Nạp Thiếp Ký III

Chương 301: Chương 301: Hỉ khánh bất ngờ






Mọi người thấy Mạnh Thiên Sở bước ra đều lập tức đứng dậy.Mạnh Thiên Sở còn chưa có ý kiến gì, thì Hạ Phượng Nghi đã nhanh nhẹn bước tới, trước hết là nhún mình chào câu vạn phúc, sau đó chúc: "Phượng Nghi xin chúc mừng lão gia."

Mạnh Thiên Sở bị trận thế này làm cho bất ngờ, đột nhiên từ trên cao lại buông xuống một dây màu dài cả chục mét, buông xuống một góc lương đình, nhìn kỹ hơn thì thấy đó là Ôn Nhu đang cầm một góc vải mỉm cười nhìn Mạnh Thiên Sở, góc kia của tấm vải là Phi Yến không biết đứng trên mái nhà từ khi nào, hai giai nhân tiếu lệ một đứng đông một đứng đằng tây khiến hắn mình muốn hoa cả mắt.

Mạnh Thiên Sở chỉ Ôn Nhu và Phi Yến, hỏi: "Các nàng đang diễn trò gì vậy?"

Hạ Phượng Nghi cười không đáp, chỉ nói: "Lão gia hãy kiên nhẫn chờ, sẽ biết ngay thôi mà."

Trong lúc nói chuyện, chợt thấy một nữ tử mặc quần áo màu hồng giống như đóa mân côi diễm lệ lại lạc từ trên trời xuống nhẹ nhàng đáp lên dây hồng, khi người còn chưa trông rõ thì nữ tử đó đã tán hai tay, trong tay áo phóng ra hai luồng tơ một hồng một vàng bay về phía Ôn Nhu và Phi Yến. Hai nàng này tiếp lấy, nữ tử đó cột hai sợi tơ thành một cái kết, sau đó nhảy khỏi dây vải đáp xuống đất. Người mang áo hồng có cái bụng bự này dĩ nhiên là Tả Giai Âm, tuy sắp lâm bồn đến nơi mà người vẫn nhẹ nhàng, công lực quả nhiên không tệ.

Mọi người ngẩng đầu nhìn hai dãy lụa, không ngờ hiện ra hai hàng chữ: "Chúc lão gia thọ bỉ nam sơn, phúc như đông hải."

Mạnh Thiên Sở lúc này đã hiểu, thì ra mọi người khổ tâm cực nhọc cả ngày là tổ chức tiệc mừng sinh nhật cho hắn. Hắn bấy giờ mới nghĩ ra bản thân dường như đã xuyên việt đến thế giới này những hai năm rồi, hắn vốn không phải là Mạnh Thiên Sở nên không biết ngày sinh của xác thân này, không ngờ các nàng đi nhớ dùm hắn, ngay cả Tả Giai Âm sắp làm mẹ cũng ra một phần sức lực, khiến cho hắn không khỏi cảm động.

Hiện giờ Lý Lâm Tĩnh phi thân lên nóc nhà đưa Phi Yến xuống. Ôn Nhu tự nhảy từ lương đình xuống đất. Mọi người cùng quỳ xuống trước mặt Mạnh Thiên Sở, lớn tiếng chúc: "Chúc lão gia sinh nhật khoái lạc, thọ bỉ nam sơn, phúc như đông hải."

Mạnh Thiên Sở quay nhìn ba bốn chục người quỳ trong vườn mà cảm động đến hồ đồ, sự kinh ngạc và vui mừng nếu đổi thành ai cũng xúc động không thua gì hắn. Hắn cố lấy lại bình tĩnh, hai tay đưa ra, ra hiệu mọi người đứng dậy.

Mọi người đứng lên, Mạnh Văn Bác bước tới quỳ trước mắt hắn, ngọc ngào gọi tiếng cha, sau đó dập đầu ba cái nói lời chúc phúc, sau đó đứng dạy dẫn tay hắn tới ngồi ghế chủ vị. Mọi người thấy Mạnh Thiên Sở ngồi xong, đều dắt díu nhau cùng ngồi.

Lúc này trăng đã lên cao, gió mát thổi xì xào, mọi người đều mỉm cười nhìn Mạnh Thiên Sở. Hắn đứng dậy, trước hết cảm thán nói: "Quả là quá bất ngờ đối với ta, gần đây hết chuyện này đến chuyện khác xảy ra liên túc, khiến ta quên luôn ngày sinh của mình. Thật quý khi mọi người đều nhớ, và cực khổ cho mọi người rồi. Thôi ta mượn rượu thay lời, uống cạn trước biểu thị cảm tạ. Cạn!"

Tiếp đó mọi người thù tạc, toàn một vườn lớn Mạnh phủ từ chủ đến phó đều tụ tập ăn uống cười nói, khí phần vô cùng náo nhiệt.

Mạnh Thiên Sở nâng ly nói với các vị phu nhân vợ bé của mình: "Hiếm khi mọi người nhớ ngày sinh của ta, bộn bịu cả ngày, giờ ta kính bốn nàng một bôi."

Hạ Phượng Nghi cùng các nàng làm gì chịu để Mạnh Thiên Sở kính rượu, đều đứng dậy khom người cầm chung rượu của mình kính lại hắn.

Hạ Phượng Nghi nói: "Lão gia ngày đều vì nhà này cực khổ lao luy, bọn thiếp phận làm vợ nhớ ngày sinh của chàng là lẽ đương nhiên, sao để chàng kính rượu bọn thiếp chứ. Hãy để bọn thiếp kính lão gia mới phải."

Mạnh Thiên Sở thấy bốn vị thê thiếp của mình dưới ánh đèn đẹp như Tây Thi, mặt xinh như hoa, nhu tình như nước đều đang lúng liếng nhìn hắn, trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng, liền nói: "Hay lắm, chúng ta cùng cạn hết rượu trong ly, hi vọng bồn nàng sẽ có thể tương xử hòa hợp như ngày hôm nay vậy. Đều có câu gia hợp vạn sự hưng, các nàng vui vầy lên, ta có thể an tâm ở ngoài làm việc rồi."

Ôn Nhu thấy Mạnh Thiên Sở cạn rượu trong ly, tự mình cũng uống cạn, sau đó dùng tay lau rượu chảy ra khóe miệng, dịu giọng nói: "Phu quân yên tâm, Ôn Nhu nhất định bỏ đi những tính tình mà chàng không thích lúc trước, cùng các vị tỷ muội hòa thuận để chàng yên tâm."

Mạnh Thiên SỞ thấy vẻ mặt Ôn Nhu đầy vẻ chân thành, ngày vui như thế này cũng không muốn nói những lời đả kích nàng ta, vì những lời biểu đạt như thế hắn đã nghe qua không ít lần, hắn không còn muốn tin vị nữ tử nghìn mặt này nữa, chỉ có điều không tin cũng không cần phải nói ra, để miễn đã kích lòng tự tin của nàng ta.

Mạnh Thiên Sở cười gật đầu, không nói gì, bốn nữ nhân cạn ly ngồi xuống.

Bên kia lão Hà đầu cầm ly cười ha ha bước tới, trước hết quỳ lạy Mạnh Thiên Sở, sau đó đứng dậy nói: "Lão nô không biết có thể kính rượu lão gia hay không, tôi đã là người quá giáp rồi, thế là lần đầu tiên cùng ở trong vườn lớn như vầy ăn uống cùng chủ nhân. Đây là chuyện cả đời lão nô không dám ngờ tới, cho thấy mệnh lão nô quá tốt, gặp được vị lão gia và bốn vị phu nhân và mợ tốt."

Mạnh Thiên Sở cười bảo:'Làm gì có chuyện không thể nói, lão Hà đầu vị Mạnh gia nhà ta tận tâm tận chức nhiều năm, hiếm có lắm a, nào, ta vào lão Hà đầu cạn một chung."

Lão Hà đầu nghe thế nước mắt tung hoành, vội giơ tay áo lau, vừa lau vừa nói: "Đúng là già hồ đồ rồi, đáng đánh, ngày vui thế này không thể rơi lệ được. Nào, để lão nô kính lão gia một bôi, hi vọng lão gia trường mệnh bách tuế, hồng phúc tề thiên."

Mạnh Thiên Sở vỗ vỗ vai lão Hà đầu, nâng ly uống cạn. Lão Hà đầu run run nâng ly rượu trong tay, trước hết khom người với hắn, sau đó dùng giọng kích động nói với người làm và nha hoàn trong vườn: "Mọi người đứng dạy cùng cạn ly với lão gia, chúng ta đều là nhờ phúc kiếp trước nên mới có lão gia như vậy."

Mọi người nghe thế đều đúng dậy nâng rượu trong tay, cùng lớn tiếng: 'Đa tạ lão gia."

----

Ngày hôm sau. Mạnh Thiên Sở tỉnh dậy, thấy mình nằm ngủ một mình, nhìn quanh thì phát hiện đó là phòng của Phi Yến, trên gối bên cạnh còn có cái áo lót mà vàng chanh của Phi Yến, hắn liền lấy ngửi, cảm nhận một mùi hương hoa thanh thoảng.

Ngoài cửa ẩn ước có tiếng trẻ nít và tiếng dường như đang tập luyện võ thuật. Mạnh Thiên Sở mặc xong y phục bước ra cửa, quả nhiên nhìn thấy Mạnh Văn Bác mặc áo vải màu trắng lộ hai cánh tay nhỏ đang đứng tấn dưới gốc liễu, mặc túa đầy mồ hôi nhưng ánh mắt long lanh, biểu tình nghiêm túc, miệng mím chặt nhìn thần, tư thế quả là chuẩn. Cạnh Mạnh Văn Bác không ngờ là Ôn Nhu, cũng vận bộ đồ luyện công ma2uu trắng, trong tay cầm nhánh cây, mắt nhìn chăm chú cử động của Mạnh Văn Bác, miệng không ngừng nhắc: "Bẹn phải khép chặt, tay đánh thẳng, eo không được cứng..."

Mạnh Thiên Sở cười bước tới, Mạnh Văn Bác chỉ dùng ánh mắt tươi cười nhìn hắn, Ôn Nhu bắt gặp liền trách mắng:'Con mà nhìn quanh nữa coi chừng nhị nương móc mắt ra đó."

Mạnh Văn Bác nghe thế vội lấy lại tư thế, mắt nhìn thẳng, ngay khí cũng không dám thở mạnh.

Mạnh Thiên Sở đến cạnh Ôn Nhu, cô nàng vội nhún người chào hắn, nhưng mắt không rời Mạnh Văn bác.

"Nàng trở thành sư phục võ thuật cho Văn Bác từ khi nào vậy."

Ôn Nhu lúc này vẫn mặt mày nghiêm nghị, nghe Mạnh Thiên Sở hỏi thế mới nhu mì nhìn hắn một cái, đáp: "Cũng là ý của Phượng Nghi tỷ tỷ, nói cốt cách của Văn Bác thích hợp luyện võ thuật, nói không thể để nó sau này trở thành một ngốc tử chỉ biết đọc sách, phải giống như phu quân vậy, văn võ song toàn." Nói đến đó, ngay cả Ôn Nhu cũng đỏ mặt.

Mạnh Thiên Sở cười gật đầu: "Kỳ thật tập võ cũng tốt, chí ít có thể cường thân kiện thể, thân thể tốt rồi có thể đọc sách giỏi hơn. Và cũng đừng chỉ đoán luyện thân thể, con nó học cũng hơi trễ rồi, bài vỡ cũng phải đốc thúc một chút mới được."

Ôn Nhu dùng nhánh cây trong tay đánh đánh cái đùi của mình, đáp:"Thiếp chỉ phụ trách dạy võ cho Văn bác, chờ thầy của con từ kinh thành về rồi sẽ có người dạy, Nghi tỷ tỷ và Giai Âm đều đang dạy nó đó mà."

Nói tới đó kéo Mạnh Thiên Sở qua một bên, nói nhỏ: "Văn Bác rất thông minh, Phượng Nghi tỷ tỷ nói nó nhớ rất giỏi, một thiên văn chương từ nhận dạng mặt chữ cho đến thuộc lòng rồi tập viết lại không quá hai ngày, hơn nữa một số thơ thất ngôn và ngũ ngôn mỗi ngày mười bài đều học qua là nhớ hết. Lợi hại ghê chưa! Lão gia quả là mắt thần, tìm được một thiên tài đưa về nhà."

Mạnh Thiên Sở nghe thế mừng vô cùng, nhìn Mạnh Văn Bác xong nói: "Đây là chuyện tốt, nàng vì sao kéo tay lại đây nói nhỏ?"

Ôn Nhu nhoẽn miệng cười, đáp: "Giai Âm nói con nít không thể khen trước mặt để nó sinh tính kiêu ngạo."

Mạnh Thiên Sở cười ha ha bảo: "Các nàng quả là sắp làm mẹ nên có nhiều điều tâm đắc rồi, tùy các nàng vậy, con cái giao các nàng, ta tự nhiên tin là các nàng sẽ dạy cho ta được một trang nguyên, ta chờ đợi lâu rồi."

Ôn Nhu thấy Mạnh Thiên Sở cười sảng khoái như vậy, cắn răng len lén nhìn Mạnh Thiên Sở e dè hỏi: "Chàng nói, chàng yên tâm giao Văn Bác cho tôi à?"

Mạnh Thiên Sở thấy Ôn Nhu ra vẻ cẩn thận như vậy, cười hỏi: "Sao hả? Không tự tin à?"

Ôn Nhu lắc đầu, cây trâm lắc lư theo, đôi mắt to ánh nước hiện vẻ nhu tình, đáp vội: "Sao có thể chứ? Chỉ cần lão gia tin tưởng, Ôn Nhu nhất định không để lão gia thất vọng."

Mạnh Thiên Sở vỗ vỗ bờ vai thon của Ôn Nhu, nói: "Con nó mới học không cần gấp, cũng không cần nghiêm quá, trong mấy phu nhân và mợ nó sợ nàng nhất, trước hết thiết lập cảm tình, cần cho nó biết là nàng muốn tốt cho nó, là đau xót yêu thương nó, sau đó mới dạy nó, như vậy hiệu quả sẽ tốt hơn."

Ôn Nhu nghe thể vội gật đầu: "Lão gia yên tâm, Ôn Nhu nhớ rồi."

Mạnh Thiên Sở đến cạnh Mạnh Văn Bác, thấy y phục của cậu bé đều ướt mồ hôi, liền nhìn Ôn Nhu. Ôn Nhu hiểu ý hắn, liền đến trước mặt Mạnh Văn Bác, xem xét tư thế của nó, nhớ lại lời Mạnh Thiên Sở vừa nói với mình, liền dùng giọng nhu hòa bảo cậu bé: "Được rồi, hôm nay dạy đến đây, đi gọi nha hoàn tắm rồi thay quần áo cho con, sau đó có thể chơi được rồi."

Mạnh Văn Bác nghe thế vội thu chân đứng thẳng, bước đến cạnh Mạnh Thiên Sở định làm nũng, chợt nhìn qua Ôn Nhu liền sợ sệch nhìn nàng, rồi khiêm cung hành lễ thưa: "Đa ta nhị nương." Xong mới đến cạnh Mạnh Thiên Sở dùng hai tay ôm eo hắn, đầu rúc vào người hắn gọi cha.

Ôn Nhu thấy Mạnh Văn Bác bám sát Mạnh Thiên Sở mà cảm thấy phát ghen với cậu bé. Nó mới đến nhà có ba ngày mà còn thân cận với Mạnh Thiên Sở hơn nàng, nghĩ đến đó Ôn Nhu không khỏi thở dài, gọi nha hoàn tới bảo đưa cậu bé đi tắm rửa.

Mạnh Văn Bác dựa sát người Mạnh Thiên Sở, nhỏ giọng hỏi: "Cha, Văn Bác có thể hỏi cha một việc được không?"

"Có thể, con có gì cứ hỏi."

Mạnh Văn Bác dừng lại một chút, trước hết nhìn Ôn Nhu, sau đó ngước mắt nhìn hắn, e dè hỏi: "Hung thủ giết mẹ có bị bắt chưa?"

Mạnh Thiên Sở nhìn cậu bé, cảm thấy nó rất biết chuyện, mẹ chết chưa lâu, nó không hè ở bên cạnh biểu lộ tình cảm, mọi người đều cho là nó đã vui vẻ lại rồi, không ngờ từ trong tâm linh nho nhỏ của nó vẫn chân sâu nỗi đau mất cha mất mẹ, và ai có thể nói quên là quên được mẹ của mình kia chứ?

Mạnh Thiên Sở ngồi xuống nhìn Mạnh Văn Bác, nhìn vào ánh mắt kỳ vọng của nó, đáp: "Cha đang tra, con yên tâm, cha nhất định bắt được hung thủ sát hại mẹ của con, yên tâm nha con."

Mạnh Văn Bác gật đầu, lộ nụ cười, rõ ràng là một nụ cười ẩn tàng tâm sự của một người lớn. Một cậu bé chưa đầy mười tuổi mà có nụ cười như vậy rồi, người nhìn thấy nên đau xót hay thương yêu đây?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.