Nạp Thiếp Ký III

Chương 126: Chương 126: Chó biết nói chuyện




Mấy câu này khiến cho hai hàng chân mày của Mạnh Thiên Sở càng nhíu tít lại - túi rất nặng, đó là cái gì? Tang vật? Bảo bối? Hay là thi thể? Nghĩ tới thi thể, Mạnh Thiên Sở rúng động tâm can, đây là kết quả mà hắn không hi vọng có nhất, nhưng lại là có khả năng nhất, nhân vì tang vật hay là bảo bối đều không cần thiết phải chôn vào đất. Tả gia của nàng ta nhà lớn nghiệp lớn, chỗ để giấu của dĩ nhiên là có nhiều!

Vương bộ đầu tiếp tục kể: "Tôi cảm thấy sơn trang đó rất kỳ quái, chờ bọn họ đi rồi, tôi len lén tiền nhập vào sơn trang quan sát bốn phía, phát hiện trong vườn phân làm ba bộ phận: phần trồng hoa ở phía trước sơn trang, ở giữa dường như chỗ ở của chủ nhân, đại khái có khoảng hai chục gian phòng, trong vườn nhà toàn trồng hoa mẫu đơn, hoa mai, trúc... là những thứ cây cỏ trong đình viện. Phía sau là nhà vườn dành cho người làm, đơn giản nhưng thanh khiết, có nhà bếp, nhà chứa củi, nhà kho... bố trí rất đầy đủ. Nhưng mà, không có bất kỳ người làm nào ở trong đó..."

Những điều này Mạnh Thiên Sở đã biết rõ. Hắn quan tâm nhất là trong những túi chôn ấy chứa cái gì. Không chờ hắn hỏi, Vương bộ đầu đã nói ra ngay: "Chờ trời tối, tôi mới lén mò vào chỗ chôn, cẩn thận đào cái lổ đó lên, mở túi ra xem. Trời ơi! Sư gia, ngài đoán trong đó có gì không?"

"Thi thể!" Mặt Mạnh Thiên Sở đầy vẻ ủ rũ đáp.

"Ơ? Sư gia ngài sao biết vậy? Không sai, chính là thi thể, tổng cộng có 5 thi thể, có nam có nữ, không phát hiện có ngoại thương hay xuất huyết gì, xem ra là bị hạ độc hay bị bóp cổ chết gì đó."

Mạnh Thiên Sở nhất mực có hảo cảm với Tả Giai Âm, hiện giờ phát hiện chuyện lạ liên quan đến nàng ta xảy ra liên tục, nói không chừng là hung thủ giết người, không khỏi chán nản vô cùng, hỏi: "Ngươi còn phát hiện vấn đề gì khác không?"

Vương bộ đầu gật gật đầu, đưa đầu tới, thần bí hề hề hạ giọng nói: "Sư gia, ngài biết vì sao người của Đông hán kiếm chuyện với Tả cô nương ngày đó hay không?"

"Vì sao?" Vấn đề này liên quan đến điều Mạnh Thiên Sở quan tâm và cảm thấy khẩn trương nhất, ấy chính là Tả cô nương rốt cuộc là có liên hệ gì với Đông hán.

"Nha môn chúng ta có huynh đệ quen biết với người của Đôn Hán, tôi lấy bạc bảo hắn thỉnh khách dò hỏi tình huống, bấy giờ mới biết thì ra phụ thân của Tả cô nương không phải là cáo lão hoàn hương, mà ba năm trước đào hôn chạy về trốn ở Hàng châu này. Nhạc phụ của Tả lão gia tử là Lễ bộ thượng thư tìm kiếm khắp nơi mà tìm không thấy, đành bó tay. Nhưng con gái ông ta thì sống chết gì cũng đòi tìm được Tả lão gia về, nên mới bỏ tiền thông quan hệ với một ti phòng của Đông Hán, nhờ Đông Hán tra dùm. Tai mắt của Đông Hán phủ rộng khắp toàn quốc, nhanh chóng phát hiện Tả lão gia tử ẩn cư ở Hàng châu, liền phái tên dịch trưởng Tiếu Chấn mang theo người đến bắt Tả lão gia tử và hai mẹ con Tả phu nhân về kinh thành. Không ngờ là Tả cô nương này quả nhiên là có lai lịch, ti phòng, dịch trưởng đó không làm gì được, nên không dám động tới họ."

"Tả cô nương rốt cuộc là có lai lịch thế nào, các ngươi có thám thính được hay không?"

Vương bộ đầu lắc lắc đầu: "Vị Tiếu dịch trưởng đó với chuyện này kín miệng như bưng, những tên phiên tử (lính của Đông Xưởng, không phải thái giám) khác thì không hề thấy thẻ bài trên tay Tả cô nương, cho nên không biết Tả cô nương rốt cuộc là người gì mà có thể khiến người của Đông Hán sợ đến như vậy."

Điều này quả là kỳ quái rồi, Tiếu dịch trưởng đối với thân phận của Tả cô nương bảo mật như vậy, khiến cho quầng hào quang trên đầu Tả Giai Âm lại tăng thêm một vòng. Mạnh Thiên Sở có nghĩ nát óc cũng không đoán ra Tả Giai Âm là thần thánh phương nào.

Vương bộ đầu thấy Mạnh Thiên Sở cúi đầu suy nghĩ, cũng không dám quấy rầy.

Nghĩ một hồi không được manh mối gì, Mạnh Thiên Sở hỏi: "Tống Tường Vũ đâu? Hắn có tiềm nhập vào nhà Tả Giai Âm chưa?" Hi vọng Tống Tường Vũ có thể mang về một ít tin tức hữu dụng, giúp hắn hiểu hơn về cô nàng thần bí này.

Mặt Vương bộ đầu xuất hiện vẻ lo lắng: "Tôi từ Giai Âm sơn trang cưỡi ngựa vội về Tả gia đại viện, các huynh đệ thủ ngoài đó nói trời tối xong là Tống huynh đệ lẻn vào Tả gia đại viện ngay, nhưng mãi vẫn chưa ra, cũng không nghe bên trong có động tĩnh gì kỳ quái. Đến hiện giờ đã gần hai canh giờ, tôi sợ cậu ấy đã xảy ra chuyện gì rồi..."

Mạnh Thiên Sở đứng vụt dậy, ngẫm nghĩ một chút nói: "Ta lập tức đi Tả gia tìm Tả Giai Âm xem xét tình hình."

Vương bộ đầu cũng đứng dậy nói: "Sư gia, không được mạo hiểm!"

"Không sao đâu, nêu như Tả giai âm đã biết ta đang tra cô ta, muốn hạ thủ với ta, bằng bản lãnh đối phó với Đông Hán trước đó của cô ta, muốn lấy cái mạng nhỏ của ta là dễ dàng vô cùng. Lý Nhữ Hàn hiện giờ cũng ở Tả gia, án công tử của tri phủ đại nhân bị giết cũng rơi vào người của kẻ này! Nếu như đêm nay đến canh ba ta không về, các ngươi cứ báo cáo Thái tri huyện, để ông ta tự xử lý thôi."

Lời này sao mà giống để lại di ngôn thế này? Mạnh Thiên Sở chép miệng. Hắn tịnh không nhận thấy rằng mình đang đi vào hang hổ. Căn cứ vào biểu hiện của Tả Giai Âm đối với hắn, trong tiềm thức hắn tin rằng Tả Giai Âm sẽ không hạ độc thủ với mình.

Vương bộ đầu vội nói: "Vậy tiểu nhân mang mấy huynh đề đi cùng ngài."

"Không cần, cô ta nếu muốn hạ thủ với chúng ta thật, mấy huynh đệ bộ khoái của chúng ta thế này chỉ sợ không đủ đâu. Các người ở ngoài chờ là được rồi."

Mạnh Thiên Sở không dặn dò gì thêm, chào Hạ Phượng Nghi xong ngồi kiệu mang theo Vương bộ đầu đi thẳng đến nhà Tả lão gia.

Mạnh Thiên Sở cho Vương bộ đầu và các bộ khoái thủ ở ngoài như cũ, còn bản thân thì hạ kiệu trước của đại viện của Tả gia, chỉnh sữa y phục, ngước đầu nhìn, thấy Tả phủ quả nhiên khí phái, so với nhà của Lý đại viên ngoại không kém gì. Ở cửa có mấy gia nô và người gác, mặt đầy vẻ nghi hoặc nhìn Mạnh Thiên Sở.

Mạnh Thiên Sở một tay cầm bái thiếp, một tay vén áo bước lên bậc tam cấp, đưa bái thiếp cho một trong những người gác cổng đó.

Tên gác cổng đó nhì, vội cười cầu tài nói: "Thì ra là Mạnh sư gia, Tả lão gia của chúng tôi bệnh nặng, chỉ sợ không tiếp khách..."

"Ta muốn gặp Tả cô nương của các ngươi, đúng rồi, nghe nói Lý công tử cũng ở trong phủ. Ta cũng đang tìm cậu ấy, gặp luôn cũng được."

"Vâng, vâng, thỉnh sư gia vào, tiêu nhân dẫn ngài đi."

Người gác dẫn Mạnh Thiên Sở đi, xuyên qua đình đài lâu các, uốn lượn vòng vo đến phòng khách mời ngồi rồi dâng trà lên, sau đó cười hề hề nói: "Thỉnh sư gia ngồi nghỉ một chút, tiểu nhân đi báo cô nương ngay..."

Mạnh Thiên Sở lập tức chụp cánh tay của tên gác cổng: "Đi, không cần phiền phức như vậy, ngươi trực tiếp dẫn ta đi tìm cô nương của các ngươi là được, ta có chuyện gấp."

"Cái này..., cô nương mà biết, sẽ..."

"Có ta ở đây, cứ nói là ta bức ngưới" Mạnh Thiên Sở xiết chặt tay, bàn tay như kềm sắt, nửa thân trên của tên gác cổng đó tê dại ngay, chỉ còn biết lê chân dẫn Mạnh Thiên Sở vào hậu đường.

Xuyên qua mấy hành lang nữa, đến cửa một ngôi nhà nhỏ ở hậu đường, người gác nói: "Mạnh gia, đến rồi, cô nương ở trong phòng ngũ." Người gác vừa định hô nói Mạnh gia đến, Mạnh Thiên Sở đã nhanh tay bóp cổ bịt miệng y, không cho ý nói, sau đó nhìn y lắc đầu, hạ giọng bảo: "Ta muốn đùa với cô nương các ngươi một chút, các ngươi đừng lên tiếng!" Sau đó hắn từ từ bỏ tên gác ra, ra hiệu bảo hắn đi. Tên gác vội khom người lùi lại bỏ đi, Mạnh Thiên Sở nhón gót tiến vào vườn.

Lúc này trời đã tối hẳn, khuê phòng của Tả Giai âm ánh lên ngọn đèn, một thân ảnh xinh đẹp hiện lên cửa sổ, di động qua lại.

Mạnh Thiên Sở dùng ngón tay thấp nước bọt, khẽ chọc giấy dán cửa nhìn vào trong, thấy đó là một gian nhà hai phòng. Phòng bên ngoài có Tả Giai Âm đang đi qua lại, dáng vẻ vô cùng khẩn cấp, trong phòng có tiếng rên của nam nhân, tiếng rên có vẻ thập phần thống khổ.

"Thế nào?" Tả Giai Âm thấy một tiểu nha hoàn tiến vào, vội hỏi.

"Ý của Lão đạo trưởng là tăng thêm lượng thuốc thử, bảo em đến hỏi ý kiến của cô nương."

Tả Gia Âm trù trừ không nói, nha hoàn giục: "Cô nương, cô đừng do dự nữa. Lão gia đang thống khổ lắm. Lão phu nhân cũng không có chủ ý gì. Cô hãy nhanh chóng nghĩ biện pháp đi."

"Được thôi! Án chiếu lời sư phụ ta mà làm đi.."

"Dạ được, nô tì lập tức đi ngay." Nói xong, nha hoàn đó đẩy cửa bước ra, nhanh chóng bước về phía hậu viện.

Tả Giai Âm thở dài một hơi, ngồi thừ xuống trước bàn trang điểm. Lúc này chợt nghe tiếng rên rĩ của nam nhân trong phòng: "Giai Âm... cầu xin nàng... cho ta một liều đi... ta chịu không nổi rồi..." Thanh âm này thập phần quen thuộc.

"Những ngày tháng khổ sở của ngươi còn dài lắm, từ từ mà chịu đi!" Giọng nói của Tả Giai Âm rất lạnh, khiến người nghe không khỏi dựng tóc gáy. "Ta chính là muốn ngươi chịu hết mọi dày vò, từ từ mà chết đi!"

"Giai Âm... nàng...!" Thanh âm đó run rẫy, phảng phất như nhìn thấy ma quỷ vậy, tiếp theo đó nghiến răng nói: "Cô đừng bức người quá đáng... bức ta gấp quá, ta đem chuyện của cô nói hết ra..."

Tả Giai Âm đến trước cửa gian trong, vén rèm lên dựa vào cửa, gương mặt xinh đẹp đầy vẻ lạnh lùng, thậm chí có mấy phần dữ tợn: "Vậy ngươi cứ đi nói đi cho xong, trước hết hãy nói từ việc ngươi đoạt gia sản giết chết anh ruột của mình, đúng rồi, còn việc dụ Kha Trù dùng thuốc để trúng độc mà chết ấy, nhưng cái này người cứ nói hết, đừng có quên những tình tiết kinh tâm động phách đó không nói ra, nếu không người khác làm sao mà biết được Lý đại công tử không những là hoàn khố tử đệ (con ông cháu cha) ăn chơi tráng táng, mà còn là kẻ không việc ác gì không dám làm, không bằng cầm thú!"

"Không... ta sai rồi, Giai Âm. Lý Nhữ Hàn ra không phải là người, là súc sinh, ta không nên giết Nhữ Hiên, nhưng đó là vì nàng đó, nàng biết là ta thích nàng mà..."

"Phì! Vì ta sao? Ngươi vì gia sản họ Lý các người! Ta chẳng qua là bị thuận tiện kéo vào thôi!"

"Không, không! Giai Âm, ta thật thích nàng, yêu nàng thật nhiều! Vì nàng, ta không cần gia sản gì hết, cái gì cũng không cần, chỉ cần một mình nàng thôi!" Lý Nhữ Hàn nuốt ực một ngụm nước bọt, "Ta cái gì cũng nghe nàng hết, ta đã là trâu là ngựa của nàng rồi. Ta cầu nàng cấp cho ta chút thuốc đi, hiện giờ trong người của ta như có dòi có giun đang gặm vậy a!... Ta sắp chết rồi..."

Kẻ này là Lý Nhữ Hàn? Kha Trù bị Lý Nhũ Hàn dụ uống độc dược mà chết? Mạnh Thiên Sơ hơi bất ngờ, nhưng khi biết đáp án này, rất nhiềutình tiết còn mơ hồ trong vụ án này bổng chốc sáng tỏ.

Mạnh Thiên Sở định thần nhìn kỹ, thấy trong phòng trong có một người đang co rúc, chỉ thấy được nửa thân người. Lúc này, người đó đang ngửa đầu, nước mũi nước bọt chảy đầu, đang khổ sở khẩn cầu Tả Giai Âm.

Tả Giai Âm khinh bỉ nhìn Lý Nhữ Hàn đang quỳ trên đất, từ từ móc ra một túi nhỏ, cầm thảy thảy trong tay: "Muốn không?"

Hai mắt Lý Nhữ Hàn lập tức sáng rực: "Muốn! Muốn! Cầu xin nàng... Giai Âm... cho ta đi, ta làm chó nhé, ta... ta học theo chó sủa nhé...! Nàng bảo ta làm cái gì ta cũng làm hết!" Lý Nhữ Hàn phảng phất như bị uống thuốc kích thích, quỳ nhỏng trên đất, rồi bò khắp phòng, miệng không ngừng sủa gâu gâu loạn, mắt cứ nhìn trừng trừng vào cái gói nhỏ trong tay Tả Giai Âm.

Tả Giai Âm đưa ngón tay thon trắng lấy một viên thuốc nhỏ, cười lạnh nhìn Lý Nhữ Hàn.

Lý Nhữ Hàn lập tức quỳ xuống, hai tay giống như con chó cụp cụp, há miệng thật to, lè lưỡi thật dài, hai mắng phát quang nhìn viên thuốc nhỏ trong tay Tả Giai Âm.

Tả Giai Âm đang chuẩn bị búng viên thuốc đó ra, thì chợt nghe ngoài cửa có tiếng người cười nói: "Tả cô nương thì ra là lén nuôi một con chó biết nói chuyện!" Tiếp theo đó, có người vén rèm tiến vào, đương nhiên là Mạnh Thiên Sở.

Tả Giai Âm nhìn thấy Mạnh Thiên Sở, gương mặt lạnh như băng không có chút ngạc nhiên hay kinh hoảng, ngược lại lại mỉm cười: "Mạnh gia, ngài sao bây giờ mới tới? Giai Âm dự kiến là ngài đến sớm hơn nữa kìa. Tống tiểu bộ khoái của các ngài đã làm khách ở chỗ chúng tôi lâu lắm rồi."

Lý Nhữ Hàn đột nhiên nhìn thấy Mạnh Thiên Sở, có điểm hoảng kinh, mặt hiện vẻ hổ thẹn. Tuy nhiên, ánh mắt của y lập tức trở về lại viên thuốc nhỏ trên tay Tả Giai Âm. Đến lúc này cho dù là hoàng thượng lão tử có đến cũng e rằng không có sức hấp dẫn đối với y bằng viên thuốc đó.

Mạnh Thiên Sở đáp: "Đa tạ Tả cô nương đã chiếu cố Tống bộ khoái. Cậu ấy còn là đứa nhỏ, mong Tả cô nương đừng làm khó cậu ấy."

"Cậu nhóc à? Hi hi, ta thấy tên trộm vặt thì có, nếu không sao trèo tường tiến vào nhà ta làm cái gì? Mạnh sư gia, sư gia không phải không biết chứ, theo quy định của Đại Minh luật, tự tiện tiến vào nhà dân có thể đương trường đánh chết miễn bàn."

"Với tấm lòng rộng rãi của Tả cô nương, sao lại đi tính toán với một hài tử chứ. Nói thật nha, Tống bộ khoái là do bỉ nhân phái đến, mong Tả cô nương nễ mặt bỉ nhân một phần, tha cho cậu ấy đi."

"Sư gia đã mở lời vàng rồi, Giai Âm làm sao mà cự tuyệt chứ?"

Tả Giai Âm bước đến cửa, lớn tiếng gọi một nha hoàn, dặn dò đưa Tống Tường Vũ tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.