'Xong rồi, lão Lý công công đó cũng khó xử lắm, người ta già vậy rồi còn phải coi sắc mặt của nhị phuu nhân Mạnh gia nàng, động cái là đập chén bỏ đi, còn phải để Mạnh lão gia ta chạy theo an ủi nữa chứ, coi nàng vẻ vang chưa kìa?"
Ôn Nhu áy náy: "Thiếp biết sai rồi, sau này không dám nữa."
Mạnh Thiên Sở bảo: "hi vọng là không dám thật, sau này mà tái phạm ta sẽ không dỗ nàng nữa, mà phải lấy roi đánh vào cái đít nhỏ của nàng trước để nghiêm phép nhà. Nàng coi ba người họ có ai dám to gan như nàng không?"
Ôn Nhu ngoan ngoãn gật đầu theo hắn. Hai người vào trong, Lý công công đang nói chuyện với Hạ Phượng Nghi, nhìn thấy hai người liền cẩn thận xem sắc mặt của Ôn Nhu, thấy cô nàng không có vẻ giận nữa liền lén thở phào.
Hạ Phượng Nghi kéo Ôn Nhu ngồi kế mình, Mạnh Thiên Sở trở về vị trí, nha hoàn dọn chén khác. Hạ Phượng Nghi thấy Lý công công còn có vẻ không tự nhiên, liền cười nói: "Vừa rồi thiếp nói với Lý công công rồi, chẳng phải là gia phụ muốn gặp Văn Bác sao? Nhưng mà thiếp đi không được thật, vừa khéo hôm nay Lý công công đi, không tìm được ai có thể khiến chúng ta an tâm hơn để nhờ đưa Văn Bác đến chỗ gia phụ, cho nên thiếp muốn bàn tính coi như vậy có được không? Hiện giờ gia phụ và mẫu thân tuổi đã cao, bên cạnh không có ai, cho nên thiếp thấy Văn Bác mười tuổi rồi, có thể ở cùng hai người coi như là để hai người hưởng tuổi gia, chàng thấy sao?"
Mạnh Thiên Sở nói: "Nếu như nàng là mẹ mà đã đồng ý rồi, ta không có ý kiến gì đâu. Hơn nữa chuyện nhà giờ nàng đi không được, để Văn Bác hầu cha mẹ cũng là thế chúng ta tận hiếu, chỉ có điều khiến Lý công công mệt thôi."
Lý công công vội chấp tay:"Chuyện nhỏ ấy mà có đáng gì đâu, các vị cứ giao lệnh lang cho ta, ta nhất định tận tâm kiệt lực."
Hạ Phượng Nghi thấy Mạnh Thiên Sở đã đồng ý, quay sang nhìn Ôn Nhu. Ôn Nhu vừa rồi bị Mạnh Thiên Sở giáo huấn rồi, nên cũng rất ngoan, vội gật đầu nói: "Phu quân quyết là được." XOng nhìn sang Lý công công, thấy y e dè nhìn lại, bèn bảo: 'Để công công phí tâm rồi."
Lý công công nghe thế vội đáp:"Nhị phu nhân yên tâm, ta nhất định đưa thiếu gia an toàn đến nhà Hạ đại nhân."
Mọi người cùng cười. Hạ Phượng Nghi gọi nha hoàn lại, bảo đi thu dọn đồ cho Mạnh Văn bác, sau đó ra ngoài, thấy Văn bác đang chơi đùa với mấy người hầu trong vườn. Mạnh Thiên Sở bảo: "Để con nó chơi đi, giờ nói nó nó khóc cho coi."
Hạ Phượng Nghi: "Đành vậy, để thiếp nói qua cho con nó một chút, lúc đi rồi mới nói e rằng con nó nghĩ không hay." Nói xong bước đi.
Ăn cơm xong, Ôn Nhu gọi người xếp đồ đặc sản Hàng châu gửi cho nhà và thúc thúc. Thu dọn xong vẫn chưa thấy Hạ Phượng Nghi và Mạnh Văn Bác tới, bèn cho nha hoàn đi gọi.
Phi Yến lúc này dẫn một bà mụ vào, nói: "Lưu mụ ở phòng giặt trước đây có tiếp sinh cho con gái, người khác không ai biết, hay là..."
Lúc này còn nói chi nhiều, Mạnh Thiên Sở bảo: "Mau mau xem thử."
Lưu mụ bước tới, trước hết nhìn Tả Giai Âm, sau đó nói nhỏ: "Lão gia, ngài hay là ra ngoài trước, cái này...."
Mạnh Thiên Sở: "Nói lời thừa gì thế, xem ngay cho ta,, ta không đi."
Lưu mụ khó xử: "Cái này,.... ngài coi ngài là chủ một nhà, đại phú đại quý, nữ nhân sinh con nhiều khí xui, nam nhân không thể dính vào, ở gần cũng không được."
Hạ Phượng Nghi: "Lưu mụ nói có lyý, chúng ta hay là ra ngoài trước."
Mạnh Thiên Sở thấy vậy biết mình không ra bà già phong kiến này nhất định không chịu làm việc, đành đứng dậy vuốt trán Tả Giai Âm, phát hiện lạnh ngắt: "Giai Âm, ta ở bên ngoài, không đi đâu cả, vì ta, hãy vì con của chúng ta, có biết không?"
Tả Giai Âm gian nan gật đầu, cơn đau chợt đến, nàng định cắn môi, Lưu mụ liền đưa cái khăn lau mồ hôi luôn vào miệng nàng, không còn tính dơ sạch gì nữa.
Mạnh Thiên Sở đỏ hồng mắt bước ra, Hạ Phượng Nghi và Phi Yến, Ôn Nhu ra theo, cửa đóng lại, Ôn Nhu định đến an ủi hắn, nhưng thấy hắn bước đến một bên ngồi xuống ôm đầu, không thèm lý đến ai cả.
Hạ Phượng Nghi kéo Ôn Nhu lại: "Để chàng ấy yên tĩnh một chút, giờ này không ai an ủi được chàng ấy đâu."
Ôn Nhu nhìn sâu Mạnh Thiên Sở, nhớ lại câu hỏi trước kia: "Chàng có phải yêu Tả Giai Âm nhất không?", rồi nhìn thấy vẻ đau lòng của hắn hiện giờ, lại nghĩ mình cũng đang có mang, không biết đến lúc đó hắn có lo cho mình như hiện giờ lo cho Tả Giai Âm hay không.