Mạnh Thiên Sở mang Tả Giai Âm và Lý Lâm Tĩnh ngồi xe đến cửa nhà Mộ Dung Huýnh Tuyết, sau khi đỡ Tả Giai Âm xuống, hắn cho Lý Lâm Tĩnh mang thuốc thang đem từ nhà tới rồi ba người đứng trước cửa nhà của Huýnh Tuyết. Tuy nói đây là một khu nhà vườn, nhưng vườn chỉ là loại hàng rào cây gai bao bọc, cây trong vườn cao thấp không đều, đặt mấy cái bàn ghế cũ kỹ, vách nhà đều làm bằng đất, trên có dây leo, quả thật là vô cùng giản dị.
Mộ Dung Huýnh Tuyết đã chờ đến sốt ruột, vừa nghe được tiếng xe ngựa chạy tới đã chạy ra đón tiếp Tả Giai Âm, nói: "Còn phải để tỷ tỷ tự đi một chuyến, thật ngại quá."
Tả Giai Âm cầm tay Mộ Dung Huýnh Tuyết, bàn tay nhỏ nhắn trắng bạch, nhưng lòng bàn tay cảm giác như đầy cục chai sạn, xem ra bình thường ở nhà không hiếm khi làm việc nặng nhọc. Trước đây Tả Giai Âm không chú ý, hiện giờ biết phu quân có ý nạp nàng này làm thiếp, nên tử tế nhìn ngắm kỹ, thấy mặt như hoa đào, thân hình thon thả, quả thật mỹ lệ đoan trang, trong lòng ngầm vừa ý, nhẹ nhàng bảo: "Với ta mà khách khí làm gì, chúng ta vào nhà xem mẹ của em trước."
Khi tiến vào phòng, Tả Giai Âm và Mạnh Thiên Sở càng bất ngờ hơn, vì bên trong chỉ có ba gian phòng, một gian xem ra là nhà bếp, hai gian còn lại rất nhỏ, bên trong lại sống chung tới ba thế hệ bảy người, quả thật là khó tin lại thanh bần đến vậy.
Mạnh Thiên Sở chưa hề đến nhà Mộ Dung Huýnh Tuyết, tuy có đề cập đến nhưng cô nàng trước nay chưa bao giờ chấp nhận, xem ra là sợ hắn cười cho.
Hai gian phòng có vẻ như chỉ đặt có giường, vừa tiếng vào đã thấy một gian đặt hai giường có hai nữ nhân nằm, một già một trẻ hơn, người già ắt là bà của Huýnh Tuyết, người còn lại đang lăn lộn trên giường, ắt là mẹ của nàng ta. Tả Giai Âm vội bước lại, ra hiệu cho bà ta an tĩnh một chút, rồi bắt đầu bắt mạch, xem lưỡi và mắt, sau đó gật đầu đứng lên nói: "Yên tâm, không hề gì đâu."
Mộ Dung Huýnh Tuyết nói: "Nhưng mà mẹ muội cứ đau lăn lộn trên giường hoài."
Tả Giai Âm bước đến cái bàn nhỏ duy nhất trong nhà, ngồi xuống ghế nói: "Là ăn cái gì đó không sạch hoặc là thức ăn đã hư nên đau bụng, tỷ khai vài thang thuốc, uống vào một ngày là xong."
Mộ Dung Huýnh Tuyết nghe Tả Giai Âm nói thế, thở phào một hơi sài, sau đó chuyển thân bước đến giường, nói: "Mẹ, mẹ có phải là tối qua lại bảo tiểu đệ lén cho mẹ ăn cơm hầm không?"
Người phụ nữ đó gật đầu.
Mộ Dung Huýnh Tuyết sốt ruột: "Mẹ...! Cơm đó đều hư rồi, là để cho heo ăn đó!"
"Mẹ cảm thấy.... còn có thể ăn được, đáng tiếc quá..."
Mạnh Thiên Sở nhìn và nghe thấy hết, lòng đau như cắt, cảm giác thật khó chịu. Nữ nhân yêu dấu của mình hiện giờ không ngờ lại có cuộc sống quẫn bách như thế, thế mà hắn chẳng hay biết gì. Hắn bước đến cạnh Mộ Dung Huýnh Tuyết, nói: "Ta và Giai Âm mang cho mẹ và bà của muội một số đồ bổ. Muội nhớ nấu cho hai người ăn, ngoài ra còn mang thêm chút đồ ăn và cây trái Tuyết nhi mấy ngày trước mang đến. CHúng ta ăn không hết, để hư tiếc lắm, nên mang đến cho nhà muội."
Mộ Dung Huýnh Tuyết đỏ mặt: "Lại để sư gia phí tâm rồi, thật là ngại quá, cứ làm phiền sư gia và Giai Âm tỷ tỷ."
Tả Gia Âm đưa toa thuốc cho Lý Lâm Tĩnh, bảo bà ta đi bốc thuốc, Mộ Dung Huýnh Tuyết bước lên vội nói: "Để muội đi bốc cho."
Lý Lâm Tĩnh đã bước ra cửa, Tả Giai Âm kéo tay Huýnh Tuyết, nói: "Muội đi rồi ai chiếu cố cho mẹ muội? Đúng rồi, những người trong nhà đâu?"
"CHa dẫn hai đệ đệ đi mua đồ ăn rồi."
"Thật là khó cho muội quá, một mình phận nữ mà lo cho cả nhà thật không dễ dàng gì, sau này cần gì đó cứ nói cho tỷ hoặc thiếu gia, đừng khách sáo."
Mộ Dung Huýnh Tuyết cảm kích gật đầu, lúc này thì Vương Dịch bước vào, mọi người chào hỏi xong, y đến cạnh Mạnh Thiên Sở nói: "Sư gia, Gia Cát Hâm đến rồi, nói là có chuyện muốn nhờ, hiện giờ đang ở nha môn, có vẻ rất gấp."
Tả Giai Âm nhìn thần tình của Mạnh Thiên Sở, biết là hắn không yên tâm, bèn bảo: "Chẳng phải còn có thiếp đây sao? Chàng đi lo chuyện của chàng đi."
Mạnh Thiên Sở nhìn Mộ Dung Huýnh Tuyết, xong quay sang nhìn Tả Giai Âm, nói: "Vậy ta đi vậy, nàng cũng cẩn thận, đi đường và lên xe nhất định phải để Lý Lâm Tĩnh dìu đỡ nàng."
"Đi đi, thiếp làm gì quý như vậy, thiếp ở đây cùng Huýnh Tuyết muội muội nói chuyện một hồi."
Mạnh Thiên Sở gật gù chuyển thân bước đi cùng với Vương Dịch.
Trở về nha môn, Mạnh Thiên Sở thấy Gia Cát Hâm và một trung niên nam tử đang đứng ở hành lang phòng khách, mấy ngày không gặp, Gia Cát Hâm có vẻ ốm đi.
Gia Cát Hâm thấy Mạnh Thiên Sở trở về, vội bước lên thi lễ, trung niên nam nhân kia cũng bước theo.
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Gia Cát lão gia tìm ta có chuyện gì, sao mà gấp vậy?"
Gia Cát Hâm chỉ nam tử kế bên, nói: "Mạnh sư gia, đây là cha của Tử Lâm."
Mạnh Thiên Sở bấy giờ đã hiểu, vốn là hắn định đi tìm Gia Cát Hâm sớm hơn, không ngờ y đã tới tìm hắn trước, lại dẫn theo cha của người chết nữa. Hắn nhìn lên nhìn xuống đánh giá nam nhân trước mặt, thấy đó là người có thân hình trung đẳng, vóc dáng khôi ngô, mặc đầy râu, trên trán có dấu sẹo rất dài kéo tới mũi, nhìn giống như có con rết bò trên mặt, hơi ghê người. Y mặc một bộ đồ như người hành nghề sơn đông mãi võ.
Nam nhân này ôm quyền thi lễ với Mạnh Thiên Sở, nói: "Tại hạ Nguyễn Thất, hôm nay đặc biệt vì chuyện của tiểu nữ mà tìm đến Mạnh sư gia."
Từ vẻ mặt âm trầm của y, Mạnh Thiên Sở biết y đã biết hết chuyện rồi, con gái xảy ra chuyện, y là cha tự nhiên phải lo. Gia Cát Hâm gian nan nuốt nước bọt, nói: "Cha của Tử Lâm biết hết chuyện rồi, người đến là mang xác của Tử Lâm về."
Mạnh Thiên Sở nhìn nhìn nam nhân, hỏi Gia Cát Hâm: "Vậy phu nhân nhà ông biết không?"
Gia Cát Hâm lắc đầu, nói: "Nguyễn đại thúc là người tốt, tìm đến nhà tôi chỉ nói là đến đòi tiền công chạy chợ giúp tôi."
Mạnh Thiên Sở không khỏi có mấy phần hảo cảm với nam nhân, tuy nói là chủ gánh hát, nhưng người giang hồ cũng là kẻ trải đời, sau khi biết con gái xảy ra chuyện, thế mà y không làm khó Gia Cát Hâm, đây là điều rất hiếm có.
Nguyễn Thất nói: "Vừa rồi lúc Cát lão gia ở đây chờ sư gia đã kể cho tôi nghe, tôi lấy làm gan xin hỏi án của tiểu nữ chừng nào mới có thể tra ra hung thủ? Tôi cũng nghe nói là cái gì đó quỷ giết người, thật là TMD (Tha mụ đích - ĐM - tiếng chửi tục. ND) nực cười, trên thế gian này làm gì có quỷ."
Dù sao đây cũng là người giang hồ, mới nói có mấy tiếng đã chửi tục rồi, nhưng dù sao y cũng nói có lý, điểm này thì Mạnh Thiên Sở tán đồng. Hắn đáp: "Ta tự nhiên không tin trên đời này có quỷ, án thì ta sẽ hết sức tra, thời gian không thể trả lời chính xác cho ngươi được."
Mạnh Thiên Sở mời hai người vào hậu sảnh, sai người hầu rót trà. Hắn đem cái hộp sắt lấy được trong vườn đưa cho cha của Tử Lâm xem, hỏi: "Ông nhìn cái này xem có nhận ra không?"
Nguyễn Thất tiếp lấy nhìn, vừa nhìn đồ án trên đó đã nhíu mày, sau khi mở hộp, y nói: "Trong hộp này đựng dầu màu, là đồ hóa trang của đoàn hát, chỉ là cái hộp không ổn, sao lại có người dùng thứ tục tĩu này đựng đồ hóa trang chứ, thật mất mặt."
Xem ra nam nhân này là người chính khí, và nếu cái hộp này có liên quan đến Tử Lâm, xem chừng y nổi khùng chứ không chơi. Mạnh Thiên Sở hỏi: "Ta muốn hỏi ông đã từng thấy qua nó chưa?"
Nguyễn Thất lắc đầu, nói: "Đây là thứ gì chứ, vừa xem là biết không phải người nghiêm túc dùng." Nói xong vẻ mặt lộ sự khinh bỉ.
Mạnh Thiên Sở nói: "Trước mặt Gia Cát lão gia, ta vốn không nên hỏi, nhưng vì để sớm tìm ra hung thủ giết con ngươi, do đó ta mạo muội hỏi một câu, trước khi Gia Cát lão gia và con gái ngươi đến với nhau...., ý của ta là.... cô ta có người bạn nào có quan hệ khá tốt không?"
Mạnh Thiên Sở không biết phải hỏi thế nào, hắn biết sự thanh bạch của thiếu nữ cổ đại là rất trọng yếu, nếu khi chưa kết hôn mà hẹn hò với nam nhân, thì người làm cha sẽ cảm thấy rất mất mặt, hơn nữa còn hỏi trước mặt Gia Cát Hâm là nam nhân của con gái ông ta, tự nhiên là Mạnh Thiên Sở e ngại y nổi khùng.
Vẻ mặt cha của Tử Lâm quả nhiên biến hẳn. Tay y bấu chặt tay vịn của ghế, giống như muốn bóp nát nó vậy, mặt đỏ ngầu, lát sau mới đáp: "Lâm nhi là bị tôi chiều quen rồi, 4 tuổi đã không có mẹ, nhất mực theo tôi đi đây đó, không có vẻ gì là con gái, và cũng chưa làm may vá thêu thùa bao giờ. Tôi nghĩ nó từ nhỏ đã không có mẹ rất đáng thương, cho nên cứ chiều, nếu không là như vậy, nó sẽ không chạy theo nam nhân khi chưa chính thức cưới hỏi thế này."
Mạnh Thiên Sở biết y còn có điều muốn nói, nên không giục.
Y chuyển sang nhìn Gia Cát Hâm, nói: "Tôi không phải là nói Gia Cát lão gia không tốt, nếu mà không tốt thật thì tôi không để yên đâu. Tôi sở dĩ không làm khó, là vì ông ta không giết con gái tôi. Tuy nói là ông ta có gia thất, hơn nữa tuổi lớn hơn con tôi nhiều, nhưng con gái tôi đã nhận định và tin ông ta, tôi cũng nhận thôi. Tôi vốn cho rằng Tử Lâm đã tìm được chỗ tốt, thật không ngờ..."
Xem ra cha của Tử Lâm là người thành thật, tuy ông ta không nói điểm quan trọng nhất, nhưng ý tứ thật rõ ràng: y làm trong đoàn hát giang hồ, xung quanh đầy người thuộc loại tam giáo cửu lưu, không chốn yên thân. Trong khi đó Gia Cát Hâm tuy có vợ, nhưng là người có tiền, có thể cấp cho Tử Lâm một nơi chốn an ổn để sống - đó là điều mà kẻ làm cha mẹ ai cũng muốn.
Cha của Tử Lâm vô thức cầm chung trà lên, sau đó để xuống, nói tiếp: "Tử Lâm lớn lên trong đoàn hát, tính cách giống như nam, bình thường cùng đại sư huynh có cảm tình nhiều nhất, nhân vì đại sư huynh Lâm Tri Bình lớn hơn nó sáu tuổi, cảm tình không tệ, nếu như Gia Cát lão gia không xuất hiện, nói không chừng tôi sẽ chờ Lâm nhi tròn 18 tuổi gả nó cho đại sư huynh. Dù gì thì cũng là người biết gốc biết gác, tôi cũng yên tâm, ai ngờ."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Vậy đại sư huynh của Tử Lâm có biết cô ta xảy ra chuyện không?"
Cha của Tử Lâm đáp: "Không biết là nó biết hay không, tôi chuyến này đi kỳ thật là không muốn tìm Tử Lâm, vì tôi biết nó theo Gia Cát rồi, tôi đi với mục đích là tìm Tri Bình. Ngày Tử Lâm đi, nó cũng rời khỏi đoàn hát. Hài tử này lớn lên dưới mắt tôi, tôi hiểu nó lắm, ngày trước khi Tử Lâm đi, nó tìm Tử Lâm và cãi nhau, hôm sau Tử Lâm đi nó cũng đi, tôi e là nó xảy ra chuyện, cho nên mới đi tìm."
Mạnh Thiên Sở chợt động tâm,hỏi: "Vậy ông có tìm được chưa?"
"Chưa được, tôi vốn cho là nó sẽ đến tìm Tử Lâm, nhưng tôi hỏi mọi khách sạn ở đây đều nói là không nhìn thấy người đó, cho nên tôi nghĩ nó đại khái đã về nhà rồi."
Mạnh Thiên Sở vội hỏi: "Vậy Lâm Tri Bình có quen ai ở huyện Nhân Hòa này không? Quê của cậu ta ở đâu?"
"Từ nhỏ chúng tôi đi khắp nơi biểu diễn, nó tính tình cô độc, thường không giao thiệp với người của đoàn hát, bình thường khi không diễn nó chỉ ngồi một mình trong đoàn, dáng vẻ rất là thật thà. Còn về quên nó, cụ thể chỗ nào quên rồi, hình như là một thôn nào đó ở huyện Tiền Đường, nhân vì nó đến đoàn của tôi đã gần 20 năm rồi, tôi không nhớ rõ nữa."
Mạnh Thiên Sở nhìn cái hộp dầu màu trên bàn, hỏi: "Đồ đệ của ông trong đoàn thuộc khoa nào?"
"Đoàn của tôi không lớn, mỗi người ít nhất phải biết hai khoa, nhưng món chính của nó là võ."
Mạnh Thiên Sở chợt động lòng, ngẫm nghĩ một chút, nhưng không rõ lắm, liền hỏi: "Thiên hạ rộng lớn thế này, ông tìm cậu ta ở đâu bây giờ?"
"Đúng a, tôi cũng không biết nữa!" Cha của Tử Lâm thở dài.
"Hay là vầy đi, ta gọi người giúp ông vẽ tranh, cho dán khắp nơi, xem có người biết cậu ta ở nơi nào hay không?"
"Được a, nếu vậy cảm ơn sư gia nhiều."
Tiếp đó, Mạnh Thiên Sở cho gọi họa sư của nha môn tới, căn cứ theo tướng mạo được cha của Tử Lâm mô tả, vẽ ra hình của Lâm Tri Bình, rồi khắc ra nhiều bản, gia cho người đi dán tìm người.
Sau khi tiễn Gia Cát Hâm và cha của Tử Lâm đi, Mạnh Thiên Sở lệnh cho đông hán thủ vệ trong tòa trạch viện của mình đến gọi Đông hán ti phòng Trần Tinh Bằng của Cẩm y vệ bá hộ sở tới, bảo y an bài chuyện truy tầm bắt sống cho được Lâm Tri Bình trở về.