Mạnh Thiên Sở lần trước có nói, chờ án mạng này điều tra xử xong rồi, sẽ cùng Hạ Phượng Nghi và mọi người đi chơi. Hiện giờ án cuối cùng cũng kết thúc, Phi Yến nằng nặc đòi Mạnh Thiên Sở thực hiện lời hứa. Mạnh Thiên Sở cũng muốn đi cho khuây khỏa, liền nói với Thái tri huyện. Thái tri huyện lập tức đáp ứng, còn đề nghị hắn đi ra đão Bạch Tiên ở Đông hải chơi. Nơi đó phong cảnh hữu tình, có thể ở vài ngày rồi về cũng được.
Do trước khi Mạnh Thiên Sở đảm nhiệm chức lĩnh ban Đông Hán ở Hàng châu, lĩnh ban cũ bị bệnh mất, mọi chuyện đều do ti phòng Trần Tinh Bằng quản, do đó lần này hắn đi ra biển chơi, liền đem sự vụ của Đông Hán giao cho Trần Tinh Bằng xử lý.
Lĩnh ban định ra biển chơi, đó là cơ hội tốt để vuốt mông ngựa. Trần Tinh Bằng vội chạy đi an bài, nhanh chóng chuẩn bị ổn thỏa.
Cổ đại đương nhiên không có công ty du lịch lữ hành, thậm chí không có dịch vụ lữ du theo đúng ý nghĩa từ ngữ sử dụng như thời hiện đại. Đông Hán cũng không có hải quân của mình, do đó Trần Tinh Bằng phái phiên tử ra bờ biển thuê một chiếc hải thuyền.
Đông Hán ở Hàng châu đương nhiên đều vuốt mông ngựa tranh nhau đòi bảo hộ cả nhà Mạnh Thiên Sở ra biển du ngoạn. Do đó, ngoại trừ đội 15 phiên tử làm bảo tiêu ở phủ của Mạnh Thiên Sở do Vu Hân Long cầm đầu đi cùng, còn có Tiếu Chấn Bằng mang 15 phiên tử đi theo.
Sáng hôm sau, Mạnh Thiên Sở mang Hạ Phượng Nghi, Phi Yến, được Vu Hân Long, Tiếu Chấn Bằng hai vị dịch trưởng mang theo 30 phiên tử bảo hộ ngồ xe ngựa rầm rộ đến biến.
Trước đó đã có Đông hán phiên tử mang thực phẩm, hoa quả các loại chất đầy một thuyền, chờ Mạnh Thiên Sở cùng mọi người đến là đi ngay.
Chiếc thuyền này rất lớn, có tới hai tầng lầu, gần bằng nửa sân bóng đá. Lĩnh ban chánh lục phẩm của Hàng châu Đông hán ra biển du ngoạn, an toàn đương nhiên là đệ nhất, cho nên 15 tên phiên tử cấp cho phủ của Mạnh Thiên Sở đều là kẻ võ công cao cường tuyển chọn cẩn thận trong Đông hắn. 15 phiên tử của Tiếu Chấn Bằng võ công tuy kém hơn một chút, nhưng cũng là những kẻ chẳng phải chỉ giỏi vuốt râu vỗ mông ngựa.
Phàm làm quan thì bên người đều không có ít kẻ biết làm việc và những kẻ chuyên nịnh hót. Thiếu người làm việc thì công tác không ai làm, giao cho người làm việc kém hay là không biết làm thì không yên tâm chút nào. Trong khi đó, nếu thiếu người biết nịnh hót, thì làm quan cũng chẳng vui vẻ gì.
Hiện giờ, bên người Mạnh Thiên Sở đều có hai loại người này. Tiếu Chấn Bằng vì tiện cho việc chiếu cố Mạnh phu nhân, còn đặc biệt chọn ra 5 nữ phiên tử của Đông hán chuyên môn bảo hộ và lo liệu cho Hạ Phượng Nghi.
Giương buồm khởi hành, nhắm hướng đông mà đi. Nếu đi từ sáng, thì đại khái đến chiều họ có thể đến Bạch Tiên đảo.
Mạnh Thiên Sở lần đầu tiên đi hải thuyền, tuy có gió nhẹ, nhưng nhờ thuyền lớn nên không lắc lư gì, cho nên hắn và mọi người không cảm thấy nôn.
Tiếu Chấn Bằng bày bàn ghế ở đầu thuyền, trên có đặt hoa quả vào mùa, thỉnh vợ chồng Mạnh Thiên Sở ở đầu thuyền hân thưởng phong cảnh. Phi Yến đứng sau lưng họ, hưng phấn vô cùng, miệng líu lo nghị luận với Hạ Phượng Nghi phong cảnh trên biển quan sát được.
Gió biển từ từ, trời không đầy mây trắng, thái dương thỉnh thoảng chui vào tầng mây, lúc thì ló mặt cười đùa. Trời giữa thu tuy không oi bức, nhưng Tiếu Chấn Bằng vẫn cho dựng dù để che mát cho vợ chồng Mạnh Thiên Sở.
Giữa trưa, 5 nữ phiên tử bày rượu thịt lên, dùng bữa ngay đầu thuyền.
Mạnh Thiên Sở gọi Tiếu Chấn Bằng và Vu Hân Long cùng nhập tiệc. Do có Hạ Phượng Nghi ở bên cạnh, hai người đều biết tình địa chủ, nào dám ngồi cùng phu nhân lão đại mà dùng cơm chứ, cho nên cảm ơn xong lùi ra sau thuyền cùng ăn với đám phiên tử.
Bọn họ đang dùng cơm, chợt nghe ở vách thuyền có tiếng động, dường như có vật gì rơi xuống biển. Mạnh Thiên Sở quay người nhìn, nhưng do vách thuyền che nhìn không rõ, một nữ phiên tử đứng hầu phía sau vội chạy đi hỏi.
Lát sau, nữ phiên tử đó dẫn một lão đầu tuy già những rất quắc thước khom người bước tới, giới thiệu đó là chủ của chiếc hải thuyền này. Ông ta quỳ lạy Mạnh Thiên Sở, cười ruồi: "Lão gia, tiếng động vừa rồi đó là một thùng tượu chúng tôi quăng xuống biển, ngoài ra còn một ít thức ăn. Chuyện đó chẳng có gì đâu, mong lão gia yên tâm."
"Quẳng rượu thịt? Vì sao như vậy?" Hạ Phượng Nghi hiếu kỳ hỏi.
"Hồi bẩm bà chủ, đó là quy củ nhiều năm của thuyền gia, sau khi đi qua một hải vự thì phải quẳng xuống biển một ít thức ăn và rượu thịt, người nhiều quăng nhiều, người ít quăng ít."
"Vì sao? Cá ở đây cũng ăn thịt uống rượu à?"
"Không phải, hì hì, mợ chủ, đó đều là truyền thuyết từ xưa, đều là sự tình nghe lỏm phỏng đoán vậy thôi, không có gì đâu, mợ chủ không không lo lắng." Thuyền lão đại cứ cười cầu tài giải thích.
Chuyện càng thần bì thì càng dẫn đến sự hiếu kỳ của nữ nhân. Hạ Phượng Nghi hỏi: "Truyền thuyết xa xưa? Truyền thuyết gì, nói ra nghe thử."
Thuyền lão đại hơi lộ vẻ khó xử, ấp úng một hồi lén nhìn về phía Mạnh Thiên Sở.
Mạnh Thiên Sở cười nói: "Đúng a, hiện giờ không có chuyện gì làm, ông nói ra nghe thử. Kể truyền thuyết này ra cho chúng ta nghe giải sầu."
"Dạ!" Quan gia có lệnh, thuyền lão đại nào dám không nghe. Ông ta ho khan một tiếng đứng dậy khom người nói, "Nghe người già có nói, ở Bạch Tiên đảo này có một hộ chày gồm hai vợ chồng. Vợ vô cùng xinh đẹp, ác bá trong thôn thèm thuồng cô ta, một ngày nhân lúc chồng đi đánh cá, đã hãm hiếp nữ tử này đến chết, rồi thông đồng với ngư dân khác cố ý đánh chết người chồng quẳng xuống biển..."
Hạ Phượng Nghi a lên một tiếng: "Cẩu tặc này thật là ngoan độc!"
"Đúng a, nam nhân này ngưng tụ cừu oán, hóa thành con hải ưng trắng đâm xuyên đầu của tên ác bá và kẻ hại mình, ăn sạch óc. Nhưng oán khí vẫn không chịu tan, liền ở chỗ y chết đó khóc than kêu gọi nương tử của mình mãi..."
Hạ Phượng Nghi hô lên một tiếng, khẩn trương nhích người sát lại Mạnh Thiên Sở.
Mạnh Thiên Sở kéo vai của nàng, vỗ nhẹ mấy cái, bảo: "Đừng lo, nương tử, đó chẳng qua là truyền thuyết mà thôi, không cần phải sợ, xem ra vùng này thường có sóng gió, người cổ mới biên ra chuyện như thế thôi."
Thuyền lão đại đó khom người cười ha ha, nhưng thần tình trên gương mặt lộ vẻ không cho là vậy: "Đúng a, chỉ là nghe người già nói. Lúc đó cả vùng này thường có sóng to gió lớn, sấm chớp liên hồi. Nếu như lúc này có hải thuyền đi ngang qua, thì tám chín phần là khó thoát khỏi họa. Các người già đều nói do nam nhân đó khóc người vợ chết đi nên ở vùng này mới có sóng to gió mạnh như vậy. Và theo truyền thuyết thì nam tử này tính thích uống rượu, cho nên các hải thuyền đi qua vùng này đều phải quẳng xuống ít rượu thịt để cầu bình an."
Phi Yến cảm thấy hơi lạnh từ sống lưng truyền lên, cố gượng cười: "Vây các người quẳng rượu thịt rồi, xem ra không có chuyện gì nữa chứ?"
"Không sao không sao! Lão gia, mợ chủ, cô nương, các vị yên tâm đi, những ngày này lão hán thường ở đây đánh cá, đều là gió lặng sóng yên, khí trời rất tốt, xem ra hán tử đó đã tìm được quỷ hồn của nương tử y rồi, cùng đi hết rồi."
Phi Yến trừng mắt lườm thuyền lão đại: "Ông còn nói! Cái gì mà quỷ hồn này nọ chứ, sợ chết người ta rồi!"
"Vâng vâng, tiểu nhân xin cáo lui!" Thuyền lão đại khom người lùi xuống.
Mạnh Thiên Sở cười hỏi: "Coi hai nàng kìa, cái chuyện ma quỷ như vậy mà cũng nhát được hay sao? Ha ha, nếu gặp quỷ thật, vậy còn không khiến hai người sợ đến chết hay sao?"
"Thiếu gia!" Phi Yến giậm chân trách móc, quay người qua khẽ phun phì phì mấy cái, chấp tay cầu nguyện: "Tốt thì linh xấu đừng có linh!"
"Ha ha ha", Mạnh Thiên Sở cười lớn, "Được rồi, chúng ta ăn cơm."
Ăn cơm xong, các nữ phiên tử hầu cận dọn trái cây lên.
Đang ăn trái cây, Phi Yến chợt thấy ở góc trời có một đám mây đen bay tới, kinh ngạc chỉ: "Thiếu gia, người coi kìa. Bên kia dường như là đen xuống, e rằng sắp có mưa rồi?"
Mạnh Thiên Sở chong mắt nhìn, lắc đầu đáp: "Mắt em thế nào vậy, làm gì có mây đen, dường như là một đám hải điểu."
"Hải điểu?" Phi Yến bước đến đầu thuyền, vịn lan can giơ tay lên trán nhìn, một lúc sau mừng rỡ reo lên, "Thiếu gia nhìn đúng là chuẩn xác, đúng là một bầy chim lớn, loại hải âu hải yến gì đó."
Hạ Phượng Nghi cũng dõi mắt nhìn, hỏi: "Thiếp bây giờ mới nhìn rõ, quả là hải âu. Vừa rồi thiếp cũng cho là một đám mây đen. Phu quân, chàng sao mà nhìn ra vậy?"
"Khà khà, ta cũng nhìn không ra, nhưng ta nhìn trên trời là có thể khẳng định không phải là mây đen."
Hai cô gái ngước đầu nhìn trời, vẫn đầy mây trắng, không có gì đặc biệt, đều nghi hoặc nhìn Mạnh Thiên Sở.
"hai người quan sát kỹ mây trắng trên trời, rồi nhìn đám hải điểu đó, coi có gì khác biệt?"
Hai nữ nghiêm túc quan sát, lại đưa mắt nhìn nhau, cùng lắc đầu.
"Hai người lại không quan sát kỹ rồi, chú ý nhìn phương hướng di động của mây trắng trên trời xem, rồi nhìn đám hải điểu như mây đen đó di động thế nào, còn không nhìn ra sao?"
Kinh qua sự gợi mở của Mạnh Thiên Sở, hai cô gái cuối cùng cũng hiểu ra, Hạ Phượng Nghi nói: "Đúng a, mấy trắng trôi từ bắc xuống nam, còn đàn chim bay từ đông sang tây!"
Phi Yến nói: "Đúng vậy! Hướng mây trắng bay xem ra là không đổi, nhưng đám chim biển đó bay theo hướng khác, như vậy không phải mây rồi. Thiếu gia thật thông minh!"
"Cái đó không phải thông minh, mà là quan sát cẩn thận!" Mạnh Thiên Sở cười nói, "Chỉ cần em tập quen tính thích quan sát kỹ, thì sẽ dễ dàng nhận ra chân tướng bất kỳ điều gì."
Phi Yến lại quay qua nhìn đám chim biển bay qua họ, nhìn kỹ thâm chút nữa, xong ô lên một tiếng nói: "Em còn phát hiện một thứ chứng minh chúng không phải là mây đen!"
"Chứng cứ gì?" Mạnh Thiên Sở hỏi.
"Đó là một đám mây riêng lẻ. Em nhớ rằng, nếu đứng là mây đen trời sắp mưa, thì nó phải che khắp bầu trời, chứ không có đám mây cô lẻ đó đâu."
"Có đạo lý, nhưng mà, không phải là một đám nhỏ. Em xem kìa, ở góc trời còn có mấy đám, đang bay về phía này." Mạnh Thiên Sở chỉ về phía đó.
'Đúng thật!" Phi Yến đưa tay chỉ về phía xa, reo lên, "Còn có rất nhiều đám chim bay về phía này."
Mạnh Thiên Sở nhìn đám chim biển càng lúc càng bay gần, đột nhiên ồ lên một tiếng: "Đám chim biển này khác nhau xa, nhưng đều bay về cùng một hướng, tiếng kêu rất kinh hoảng, thế là thế nào?"
Nghe điều này, Hạ Phượng Nghi và Phi Yến đều khẩn trương.
Chính vào lúc này, đột nhiên gió nổi, sóng biển dâng cao đánh vào boong thuyền, thân thuyền lắc lư dữ dội.
"Đừng sợ, không sao đâu!" Lời thì nói vậy, nhưng Mạnh Thiên Sở cảm thấy không xong. Thế gió rõ ràng là mạnh hơn nhiều. Hắn ngước mắt nhìn bên trời, thấy không biết từ khi nào đã từ từ dâng lên một tấm màn đen, không phải là một hướng mà bốn phương tám hướng, nhanh chóng áp xuống đầu họ.
Tuy bầu trời còn màu xanh, thái dương còn du đãng giữa mấy đám mây trắng, nhưng dưới sự vây công của từng đám mây đen khắp bốn phía, quang huy của thái dương từ từ ảm đại lại nhiều.
Lúc này, dịch trưởng Vu Hân Long, Tiếu Chấn Bằng còn ăn cơm trong khoang thuyền, vội đi ra nhìn thấy đầy trời mây đen, không nhịn được hô lên cả kinh.
Tiếu Chấn Bằng quay đầu về phía sau khoang thuyền gọi: "Ê!Thuyền lão đại, mau tới đây!"
Lát sau, thuyền lão đại lúc nãy hoảng hốt chạy ra. Lúc này sóng gió đã mạnh hơn, thân thuyền bắt đầu lắc lư, ngay cả thuyền lão đại quen đi biển cũng đi đứng không vững, loạng choạng chạy tới trước mặt Tiếu Chấn Bằng khom người thưa: "Quan gia!"
"Vậy là thế nào?" Tiếu Chấn Bằng một tay vịn lan can thuyền, một tay chỉ về trời không đầy mây đen, "Ngươi nói đoạn thời gian này không có sóng gió gì mà?"
Thuyền lão đại cười mơn: "Cái này... cái này..., trước đây mấy ngày không có sóng gió gì, nhưng lão thiên gia muốn trở mặt, không ai có thể ngờ a..."
"Không cách gì à? Phì! Lão đầu đáng chết này..." Thuyền thân lắc lưu mãnh liệt. Tiếu Chấn Bằng đứng không vững, cũng không còn mắng gì được thuyền lão đại nữa, ngồi phịch xuống sàn, hai tay bám chặt lan can không buông.
Lúc này, thái dương đã bị mây đen che kính, trời không vốn xanh lam bổng chốc đen xì, sóng cồn dữ dội. Gió quá lớn, đến quá đột nhiên, nên thuyền lão đại đầy kinh nghiệm cũng biến hẳn sắc mặt.
Dịch trưởng Vu Hân Long kêu lên: "Mạnh gia! Gió quá lớn, mau vào khoang thuyền đi!" Năm nữ phiên tử cũng hoảng sợ tái mặt, ôm chặt lấy nhau không biết làm gì.
Lại một đợt sóng to ập tới, thuyền lắc lư mãnh liệt, Hạ Phượng Nghi hoàng sợ nhào vào lòng Mạnh Thiên Sở, ôm chặt lấy hắn: "Phu quân...!"
Phi Yến cũng bám chặt một cánh tay của hắn, coi hắn như chỗ dựa của tính mạng.
Mạnh Thiên Sở đứng vững hai chưng, mỗi tay ôm một nàng, bảo: "Đi! Mau vào trong thuyền!" Được Vu Hân Long cùng các đông hán phiên tử bảo hộ, ba người loạng choạng tiến vào trong.