Thư Khang đáp: "Hôm qua Miêu Giác không đến học, ta nhờ người hỏi, biết được sự việc, trời còn chưa sáng là đến cửa nhà lao chờ, sau đó tìm Mạnh sư gia. Ta không hỏi xin gặp nàng, chỉ hỏi chút tình hình. Ta biết ở chỗ đó chúng ta không thể nói gì, để bọn chúng thấy càng không ổn. Mạnh sư gia liền nói vốn là định kết án rồi, nhưng cảm thấy lời nàng nói có lý, cho nên tạm thời vẫn chưa thả nàng ra, nhốt chung với mọi người luôn một thể. Nhưng y cũng nói để nàng về lấy thuốc cho tứ phu nhân, bảo ta chờ ở đây, nói là ở phòng giam chúng ta không tiện nói chuyện."
Tam phu nhân nghe thế gật gật đầu, nói: "Xem ra sự thông minh của tên sư gia đó không biết đi đâu rồi, lại còn một lòng giúp chúng ta nữa. Chúng ta tự nhiên không bỏ qua con người này."
Thư Khang gật đầu, nghe tam phu nhân nói tiếp: "Chúng ta vào trong nói chuyện, ở đây không tiện."
Hai người không hề tiến vào cửa lớn, mà đi cửa nhỏ ở phía sau, sau đó đóng chặt lại. Trong vườn toàn tuyết, tiếng bước chân nghe lạo xạo.
Tam phu nhân và Thư Khang đến phòng đại phu nhân, trong phòng không ngờ lại lạnh hơn bên ngoài, tam phu nhân rùng mình. Thư KHang vội đóng cửa lại, bước tới sau lưng tam phu nhân, ôm chặt ả ta.
Trong phòng rất an tĩnh, chỉ có tiếng thở gấp rút của hai người. Thư Kháng kéo tam phu nhân xoay người lại, hai người mặt đối mặt, y nói: "Tiểu Tiểu, ta nhớ nàng lắm."
Tiểu Tiểu e ấp cúi đầu: "Thiếp cũng nhớ chàng."
Thư KHang cúi người, hôn sâu tam phu nhân. Ả rên khẽ, Thư Khang giống như bị cảm nhiễm, càng dùng sức hôn môi và cổ của tam phu nhân. Mặt tam phu nhân hồng nhuận, miệng không ngừng nói cái gì đó. Thư Khang phắt một cái ẵm người đẹp trong lòng lên, nhanh chân bước đến phòng của đại phu nhân, mắt nhìn say đắm nữ nhân yêu dấu của mình như muốn uống hết ả ta vậy.
Y đặt ả lên giường, sau đó dùng bàn tay run run cởi y phục của tam phu nhân, thấy ả mắt nhắm hờ, liền cúi người xuống dùng tay khẽ sờ vào gò ngực căn tròn của ả. Tam phu nhân lập tức phát ra tiếng rên mê người. Thư Khang khẽ nói: "Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu của ta, lâu lắm rồi không cho ta yêu nàng rồi, nàng để ta mong nhớ nàng đến khổ. Ta hiện giờ muốn yêu nàng, yêu vô số lần, có được không?"
Tiểu Tiểu hé mắt, khe khẽ gật đầu, không hề lên tiếng. Thư Khang được khích lệ, lập tức cởi sạch y phục của đối phương, bản thân cũng không còn mảnh vải, nhào lên người Tiểu Tiểu.
Trong thoáng chốc, căn phòng như bị cơn kích tình nung nóng. Trên mặt đất, trên giường, trên bàn ghế đều đầy quân áo vươn vãi. Không khí tràn đầy mùi vị dục vọng, mọi cảm giác đều được trải rộng ra: rên rĩ, lầm bầm, da thịt đụng chạm nhau, tiếng giường cót két như cùng lúc phát sinh. Tuyết ngoài cửa càng lúc càng lớn, trong khi cơn kích tình trong phòng vẫn tiếp tục như thế. Hai con người đều đói khát chiếm hữu đối phương, cuối cùng Thư Khang gầm lên một tiếng co thắt liên hồi, hai người sau đó mới từ tiên cảnh rơi trở lại nhân gian.
Hai người nằm trên giường, dùng mền gối đắp cho nhau. Tiểu Tiểu nằm trong lòng Thư Khang, hai người lâu lắm không nói câu nào, ắt là hồi tưởng lại tình tiết diễn ra lúc nãy.
Một lúc sau, Thư Khang hỏi: "Tiểu Tiểu, hiện giờ Miêu gia đã thành vậy rồi, nàng theo ta rời khỏi chỗ này, được không?"
Tiểu Tiểu từ trong lòng Thư Khang ngồi dậy, dáng vẻ ôn nhu vừa rồi chớp mắt tiêu tan. Ả không trả lời, chỉ là nhỏm dậy tìm quần áo vung vãi dưới đất.
Thư Khang ôm nàng trở lại, nói: "Ta biết mỗi lần nói tới đây, nàng đều không vui, nhưng mà nàng còn để ta chờ cho đến khi nào?"
Tiểu Tiểu nhìn Thư Khang, dùng tay sờ mặt y, sau đó ôn nhu nói: "Hắn chết rồi thiếp sẽ theo chàng, sẽ nhanh thôi, tên Mạnh Thiên Sở đó xem ra là đã tiếp cận rồi, thiếp không thể điểm rõ cho hắn. Nếu chỉ rõ, chúng ta sẽ dẫn lửa bắt vào người, hãy tiếp tục chờ, sẽ nhanh thôi thiếp sẽ cùng chàng rời khỏi nơi này."
Thư Khang thở một hơi dài, buông Tiểu Tiểu ra, nói: "Kỳ thật người khác đều vô tội, nàng hiện giờ làm thế ta cảm thấy đã đủ rồi."
Tiểu Tiểu nghe thế, lập tức ngồi dậy trong lòng Thư Khang, nhanh chóng xuống giường, vừa mặc y phục vừa nói: "Đúng, bọn chúng là vô tội, thế còn cha mẹ thiếp thì sao? Họ có tội sao? Hắn phá tan nhà của thiếp, thiếp muốn hắn nợ máu phải trả bằng máu."
Thư Khang hỏi: "Nếu nói nợ máu phải trả bằng máu, vậy Miêu gia đã chết ba người rồi, chẳng phải là đã đủ rồi hay sao?"
Tiểu Tiểu tức giận lườm Thư Khang một cái, nói như quát: "Hắn một ngày còn chưa chết, thì không thể nói là đủ được."
Thư Khang gật gù như hiểu, không nói tiếp gì, cũng theo dậy mặc y phục. Tiểu Tiểu nhanh chóng mặc đồ xong, đến trước cái tủ của đại phu nhân, mở ra, nhanh chóng từ đó lấy ra một lọ thuốc, rồi nhanh chóng đóng lại.
Thư Khang hỏi: "Nhiều bình như vậy, nàng sao biết bình nào là để dành cho tứ phu nhân uống?"
Tiểu Tiểu cười lạnh một tiếng: "Trong số thuốc trong này, ngoài trừ thuốc dành cho Miêu Triết uống không có hại gì, còn những thứ thuốc khác có hết tám chính phần mười là bị đại phu nhân động tay chân vào. Bà ta từng nghe hắn nói con của tứ phu nhân là đồ con hoang, đó chính là vì thiếp trước giờ không hề uống thuốc, cho dù có uống, cũng là lén đem từ y quán trở về uống. Chỉ có tứ phu nhân ngu, nhận định rằng đại phu nhân cùng quê với mình, sẽ không hại mình, kỳ thật ả sau là sai ở chỗ có gương mặt đẹp mà lại không có đầu óc."
Thư Khang nói: "Vậy ý của nàng là vô luận nàng lấy bình nào, cô ta uống vào cũng sẽ không khỏe?"
Tiểu Tiểu gật đầu, sau đó bỏ bình thuốc vào lòng, bước đến trước mặt Thư Khang, nói: "Thiếp vừa rồi không phải với chàng, chỉ là thiếp quá gấp, đừng để bụng nhé."
Thư Khang đáp: "Ta biết rồi, ta không để ý đâu. Chỉ là nàng không thể nói ra Miêu Triết là hung thủ giết hai hài tử đó, vậy Mạnh Thiên Sở làm sao mà minh bạch được?"
Tiểu Tiểu tủm tỉm cười, nói: "Tứ phu nhân a, thiếp sẽ hơi thấu lộ cho ả chút, nói là đại phu nhân và lão gia hoài nghi hai hài tử là con hoang, sau đó nói trong thuốc bình kỳ thực là có độc, ả có ngốc đến mấy cũng sẽ nghĩ cách cho Mạnh Thiên Sở hay. Như vậy, hung thủ này chẳng phải tự nhiên nổi lên trên mặt nước rồi hay sao?"
Thư Khang thở dài nói: "Tiểu Tiểu, nàng thật tại là quá thông minh rồi."
Tiểu Tiểu nói: "Được rồi, chúng ta cần phải đi thôi, thời gian lâu sẽ khiến Mạnh Thiên Sở hoài nghi thiếp đó, đi thôi."
Thư Khang gật gù đi trước mở cửa, nhưng hai người đồng thời ngẩn ra.
Không biết tự lúc nào, ở của đứng đầy người: Mạnh Thiên Sở, Vương Dịch, Chu Hạo, chủ yếu nhất còn có Miêu Triết, đại phu nhân, tứ phu nhân. Mọi người đều nhìn họ, sắc mặt đầy vẻ phẫn nộ.
Mạnh Thiên Sở bước lên một bước, nhìn hai con người trợn mắt há mồm trước mặt, bảo: "Trong phòng này không tiện cho chúng ta nói chuyện, chúng ta đổi chỗ khác đi. Ta đã cho người đặt lò sưởi ở phòng khách, chúng ta qua đó đi."
Miêu Triết đã tức đến xám mặt, toàn thân run rẫy, xông tới định đánh tam phu nhân, nhưng Thư Khang ưỡn người bước ra án trước mặt ả.
Chu Hạo ngăn Miêu Triết lại, nói: "Ngươi hiện giờ e là không phải lúc tức giận."
Mạnh Thiên Sở nhìn nhìn tam phu nhân đã mặt không còn sắc mau, xem ra là ả không còn cách gì nữa rồi.
Mấy người đến đại sảnh, tam phu nhân thấy Miêu Nhu, Miêu Giác, Mộ DUng Huýnh Tuyết cũng đã có mặt ở đó. Hai đứa con của Miêu Triết xem ra đã biết xảy ra chuyện gì rồi, thấy tam phu nhân vào đều hậm hực nhìn ả. Mộ Dung Huýnh Tuyết đi đóng cửa lại.
Mạnh Thiên Sở ra hiệu cho mọi người ngồi, tam phu nhân và Thư Khang đứng giữa phòng, hai người đều quật cường ngẩn cao đầu, để hiển hiện không chịu nhận thua.
Mạnh Thiên Sở bảo: "Tam phu nhân, còn có lời gì cô nói hết luôn đi."
Tam phu nhân lạnh lùng nhìn hắn, hỏi: "Ngài bày kế hại ta, có phải không?"
Mạnh Thiên Sở đáp: "Không hoàn toàn đúng, là cô nhất mực giấu mình quá tốt thôi, chúng ta ngoại trừ phát hiện và hoài nghi, sau đó bài trừ, cho đến lúc cuối cùng mà hai người vẫn không lộ sơ hở. Bất đắc dĩ, chúng ta phải làm bằng cách này."
Tam phu nhân hỏi: "Nếu như ngươi đã nói rồi, ta không lộ manh mối gì, vì sao ngươi lại hoài nghi ta?"
Mạnh Thiên Sở đáp: "Nhân vì khi hoài nghi người khác, thông qua họ cô vẫn vô tình lộ ra chút dấu vết, cộng thêm cô bảo ta đi tìm Tuyết nhi, kỳ thật là cô hi vọng thôn qua cô ta, để ta nhận thấy Miêu Triết là hung thủ. Cô không nói, cũng giống như vừa rồi cô đã thuật lại ở phòng đại phu nhân vậy, cô sợ ta nghi ngờ cô. Nhưng mà, cuối cùng cô lại quá nóng ruột. Khi ta nói cho cô biết ta không hề đi tìm tứ phu nhân, cô liền bảo với Vương Dịch muốn đi gặp cô ta. Có phải là cô đã hết chịu nổi rồi không?"
Tam phu nhân gật đầu, cười khổ: "Và thế là ngươi bảo ta về lấy thuốc cho tứ phu nhân, sau đó bảo Thư Khang ở đây chờ ta. Được lắm, ngươi nếu như đã mang nhiều người đi bắt gian như vậy, lợi hại lắm đấy."
Mạnh Thiên Sở cười cười: "Thư Khang là tự tìm đến. Hắn quan tâm đến cô vậy cũng là bình thường."
Tam phu nhân khinh bĩ nhìn Mạnh Thiên Sở, hỏi: "Tự ngươi không tìm được chứng cứ, thế là dùng biện pháp này, ngươi không cảm thấy ti bỉ hay sao?"