi giận trách, nhưng hạ giọng hỏi: "Thật vậy sao?"

"Đương nhiên là thật!" Dương Thu Trì ưỡn ngực, "Vừa rồi tỷ không phải là để Tuyết Liên đến thử đệ sao?"

"Ai mà thử đệ, ta là vì tốt cho đệ thôi!"

"Cảm ơn! Từ rày trở đi, tỷ mà như vậy, đệ sẽ... đệ sẽ..."

"Đệ sẽ thế nào?" Liễu Nhược Băng rắn mắt hỏi.

"Tỷ bảo họ làm gì, đệ sẽ làm như vậy với tỷ!"

"Phì...!" Liễu Nhược Băng khẽ xì một tiếng, gương mặt xinh đỏ như gấc, trợn mắt lườm hắn, "Không biết thẹn!"

Dương Thu Trì cười hăng hắc, còn định nói tiếp thì kiệu đã được mang đến. Hai người vội lên kiệu, đến nhà của Lý giáo dụ.

Nơi này đã đầy tiếng khóc, loạn thành một đoàn. Thi thể con gái của Lý giáo dụ là Đông Vân nằm gục ở bậc đá trước nhà, hai chân thân ra, hai tay co lại quái dị ở ngang hông. Phần đầu có một vũng máu nhỏ, trán bị vỡ xương, một bộ phận não trắng hếu đã xì ra ngoài.

Từ huấn đạo lưng còng đã đến trước, đứng bên cạnh cảm thán.

Lý giáo dụ ngồi phục bên thi thể khóc tồ tồ. Hai môn sinh đắc ý của ông ta là Lưu Mộng Chương và Tiêu An Nhiên đang ở một bên khuyên nhủ. Còn một người khác tên Chu Tư Hạo thì đang thất hồn lạc phách ngồi bẹp một bên thi thể, lặng lẽ lưu lệ.

Dương Thu Trì nhớ là Chu Tư Hạo này trước đây một mặt bố trí linh đường, một mặt dịu giọng an ủi Đông Vân đang khóc bên quan tài. Thật không ngờ là không mấy thời thần sau, Đông Vân cũng ngọc nát hương tiêu.

Thấy điển sứ đại nhân đến, mọi người vội tránh ra. Dương Thu Trì dẫn Liễu Nhược Băng đến bên thi thể, cúi xuống thấy Lý giáo dụ khác đã khàn giọng, không khỏi áo não. Đúng a, một ngày mà mất luôn con rễ và con gái, ai mà chịu nổi nhứ. Hắn dịu giọng khuyên nhủ: "Giáo dụ đại nhân, hãy cố kìm nén đau thương đi!"

Lý giáo dụ như không nghe thấy. Trong ba tú tài ở bên cạnh thì có Chu Tư hạo ngồi ngẩn ngơ trên đất gần thi thể rơi lệ, chẳng biết gì, hai tú tài khác là Lý An Nhiên và Lưu Mộng Chương thì chú ý, vội đứng lên làm lễ ra mắt với Dương Thu Trì.

Hai tú tài liếc mắt cái là thấy Liễu Nhược Băng mỹ diễm tuyệt luân trong bộ đồ trắng, tức thời ngẩn ra, bốn con mắt nhìn nàng quên cả chớp, chỉ thiếu là nuốt nước bọt ừng ực ở đương trường mà thôi.

Liễu Nhược Băng nhíu mày, khẽ hừ một tiếng, lạnh lùng quét mắt nhìn hai người, ánh mắt như điện. Hai người cả kinh, tức thời mặt đỏ tới mang tai, vội cúi đầu xuống, nhưng chẳng mấy chốc là lấy hết can đảm lén nhìn tiếp Liễu Nhược Băng.

Lý giáo dụ khóc một hồi từ từ quay đầu qua, nước mắt tràn đầy, lúc sau mới nhận ra Dương Thu Trì, u buồn nói: "Điển sứ đại nhân..., tiểu nó nó...., nó....,"

"Ta biết rồi, ông hãy bớt ưu sầu trước, nói coi rốt cuộc là chuyện gì, được không?"

Lý giáo dụ gật đầu, dùng tay áo gạt lệ: 'Đại nhân đi rồi..., ti chức và Tư Hạo mấy đứa cùng với tiểu nữ thủ ở cạnh quan tài, nửa đêm thì tiểu nữ cứ khóc mãi, ti chức... lo nó khóc sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, lại nhớ là ngày mai còn sẽ có người đến điếu nghiên, liền bảo nó về phong nghỉ ngơi, chờ trời sáng rồi hẳn ra, không ngờ..., hu hu hu..."

Nói đến đây, Lý giáo dụ nghẹn ngào khó có thể nói tiếp, nên phẩy tay bảo các học trò nói giúp. Nhưng ba học sinh một thì nhìn thi thể đến ngẩn ngơ, hai người còn lại thì từ khi nhìn thấy Liễu Nhược Băng thần hồn đi đâu mất, không phản ứng gì. Cho đến khi Lý giáo dụ hừ một tiếng mạnh, hai người bấy giờ mới hồi lại tinh thần, ngơ ngẩn nhìn Lý giáo dụ dò hỏi.

Hai con ngốc điểu này bị mê hồn rồi, không biết chỉ kỳ của Lý giáo dụ. Tú tài Chu Tư hạo ngồi ở dưới đất không ngờ nghe hiểu, vẫn cúi đầu nhìn thi thể Đông Vân, buồn bã nói: "Bọn vãn sinh cùng thấy thủ ở linh đường, đang nói chuyện thì nghe phịch một cái, chúng tôi vội quay đầu, thì Đông Vân nàng... nàng ấy đã nhảy lầu tự vẫn rồi..."

Dương Thu Trì gật đầu, lại hỏi: "Khuê phòng của Đông Vân ở lầu mấy?"

"Phòng của Đông Vân..." Chu Tư Hạo vừa nói vừa quay đầu, chợt thấy ngay Liễu Nhược Băng ở sau Dương Thu Trì, lập tức ngẩn ra, há hốc mồm to đến nổi có thể bỏ cái trứng ngỗng vào, lòng ắt là kinh hãi vì không ngờ trên đời lại có mỹ nhân như vậy. Lòng y như vụt lóe, vừa mừng vừa ưu thương, mừng vì đã nhìn được mỹ nữ xinh đẹp như vậy, ưu thương vì sau này nếu không thấy được, bản thân y còn sống nổi hay không!

Nhưng mà, y dù sao vẫn là một tú tài, biết cứ nhìn con gái nhà người ta như vậy là thập phần vô lễ, nên vội cúi đầu, nhưng sự lo nghĩ khiến y thất hồn lạc phách, muốn ngẩn đầu nhìn lại thì sợ nhìn rồi sẽ quên dời mắt đi sẽ bị người cười. Lòng y cứ thắc thỏm như vậy, con tim và khối óc dường như bị dung nhan khuynh quốc của Liễu Nhược Băng lấy đi luôn, nên quên cả việc trả lời câu hỏi của Dương Thu Trì.

Nam nhân nhìn Liễu Nhược Băng lần đầu có phản ứng thế nào Dương Thu Trì đã thấy nhiều, nhưng vẫn nhịn không được vẻ tức cười và vài phần đắc ý, hắn quay sang nhìn Liễu Nhược Băng, cười hắc hắc trào lộng. Liễu Nhược Băng ngượng ngập và hơi trách lườm hắn.

Dương Thu Trì ngẩn đầu nhìn tình huống của tòa nha ba tầng này, thấy trên tầng ba có một cửa sổ, nhưng dường như cửa sở bị cây ngăn lại, cửa sổ tần hai thì hai bên, đại khái cách đất hai ba mét. Như vậy xem ra người chết phải nhảy từ tầng ba xuống rồi.

Hắn thu hồi mục quang, phát hiện ba tú tài còn hoảng loạn cố tìm cách che giấu ánh mắt nhìn lén Liễu Nhược Băng, liền hừ một tiếng lạnh lùng, quát hỏi: "Khuê phòng của Đông Vân cô nương ở tầng ba hả?"

Tiếng quát này khiến ba tú tài giật nãy mình hoảng hốt, hồn vía mới quay về. Vị đại mỹ nhân này theo đến cùng điển sứ, khẳng định là người gì đó của điển sứ. Nhìn lén nữ quyến của người ta thế này chẳng phải là hành vi của người đọc sách. Ba người vội thu liễm tâm thần, cùng cúi đầu. Nhưng tâm của nam nhân khi đã bị nữ nhân làm loạn, trong thoáng chốc thì làm sao ổn định lại được, cho nên đối với câu hỏi của Dương Thu Trì, họ ngờ ngờ nghệch nghệch không biết đáp thế nào.

Lý giáo dụ phải dừng khóc, tự thân hồi đáp: 'Vâng, khuê phòng của tiểu nữ ở lầu ba."

"Các ngươi có động qua thi thể chưa?" Dương Thu Trì cúi đầu nhìn thi thể nằm phục ở bậc đá, gay gắt hỏi.

Ba tú tài không dám nhìn lén Liễu Nhược Băng nữa. Dù sao họ cũng là tú tài, đầu óc xoay chuyển cũng nhanh, thoáng chốc là phản ứng được, Lưu Mộng Chương vội đáp: "Không động tới, vãn sanh không dám động, giáo dụ đại nhân nói phải chờ điển sứ đại nhânngài đến tra xét hiện trường rồi mới xử lí."

"Khi Đông Vân cô nương nhảy lầu, mấy người các ngươi đều đang nói chuyện ở linh đường?"

'Vâng, ba người vãn sinh đang bồi đồng lão sư thủ linh ở linh đường, còn có mấy người hầu nữa."

"Còn có người nào khác không?"

"Không có, những người phúng điếu xong đều đi hết rồi."

Dương Thu Trì gật đầu: "Các ngươi đỡ giáo dụ đại nhân qua một bên nghỉ ngơi, ta kiểm tra thi thể một chút."

Ba tú tài vội đáp ứng, đỡ Lý giáo dụ qua ngồi nghỉ ở một ghế dài gần bên.

Chờ bọn họ đi xong, Dương Thu Trì lấy một cái đèn đặt cạnh thi thể, khẽ kéo thi thể qua. Đông Vân cô nương ngã từ trên xuống đập mặt vào ngạch đá, nên mặt máu thịt bầy nhầy, mũi và miệng đã biến cả hình dạng. Hai con mắt mở trừng, dường như còn lưu luyến thế giới mỹ lệ này.

Do thi thể là nữ tính trẻ tuổi, lại là thiên kim của giáo dụ, trong khi đó giáo dụ và học sinh của ông ta ở bên nhìn, Dương Thu Trì đương nhiên không tiện cởi sạch y phúc tiến hành kiểm nghiệm, liền nói với Liễu Nhược Băng: "Liễu tỷ tỷ, tỷ giúp đệ đưa di thể của Đông vân cô nương vào phòng khách, cỏi y phục kiểm nghiệm ngoài da coi có thương tích gì không, vị trí phân bố của vết thương ra sao, được không?"

Liệu Nhược Băng gật đầu đáp ứng, cẩn thận ôm thi thể vào phòng khách, đóng cửa lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.