Đột nhiên, Miêu Nhu phát hiện tay của mẹ vô lực thỏng xuống, quay đầu lại nhìn, đầu của mẹ nàng đã ngẻo đi, tuột từ trên gối xuống. Miêu Nhu tuyệt vọng gào thảm một tiếng, nhào tới người mẹ mình, cả phòng tức thời đầy tiếng gào khóc.
Tứ phu nhân bước ra ngoài cửa vài bước, nghe tiếng khóc trong phòng liền đứng lại. Nàng ta không quay đầu, chần chừ một chút, thở dài một cái, miệng không biết nói mấy tiếng gì đó rồi dấn bước li khai.
Miêu gia loạn cả lên, không còn ai quan tâm đến Mạnh Thiên Sở ba người nữa. Trong vòng mấy ngày ngắn ngủi mà chết mất ba người, toàn Miêu gia giống như bị thần linh trừng phạt hay ma quỷ trú ếm vậy, trên dưới đều u sầu chẳng có chút sinh khí.
Mạnh Thiên Sở thấy không giúp ích được gì họ, bèn vội vã cáo từ.
Bước đến cửa, Tả Giai Âm nói: "Hai hài tử này nếu như chúng ta có thể giúp được, chúng ta tuyệt không thể tụ thủ bàng quan."
Mạnh Thiên Sở hiểu Tả Giai Âm, và kỳ thật hắn cũng nghĩ như vậy, nhưng dù sao bản thân cũng là người ngoài, làm sao mà giúp được họ bây giờ?
Ba người ngồi xe ngựa trở về. Trên đường đi, đột nhiên Mạnh Thiên Sở nghĩ ra gì đó, nói: "Ta đột nhiên nhớ lại sự tình này đại khái có một người có thể giúp được."
Tả Giai Âm tự nhiên biết ý tứ của Mạnh Thiên Sở là gì. Tam phu nhân đó hiện giờ là quản gia trong nhà, nhị phu nhân vừa chết, tứ phu nhân thân thể không khỏe, ả ta tự nhiên sẽ được lão gia sủng ái. Do đó nếu để tam phu nhân lên tiếng, xem ra là hữu dụng. Nghĩ đến đây, nàng hỏi: "Vậy chúng ta làm sao có thể khiến Thư Khang giúp chúng ta chuyện này?"
Mạnh Thiên Sở đáp: "Vậy chúng ta chỉ cầu ông trời giúp thôi, xem coi hai ba ngày này tam phu nhân có thời gian đi gặp vị thư sinh đó không."
Tả Giai Âm ngẫm nghĩ, nói: "Chờ đợi không phải là biện pháp, hai ngày này Miêu gia loạn thành một nồi cháo, ả ta ắt không có thời gian đi tìm Thư Khang rồi. Miêu gia đã xem như Miêu Nhu đã không thuộc Miêu gia nữa, tự nhiên sẽ giữ và giam lỏng Miêu Giác ở trong nhà."
Mạnh Thiên Sở nghĩ cũng phải, liền hỏi: "Vậy ý tứ của nàng là?"
Tả Giai Âm ngẫm nghĩ một chút, nói: "Dẫn xà xuất động."
Chu Hạo ở bên cạnh nghe thế, liền lên tiếng khen: "Chủ ý của nhị phu nhân nếu mà thực hiện được thì là hay nhất."
Mạnh Thiên Sở suy nghĩ một chút, cũng tán đồng: "Vậy cứ làm như thế."
Tả Giai Âm mỉm cười nói: "Cụ thể làm thế nào thiếp còn chưa nghĩ ra nữa."
Mạnh Thiên Sở nói: "Nàng đưa ra chủ ý này đã tốt lắm rồi, cụ thể làm thế nào ta đã nghĩ ra, bây giờ về nhà thôi."
Sáng sớm hôm sau, Mạnh Thiên Sở, Chu Hạo, Mộ Dung Huýnh Tuyết, Vương Dịch bốn người ngồi xe ngựa đến con đường nhà Miêu gia, đó là con đường mà Miêu Giác tất phải đi qua khi đến trường.
Quả nhiên, chẳng mấy chốc Miêu Giác và nha hoàn cùng bồi bạn với nó trước kia cùng đi ra. Hai đứa không nói lời nào, đều cúi đầu mà bước, khi đến trước xe ngựa, Mạnh Thiên Sở từ trên xe gọi nó, Miêu Giác đang suy nghĩ điều gì đó, ngẩng đầu lên nhìn , mắt sáng rực lên. Người trên xe tuy không lộ mặt, nhưng từ thanh âm, nó nhận ra là ai.
Nó cao hứng bước đến. Mạnh Thiên Sở vén rèm xe, nói nhỏ: "Lên xe." Miêu Giác và nha hoàn bên cạnh nhanh nhẹn nhảy lên xe, xe nhanh chóng vụt đi.
Trên xe, Mạnh Thiên Sở không hỏi Miêu Giác cũng biết tình hình ở trong nhà nó. Từ biểu hiện trên gương mặt nhỏ nhắn của cậu bé, Mạnh Thiên Sở thầm nghĩ: dù cho là một hài tử có kiên cường đến đâu đi nữa thì cũng vẫn còn quá nhỏ, thoáng cái mẹ mất chưa nói gì, còn có thể vĩnh viễn không thể gặp lại tỷ tỷ của mình nữa, tình cảm đó ắt là khó tả lắm.
Mạnh Thiên Sở bảo: "Hôm qua cha em có đáp ứng để tỷ tỷ đem em đi?"
Miêu Giác nghe thế, lắc đầu một cách rất khổ sở. Mạnh Thiên Sở lại hỏi: "Vậy muốn đi cùng tỷ tỷ, hay muốn ở chung với cha?"
Miêu Giác nhìn Mạnh Thiên Sở, hỏi lại: "Có cần phải trả lời không? Trả lời có ý nghĩa gì không?"
Mạnh Thiên Sở đáp: "Em nói như vậy, ta đại khái đã đoán được ý nghĩ của em rồi. Em muốn đi cùng tỷ tỷ, nhưng lại không biết cha có để cho em đi không, phải không?"
Miêu Giác thấy Mạnh Thiên Sở đoán đúng tâm sự của mình, chỉ còn biết gật đầu.
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Ca ca nếu có thể nghĩ biện pháp để em cùng tỷ tỷ đi, em nghĩ sao?"
Miêu Giác nghe thế, ánh mắt sáng lên, nhưng thoáng chốc ảm đạm lại ngay, đáp: "Đệ biết huynh là nghĩ tốt cho đệ, nhưng huynh không thuyết phục được cha đệ đâu. Cha đệ rất nghe lời mẹ cả, mẹ cả không cho, không ai có thể để em li khai."
Mạnh Thiên Sở nói: "Biện pháp là do người nghĩ ra, em là một cậu nhóc thông minh, gặp phải chuyện khó dù sao cũng không thể chưa tranh thủ mà buông xuôi như vậy chứ. Hiện giờ ca ca có biện pháp, chỉ cần đệ phụ giúp, đệ có nguyện ý không?"
Miêu Giác vội gật đầu, đáp: "nguyện ý, đệ tự nhiên là nguyện ý rồi, giúp huynh chẳng phải là giúp tỷ tỷ hay sao? Huynh mau nói đi!"
Mạnh Thiên Sở cúi người xuống, nói nhỏ vào tai Miêu Giác mấy câu. Miêu Giác nghe không hiểu, Mạnh Thiên Sở bảo: "Đệ chỉ cần làm như thế, và nhất định phải ở trong trường lớn tiếng nói cho các đồng bạn nghe, thành hay không thành phải coi đệ diễn xuất như thế nào."
Mạnh Thiên SỞ tự nhiên không nói cho Miêu Giác biết quan hệ của tam phu nhân và thầy học của nó, vì hắn e rằng nói ra rồi nó diễn ra trở thành chẳng hay ho gì.
Miêu Giác nghe thế, vội vỗ ngựa bảo: "Đệ làm việc huynh cứ yên tâm, hãy chờ tin vui của đệ, nhưng mà đệ làm sao kể lại cho huynh được chứ?"
Mạnh Thiên Sở nói: "Cái đó đệ không cần quản, đệ chỉ cần làm, tự nhiên sẽ có người nói cho ta biết."
Miêu Giác quả đúng là sùng bái vị Mạnh Thiên Sở ca ca trước mắt này. Nó cảm kích nhìn hắn, tiếp đó thì xe ngựa dừng lại trước trường tư thục.
Mạnh Thiên Sở bảo: "Chúng ta không đưa đệ vào đâu. Đệ hãy nhớ bảo mật. Nha hoàn này của đệ cũng không được nói cho ai biết, nhớ chưa?"
Miêu Giác đáp: "Huynh yên tâm, muội ấy cũng hi vọng cùng đệ rời khỏi cái nhà đó, chúng đệ từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, huynh cứ yên tâm đi."
Nha hoàn ấy cũng kiên định gật đầu, nói: "Yên tâm, tôi có chết cũng không nói."
CHờ Miêu Giác và nha hoàn xuống xe xong, Mạnh Thiên Sở đưa mắt tiễn chúng rời khỏi, sau đó bảo Vương Dịch: "Trở về gọi hai huynh đệ đến chỗ ngồi nhà vườn trước kia chờ sẳn, ta nghĩ chẳng mấy chốc chúng ta sẽ bắt được chúng thôi."
Mạnh Thiên Sở về nhà, vừa ăn cơm xong thì người của nha môn tới báo rằng đã thấy tam phu nhân tiến vào ngôi nha vườn đó, thư sinh còn chưa tới. Mạnh Thiên Sở nghĩ, tam phu nhân đó gần đây trong nhà nhiều chuyện, nhất định sẽ không ở đó quá lâu, cho nên hắn vội gọi CHu Hạo đi xe ngựa tới đó thật gấp.
Mạnh Thiên Sở cùng mọi người mai phục xung quanh nhà vườn, để xe ngựa ở một chỗ rất kín đáo. Do trời mùa đông đêm đến sớm, cho nên ắt không có ai để ý nhìn tình huống trong ngôi nhà vườn nhỏ này.
Thư sinh đó dường như còn chưa đến, qua ánh đèn, Mạnh Thiên Sở chỉ thấy một bóng nhỏ không ngừng đi qua lại ở trong nhà.
CHẳng mấy chốc sau, thư sinh vội vã đi từ ngoài vào, tiến vào nhà. Mạnh Thiên SỞ và CHu Hạo dùng khinh công lén tiến vào vườn, phục xuống dưới cửa sổ nghe trộm.
Thư Khang tiến vào phòng xong, quan sát kỹ tam phu nhân, cất tiếng hỏi: "Tiểu Tiểu, nàng còn ổn không?"
Tam phu nhân lên tiếng: "CHúng ta chẳng phải là nói mấy ngày gần đây không được gặp mặt hay sao? Bên Miêu gia đã loạn thành nồi cháo rồi, muội không có thời gian ra ngoài."
Thu Khang hỏi: "Đó không phải là điều mà muội hi vọng hay sao?"
Tam phu nhân đáp: "Nhưng mà hiện giờ muội không thể để chúng hoài nghi muội. Đã nhiều năm rồi, chúng ta không thể để phí hết công sức như vậy, có biết không?"
Thư Khang đáp: "Ta cũng ở trong trường nghe con của nhị phu nhân nhà đó nói nàng bị lão gia oan uổng, tối hôm qua còn treo lên cây đánh cho một trận nên thân nữa."
Tam phu nhân nghe vậy, cảm thấy là có vấn đề, lập tức hỏi: "Xong rồi, chúng ta dường như bị ai đó gài bẫy rồi. Muội phải đi đây, có chuyện gì muội sẽ cho người báo huynh biết, huynh đừng tìm muội nữa."
Tam phu nhân nói xong, vội đi ra cửa mở cửa quan sát, không ngờ Mạnh Thiên Sở và CHu Hạo đã chẹn trước mặt, tam phu nhân vừa nhìn thấy đã mềm nhũn khụy xuống đất.
Mạnh Thiên Sở bảo Chu Hạo đưa tam phu nhân vào nhà. Thư Khang vừa nhìn thấy Mạnh Thiên Sở, cảm thấy quen quen, đột nhiên nhớ ra, hỏi: "Sư gia, các người định làm gì?"
Mạnh Thiên Sở cho đặt tam phu nhân ngồi lên ghế, sau đó hắn ngồi hẳn xuống giường. Phòng này nhỏ, chỉ có hai ghế, Mạnh Thiên Sở ra dấu cho Thư Khang ngồi lên ghế còn lại.
Hắn hỏi: "Tam phu nhân, bà rốt cuộc là ai? Bà làm sao lại hi vọng Miêu gia lại loạn thành nồi cháo vậy?"
Tam phu nhân sắc mặt trắng nhợt, vô lực đáp: "Ngài cái gì cũng đừng hỏi ta, muốn giết muốn chém gì tùy."
Mạnh Thiên Sở phảng phất nhìn thấy vẻ sẳn sàng muốn tử vì đạo, cười cười bảo: "Giết bà cũng cần phải có chứng cứ a."
Tam phu nhân nghe thế, cười: "Ngài biết thì tốt."
Mạnh Thiên Sở nói: "Ta tuy không có chứng cứ để chém bà, nhưng ta có thể đem bà và Thư Khang giao cho Miêu Triết, cứ nói là bắt gặp hai người trong nhà này. Bà ắt là biết cách làm người của Miêu Triết rồi đó, thường rất chú trọng luân lí đạo đức, nếu như y biết phu nhân của mình lén ra ngoài gặp gỡ riêng nam nhân khác trong nhà nhỏ, thì y sẽ hành động thế nào?"