Mạnh Thiên Sở dùng tay vỗ vộ lên cánh tay Ôn Nhu: "Địch tối, còn chúng ta ở sáng, có lúc không thể phòng được, nếu chỉ chỉa mũi dùi vào một mình ta, ta ngược lại chẳng e sợ gì. Nhưng trong nhà lại có nhiều người như vậy, Giai Âm lại thân thể bất an, Phượng Nghi và Phi yến thì yếu ớt, chẳng có chút công phu nào, cũng không biết làm sao để tự bảo vệ mình, chỉ còn lại mình nàng là ta yên tâm được một chút."
Hiếm khi Mạnh Thiên Sở cởi mở lòng nói với Ôn Nhu những lời như vậy, nên tuy Ôn Nhu ngoài mặt chẳng biểu hiện gì, trong lòng lại cảm động vô cùng. Nàng chỉ cười hàm tiếu, nhích sát vai hắn hơn, không nói gì, nhìn ánh trăng ngoài trời ngơ ngẩn.
Một trận gió thổi đến, Ôn Nhu không khỏi rùn mình, Mạnh Thiên Sở bảo: "Về ngủ đi, ở đây còn có ta."
"Phu quân đi ngủ một chút đi, Ôn Nhu không buồn ngủ chút nào, về cũng không ngủ được, chi bằng đứng ở đây. Trễ như vậy rồi người bịt mặt không tới đâu, nếu có tới thiếp sẽ gọi chàng."
Mạnh Thiên Sở làm gì ngủ được, nhưng thấy Ôn Nhu tâm sự trùng trùng cũng không tiện quấy nhiễu nàng, nên để nàng đi nghỉ một chút, còn mình thì đến thư phòng ngồi một chút. Hai người ai cũng đầy tâm sự, đi về hai hướng khác nhau.
Mạnh Thiên Sở vừa đến thư phòng, còn chưa đóng cửa thì đã nghe một tiếng rống lớn, hắn vội quay lại, thấy Chu Hạo đã chạy ra, đỉnh phòng đối diện đã xuất hiện kẻ bịt mặt.
Ôn Nhu cũng phản ứng nhanh, đã đứng cách hắn ba mét. Hắn vội bước tới, sợ Ôn Nhu thua thiệt, tuy công phu của nàng hơn hắn, nhưng dù sao cũng là phận nữ lưu, đường đường là một nam nhân mà để nữ nhân của mình xung phong đánh trận thì mất mặt rồi. Những người trực đêm trong vườn nghe tiếng quát cũng cầm vũ khí chạy tới.
Người bịt mặt đến vào đêm trăng thanh gió mát thế này không ngờ lại khiến mọi người không lạnh mà run. Tả Giai Âm, Hạ Phượng Nghi và Phi Yến nghe tiếng bước tới. Mạnh Thiên Sở thấy ba nàng liền bảo: "Ai cho các nàng ra đây vậy? đều về phòng hết cho ta."
Người bịt mặt thấy hắn như vậy, trào phúng hỏi: "Sao hả Mạnh gia? Ta chỉ là đến cùng các người chơi đoán chữ thôi mà, sợ ta vậy làm cái gì?"
Bọn Tả Giai Âm nghe lời lui trở lại, Mạnh Thiên Sở nghe tiếng két đóng cửa mới yên tâm. Từ trước hắn thấy không biết khinh công không có gì là tệ, hiện giờ thấy người bịt mặt trào phúng mình, biết bản thân không thể phi thân lên mái nhà, còn những thứ hắn học tán thủ đánh đấu khi gặp phải cao thủ bay mái nhà này chẳng có biện pháp nào. Hắn quát: 'Mao tặc to gan, có bản lãnh xuống đây cho ta."
Người bịt mặt lớn tiếng cười, chỉ Mạnh Thiên Sở bảo: "Ngươi thật là tức cười, chỉ có chút bản lãnh mèo quào của ngươi mà định bắt sống ta sao? Ngươi có bản lãnh thì nhượng con vợ đẹp có bản lãnh của ngươi lên đây coi!"
Ôn Nhu lạnh mặt, rút kiếm từ một hộ vệ kế bên, lớn tiếng nói: 'Chỉ loại mao tặc như ngươi mà đòi lão gia ta tự ra tay hay sao. Coi ta thu thập ngươi đây!" Nói xong phóng lên xông thẳng tới người bịt mặt.
Người bịt mặt đang cười một cách cao hứng, thấy Ôn Nhu phi thân lên mái nhà, kiếm trong tay đâm tới giữa chân mày mình, sau đó còn có một người cũng cầm kiếm đang hình thành thế giáp công với y, y liền cười gằn, chơ kiếm của Ôn Nhu vừa đánh tới, sau lưng kẻ bịt mặt chợt bay ra một người thân hình khôi ngô, quát to: "Đi mau."
Mạnh Thiên Sở thấy vậy nói với một đầu mục bên cạnh: "Bao vây trước sao, nhất định phải bắt bọn chúng." Chu Hạo và Ôn Nhu đưa mắt nhìn nhau, mỗi người bám theo một địch nhân. Nam tử khôi ngô chợt ôm kẻ thấp lòng đó vào người, không có lòng luyến chiến, thấy Ôn Nhu áp sát, liền móc từ trong người ra một vật, dùng giọng trầm thấp nói: "Ta không có ý thương hại các ngươi, các ngươi cũng đừng đuổi rát ta. Các ngươi xem cái này xong tự nhiên sẽ biết." Nói xong quẳng cho Ôn Nhu, rồi nhân lúc đó lắc người tiêu biến vào màn đêm. Chu Hạo định đuổi theo, bị Ôn Nhu ngăn lại.
Ôn Nhu nói:"Ta tuy tin công phu của ông không dưới người đó, nhưng chúng hình như vô cùng quen thuộc địa hình xung quanh chúng ta. Một mình ông đi ta e rằng trúng mai phục của chúng."
Nhị phu nhân đã nói vậy, CHu Hạo tự nhiên không đuổi theo nữa. Hai người buông người xuống đất.
Ôn Nhu giao vật đó cho Mạnh Thiên Sở. Hắn định mở ra, Ôn Nhu liền dùng tay khẽ nắn, nói:"Để thiếp xem trước, thiếp sợ chúng gian trá. Bọn này thích dùng ám khí, vật không lớn, hơi cứng.... Lão gia mở ra xem rồi tính sao."
Mạnh Thiên Sở không khỏi vì sự cẩn trọng của nàng mà cảm động, gật đầu cẩn thận mở ra xem, không ngờ đó là cái vòng đeo tai bằng bạc. Hắn cầm lên tay xem xét, thấy quen quen, nhưng không biết nhìn qua ở đâu.
Lúc này đầu lĩnh hộ vệ của Đông hán mà Mạnh Thiên Sở mới điều tới mấy canh giờ trước bước tới quỳ xuống, người trong vườn cũng quỳ theo. Đầu lĩnh thưa: "Mạnh gia, tại hạ đến phủ trực chưa được bao lâu đã xảy ra chuyện, tội đáng vạn chết, không ngờ để phi tặc tiến vào, thỉnh Mạnh gia xử trí."
Mạnh Thiên Sở thấy vậy đưa cái khoen tay cho Ôn Nhu, đến đỡ người kia lên, sau đó nói với mọi người đang quỳ giơ cao tay bảo: "Mọi người đứng lên đi, đây không phải lỗi hết ở mọi người, có câu có phòng cũng khó mà được, phi tặc đó không phải là người. Vừa rồi chúng ta nhìn thấy tuy là hai ngươi, nhưng ai biết chúng đến bao nhiêu tên chứ? Bọn chúng đại khái đã tiềm phục sẵn, chờ cơ hội ra thôi. Hơn nữa phi tặc đó khinh công rất tốt, đến vô ảnh đi vô tung, ta cũng không phát hiện được, trách quái mọi người làm cái gì?"
Mọi người nghe hắn không quở trách mà còn an ủi, càng khó chịu hơn, ai cũng quỳ đó không dám đứng dậy.
Mạnh Thiên Sở thấy vậy mới nói với đầu lĩnh hộ vệ: "Mọi ngườii nếu cảm thấy không tròn phận sự thì mau đứng lên trở về cương vị đi, đêm còn dài, mọi người tiếp tục khổ rồi."
"CHúng tôi không khổ." Ai cũng lớn tiếng hô.
Hộ vệ đầu lĩnh nói: "Nếu như Mạnh gia đã nói vậy, chúng ta trở về cương vị thôi. Nếu để bọn giặc nhân lúc sơ hở chui vào nữa, chúng ta thật không xứng với sự tín nhiệm của Mạnh gia rồi." Mọi người nghe thế mới cảm động đứng lên.
Mạnh Thiên Sở bảo:'Được rồi, mọi người về chỗ đi, không được tụ ở đây nữa. Đi đi."
Mọi người đi xong, Ôn Nhu đến cạnh hắn, vừa đi vừa xem xét vật trong tay, hỏi: 'Tên phi tặc này có ý gì thế?"
Mạnh Thiên Sở đáp: "Ta cũng cảm thấy không ổn, lúc đó không biết vì sao không ổn, giờ thấy cái khoen tai này mới thấy quen quen, nhưng không nhớ là đã gặp qua ở đâu."
Bọn Tả Giai Âm lúc này nghe không còn tiếng động gì nữa mới mở cửa bước ra. Đến cạnh Mạnh Thiên Sở, Hạ Phượng Nghi nhìn thấy Ôn Nhu cầm trong tay một món trang sức suy nghĩ, liền bước tới xem, sau đó lấy cái khoen tai đó xem kỹ, rồi giao cho Tả Giai Âm hỏi: "Giai Âm, muội xem."
Tả Giai Âm nghiêng người tới chỗ có ánh đèn xem xét, thấy không có gì lạ.
Mạnh Thiên Sở đi lại trong vườn hai vòng, đột nhiên vỗ đầu mình, lớn tiếng hô: "Hồ đồ!"
Mạnh Thiên Sở lập tức gọi Chu Hạo: "Mau gọi theo mấy người đến nhà HUýnh Tuyết xem, coi chúng có lưu phong thư hay lời nhắn gì không. Mau lên!"
Chu Hạo nghe thế lập tức minh bạch chuyện là thế nào, liền dẫn người đi ngay.
Mọi người không hiểu, đua nhau đưa mắt nhìn Mạnh Thiên Sở dò hỏi. Chỉ có Tả Giai Âm là lập tức phản ứng: "Tên giặc đó thật thông minh, không ngờ hạ thủ với Mộ Dung cô nương, chúng ta đúng là sơ xót rồi."
Ôn Nhu dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Tả Giai Âm, hỏi: "Tên giặc cỏ đó chẳng phải yêu cầu phu quân dùng một trong bốn chúng ta đổi phạm nhân hay sao? Có quan hệ gì đến Mộ Dung cô nương chứ?"
Mọi người nhất thời không biết trả lời Ôn Nhu như thế nào cho phải. Mạnh Thiên Sở lúc này tâm tình không tốt, thấy Ôn Nhu tỏ vẻ như vậy đáp nhát gừng: "Ta nạp thiếp mà cũng cần để cho nàng biết sao? Mộ Dung Huýnh Tuyết đó chính là phòng thứ năm ta sắp nạp về, có rõ hay chưa?"
Lời vừa nói ra, Ôn Nhu tức thời trợn mắt há mồm. Nhìn lại biểu tình của mọi người, dường như có mình nàng là bị bịt mắt, còn mọi người đều biết cả rồi. Thậm chí ngay cả bọn người hầu và nha hoàn cũng tỏ vẻ biết, vậy vì sao chỉ giấu mình nàng? Chẳng lẽ là sợ nàng nổi ghen nổi khùng hay sao? Đích sát là Mạnh Thiên Sở ngươi muốn nữ nhân đó cùng ta có quan hệ gì, nhưng ta lại là người ngoài cuộc chẳng biết gì, người cả vườn đều đừng nhìn ta như nhìn con ngốc. Ta không ngờ lại vì lấy lòng nam nhân này mà cố cải biến hết mọi thứ.
Ôn Nhu nghĩ đến đây, nước mắt nhịn không được tuông ra, chuyển thân li khai.
Phi Yến định đuổi theo, Mạnh Thiên Sở lớn tiếng nói: 'Cô ta vui một mình mới đúng sao. Cô ta cứ mong Mạnh Thiên Sở ta chỉ có một mình cô ấy thôi mới được."
Ôn Nhu nghe thế dừng chân một lúc, không hề quay đầu, mọi người đều lo lắng nhìn theo bóng lưng của nàng, cuối cùng nàng ta không chần chờ gì biến mất khỏi ánh mắt của mọi người.
Nhân vì biết Mạnh Thiên SỞ đang phát khùng, nên ai cũng không dám khuyên, tuy đều cảm thấy lời của hắn rất nặng. Dù gì gần đây Ôn Nhu đã cải biến, ai cũng nhìn thấy. Đại khái Mạnh Thiên Sở lúc này trong lòng chỉ vì nghĩ đến một nữ nhân khác chẳng biết tình trạng ra sao, lời nói tự nhiên không thèm quan tâm đến cảm thụ của Ôn Nhu.
Qua một lúc, Chu Hạo mang người quay về, trong tay cầm một mảnh giấy, Mạnh Thiên Sở đoạt lấy xem: "Dùng người đổi người, ngày mai Vượng Tài tự nhiên sẽ quay về."
Mạnh Thiên Sở xem xong rống to một tiếng giống như trời đem bị xé rách vậy, vang vọng mãi không dứt.
...
Ân gia sơn trại.
Trời vừa mông lung sáng, sơn trại của Ân gia giống như quái thú đứng giữa những ngọn núi lớn.
Từ xa có tiếng ngựa cấp xúc vang vọng, tiếng vọng các lúc càng gần, có người lớn tiếng quát: "Người đến là ai, báo tính danh đi."
Đối phương không nói chuyện, chỉ nghe tiếng gào thảm, sau đó là tiếng động lớn, một bóng người rơi xuống đất.
Tiếp đó bốn phía nổi lên tiếng động, người cưỡi ngựa xâm nhập liên tục, bóng người ngã xuống liên hồi. Kẻ đó rống lên: "Không được ngăn nữa, ta không muốn hại người, cút xa cho ta."
Cuối cùng cũng đến cổng sơn trại, kẻ đó buông người xuống ngựa, một mình như chuồn chuồn giởn nước vượt qua từ cơ quan, sau đó bình ổn đứng lại, tiếp đó dùng quyền đánh mạnh vào cửa, cửa két mở ra, một giọng già nua hỏi: "Ngươi tìm ai?"
"Tìm trại chủ."
"Trời còn chưa sáng mà tìm trại chủ làm gì, đi đi đi... ai ... ai... ngươi muốn làm gì, ngươi đến nhà họ Ân chúng ta còn muốn làm càn sao... ai yêu, được.... ngươi có bản lãnh, ngươi... đừng dùng đao kề cổ ta, sắp chảy máu rồi, được, được, được, ta.... ta dẫn ngươi đi.... Ta thấy ngươi một đi không trở lại rồi.... ai, được được, ta... ta không nói nữa, đi thôi."
Bên trong cửa lớn có vách che, chắn tầm nhìn nên từ ngoài không nhìn được tình hình bên trong. Sau khi qua vách che, thấy bên trong là tòa trang viện cực rộng, một hàng gạch lát rộng hơn trượng nối liền đại sảnh, kiến trúc vô cùng hoành tráng, đủ cả hình tô long phượng.
"Ta đã dẫn ngươi tới đây, ngươi có thể nhích đao ra một chút không, cổ ta sắp bị ngươi cắt đứt rồi." Trong lúc nói chuyện hai người đã vào một phòng, người dẫn đường trước hết khẽ gõ cửa, sau đó nói:"Mỗ mỗ, có người tìm."
"Cái gì mỗ mỗ, ta muốn gặp trại chủ của các ngươi, không phải mỗ mỗ gì cả." Người đến lớn tiếng nói, người dẫn đường vội ra hiệu nhỏ tiếng, mặt đầy vẻ sợ sệch.
"Sớm vậy mà ai tìm ta thế?" Giọng một lão phụ cất lên, âm thanh chậm rãi nhưng rõ ràng.