Nạp Thiếp Ký III

Chương 236: Chương 236: Đoán ra án mạng






Cát Hâm hôn lên đôi má đẹp của Tử Lâm một cái, sau đó xuống giường mặc quần áo. Hôm qua trước khi y đưa Tử Lâm đến d0ây, đã cho người dọn dẹp trước, những đồ dùng và thức ăn nước uống đều đã mua xong, chỉ còn thiếu một nha đầu để sai bảo nữa thôi. Y muốn lần sau đưa cùng đến ở với Tử Lâm cho có người bầu bạn. Sau khi thu xếp đâu đó, y quay lại nhìn Tử Lâm vẫn còn chìm trong cơn mộng, cố nhịn không quay lại hôn nàng - lúc này mà chọc cho nàng tỉnh lại, e rằng y không thể rời đi được.

Tới gần giữa trưa, Tử Lâm mới thức dậy. Cô nàng thoải mái vươn vai một cái, mắt chợt mở bừng ra, lớn tiếng gọi "Chư Cát Hâm". Không nghe có tiếng trở lời, nàng quay đầu quan sát, trên giường đã không còn người. Nàng vội ngồi dậy, thân hình trắng muốt như sữa trâu chỉ mang cái yếm nhỏ chẳng che được gì. Đôi đùi ngọc thon dài như chuốt chậm chậm bước đến cửa sổ. Đôi tay nhẹ đẩy cánh cửa sổ, một làn gió mát nghẹ thổi vào. Trận mưa về đêm đã tưới mát cho cây cối, khiến cho xa xa hiện lên màu xanh chan hòa dưới ánh mặt trời và thoang thoảng làn hương hoa dễ chịu.

Khi nàng phát hiện xe ngựa dừng trong sân không còn nữa, sắc mặt gần như biến hẳn, dường như muốn khóc òa. Nàng gần như không thèm quản người ta trông thấy bộ dạng gần như không mảnh vải che thân của nàng, xỏa tóc chân trần chạy xuống cầu thang, ra khu vườn yên tĩnh, lặng nghe gió đùa cây kêu xào xạt.

Trong vườn không có một ai, và cũng không có nam nhân tối qua còn say mùi ân ái cùng nàng. Nàng ngồi phịch xuống thềm nhà, đau lòng khóc rống lên.

Khóc mệt rồi, nàng trở về phòng, phát hiện trên bàn còn có bạc và giấy do Chư Cát Hâm viết lưu lại cho nàng. Nàng cầm lên xem, đọc nét chữ do y để lại, xong tùy ý quẳng đi, nhanh chóng mặc y phục, thu thập mọi thức, xong cầm lấy bạc do Chư Cát Hâm để lại cho quyết định bỏ đi. Nàng không muốn một mình lưu lại trong khu vườn to lớn và lạnh lẽo này. Tuổi trẻ thường không muốn bị tù cấm trong lao lung như thế này.

Tử Lâm chậm bước ra cửa, quay đầu nhìn khu nhà mới. Hôm qua đến tối nàng mới đến, không hề chú ý, hiện giờ xem lại không ngờ chỗ này không tệ như nàng tưởng, thậm chí còn có chút khí phái. Nàng mỉm cười, cảm thấy Chư Cát Hâm đối với nàng vẫn còn tốt.

Nàng nhàn nhã bước đi trên đường nhỏ giữa những thửa ruộng, chào hỏi những cậu bé đang chơi đùa khi đi ngang qua. Các cậu bé thấy nàng từ căn nhà có quỷ ám đó ra, đều vội vã ù té chạy, chẳng đứa nào dám đáp nàng. Nàng cũng cảm thấy kỳ quái, khi đến đại lộ, nàng không biết đi hướng nào để vào thành, chỉ đành hỏi một phụ nữ trung niên đang làm lụng trên đồng.

Nữ nhân ấy sợ sệt nhìn nàng, không trả lời, chuyển thân định đi.

Tử Lâm từ nhỏ không có mẹ, ở cùng cha trong đoàn kịch lớn lên, bên người chỉ toàn là nam nhân, do đó nàng nhiễm tính cách của nam nhân, nhìn thấy phản ứng của người phụ nữ và các cậu bé nãy giờ liền cảm thấy kỳ quái, nên quyết định chặn đường người phụ nữ này hỏi cho ra lẽ.

Người phụ nữ ấy thấy Tử Lâm chặn đường mình, khiếp đảm hỏi: "Cô... cô ban ngày ban mặt định làm cái gì?"

Tử Lâm nghe thế càng lấy làm lạ hơn, hỏi: "Tôi định làm cái gì? Tôi chỉ hỏi một chút thôi mà."

Phụ nữ ấy nghe vậy liền thở phào, nói: "Nghe cô nói chuyện hơi hớm tràn đầy, tôi cứ tưởng ban ngày ban mặt mà còn xui xẻo đến nỗi gặp quỷ nữa chứ."

Tử Lâm nghe thế, nhớ lại phản ứng của bọn trẻ lúc nãy, liền hỏi: "Tôi không hiểu ý của đại thẩm lắm, cái gì mà gặp quỷ? Tôi bộ nhìn giống quỷ sao?"

Người phụ nữ ấy nghe thế ái ngại nhìn nhìn tòa nhà phía xa xa, rồi nhìn Tử Lâm sắc mặt hồng hào trước mặt, đáp: "Cô nương, ta vừa rồi dường như thấy cô từ trong lầu đó đi ra."

Tử Lâm gật đầu đáp: "Đúng vậy, đó chính là nhà mới tướng công tôi mua cho, tối qua tôi mới dời tới." Nghĩ đến Chư Cát Hâm, nàng không nhịn được sự vui sướng trong lòng. Tuy Chư Cát Hâm còn chưa cho nàng danh phận gì, nhưng nàng biết y sẽ làm thế.

Người đàn bà thấy Tử Lâm ra vẻ cao hứng nói về nhà mới của mình như thế, liền lắc đầu lia lịa, nói: "Cô nương, căn nhà đó ở không được đâu, ở đó có quỷ đó."

Tử Lâm nghe thế cảm thấy tức cười, hỏi: "Đại thâm nghe ai nói thế? Trạch viện đó rõ ràng là mới mà, sao lại có người chết chứ?"

Người đàn bà thấy Tử Lâm tuổi còn trẻ ra vẻ không tin, liền cố làm bộ thần bí kể: "Đúng đó, trạch viện này trước đây có người ở, nhưng sau đó nữ chủ nhân trong đó bị quỷ bóp chết, không còn ai dám ở đó nữa."

Tử Lâm chẳng hề sợ, mà chỉ hiếu kỳ, nghe phụ nữ nói thế liền hứng thú hơn. Nàng trước đây ở đoàn hát thường nghe các sư ca kể chuyện ma quỷ, biết những thứ này đều là bày đặt bày điều hoặc là do người ta tưởng lầm mà ra, cho nên không tin là thật, liền hỏi: "Bà làm sao biết đó là nữ chủ nhân?"

Người đàn bà thấy Tử Lâm ra vẻ rất hứng thú, cảm giác được người ta quan tâm nghe ngóng được thỏa mãn ngay, liền kéo Tử Lâm tới một tảng đá ngồi xuống, kể: "Nữ chủ nhân đó là một đại mỹ nhân, xinh đẹp giống như cô vậy. Ta đã nhìn thấy qua, nhà chồng nàng ta rất có tiền, nên xây cho cô ta tòa trạch viện này. Sau đó cô ta chết, lúc chết chỉ có một mình ở nhà. Chồng cô ta lúc đó đã ra ngoài làm công chuyện, khi trở về nói cửa lớn cửa sổ đều đóng kín, tiến vào không được. Lúc đó ông ta còn cho là vợ mình lén ngoại tình với ai trong đó, tức giận kêu người phá cửa. Khi cửa mở ra, phát hiện cô đó đã chết trong đó rồi. Sau đó quan gia đến kiểm nghiệm, nói là cổ có dấu bóp, nhưng cửa lớn cửa sổ rõ ràng là bị đóng kín từ bên trong, do đó quan gia đoán định nữ tử đó là do quỷ bóp cổ chết!"

Người phụ nữ kể xong dường như trong lòng vẫn còn áy náy, thần sắc vô cùng khẩn trương.

Tử Lâm tự nhiên không tin lời kể của thôn phụ này, thầm nghĩ thế gian này làm gì có quỷ, nhưng cũng vờ gật đầu, đứng dậy cảm ơn, vừa khéo có một chiếc xe ngựa chạy qua, nàng ngoắc tay, xe dừng lại, xa phu thấy đó là nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp, tự nhiên rất vui lòng cho quá giang. Tử Lâm lên xe, ngoắc tay chào người phụ nữ còn đứng ngẩn ra ở đó, ngồi xe ngựa chạy vút đi.

....

Hai ngày sau.

Mạnh Thiên Sở còn trong cơn mộng đẹp, bị Phi Yến gọi giật dậy. Hắn hé mắt, dùng tay xua xua, sau đó nhắm lại miệng làu bàu: "Ta biết con chim én nhỏ nhà em muốn phá mộng đẹp của thiếu gia mà, mau đi đi, lát nữa ta dậy sẽ chơi đùa tiếp, hiện giờ ta muốn ngủ."

Phi Yến lớn tiếng nói: "Xảy ra chuyện rồi! Chu Hạo đại thúc đã thu thập xong chờ sẵn ở ngoài rồi, chàng mau dậy đi."

Mạnh Thiên Sở còn ngáy ngủ, nghe giọng của Phi Yến như từ phương trời xa tắp nào truyền tới, phiêu miểu hư vô.

Phi Yến thấy hắn còn chưa chịu phản ứng, liền dùng biện pháp cũ: vén mền, cho hơi lạnh thốc vào, hắn liền tỉnh ngay.

Hắn ngồi bật dậy, định nổi quạu, chợt nghe tiếng Chu Hạo vọng vào từ cửa: "Thiếu gia, Vương bộ đầu và Mộ Dung cô nương đã đến rồi."

Hắn nhìn nhìn Phi Yến. Phi Yến thấy hắn có vẻ ngơ ngác, vừa tức vừa buồn cười, liền đưa y phục cho hắn, nói: "Nghe Chu đại thúc nói ở trạch viện của một nhà giàu ở thành nam đã xảy ra án mạng, chàng mau mặc đồ vào đi, thiếp mang nước rửa mặt cho." Nói xong đẩy cửa bước ra.

....

Hiện trường ở một nơi gọi là Vãn Hà thôn, cách huyện thành ba dặm. Bọn Mạnh Thiên Sở ngồi xe ngựa nên tới rất mau. Khi đến nơi, sai dịch của huyện nha đã cách li bốn phía hiện trường rồi.

Mạnh Thiên Sở xuống xe nhìn tứ phía, một nha dịch liền bước tới khom người thưa: "Sư gia, là một cậu bé chăn trâu ở bên đường nhờ người báo án dùm. Chúng tôi gõ cửa, bên trong không có người trả lời, khi phá cửa vào thì phát hiện trên lầu có nữ tử, xem ra rất trẻ."

Mạnh Thiên Sở đưa mắt nhìn quanh, không xa quả nhiên có một tòa trạch viện không nhỏ, nhưng xung quanh đều là đồng ruộng, xem có vẻ không hợp lắm. Có thể đây là nơi người có tiền mua cho nữ nhân yêu dấu của mình để lén lút vụn trộm.

Nha dịch đưa cậu bé chăn trâu đến cạnh Mạnh Thiên Sở. Cậu bé khoảng 7 tuổi, y phục mong manh, dáng vẻ dễ thương. Nha dịch cho cột trâu dưới góc cây cho ăn cỏ, còn cậu bé thì nhìn lom lom Mạnh Thiên Sở, không có vẻ sợ sệt gì.

Mạnh Thiên Sở mỉm cười hỏi: "Cháu sao biết trên lầu đó có người chết?"

Cậu bé chớm chớm mắt: "Cháu đoán vậy."

Mạnh Thiên Sở và mọi người ở hiện trường đều ngẩn ra, nhìn cậu bé có vẻ thành thật, bèn hỏi: "Cháu đoán à? Vậy tốt, vậy cháu đoán đại ca ca hiện giờ đang nghĩ gì?"

Cậu bé lắc đầu, thật thà nói không biết.

Mạnh Thiên Sở hỏi: "Vậy cháu sao đoán được trên nhà đó có người chết?"

Cậu bé đưa ngón tay rất dơ vào miệng cắn cắn, nhìn Mạnh Thiên Sở, phát hiện người trước mặc tuy ăn mặt không tệ, nhưng dáng vẻ hiền hòa như ca ca vậy, chẳng hung dữ tí nào, liền làm gan đáp: "Mẹ cháu nói qua, rằng ngồi vườn đó có quỷ, người bảo tỷ tỷ đừng vào ở, nhưng tỷ tỷ không chịu nghe."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.