Chẳng mấy chốc đã trải qua mấy ngày, Hạ Phượng Nghi hẹn bà đỡ giỏi nhất trong thành đến vì ngày lâm bồn của Tả Giai Âm càng lúc càng gần. Dương thị này gần đây bận rộn cực kỳ, nhưng phàm nhà quan hay thương nhân gì đó trong nhà có người sanh là phải thỉnh bà ta. Đương nhiên còn có người mê tín nói tám chữ (tên, ngày sinh tháng đẻ) của bà ta tốt, mang khí quý đến vâng vâng. Người nói nhiều lên, người mời đỡ đẻ tự nhiên cũng nhiều lên, giá tiền cũng tăng lên, những nhà bình thường nhiều khi thỉnh không nổi.
Ăn cơm sáng xong, Dương thị ngồi lên kiệu thuê lắc lư đúng giờ đến cửa nhà họ Mạnh. Đầu tóc bà ta chải mượt, chưa thấy cọng tóc bạc nào, mặt cũng không có nhiều nếp nhăn, có người nói bà ta lén ăn nhau thai cho nên mới da đẹp như vậy. Vô luận là đúng hay sai, người ta đã gần năm chục tuổi rồi mà mặt mũi hồng hào, quần áo tơ tằm hảo hạng, ai nói bà đỡ chỉ đỡ đẻ, chí ít còn nhìn vẻ xuân phong đắc ý, giữ nguyên nét của mỹ nữ Hàng châu.
Người hầu ở cửa thấy Dương thị đến liền gọi người ở bên đi tìm phu nhân, còn bản thân thì bước đến đón, trước hết cho hai kiệu phu chút tiền, sau đó cung kính đưa bà ta vào cửa.
Dương thị vào cửa mắt linh hoạt chuyển động, lòng ngầm xưng kỳ, nhà sư gia của huyện nha quả là sang trọng. Trước đó bà ta đi tiếp sanh cho vợ năm của đồng tri của Hàng châu thấy phủ của ông ta khí phái hoa cả mắt lên rồi, suýt chút nữa té nhào vì không nhìn đường, hôm nay nhìn Manh gia, chỉ cần tiền viện thôi đã không thể xem thường. Vườn to hơn gấp bội so với đồng tri, hèn gì nghe nói sắp nạp thêm tiểu thiếp thứ năm. Nam nhân có nhiều tiền như vậy, nạp nhiều ít đều có thể. May là bà ta đồng ý tới đỡ, chứ đắn đo rồi thôi như trước thì rõ ràng là bỏ qua tài thần gõ cửa rồi.
"bà đến phòng khách ngồi một chút, đại phu nhân nhà tôi sẽ đến ngay." Nói xong người hầu đi trước dẫn Dương thị đến hoa sảnh. Dương thị đi ngang qua đại sảnh, nghe ở đó nói cười liên hồi, liền đưa mắt nhìn xéo, không nhìn rõ chỉ thấp thoáng thấy mấy nam tử, ai cũng ăn mặc tỏ vẻ không phải là người thường.
Dương thị đến cạnh người hầu, nhỏ giọng dò hỏi. Người hầu cười đáp: "Là tri phủ đại nhân và những người ở kinh thành đến nói chuyện với lão gia nhà tôi, thỉnh bà qua bên này, tôi sẽ lập tức gọi người dâng trà cho bà."
Dương thị không khỏi cả kinh, đường đường là tri phủ đại nhân mà lại tuỳ ý đến nhà vị sư gia nho nhỏ thế này, xem ra đúng là không thể xem thường những nhân vật ngày thường nhìn có vẻ không bắt mắt.
Đang suy nghĩ, một nhà hoàn xinh xắn bưng trà bước vào, cung kính dâng tận tay Dương thị rồi lui ra. Ở cửa chợt có giọng nói nhu mì và trong trẻo cất lên: "Gọi khách nhân trực tiếp đến phòng tam phu nhân đi, rồi chuẩn bị một số món điểm tâm ngon vào, ta đi trước, ngươi vào mời khách đi."
Dương thị thấy một nữ tử thân hình thon thả đi ngang qua cửa, quần áo thước tha, trâm cài lược dắt, tuy chỉ nhìn có nửa bên mặt mà vẫn cảm nhận được vẻ hoa nhường nguyệt thẹn.
Người hầu vào cửa thấy Dương thị xuất thần nhìn ra ngoài, che miệng cười, đem lời Hạ Phượng Nghi vừa rồi thuật lại một lượt. Dương thị tự nhiên đã nghe rõ trước rồi, còn chưa kịp nói xong đã đứng dậy đi trước, người hầu vội theo sau. Bà ta đi theo Hạ Phượng Nghi, còn chưa đến cửa đại sảnh thì đột nhiên thấy bên trong có mấy người bước ra, đi đầu là nam tử mi thanh mục tú, mắt đầy vẻ cười. Đi sau là trung niên nam tử, Kha Càn tri phủ đại nhân của Hàng châu phủ, một năm trước bà ta có đến phủ ông ta tiếp sinh.
Dương Thị thấy bọn họ ra ngoài, không dám đi tiếp, lui cũng không được, đánh đứng đó nhìn theo vị mỹ nhân khuất đi trong tầm mắt.
Mấy người đi sau Kha Càn tuổi sấp sỉ ông ta, Dương thị chưa từng gặp mắt, ắt là người từ kinh thành đến. Họ bá vai vắt cổ, hiện rõ vẻ thân mật.
Chỉ nghe nam tử tuấn tú đi đầu nói: "Vãn sanh gần đây công vụ bận rộn, phiền Kha đại nhân đến, thật là tiểu điệt có lỗi quá."
Kha Càn vỗ cái bụng to của mình, nhìn ba người đi sau nói: "Hiện giờ tiên sinh không phải tay vừa, chúng ta tự nhiên hiểu rõ." Ba người đi sau vội gật đầu khen phải.
"Kha đại nhân, ngài nói vậy là cười vãn sinh rồi."
Một người hơi ốm trong bọn bước tới nói vuốt: "Kha đại nhân nói đây là thật, chúng ta lần này đến một là vì chuyện trước đây đã đề cập, hai là hán đốc đại nhân đã chuyên môn dặn dò, nhất định phải đến thăm tiên sinh, chờ tam phu nhân thân thể khoẻ rồi, hãy cùng nhị phu nhân về nhà thăm một chút, miễn Ôn đại nhân và hán đốc đại nhân mong mỏi."
Một người còn lại cười ha hả, giọng như nữ nhân, ngón tay còn cong đưa lên, khiến người nghe mà dựng tóc gáy: "Theo ta thấy Mạnh gia ngài hay là dọn nhà hẳn lên kinh luôn đi, hiện giờ hoàng thượng ngày nào cũng nhớ đến Vũ Linh thiên sư, cứ nhắc hoài, ngài cũng hiểu cho cái khổ nhớ nhung của hoàng thượng chứ a!"
Dương thị nghe không ngờ liên quan đến cả luôn hoàng thượng, tự nhủ sư gia gì thế, ngay tri phủ lão gia cũng nịnh nót nói những lời dễ nghe lấy lòng y, đúng là nhân vật không phải tầm thường.
Chờ mấy người đi xa, người hầu giục: "Phu nhân đại khái chờ lầu rồi, chúng ta đi nhanh lên thôi."
Nếu là nhà khác, Dương thị nhất định trở mặt dạy dỗ cho người hầu không biết lớn nhỏ này một bài học. Nhưng hiện giờ y thị chỉ gật đầu, lòng nghĩ nên chăng giữ quan hệ tốt với nhà này, nói không chừng sau này còn có chuyện hay chuyện tốt mà mình có thể hưởng. Nghĩ đến đây, bà ta cười bước chân nhanh nhẹn hẳn lên.
Mạnh Thiên Sở tươi cười tiễn Kha Càn và các vị khách đến từ kinh thành. Hắn không thể lơ là, vì tuy họ chỉ là hai lĩnh ban của đông hán, nhưng khác với hắn, vì họ ở kinh thành, muốn ngồi vào vị trí lĩnh ban thì không những phải làm nhiều chuyện oanh oanh liệt liệt, còn phải mặt trơn mày trớt nhưng không ngại lột da người, độc ác máu lạnh hơn cả cầm thú.
Lý công công luôn miệng cười hềnh hệch, khom người đứng cạnh Mạnh Thiên Sở, giả vờ phủi bụi trên vai hắn, nhân cơ hội đó nói nhanh: "Hôm nay thấy Ôn nhu tiểu thư, à không... nhị phu nhân, thật khiến người ta ngạc nhiên quá đó nha, thiệt đúng là Mạnh gia ngài biết có biện pháp đó mà, chẳng có mấy chục ngày mà đã khiến người ta có... hí hí... Ôn đại nhân mà gặp rồi đó hả, nhất định sẽ mừng hết sức cho mà coi."
Mạnh Thiên Sở cúi đầu nhìn Lý công công miệng buông lời vàng ngọc, nhướn mày cười khan hai tiếng. Nam nhân không có giống này giống y như nữ tử tục tằn vậy, vuốt mông ngựa mà nghe chẳng thuận lổ tai, từ mô dạng nghênh ngang khi trước, so với miệng lưỡi trơn tru hiện giờ giống nhu cháu gặp chú, cho thấy y là vị thái giám không vừa. Đừng nói gì Ôn Nhu, nếu không phải Kha Càn nói hoàng thượng có khả năng vi hành đến Chiết Mân, có thể là muốn đến gặp Vũ Linh thiên sư, Ôn Tuyền sẽ không vội phái người đến chỗ hắn. Về biểu hiện, y nói là nhớ Ôn Nhu, phái người tặng vô vàng châu báu trang sức, lụa là gấm vóc, chứ thực tế thì ai cũng không thua kém gì ai, ai cũng muốn llàm kẻ có thiên lý nhãn, thuận phong nhĩ cả.
Hai người nói nói cười cười đi vào đại sảnh, nhà hoàn đổi trà mới, lý công công mời Mạnh Thiên Sở ngồi, bản thân y cũng ngồi, mắt nheo lại, nụ cười bất biến như dấu đao khắc vậy.
"Đại nhân vốn định tự đến, ai ngờ hoàng thượng càng lúc càng không thể rời đại nhân, đi chỗ nào cũng tìm, không thấy thì tâm thần bất an,... hắc hắc... Do đó có thể nói... hiện giờ ngài cũng khó rời, lần trước nhị phu nhân gửi thư nói rồi, hiện giờ ngài khó rời đi, nên ý của đại nhân là ngài tạm thời khỏi lên kinh, sau khi xong chuyện lão nhân gia người sẽ tự đến thăm các vị."
Mạnh Thiên Sở cười lạnh trong lòng. Ôn Tuyền xem ra mười phần có đến chín là không được sủng hạnh rồi! Nếu như hoàng thượng thật không thể rời y, y hà tất phải tự bỏ tiền ra cho hắn, mang đến cho hắn một đống lễ vật, chỉ ngân phiếu không đã năm vạn lượng rồi. Lão quái này không biết bóc lột hết bao nhiêu của dân, ra tay rộng rãi như vậy... chẳng phải là hi vọng tam phu nhân của hắn lần này được hoàng thượng thăm hỏi lựa thế nói giúp mấy lời cho y.
Mạnh Thiên Sở chấp tay, biểu tình vô cùng chân thành, thậm chí lộ vài phần cảm động: 'Làm gì phiền Ôn đại nhân tự thân đến chứ, chúng tôi khi có thời gian nhất định sẽ đến kinh thành thăm viếng." Hắn biết đối phương cần chính là hiệu quả này.
Lúc này Ôn Nhu đã mỉm cười tiến vào, chào Lý công công trước. Lão vội đứng lên cung kính, hận là mình không thể dùng hết lễ số đã biết ra để chào đối phương vậy.
Ôn Nhu mặc đồ màu trắng, dáng vóc nhìn như đoá hoa mai, kiều diễm vô cùng. Nàng hỏi: "Công công gần đây có khoẻ không?" Ôn Nhu vừa cười vừa đến cạnh Mạnh Thiên Sở ngồi xuống, tuy miệng nói với công công, ánh mắt lại toàn nhìn Mạnh Thiên Sở, nội dung ánh mắt bày tỏ rất nhiều điều.
"Nhờ phúc của nhị phu nhân, người ta vẫn khoẻ, chỉ là nhớ người vô cùng."
Ôn Nhu thu hồi ánh mắt, quét về phía Lý công công, khoé miệng hơi nhếch lên, khiến lão không đoán được ý gì. Mạnh Thiên Sở ở cạnh thì hiểu, Ôn Nhu thông minh như vậy, trò mèo quan trường nàng rành hơn hắn, cái gì mà nhớ chứ, nếu nhớ sao không thấy ngươi tự hiếu kính ta, mà chỉ mang đồ của Ôn Tuyền đến trát vàng vào mặt mình, ngươi cho ta là con nít mấy tuổi sao?
"Khoẻ là tốt rồi, mấy ngày trước nhận được thư của cha, biết thúc thúc thân thể bất an, không biết gần đây thế nào?" Ôn Nhu chậm rãi xoay khăn tay giữa các ngón, ánh mắt hết dời từ khăn lên nét mặt trắng bệt của Lý công công, không có ý cười, cũng không có biểu tình gì.
"Bẩm nhị phu nhân, khoẻ hơn nhiều, chỉ là bị phong hàn, không có gì ngại, chí ít là lo nghĩ..."
Lời chưa dứt, Ôn Nhu đã phất tay, Lý công công biết điều im miệng.
"Vậy thì tốt. Gần đây nhà có nhiều chuyện, Ôn Nhu cho người chuẩn bị chút đặc sản của Hàng châu, chỗ nhỏ không tiện mang nhiều, ông mang về gửi thúc thúc dùng thử."
Nghe lời Ôn Nhu dường như tống khách, Lý công công là người thông minh, tự nhiên nghe là hiểu, vội cảm ôn chuẩn bị đứng dậy.
Mạnh Thiên Sở phát rầu, Ôn Nhu sao vậy? Ôn Tuyền là thúc thúc của mình, sao khi hỏi đến thân thể của y mà hoàn toàn như ứng phó vậy, không có chút cảm động hay gần gũi gì?
Ôn Nhu cười nhìn hắn, nói: "Phượng Nghi tỷ tỷ nói có chuyện cần thương lượng với chàng, thiếp tiễn Lý công công, phu quân đi gặp tỷ tỷ đi, thiếp đi rồi sẽ đến ngay."
Mạnh Thiên Sở biết Ôn Nhu cần nói gì đó với Lý công công, liền chấp tay chào lão rồi đi ra cửa.
Ôn Nhu thấy Mạnh Thiên Sở đi rồi, sắc mặt sầm hẳn lại. Lý công công thấy Ôn Nhu chậm rãi đi về phía mình, sắc mặt nói lên tất cả. Tuy cô nàng chỉ là con nít ranh, y chưa cần phải sợ, nhưng dù gì cũng là vợ hai của Mạnh Thiên Sở. Nói là cháu gái của Ôn Tuyền chẳng qua là nói chơi, vì hiện giờ chức quan của cha Ôn Nhu đã bị Ôn Tuyền tự làm hỏng trước mặt hoàng thượng, Ôn Nhu tự nhiên hiểu rất rõ chuyện này, không nổi giận mới là lạ. Lúc này lão không thể làm gì, không phải là vì nghĩ đến Ôn Tuyền, mà là sợ Mạnh Thiên Sở, sợ một tiểu sư gia nhưng có địa vị không tầm thường. Hiện giờ cạnh hắn có thiên sư mà hoàng thượng xem trọng nhất. Hoàng thượng hiện nay coi chuyện dùng đan, luyện đang đến mức mê muội, tẩu hoả nhập ma đến nơi rồi. Không có bảo bối nào sánh bằng mười hai thiên sư cả.
Lý công công suy nghĩ quan hệ lợi hại xong, chân lùi mấy bước. Ôn Nhu nhìn thấy hết, cười thầm.
"Công công, sao ông toát mồ hôi rồi? Có phải là phòng khách nhà ta quá nóng không?"