Chờ thương thế của Hạ Hồng đã hoàn toàn ổn định, Mạnh Thiên Sở không thể không khởi hành trở về Hàng châu. Hắn phải bằng mọi cách về nhanh, vì ở Hàng châu mới có đủ lượng nha phiến để luyện ra heroin. Trên đường còn phải mất chút thời gian, không thể để Ôn Tuyền hết rồi mới dân lên, chọc cho y không cao hứng, hắn phải bị họa mà thôi.
Hạ Phượng Nghi thấy thương thế của phụ thân không còn đáng ngại nữa, khóc nức nỡ cáo bịet với phụ mẫu xong mang theo Phi Yến, lão Hà đầu, Vương bộ đầu cùng mọi người theo Mạnh Thiên Sở trở về Hàng châu.
Trên đường đi này, Trần Tinh Bằng ba người phí tâm sắp xếp mọi chuyện, Mạnh Thiên Sở cùng mọi người tiêu diêu tự tại, hơn nửa tháng sau thì thuận lợi trở về Hàng châu.
Trở về nhà trong nha môn, Thái tri huyện hay tin liền đến chào hỏi. Mạnh Thiên Sở giản đơn nói những gì đã kinh qua, Thái tri huyện biết Hạ Hồng Hạ đại nhân không sao rồi liền luôn miệng tán thán. Trong nha môn những ngày tháng này không có án gì lớn, những sự vụ hình danh bình thường Mộ Dung Húynh Tuyết đều thế Mạnh Thiên Sở xử lý đâu ra đó đường hoàng.
Mạnh Thiên Sở vô cùng cao hứng, hiện giờ hắn có tiền rồi, tùy tiện thưởng luôn cho Mộ Dung Húynh Tuyết mười lượng.
Mộ Dung Huýnh Tuyết tiếp lấy bạc, cao hứng đến hai tay phát run. Đây có thể nói là số bạc tương đương một năm công tác của nàng, hỏi sao nàng không vui mừng kia chứ.
Sự việc trong nhà sắp xếp đâu vào đó, Mạnh Thiên Sở đến Tả phủ trước, thăm Tả lão gia tử và mẹ ruột của Tả Giai Âm. Thân thể hai người đã khá hơn rất nhiều, có cây dọc tẩu của Mạnh Thiên Sở, hiệu dụng thuốc phiện được đề cao, và hai người cũng tự do khống chế lượng dùng, các chất độc tác dụng phụ đều giảm bớt, cho nên thân thể khỏe hơn so với trước nhiều.
Mạnh Thiên Sở lại biểu thị sự cảm kích đối với Kim Linh đạo trưởng, sau đó mới trở về nha môn.
Trước cửa nội nha, bọn Trần Tinh Bằng mấy người đã chờ Mạnh Thiên Sở ở đó với kiệu rước. Sau khi tiếp hắn lên kiệu, họ không trực tiếp đến trụ sở của Đông hán ở Hàng châu, mà là đi thẳng tới một tòa tiểu trạch viện ở phía sau nha môn, khiêng thẳng vào cửa lớn, đặt kiệu ở giữa sân.
Mạnh Thiên Sở vén rèm kiệu, nhìn tứ phía. Trạch viện này tuy không lớn, chỉ ba làn cửa, nhưng trang sức tinh mỹ, phòng óc đều có điêu khắc vẽ họa, sung mãn phong vị đình đài lầu các của Giang Nam.
Mọi thứ trong tòa trạch viện này đều mới, hiển nhiên là mới hoàn công không lâu.
Bọn Trần Tinh Bằng ba người chờ đón sẵn, cười cầu tài hỏi: 'Mạnh đại nhân, ngài xem tòa trạch viện này thế nào?"
"Không tệ a, là nhà ngươi hả?"
"Không không, tiểu nhân làm gì có phúc khí đó, đây là phủ của đại nhân ngài a."
"Của ta?" Mạnh Thiên Sở vừa kinh vừa mừng.
"Đúng vậy. Là Lý hình bá hộ Ôn Tuyền Ông công công phân một chuyên khoản dành mua riêng một khối đất phía sau nha môn này, đập bỏ nhà cửa vốn có trước đó, xây lại cái mới cho ngài. Ôn công công đối với đại nhân vô cùng coi trọng, chà chà, thật không còn gì hơn để nói nữa." Nói xong, y móc văn khế trong người ra, cung cung kính kính đệ trình cho Mạnh Thiên Sở: "Đại nhân, đây là giấy tờ đất và nhà, mong ngài thu giữ!"
Mạnh Thiên Sở tiếp lấy văn khế xem ra, khà khà.. chính sách cây gậy to và củ cà rốt của tên thái giám Ôn Tuyền này dùng thật là hay. Tặng tiền cho quan chức còn chưa đủ, còn tặng cho hắn tòa trạch viện tinh trí thế này. Lão tiểu tử này tặng những thứ như thế này, hắn quả là có điểm không còn muốn giết lão nữa. Nhưng mà, sớm muộn gì hắn cũng phải ra tay thôi, nếu không thì sự độc hại của heroin một khi bị y phát giác, hắn không giết y thì y sẽ giết hắn. Sau khi bỏ văn khế vào lòng, hắn hứng trí đi vòng còng tham quan tòa trạch viện.
Tòa nhà mới này không ngờ trang bị đủ cả đồ dùng, người chỉ cần dọn vào để ở mà thôi, khiến hắn cao hứng vô cùng.
Trần Tinh Bằng nói: "Mạnh đại nhân, ngoài tòa trạch viện này có mấy nhà cửa đất đai, anh em chúng tôi cũng mua hết, cho ở một đội 15 huynh đệ, do dịch trưởng Vu Hân Long cầm đầu, chuyên môn chờ lệnh điều khiển của đại nhân, và bảo hộ cho sự an toàn của ngài."
Mạnh Thiên Sở cười bảo: "Bảo hộ cái gì chứ, ta đâu có cừu gia gì."
"Lời thì nói như vậy, nhưng cẩn thận một chút thì hay hơn. Dù gì chúng tôi cũng chỉ ở ngoài thủ vệ chờ lệnh, không có lệnh không dám tiến vào, cũng không ảnh hưởng đại nhân sinh sống gì."
"Các ngươi nghĩ quả là chu đáo."
"Đa tạ đại nhân khen ngợi. Huynh đệ chúng tôi đã đặt tửu yến ở sở, tiếp phong tẩy trần cho đại nhân. Ngài yên tâm, những người tham gia đều là các huynh đệ, sẽ không tiết lộ thân phận của ngài đâu."
Mạnh Thiên Sở gật gật đầu, ngồi kiệu đến cẩm y vệ nha môn ở Hàng châu. Đông hán và cẩm y vệ có cùng công sở, do đó chỗ làm việc của Đôn hán được thiết đặt trong cẩm y vệ nha môn, gọi là Đông hán thự.
Tiệc đã bày sẵn trong Đông Hán thự, năm vị ti phòng, 15 dịch trưởng, cùng bá hộ Phó Ngọc của bá hộ sở cẩm y vệ cũng tham gia yến hội.
Và thế là một phen vuốt mông ngựa nịnh hót a dua, tặng một loạt lễ ra mắt, đến lúc này thì Mạnh Thiên Sở cuối cùng cũng hiểu vì sao Ôn Tuyền nói không cần phải lo về bạc để dùng. Hiện giờ hắn chỉ phát sầu là làm sao đem số bạc nhiều như thế này trở về nhà.
Sáng hôm sau ăn cơm xong, Mạnh Thiên Sở đặt giấy tờ nhà đất lên bàn, Hạ Phượng Nghi cùng Phi Yến chồm tới xem, đều vừa kinh vừa mừng. Phi Yến nói: "Thiếu gia, ngài mua cái tòa trạch viện này khi nào mà không cho chúng em biết vậy?"
Mạnh Thiên Sở cười đáp: "Tối qua các người ngủ xong là ta đi mua đó. Mua ở ngay sau nha môn chúng ta thôi, thế nào? Chúng ta cùng đi xem thử chứ?"
"Được a được a! Chúng ta cuối cùng rồi cũng có nhà cửa của mình." Phi Yến vỗ tay hoan hô.
Hạ Phượng Nghi cũng vui vẻ nhìn Mạnh Thiên Sở, nhưng không nói gì.
Lúc này thì Tả Giai Âm đến chơi. Phi Yến mừng rỡ nói: "Tả cô nương, cô đến thật đúng lúc, thiếu gia chúng tôi mua một tòa trạch viện, ở ngay sau nha môn đây thôi, chúng tôi đang định đi xem đây."
Tả Giai Âm nói: "Hay quá, vừa khéo được mừng cái mừng Kiều thiên chi hỉ (dời đến ở chỗ tốt) a."
Mạnh Thiên Sở cũng gọi Mộ Dung Huýnh Tuyết đi chung. Sau khi ra cửa, họ vòng qua sau, đến tòa trạch viện mới. Dịch trưởng Vu Hân Long mang 15 phiên tử Đông hán đã mặc đồ gia đinh chờ ngoài cửa. Vừa thấy Mạnh Thiên Sở cùng mọi người đến, họ đều gập đầu cúi người làm lễ chào.
Hạ Phượng Nghi kỳ quái hỏi: "Phu quân, chàng ngay cả gia định hộ viện cũng chuẩn bị sẵn rồi sao?"
"Hà hà, đây là người bán trạch viện tặng luôn cho đó."
"Còn có chuyện tốt vậy sao?" Hạ Phượng Nghi kỳ quái hỏi lại, nhưng liếc mắt nhìn thấy Vu Hân Long, cảm thấy người này quen quen. Sau khi nhìn kỹ, nàng nhận ra đó là một trong ba bằng hữu mà Mạnh Thiên Sở nói, đã cùng đi chung trên đường từ kinh thành trở về, đương nhiên là nhận thức. Phi Yến và Tả Giai Âm nhận ra rồi, Tả Giai Âm lúc này mới minh bạch, rằng tòa trangviện này khẳng định là do Đông hán tống tặng cho Mạnh Thiên Sở.
Tiến vào trạch viện, Hạ Phượng Nghi, Phi Yến, Tả Giai Âm, Mộ Dung Huýnh Tuyết kéo nhau đi xem xét chỗ này chỗ kia. Hạ Phượng Nghi có thể coi là khuê tú đại gia, kiến thức sâu rộng, thấy tòa trạch viện này tinh mỹ như vậy, nhịn không được khen mãi không ngớt.
Mạnh Thiên Sở đắc ý nói với Hạ Phượng Nghi: "Ta đã nói trước rồi mà, có người coi ta như là cọng rơm cọng cỏ, nhưng cũng có người coi ta như cục vàng cục ngọc a."
Hạ Phượng Nghi nhìn hắn một cái, thần tình có chút gì đó dị dạng. Phi Yến kéo kéo tay áo của Mạnh Thiên Sở: "Thiếu gia, ngài lại đây, nô tì có lời muốn nói."
Mạnh Thiên Sở theo cô nàng đi qua một bên: "Làm cái gì mà thần thần bí bí như vậy?"
"Thiếu gia, nô tì cầu xin người, người sau này đừng có làm tổn thương mợ chủ nữa được không? Mợ chủ đáp ứng người rồi, người đã không chịu, giờ còn muốn mợ chủ phải làm sao đây, muốn mợ chủ ở trước mặt người khác hô mấy tiếng lớn "Tướng công, ta yêu chàng" mới được hay sao?"
"Ha ha, nghe lời này sao giống ta là kẻ không biết giảng đạo lý gì hết vậy."
"Vốn là như vậy mà! Trước đây người xấu xa như vậy, ai biết người tự nhiên biến tốt hẳn lên. Đừng nói gì mợ chủ, ngay cả nô tì cũng phản ứng không kịp nữa. Người để cho người ta có quá trình thích ứng nữa chứ!"
"Nói đúng lắm. Ta chính là múôn cấp cho mợ chủ của em một quá trình thích ứng đó. Còn thời gian mấy tháng nửa, thử kiểm nghiệm tình cảm của hai người xem sao, coi có phải là yêu hay không, có phải thích hợp sống cùng nhau hay không..."
"Thiếu gia! Người lại vậy nữa rồi! Cái gì mà yêu không yêu chứ. Mợ chủ nguyện ý cùng sống với người, người lại thích mợ chủ như vậy, như vậy chẳng phải xong rồi hay sao? Sao người cứ tính này nọ hoài vậy!"
"Khuê nữ ngốc ạ! Đó là chuyện cả đời người, sao lại không tính toán chứ. Lỡ khi mợ chủ của em hối hận thì sao, muốn cùng ta li dị.... ờ ờ chia tay..., hay là suốt ngày trợn mắt mím môi với ta, thì ta biết làm thế nào?"
Phi Yến dường như đang nghe thiên thư, trừng to mắt: "Có vợ nhà ai mà đối đãi với phu quân như vậy không a?"
Mạnh Thiên Sở cũng chợt nhớ ra, đây là triều đại mà lễ giáo phong kiến thịnh hành nhất, tư tưởng "phu vi thê cương" đã ăn sâu vào đầu óc con người rồi. Nữ tử giống như Hạ Phượng Nghi dám án chiếu theo sở thích của mình mà theo đuổi hạnh phúc xem ra hiếm vô cùng. Huống chi còn đề cập đến chuyện trừng mắt mím môi với chồng, e rằng chẳng thể nào có. Cho dù có có thì không bị bỏ lồng heo dìm nước chết thì cũng bị mắng chửi phun nước bọt mà nhục chết.
Mạnh Thiên Sở tin rằng, cho dù Hạ Phượng Nghi đã là nữ tử tiên phong vượt quá tư tưởng phong kiến như vậy rồi, nhưng một khi nàng trở thành vợ chồng chân chính, nhất định sẽ nghiêm thủ tam cương ngũ thường, tuân theo truyền thống đoan trang hiền thục của người vợ hiền.
Nghĩ thông điểm này, Mạnh Thiên Sở hơi có chút lo ngại, chẳng biết có phải là bản thân hà khắc quá hay không. Nếu sử dụng phương thức tư duy của thiếu nữ hiện đại mà đi đo lường hành vi của đại tiểu thư con nhà quan quyền thời cổ đại, thì có vẻ như hắn đang mò trăng đáy nước quá đi mất.
Phi Yến thấy Mạnh Thiên Sở trầm ngâm không nói, đoán là hắn đã bị lời của mình làm cho động tâm, liền nhận còn nóng dấn tới luôn: "Thiếu gia, mợ chủ chủ động nói ra những lời đó, ấy chính là mợ chủ cố làm mặt dầy để cầu người rồi. Muốn nghe mợ chủ nói lời khó nói hơn nữa, e rằng... hi hi... chỉ có thể nói ở dưới gối dưới mềm mà thôi..."
"Hà ha, còn em thì sao? EM chừng nào định nói cùng ta những lời đó? Đêm nay chúng ta thì thào dưới gối nghe, có được không?" Mạnh Thiên Sở chớp chớp mắt cố tình đánh trống lãng.
Phi Yến lừ mắt nhìn hắn: "Nói chuyện nghiêm chỉnh với người thì người lại lấy người ta ra làm trò cười."
"Ta không có làm trò cười, ta cảm thấy em cũng không tệ, nên định tốt với em đó chứ!"
"Phi Yến là nô tì, thiếu gia có thể đối đãi với phi yến như vậy thì là phúc khí kiếp trước có tu của Phi Yến rồi. Nhưng một khi chuyện của thiếu gia và mợ chủ chưa xử lý xong, Phi Yến không dám nghĩ đến chuyện này."
Mạnh Thiên Sở chẳng qua là nói cho qua mà thôi. Chuyện Hạ Phượng Nghi chưa giải quyết xong, chuyện Tả Giai Âm chưa rõ ràng gì, quan hệ với Mộ Dung Huýnh Tuyết còn mông lung chưa minh bạch. Trong tình cảnh hỗn độn thế này, hắn còn chưa muốn kéo Phi Yến vào. Dù gì thì Phi Yến cũng đã nói rồi, không cần biết sau này Hạ Phượng Nghi có rời xa hắn hay không, cô nàng cũng đi theo hắn cả đời. Xem ra đây là bảo bối để dành, không chạy mất đi đâu mà hắn sợ.
Mạnh Thiên Sở nói: 'Vẫn là câu nói cũ, không thể gấp! Dù gì thời gian dài như thế mà còn chờ được, có chờ thêm mấy tháng nữa cũng không sao, nói không chừng nàng ấy sẽ hối hận sau mấy tháng nữa đấy."
Phi Yến giậm chân: "Thiếu gia, người không hiểu mợ chủ..."
"Lời này nói đúng rồi đó, ta đúng là chưa hoàn toàn hiểu nàng ấy. Nàng ấy cũng chưa hoàn toàn hiểu ta. Dù gì nàng ấy là chính thê của ta, ta không thể qua loa được. Dùng mấy tháng để hiểu nhau thật ra chẳng dài gì. Được rồi, thiếu gia đã quyết định. Chuyện này sau không nhắc nữa - em nếu muốn nói chuyện đó, thì hãy nói hai chúng ta chừng nào ấy... ấy đi! Hắc hắc."
"Hừ!" Phi Yến vừa tức vừa gấp và cũng vừa thẹn, giậm chân nói: "Nói không được mà!" Xong cô nàng chuyển thân dẫu môi trở về bên cạnh Hạ Phượng Nghi.
Hạ Phượng Nghi đang cùng Tả Giai Âm đi quanh trạch viện xem xét, thương lượng bố cục thế nào, thấy Mạnh Thiên Sở đi lại, nàng nói: "Tướng công, trạch viện này vị trí khá tốt, vượt quá tường là tiểu viện trong nội nha của chúng ta, chỉ có điều không có cửa mở. Tướng công làm việc phải vào nội nha, mỗi lần phải đi vòng ra cửa trước mới vào, xem ra không tiện lắm. Nếu có thể mở một lối đi ở sau nha môn thì hay quá."
Về nguyên tắc, nha môn chỉ có một cửa ở phía trước. Phía hong hay phía sau đều thường không có cửa. Có quan lại vì để làm việc cho tiện, đã lén đập phá khoét tường bao mở cửa sau, chuyên dùng cho những người tống lễ vật để quan hệ nhờ vã, từ đó mới trở thành thuật ngữ "Đi cửa sau" truyền cho tới thời nay.
Mạnh Thiên Sở gật đầu, "Chờ một chút ta thưa chuyện với Thái tri huyện, xem coi có mở cửa sau được hay không."
Hạ Phượng Nghi và các nàng phụ trạch thu thập sắp xếp trạch viện, Mạnh Thiên Sở trở về nội nha môn đem sự tình mua trạch viện ở sau nha môn nói cho Thái tri huyện hay. Thái tri huyện luôn miệng cung hỉ. Con rễ của công bộ viên ngoai lang mua một tòa trạch viện là quá bình thường, Thái tri huyện liền đi theo Mạnh Thiên Sở đến nhà mới tham quan một hồi, cũng cảm thấy đi đường vòng qua cửa trước phiền phức quá, liền thông tri cho công phòng của nha môn mở một cửa đối diện với Mạnh phủ. Như vậy thì Thái tri huyện muốn đưa những cáo trạng hoặc công văn cần xử lý đến chỗ của Mạnh Thiên Sở, hay có chuyện cần tìm hắn thương lượng cũng dễ dàng hơn.
Mạnh phủ là tòa trạch viện có ba cửa vào, rất giống như bố cục của nha môn, phân ra làm nội và ngoại trạch viện. Ở ngoài, Mạnh Thiên Sở bố trí phòn glàm việc, thư phòng, phòng khách mọi thứ đều đầy đủ. Cửa ở ngoài cùng được dịch trưởng Vu Hân Long phái Đông hán phiên tử làm gác cửa. Cửa thứ hai liên thông đến nội trạch, y cũ vẫn do hai vợ chồng Hàn thị làm gác cổng. Bên trong là chỗ ở của Lão Hà đầu, Hạ đầu bếp cùng các người hầu (Lão Hà đầu chủ yếu coi sóc Tây Tử tửu lâu, nhưng trong trạch viện vẫn giữ chỗ ở cho ông ta). Bên trong nữa là một tòa nhà, là trung tâm của trạch viện, cũng chính là chỗ ở của Mạnh Thiên Sở, Hạ Phượng Nghi và Phi Yến ba người.
Mộ Dung Huýnh Tuyết nhất mực im lặng đi theo, vừa mừng vừa hiếu kỳ nhìn quanh.
Sau khi phân khu công tác xong, Mộ Dunh Huýnh Tuyết bận rộn vận chuyển dụng cụ làm việc từ trong nội nha ra, bao gồm cả các hồ sơ tài liệu các án đang xử lý hiện tại tất tần tật mang đến thư phòng của Mạnh phủ. Từ giờ trở đi, nơi này là công sở mới của nàng và Mạnh Thiên Sở rồi!
Chuyện của Đông hán lĩnh ban chính là phân biệt tuyển chọn tin tình báo từ năm ti phòng báo lên, cái nào trọng yếu thì đưa đến báo cho Đông hán chưởng ban của Chiết Giang. Những tin tình báo này liên quan đến rất nhiều phương diện xã hội, thậm chi lời nói của hành khất ở đầu đường xó chợ, hay người ta cãi nhau mắng mỏ cái gì đó cũng bị ghi lại báo lên.
Mạnh Thiên Sở là mật thám, thân phận lĩnh ban của Đông Hán cần phải bảo mật, cho nên những tin tức trên đều bí mật chuyển đến cho hắn để hắn thẩm duyệt. Công tác này không thể giao cho Mộ Dung Huýnh Tuyết xử lý, cho nên hắn phải è cổ ra làm.
Nha phiến từ Giai Âm sơn trang của Tả Giai Âm ngoại trừ cấp cho Kim Linh thiên sư chế tác kim đan tiến cống hoàng thượng, số còn lại cung cấp đủ cho Mạnh Thiên Sở luyện heroin cung cấp cho Ôn Tuyền Ôn công công. Do đó không tồn tại vấn đề phải khuếch đại trồng trọt. Mạnh Thiên Sở cũng không nguyện ý trồng loại cây hại người này ở diện tích lớn.
Để làm cho Ôn Tuyền an tâm, Mạnh Thiên Sở tận hết khả năng cung cấp nhiều heroin hơn một chút, chí ít cũng đảm bảo lượng tồn trữ đủ dùng một tháng. Sau đó, hắn thông qua con đường mật báo của Đông hán đình kỳ cung cấp, khiến Ôn Tuyền rất vừa ý, rốt cuộc Mạnh Thiên Sở làm chức Đông Hán lĩnh ban cũng nhàn nhã hẳn đi.