Nạp Thiếp Ký III

Chương 269: Chương 269: Bò Cạp Luôn Có Độc






Mạnh Thiên Sở đến phòng của Tả Giai Âm, thấy màn treo trướng rũ, nha hoàn đứng canh ở ngoài, nhỏ nhẹ thưa với hắn: "Thiếu gia, mợ ba còn chưa tỉnh."

Mạnh Thiên Sở nói: "Tỉnh rồi không cần vội mang cơm cho nàng ấy, hãy báo cho ta một tiếng trước, ta có lời muốn nói với nàng ấy, có biết không?"

Nha hoàn gật đầu: "Dạ thiếu gia, nô tì biết rồi."

Mạnh Thiên Sở đến phòng của Ôn Nhu, thấy cô nàng đang ngồi trước cửa sổ đốt đèn xem sách, bước đến xem, không ngờ đó là "Đoạn Trường tập" của Chu Thục Chân.

Ôn Nhu làm ra vẻ tức giận, giật phắt lại nói: "Ca ca sao lại đến thật vậy, chỗ này của muội chỉ có một giường, chúng ta làm sao ngủ a?"

"Thì muội ngủ dưới đất ta ngủ trên giường, khà khà..." Mạnh Thiên Sở xoay người nhìn quanh, thấy căn phòng màu hồng đã biến thành màu xanh lục, màng mỏng trướng nhẹ như trong mộng cảnh. Hắn bước tới giường, thấy mùng trắng có đệm một tấm vải thêu hoa mỏng, nhìn rất thanh nhã. "...Tốc độ của cô cũng nhanh đó chứ, ta chỉ đi có hai ngày, cô đã biến phòng tân hôn của chúng ta thành như vậy rồi?"

Ôn Nhu mỉm cười đặt sách lên bàn, bước đến cạnh Mạnh Thiên Sở: "Dù sao cũng không thể để mãi như vậy, muội thấy khó coi lắm, do đó nên chuyển đổi cho dễ chịu hơn."

Mạnh Thiên Sở hân thưởng một phen, gật gù tán thưởng, xong ngồi xuống giường, Ôn Nhu vội bảo: "Ngồi ra ghế đi."

Hắn thấy cô nàng gấp gáp như vậy, cười cười bảo: "Được được, ta không ngồi nữa là được."

Lúc này một nha hoàn chạy vào thưa: "Đại phu nhân nói thời gian không còn sớm nữa, mời nhị phu nhân và thiếu gia nghỉ ngơi, nói là nước tắm đã chuẩn bị xong, hiện giờ mang tới hay là để lát nữa?"

Ôn Nhu lầu bầu nói: "Lo chuyện không đâu!"

Mạnh Thiên Sở tự nhiên là nghe rõ, nhưng không nói gì, chỉ bảo nha hoàn: "Đã nói là không còn sớm nữa, hiện giờ mang đến cho ta, nhiều nước nóng một chút, ta muốn ngâm một chút cho thoải mái."

Ôn Nhu vội bước tới trước Mạnh Thiên Sở định nói gì đó, nhưng thấy còn có nha hoàn, không tiện lên tiếng, chỉ nháy mắt với hắn.

Mạnh Thiên Sở giả vờ không nhìn thấy, nói với nha hoàn: "Còn đứng đó làm gì? Còn không mau đi."

Nha hoàn vội đi ngay, Ôn Nhu bảo: "Trời ơi, huynh bộ tưởng tắm ở chỗ ta thật hả?"

Mạnh Thiên Sở hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ cô bảo ta đi báo cho ba người họ là chúng ta làm vợ chồng giả?"

Ôn Nhu nghe thế, ú ớ: "Nói thì nhất định không thể nói rồi, nhưng mà... nhưng huynh..."

Mạnh Thiên Sở cười lớn: "Cô đóng cửa ngủ trong này đi, ta ra ngoài tắm, sau đó mang mền chiếu ra ngoài ngủ dưới đất, có gì đâu mà lo."

Ôn Nhu: "Nhưng mà...."

"Không nhưng nhị gì hết, nếu vậy mà cũng không được, ta đành phải nói cho họ biết cô không cho ta ngủ trong này, cô nghĩ coi họ sẽ nghĩ gì?"

Ôn Nhu chỉ đành gật đầu: "Được thôi."

Mạnh Thiên Sở tắm xong, tìm một quyển sách xem một hồi rồi ngủ lúc nào không hay.

Đột nhiên, một tràng tiếng gọi cửa cấp tốc vang lên khiến hắn giật mình tỉnh dậy, vội vã chồm lên. Lúc này thì Ôn Nhu cũng tỉnh, vội chạy ra, nhân lúc Mạnh Thiên Sở còn chưa mở cửa, vội thu dọn mền gối dưới đất đem vào phòng.

Mạnh Thiên Sở mở cửa, thấy một nha hoàn đứng ở cửa, thấy hắn liền gấp rút thưa: "Thiếu gia, đại phu nhân.... đại phu nhân..."

Mạnh Thiên Sở vừa mặc y phục vừa hỏi: "Không cần gấp, từ từ nói."

"Đại phu nhân và mợ ba đều khó ở, đau lăn lộn ở trên giường."

Mạnh Thiên Sở nghe thế lập tức xong ra, Ôn Nhu ở sau nhắc: "Mang giày, thiếu gia, chàng còn chưa mang giày."

Mạnh Thiên Sở xông tới chỗ của Hạ Phượng Nghi. Tả Giai Âm đã có mặt ở đó, đang âm trầm kiểm tra cho hai người, khi đứng dậy thấy Mạnh Thiên Sở dấn bước đến bên cạnh, liền đổi sang mặt cười, nói: "Không có gì đáng ngại, giống như mẹ của Mộ Dung Huýnh Tuyết, là ăn đồ không sạch sẽ mà ra."

"Sao lại ăn đồ không sạch sẽ chứ? Làm sao bây giờ?"

"Thiếp biết hai người ăn cái gì rồi, thiếp ra toa cho quản gia bốc thuốc, chàng không cần phải lo."

"Hai nàng ấy đã ăn gì?"

Tả Giai Âm không đáp, bước đến bàn kê toa.

Mạnh Thiên Sở bước đến cạnh giường, thấy Hạ Phượng Nghi và Phi Yến đau vã mồ hôi lăn lộn trên giường, tức thời lòng đau như cắt, nhưng chẳng biết làm sao cho phải.

Lúc này Ôn Nhu đã tiến vào, thấy vậy lên tiếng hỏi: "Sao thế? Đang khoẻ phây phây mà."

Tả Giai Âm nhìn Ôn Nhu một cái, không nói gì, đưa toa thuốc cho quản gia để ông ta đi bốc.

Mạnh Thiên Sở nhìn thấy, gọi giật quản gia lại, bảo: "Từ giờ về sau, trừ ta ra, bất kỳ ai cũng không được phép vào nhà bếp."

Quản gia nghe thế lập tức cho người đi canh gác.

Ôn Nhu không hiểu hỏi: "Vì sao? Chàng hoài nghi thực vật không sạch sẽ tạo thành?"

Mạnh Thiên Sở không nói, bước ra khỏi phòng, Ôn Nhu bảo: "Mang giày vào!"

Mạnh Thiên Sở tiếp lấy giày từ tay Ôn Nhu, sau đó bảo: "Hai nàng cứ ở lại phòng này, không được ra ngoài, bao gồm cả tự trở về phòng của mình."

Nói xong gọi một nha hoàn lại, bảo: "Gọi mấy người canh cửa, không cho ai ra vào, nếu ai không nghe mời Chu Hạo và Lý Lâm Tĩnh bắt nhốt lại."

Ôn Nhu nhìn theo bóng lưng Mạnh Thiên Sở, khoé miệng bất giác nở nụ cười lạnh khiến người khó hiểu.

Mạnh Thiên Sở trước hết đến nhà bếp xem xét, gọi một đầu bếp lại hỏi tình hình, từ nhà bếp lấy đi một số thức ăn trở về thư phòng, lát sau hắn lại đến phòng của ba phu nhân xem xét, đại khái nửa thời thần sau, hắn quay trở lại phòng của Hạ Phượng Nghi, lúc này hai nàng đã uống xong thuốc của Tả Giai Âm kê đơn nấu ra, bụng đã không còn đau lắm nữa.

Mạnh Thiên Sở lệnh cho Chu Hạo và Lý Lâm Tĩnh canh ngoài cửa, sau đó đóng cửa phòng lại. Mọi người thấy hắn nghiêm túc như vậy, chẳng ai dám hó hé gì.

Hắn đến cạnh Phi Yến, móc từ trong lòng ra một gói giấy, mở đưa cho Phi Yến xem. Phi Yến vừa thấy, sắc mặt biến hẳn, cúi đầu không nói gì.

"Người nàng nổi đầy mề đay là do cái này ra đấy à?"

Phi Yến kinh ngạc ngẩn đầu nhìn Mạnh Thiên Sở, hắn bảo: "Ta trước đó nghỉ ở phòng nàng, nhân lúc nàng ngủ đã xem tay của nàng. Nó đầy mề đay, ta lúc đó không biết là vì sao, cho rằng trong phòng có rệp hay bọ gì đó. Sau đó nếu không phát hiện trong phòng nàng có mắc mèo (Chú: loại đậu có lông chạm vào da thịt gây ngứa ngáy rất khó chịu), ta đại khái đã đoán được nguyên nhân tại sao."

Phi Yến không nói gì, Mạnh Thiên Sở đặt gói mắc mèo lên bàn, bảo: "Phi Yến, nàng ắt là không tự mang mắc mèo bôi lên trên giường chứ?"

Phi Yến ú ớ: "Không... không phải thiếp, không... là thiếp, là thiếp không cẩn thận chơi ở bên ngoài đại khái dính rồi mang về nhà."

Mạnh Thiên Sở bước tới ngồi cạnh nàng, vén ống tay nàng lên, bảo: "Ở đây này, đại khái là chỗ mà nàng cẩn thận chăm chút nhất. Nàng đi chơi đâu thế mà không cẩn thận để bị mắc mèo vướng vào?"

Phi Yến đỏ mặt cúi đầu không nói gì.

Mạnh Thiên Sở lại từ trên người lấy ra một vật, đặt xuống bàn, nói: "Đây là kẻ tội đồ gây ra chứng đau bụng cho Phượng Nghi và Phi Yến đây!"

Mọi người nhìn, thấy thì ra đó là một nhúm ba đậu (Chú: Còn gọi là Khổ sâm, thuộc họ thầu dầu, là cây thuốc đông y, nhưng do có độc nên liều dùng rất nhỏ. Nếu dùng quá liều gây ngộ độc, đau bụng, tiêu chảy, chết người. Đặc biệt có hại cho người đang mang thai! ND)

Mạnh Thiên Sở dùng nét mặt âm trầm bước đến cạnh Ôn Nhu, chỉ vào nhúm ba đậu đó nói: "Biết ta tìm được ở đâu không?"

Ôn Nhu lắc đầu, Mạnh Thiên Sở bước đến bàn tức giận vỗ mạnh lên đó, khiến ba đậu và mớ mắc mèo rơi xuống đất, khiến mọi người giật nãy mình.

Hắn chỉ vào Ôn Nhu, chất vấn: "Vì sao trong phòng của cô có ba đậu?"

Ôn Nhu cười nhẹ, hỏi lại: "Vậy trong phòng của mợ ba cũng có, sao chàng lại hỏi thiếp?"

Mạnh Thiên Sở quát: "Sao cô biết trong phòng của mợ ba có?"

"Thì tôi lấy trong phòng của mợ ấy mà."

"Vậy cô lấy mớ ba đậu này làm cái gì?"

Ôn Nhu đến lúc này thì phát khùng lên, đứng phắt dậy lớn tiếng hỏi: "Ngươi nói vậy là ý gì? Ngươi không thể chỉ vậy là bảo ta bỏ ba đậu vào đồ ăn của họ? Ngươi làm vậy có phải là thiên tâm hay không, mọi người cùng ăn, ngươi không bị sao, ta cũng không bị, mợ ba cũng không bị, ngươi không hỏi cô ta, vì sao cứ hỏi ta?"

Mạnh Thiên Sở đáp: "Cô không cần gấp, cho dù là ba đậu có ở phòng của Giai Âm đi nữa, thì nàng ấy học y thuật, biết ba đậu ngoại hại người còn cứu người, nhưng cô lấy ba đậu để làm gì?"

Ôn Nhu thấy Mạnh Thiên Sở nói thế, ngẫm nghĩ xong đáp: "Ta trước đó không biết nó là ba đậu, chỉ cảm thấy thích thích mang về phòng chơi, như vậy không được sao?"

Mạnh Thiên Sở đáp: "Được, đương nhiên được. Nhưng mà, ta sao lại tìm được trong chè của Giai Âm ăn có ba đậu vậy? Cái này cô giải thích sao đây?"

Ôn Nhu nghe thế sắc mặt biến hẳn, ấp úng nói: "Ngươi không được nói bậy, có thể là tam phu nhân tự bỏ ba đậu vào đồ ăn, do đó cô ta mới không dám ăn giả đò bị bệnh?"

Mạnh Thiên Sở nghe thế, tức thời phừng giận, quát: "Đủ rồi! Lúc đó Giai Âm và Phượng Nghi cùng Phi Yến ở hậu hoa viên, chỉ có cô vào nhà bếp cùng người hầu nấu chè, cô còn muốn giảo biện nữa sao? Ôn Nhu, cô rốt cuộc là muốn làm gì?"

Ôn Nhu thấy Mạnh Thiên Sở nói vậy, đổi hẳn biểu tình vô tội lúc nãy, mặt tràn đầy sự thù hận: "Ta muốn sao à? Ngươi còn không biết ta muốn làm sao à? Ta muốn cả nhà ngươi sống không yên! Ta bôi mắc mèo lên giường của Phi Yến đó, bỏ rết vào sách của Phượng Nghi đó, rót nước dơ vào hồ trà của Giai Âm đó, rồi sao? Bọn họ im miệng thin thít, chưa nói cho ngươi biết chứ?"

Mạnh Thiên Sở quay nhìn ba nữ nhân bên cạnh mình, thấy dáng vẻ của họ đầy thương tâm, uỷ khuất nhìn hắn.

Mạnh Thiên Sở chụp lấy tay Ôn Nhu, xốc ả từ ghế đứng dậy.

Ôn Nhu đau ré lên: "Mạnh Thiên Sở, ngươi bỏ ta ra, ngươi làm ta đau!"

Mạnh Thiên Sở cảm giác như đầu bốc khói, mũi khịt khịt hơi nóng như ra lửa, lông mày nhướn tít, miệng giật giật, mắt trợn tròng: "Ngươi còn biết đau sao? Mạnh Thiên Sở ta lần đầu tiên bị một nữ nhân đùa cợt, cứ tưởng là cô ta đã tẩy lòng đổi tính làm lại từ đầu, ta không ngờ đã quên, rằng bò cạp luôn luôn có độc!"

Ôn Nhu lạnh lùng cười: "Cái này chỉ cho thấy ngươi ngủ, ngươi đánh ta thành như vậy, Ôn Nhu ta nếu mà chịu thua thì ta quả thật đối không phải với những vết thương khắp người ta!"

"Như vậy, trong sủi cảo mà cô dọn cho ta có ba đậu?"

Ôn Nhu hừ lạnh, đáp: "Nếu không phải ả Phi Yến lù đù của ngươi làm cho nó đổ, thì ngươi còn tinh thần nào ở đây phân tích chuyện này là do ai làm nữa?"

Mạnh Thiên Sở bảo: "Cô đại khái không biết rằng chuyện đó không phải Phi Yến vô tâm, mà cố tình làm như vậy."

Nói xong, hắn quay nhìn Phi Yến, nàng gật đầu nói: "Em biết sủi cảo của thiếu gia có đồ lạ, chúng em sở dĩ không nói ra là do Giai Âm tỷ tỷ lúc đó đã cho chúng em uống thuốc trước rồi, nếu không thì hôm qua chúng em đã bị hại rồi. Cho nên, em sợ thiếu gia ăn nó vào sẽ bị gì đó, nên vờ vấp té đổ nó xuống đất."

Mạnh Thiên Sở nói: "Các nàng nếu hôm qua đã biết ả làm chuyện này, sao các nàng không vạch mặt ngay đương trường?"

Ôn Nhu nói: "Bọn họ sợ là ngươi không tin, nhân vì ta là phu nhân mới cưới của ngươi, bọn họ sợ nói rồi sẽ cho rằng họ tạo chuyện thị phị. Bọn họ thấy ấn tượng của ngươi với ta đã ôổi, không muốn ngươi thất vọng với ta nữa, ta nói có đúng không ba vị phu nhân?"

Mạnh Thiên Sở hỏi: "Nếu như ngươi cái gì cũng biết, sao còn làm vậy làm gì?"

Ôn Nhu trợn tròn mắt, dữ tợn gầm nghè: "Rất đơn giản, ta nuốt không nổi cái tức này! Nếu như hôm nay ngươi không phát hiện được, ta sẽ còn tiếp tục làm, làm cho tới khi nào cả nhà ngươi bị độc chết hết thì thôi!"

Mạnh Thiên Sở tuyệt vọng nhìn Ôn Nhu, lạnh giọng bảo: "Ta vốn cho là cô là người đáng để ta tin, nhưng cô đã làm mất đi sự tín nhiệm của ta rồi. Cô đừng tưởng ta thật sự sợ cô, ngươi đâu, đem con độc phụ này giam trong toà lầu ở hậu hoa viên cho ta, lần này ta muốn thu thập ả cho tử tế!"

Cửa mở, Lý Lâm Tĩnh vào tóm lấy Ôn Nhu đem ra ngoài.

Ôn Nhu như một nam nhân ngửa cổ lên trời cười, tiếng cười đầy sự thê lệ và đắc ý: "Mạnh Thiên Sở! Ta coi ngươi làm sao thu thập ta, đừng có quên là một tháng sau ngươi sẽ đưa ta trở về kinh thành, đến lúc đó ta thử coi ngươi uy phong hay là ta lợi hại! Ha ha ha...."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.