Hạ Hồng sắc mặt lúc này mới giãn ra, nói: “Hiền tế, sư gia trợ giúp quan viên xử lý trưng thu gạo và tiền, thẩm tra xử lý án kiện, xử lý tranh cãi trong dân chúng, điều tra phá án, giải oan cho dân, tác dụng trọng đại, sao lại có thể coi như không quan trọng. Chẳng qua, ngươi không biết kế toán, cũng không hiểu hình luật, không làm được, đành làm “thư khải sư gia” vậy.”
“Thư khải sư gia làm việc gì?”
“Chính là giúp quan lão gia xử lý công văn tới lui, giúp lão gia viết thư tín… đều là công việc bàn giấy, ngươi khổ đọc thi thư nhiều năm, nhất định có thể làm được.”
Trong Minh triều, sư gia chủ yếu chia làm hình danh sư gia (kiện cáo, luật pháp), tiễn cốc sư gia (lương thực, tài chính), chiết tấu sư gia (khởi thảo tấu chương, công văn), thư khải sư gia (xử lý công văn đi và đến). Trong những sư gia đó, châu huyện quan lão gia tối coi trọng hình danh sư gia và tiễn cốc sư gia, vì ảnh hưởng đến việc thăng quan tiến chức, vinh nhục của mình; còn với quan bố chính sứ, chiết tấu sư gia lại trọng yếu nhất. Thư khải sư gia chỉ như thư ký hiện nay, không được coi trọng.
Nghe Hạ Hồng nói xong, Mạnh Thiên Sở thầm kêu khổ, cho dù ở xã hội hiện đại, những công việc như đọc tài liệu, viết báo cáo, thư tín… hắn rặn hai ba ngày cũng không ra một chữ, toàn lên mạng sao chép xuống, hoặc dẻo mồm một chút nhờ mấy tiểu muội làm văn thư giúp.
Hiện tại cho hắn làm việc này, không bằng đập đầu vào miếng đậu hủ chết quách đi cho xong.
Chính lúc đang nhức đầu, bỗng nhiên nhớ tới Hạ Hồng vừa nói có một câu “điều tra phá án, giải oan cho dân” trong lòng rung động. Phá án bắt giam chính là chuyên môn của mình đây, tuy rằng không hiểu luật pháp Minh triều, bất quá hắn ra sức học hành một thời gian, có thể nắm được, so với viết lách dễ hơn nhiều.
Nghĩ đến đây, Mạnh Thiên Sở nói: “Nhạc phụ, điều tra phá án tiểu tế thực có biết chút ít, tiểu tế mạo muội tự đề cử mình, làm hình danh sư gia được không?”
Hạ Hồng sửng sốt, lão thật không biết Mạnh Thiên Sở có năng lực này, lắc đầu: “Hiền tế, không thể quá tham vọng, tuy hình danh sư gia địa vị tương đối cao hơn thư khải sư gia, cũng được quan lão gia coi trọng, nhưng điều tra phán án không phải chuyện đùa, mạng người quan trọng, ngươi không nắm được hình luật, làm sao có thể đảm nhiệm trọng trách. Cứ làm thư khải sư gia đi.”
Mạnh Thiên Sở cũng không dám nói mình đường đường tốt nghiệp học viện pháp y, ra trường lại làm công tác hình cảnh pháp y, căn cứ vào những bằng chứng do mình điều tra cung cấp, từng phá được nhiều vụ trọng án, đành phải hàm hồ nói: “Nhạc phụ, tiểu tế đối với việc này rất có hứng thú, tiểu thuyết xử án cũng đọc qua không ít, điều tra phá án có thể làm được.”
Hạ Hồng vẫn lắc đầu: “Hiền tế không cần nói nữa, hình danh sư gia quan hệ trọng đại, vi phụ không thể hại ngươi hại cả người khác.” Nói đoạn cầm bút viết thư tiến cử gửi Bình Hồ tri huyện.
Mạnh Thiên Sở rất là chán nản, tưởng tượng mình khổ sở làm thư khải sư gia, bị tri huyện lão gia mắng té tát, còn chủ tớ Hạ Phượng Nghi cùng Phi Yến vui sướng khi thấy mình gặp họa, khó chịu vô cùng.
Hạ Hồng viết một nửa, lúc chấm mực, ngửa mặt lên thấy Mạnh Thiên Sở cúi đầu, vẻ mặt uể oải, có chút không đành lòng, bất quá, trước giờ lão đều nói một là một, hai là hai, nói được làm được, hơn nữa chức hình danh sư gia quan hệ trọng đại, không dám để con rể mạo hiểm.
Viết xong, gấp lại cho vào phong thư, đưa cho Mạnh Thiên Sở: "Hiền tế, các ngươi trở về chuẩn bị một chút, sáng mai lên đường."
"Sáng mai?" Mạnh Thiên Sở kinh ngạc, có nóng vội quá không?
Hạ Hồng gật đầu nói: “Sáng mai, ngươi nán lại ở nhà vi phụ nhiều ngày, sẽ có nhiều lời đàm tiếu, không nên trì hoãn.”
Mạnh Thiên Sở gật đầu đáp ứng, từ biệt Hạ Hồng đi ra, nghĩ thầm, chuẩn bị à? Ta có mỗi cái valy, có gì mà chuẩn bị. Tuy rằng lão nhân đề cử mình làm thư khải sư gia, nhưng rồi tới đó, cũng không phải lão định đoạt, chỉ cần mình có năng lực, tri huyện kia coi trọng, rồi cũng làm được hình danh sư gia.
Bất quá, phá án tuy là vốn liếng ban đầu, loại trừ việc trợ giúp lão gia điều tra phá án, còn phụ trách cả hình sự, dân sự án kiện, tri huyện lão gia thẩm án chủ yếu dựa vào hình danh sư gia, nhưng thẩm tra xử lý án chính mình cũng không am hiểu, nhất là dân sự án kiện, xem ra, nếu muốn làm hình danh sư gia cho tốt, phải mau chóng thuộc pháp luật Minh triều.
Khi còn học đại học, mình cũng từng học qua môn luật, có cơ sở này, luật pháp Minh triều cũng không đến nỗi quá khó nhai, cứ từ từ sẽ nắm được vấn đề.
Hạ Phượng Nghi nghe nói ngày hôm sau cùng Mạnh Thiên Sở đến một tiểu thị trấn ở Chiết Giang, tuy rằng không vui, nhưng lấy chồng theo chồng, nàng cũng không có biện pháp.
Chuẩn bị hành lý chủ yếu là việc của Hạ gia, Mạnh Thiên Sở cũng không động tay vào. Hắn vào thư phòng, chọn lựa bộ sách mình cần, nhét đầy rương, đại bộ phận đều là pháp luật Đại Minh. Tả hữu vô sự, hắn cầm một quyển lên bắt đầu gặm.
Chữ trong sách là chữ phồn thể, dựng thẳng, nhưng còn đọc được, căm tức nhất là không có dấu ngắt câu, phải đọc vài lần mới hiểu trong đó nói gì. Còn từ ngữ chuyên dụng cổ đại lại không giống thật ngữ hiện đại, đọc đi đọc lại cũng không hiểu.
Đang lúc hắn đau khổ đọc “Đại Minh luật”, Hạ Hồng bước vào thư phòng. Mạnh Thiên Sở đang khổ sở gặm sách, không chú ý tới lão gia. Lão đầu đứng bên vội chạy lại thấp giọng: “Thiếu gia! Thiếu gia! Lão gia đến!”
Mạnh Thiên Sở lúc này mới mở mắt ra, thấy Hạ Hồng đang nheo mắt nhìn mình cười, có chút ngượng ngùng, vội vàng đứng dậy thi lễ.