Nạp Thiếp Ký III

Chương 67: Chương 67: Lên cây






"A...!" Phi Yến lại kêu lên một tiếng nhỏ cả kinh, nghe nói một chút sẽ có ba con quỷ mới từ ba phần mộ chui ra, tổng cộng một lúc đến bốn con, cộng thêm con quỷ ẵm em bé khóc... như vầy là chết chắc rồi, cho nên cô ả sợ đến nỗi nhũn người xuống đất.

Mạnh Thiên Sở lập tức kéo cánh tay cô bé xách lên: "Đồ nhát gan! Sợ cái gì, có bổn đại sư tại đây, ác quỷ chẳng hại được nhà ngươi đâu!" Hắn vừa nói, vừa kéo Phi Yến đến dưới một cây cổ tùng, ngước đầu nhìn nhìn, nói với Phi Yến: "Chúng ta trèo lên cây chờ, chờ cho nữ quỷ ẵm em bé ra. Em leo lên trước, ta yểm hộ!"

Trên cây dù sao cũng cảm thấy an toàn hơn trước mấy ngôi mộ mới, Phi Yến vội vã trèo lên cây, bám vào cành bò lên. Chỉ có điều là cô ả chưa bao giờ leo cây, trèo cả nửa ngày mà chẳng tiến triển chút nào.

Mạnh Thiên Sở chỉnh lại cung tên trên vai, hai tay ôm eo của cô bé dùng lực đẩy lên. Phi Yến mượn thế chụp một chạc cây to bằng cườm tay em bé, hai chân chòi chòi lên thân cây cố trèo lên, nhưng không có chút sức nào, nên mãi chẳng trèo lên được.

Mạnh Thiên Sở vô kế khả thi, chỉ còn biết đưa hai tay đỡ mông của cô bé, dùng sức đẩy lên, cuối cùng đưa Phi Yến trèo lên được chạc cây đó. Hắn bảo: "Ôm chặt nhánh cây không được động, chờ ta leo lên đó kéo em!" Nói xong, hắn vịn vào các chạc cây, thoắt cái đã trèo lên trên, đứng vững rồi mới kéo Phi Yến lên đứng trên một nhánh cây to bằng cánh tay. Nhánh cây này rất chắc, tùy tiện cũng có thể chịu được trọng lượng hai người.

Theo nhịp cành cây rung động, Phi Yến sợ hãi ôm chặt Mạnh Thiên Sớ, chẳng dám động đậy chút nào.

Mạnh Thiên Sở cười khổ nói: "Bà cô à, cô ôm ta như vậy, lát nữa ta làm sao phóng tên bắn quỷ?"

Phi Yến cảm thấy không ổn, nhưng không dám buông tay, sợ vừa buông tay là rơi xuống dưới, hoảng loạn nói: "Em... em cũng không muốn... nhưng... nhưng mà..."

Mạnh Thiên Sở ngẫm nghĩ một lúc, bảo: "Như vầy đi, em từ từ dựa vào thân dưới của ta, ngồi trên nhánh cây này, như vậy ta mới dễ khai cung phóng tên, được không?"

Xem ra chỉ còn như vậy thôi. Phi Yến coi thân thể Mạnh Thiên Sở như cái cây, từ từ dịch sát người xuống, ngồi trên cành cây to bằng cánh tay, một tay giữ chặt cây, một tay ôm chặt một cái đùi của Mạnh Thiên Sở, mông cũng có chỗ dựa, bấy giờ mới yên tâm.

Mạnh Thiên Sở phân hai chân ra, đạp hai nhánh cây, lưng dựa vào thân cây, ổn trụ thân hình, trường cung giữ chặt trong tay, rút ra một mũi điêu linh tiễn trong túi lắp vào cung, giương mắt nhìn xuống ba ngôi mộ mới bên dưới. Dưới ánh trăng mông lung, ba mộ mới có thể nhìn thấy lờ mờ. Những mộ này cách ngôi chùa cổ khoảng một hai trăm mét, chỗ cây cối ở đó bị chặt đi, xung quanh chỉ là những cỏ xanh thấp nhỏ, cho nên có vẻ rất trống trải.

Ngồi một lúc, Phi Yến định thần, thấp giọng hõi: "Thiếu gia, kỳ thật Phi Yến căn bản không giúp gì được thiếu gia, có phải thiếu gia nhớ cái hận lần trước em ở khách sạn làm nhục ngài, do đó lần này sử dụng cách này để chỉnh trị em. Đúng không?"

Mạnh Thiên Sở cười cười, thầm nghĩ cô nhóc ngươi không ngốc a, nhưng miệng hắn vẫn nói: "Ta sao lại độc ác như vậy a, dọa chết em đối với ta có điều gì tốt đẹp nào?"

Thanh âm của Phi Yến có phần nghẹn ngào: "Dù gì... dù gì thì Phi Yến cũng nợ người đó... lần này nếu mà bị ác quỷ đó dọa chết... thì cũng là đáng cho em..."

Mạnh Thiên Sở nghe cô bé nói giọng đáng thương như vậy, lòng cũng mềm hẳn đi, đưa tay vuốt tóc nàng: "Ta đã nói đừng lo lắng rồi mà, chúng ta đến để bắt quỷ, chứ không phải để nộp mạng. Chờ chút nếu quỷ mà đói thật, muốn ăn thịt người, thì cứ cho nó ăn thịt ta đi. Nhưng mà, quỷ thường thích ăn thịt của nữ nhân, vừa mềm vừa non, ăn vào mát miệng! Hắc hắc hắc...."

Hừ! Phi Yến cấu mạnh một cái vào bắp chân của Mạnh Thiên Sở. Hắn kêu khẽ suýt xoa: "Ai! Ngươi điên rồi! Chân ta là chân thịt, chứ không phải là cái cây!"

"Ai bảo công tử dọa em!" Phi Yến phụng phịu.

Kinh qua nhửng ngày ở chung với nhau này, đặc biệt là đoạn phá án đặc sắc và phong phạm quân tử chân chính của Mạnh Thiên Sở, cách nhìn của hai chủ tớ Phi Yến đối với hắn đã bắt đầu cải biến. Bọn họ đã nhìn ra, về mặt biểu hiện thì Mạnh Thiên Sở rất hung, nhưng nội tâm vô cùng thiện lương. Cho nên Phi Yến đối với hắn có mấy phần thân thiết, hiện giờ bị hắn dọa sợ quá rồi, chẳng còn nghĩ gì nữa, cứ cấu nhéo một cái rõ đau vào bắp chuối của hắn.

Mạnh Thiên Sở còn định nói tiếp, lúc này chợt từ xa vẳng lại mấy tiếng em bé khóc lớn: "Oa...! Oa oa...!"

Quỷ đến rồi! Phi Yến sợ đến nỗi ôm cả hai tay thật chặt vào cái chân đó của Mạnh Thiên Sở, nhắm tịt mắt lại, vùi mặt vào chân hắn, toàn thân run lập cập.

Rất may Mạnh Thiên Sở đứng rất ổn, nếu không bị nàng bất thần ôm mạnh kiểu này trượt chân té xuống đất là cái chắc. Hắn vội dặn dò: "Em đừng động, ngàn vạn lần đừng nói chuyện!"

Phi Yến nhắm tịt hai mắt, gật gật đầu, vẫn ôm chặt chân của Mạnh Thiên Sở y như cũ.

Tuy gò ngực nhọn hoắc của Phi Yến chỉa thẳng và áp sát vào chân Mạnh Thiên Sở, khiến tâm thần của hắn hơi xao động, nhưng giờ phút này không phải là lúc cảm nhận sự ôn nhu đó. Hắn cầm chắc cung tiễn, hai mắt khẩn trương tìm kiếm về phía em bé khóc.

Nhưng mà, tiếng khóc nấc của em bé đột nhiên biến mất, dường như căn bản không hề phát sinh qua, khiến cho Mạnh Thiên Sở hoài nghi vừa rồi không biết mình có nghe sai không. Nhưng từ thân hình run bần bật của Phi Yến nép sát vào chân hắn, hắn có thể khẳng định là mình không nghe lầm.

Không nghe được tiếng em bé khóc, Phi Yến từ từ trấn tĩnh trở lại, len lén hé mắt nhìn xuống ba phần mộ phía dưới, thấy chúng như ba con mắt đang nhìn lên nàng trừng từng cười gằn, sợ quá giật phắt người thêm cái nữa, rồi nhanh chóng nhắm mắt.

Mạnh Thiên Sở chong mắt khẩn trương quét nhìn về phía có tiếng khóc, nhưng không ngờ tiếng khóc của em bé lại chợt vọng lên phía sau họ: "Oa oa...! Oa...!"

Tiếng khóc của em bé đó dường như là kề sát ngay sau tai họ, tiếng khóc thê lương sầu thương, giọng kéo dài, phảng phất như lâu lắm rồi không bú sữa, đã đói không chịu nỗi rồi vậy.

Phi Yến sợ quá suýt rớt từ trên cây xuống, đột nhiên ôm chặt hơn nữa chân của Mạnh Thiên Sở, nghĩ đến còn hai cái chân thò xuống dưới cây, lỡ khi quỷ nhìn thấy nắm lấy thì tiêu đời. Cô nàng muốn rụt lên, nhưng thân hình đã sợ cứng đờ rồi, trừ hai tay còn ôm chặt chân Mạnh Thiên Sở, thân hình chẳng động đậy được nửa phân.

Mạnh Thiên Sở một mặt nỗ lực đứng vững cái chân bị Phi Yến ôm chặt, nỗ lực chịu thân thể của Phi Yến, một mặt thì khẩn trương nghe tiếng khóc của em bé phía sau đang từ từ tiến sát về phía họ.

Phi Yến cảm giác dưới cây phía sau nàng, nữ quỷ đó đang ẵm em bé khóc lóc bước từng bước về phía họ. Đầu óc của nàng lúc đó trống rỗng, chỉ có một ý niệm - chết chắc rồi! Lần này chết chắc rồi!

Sự hoảng sợ chết chóc đã khiến ba hồn sáu vía của nàng tán đi, nếu như không có cái chân của Mạnh Thiên Sở đang chống chịu giữ cho tín niệm về sinh mệnh cuối cùng của nàng, chỉ sợ nàng đã bị chết vì khiếp sợ rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.