Nạp Thiếp Ký III

Chương 289: Chương 289: Nữ nhân biết làm ăn






Nữ nhân này nhìn khoảng hơn hai mươi tuổi, sắc vóc xem ra đoan chính, có nếp nhăn ở trán, chỉ có điều quần áo cũ kỹ giống như cậu bé, xem ra không có vẻ ăn diện chải bới, đầu tóc chỉ tùy ý bới vén ra sau, dùng nửa cây đủa cái vào, sắc mặt thiểu não chẳng có tinh thần gì.

Nữ nhân ấy vừa nhìn thấy bọn Mạnh Thiên Sở, sắc mặt liền biến hẳn, nhanh chân bước tới cửa, kéo cậu bé vào định đóng cửa lại. Chu Hạo đưa tay chẹn cửa, nữ nhân không khỏi lùi một bước, kinh khủng ôm cô bé vào lòng, dùng giọng run rẫy hỏi: "Các người muốn làm gì? Chúng tôi chẳng làm cái gì cả, các người đừng tiến vào!"

Mạnh Thiên Sở chẳng thèm quan tâm, đi thẳng vào vườn, nữ tử đó lớn tiếng hét: "AI cho ngươi tiến vào, ngươi mau ra ngoài, ngươi mà không ra ta la lên bây giờ." Nói xong rút một cây côn ở góc vườn một tay cầm một tay ôm con, dường như sợ người khác giật mất vậy.

Mạnh Thiên Sở nói: "Vị đại tỷ này, chúng tôi chỉ là đi ngang khát nước định xin chút nước uống thôi, chúng tôi đưa tiền cho cô là được chứ gì, cô làm vậy là có ý gì?"

Nữ nhân đó hoài nghi hỏi: "Uống nước? Các người đến nhà tôi là muốn uống nước?"

"Đúng vậy? Vậy đại tỷ còn nghĩ chúng tôi định làm gì?"

Nữ nhân ấy cuối cùng thở phào, bỏ cây côn trong tay xuống một góc, vén tóc lòa xòa ra sau đầu, hỏi: "Các người vừa rồi hỏi tôi mua nước uống, vậy các người chuẩn bị trả cho tôi bào nhiêu tiền?"

Mạnh Thiên Sở cười hỏi: "Đại tỷ cho rằng bao nhiêu tiền là thích hợp?"

Nữ nhân ngẫm nghĩ, cắn răng, đưa ra năm ngón tay.

Mạnh Thiên SỞ hỏi: "Năm văn tiền?"

Nữ tử lắc đầu, đáp: "Không, năm chục văn."

CÔ bé bên cạnh kinh ngạc hỏi: "Mẹ, năm chục văn a? Nhiều tiền như vậy, vậy chúng ta có phải là có thể nhờ Trụ tử thúc mua kẹo ngọt trong thành đó cho chúng ta ăn được rồi không?"

Sắc mặt của nữ tử tức thì tái nhợt, vội kéo con vào lòng, che miệng con lại.

Mạnh Thiên Sở giả vờ không nghe thấy, nói: "Được, vậy thì năm chục văn, nhưng mà chúng ta muốn uống nước nóng, chứ không phải nước giếng."

Nữ tử thấy Mạnh Thiên Sở không hỏi tới đối với câu nói hớ của con, nên yên tâm cười nói: "Cái đó tự nhiên, tôi lập tức nấu nước cho các vị, các vị chờ chút."

Mạnh Thiên Sở phát hiện nữ tử này khi cười không ngờ lại có lúm đồng tiền, nhìn xinh hẳn ra, liền nói: "Đại tỷ, trong vườn có gà có vịt, muỗi nhiều quá, có thể cho bọn ta vào nhà ngồi chút được không?"

Nữ nhân ấy chuyển thân lại, khóe miệng lộ nụ cười tham lam, nói: "Có thể, nhưng cần phải thêm mười văn tiền."

Mạnh Thiên Sở cười: "Không thành vấn đề."

Nữ nhân càng cười tươi hơn, chỉ vào cửa trúc nói: "Tiến vào trong ngồi, tôi đi vào bếp nấu nước cho các vị." Nói xong ngoái mông mừng rơn đi vào.

Mộ Dung Huýnh Tuyết móc từ trong người ra viên kẹo đào mua ở "Thập vị trai" trong thành ra mỉm cười: "Tiểu muội muội, ăn cái này đi, ngon lắm."

Cô bé tên Tịch Mai tiếp lấy, cắn một miếng ăn ngấu nghiến. Mộ Dung Huýnh Tuyết kéo tay cô bé, mọi người vén rèm cửa bước vào nhà.

Trong nhà rất loạn, trên giường bàn đất đều có y phục và chỉ thêu. Mộ Dung Huýnh Tuyết đem mọi thứ dọn để lên giường, chừa chỗ cho Mạnh Thiên Sở ngồi.

Tịch Mai loáng cái ăn hết, còn dùng lưỡi liếm mọi, sau đó nhìn Mộ Dung Huýnh Tuyết với vẻ đầy khát vọng.

Mộ Dung Huýnh Tuyết ái ngại nói: "Tỷ tỷ lần sau sẽ mang thêm cho em nữa, được không? Hiện giờ trên người tỷ chẳng còn cái nào."

Tịch Mai có vẻ thất vọng, bước đến ngồi lên đống y phục dơ.

Chu Hạo hỏi: "Ta ở đây có nè, cháu có muốn ăn không? Nhưng mà nó là bánh ngọt, dùng để điểm tâm, có muốn không?"

Tịch Mai lộ vẻ vui mừng, lập tức đứng dậy đến trước mặt CHu Hạo, mặt lộ vẻ nịnh lấy lòng.

CHu Hạo chỉ Mạnh Thiên Sở: "Có thể cho cháu ăn, nhưng phải trả lời mấy câu hỏi của thiếu gia nhà ta."

Tịch Mai nuốt nước bọt đánh ực, cấp thiết nhìn Mạnh Thiên Sở: "Ông mau hỏi, cháu đã hai ngày không có gì ăn rồi."

Mạnh Thiên Sở lạnh lòng, miễn cưỡng cười hỏi: "Tịch Mai, cha cháu đâu?"

Tịch Mai nhìn ra ngoài cửa, bước đến cạnh Mạnh Thiên Sở nói nhỏ: "Cha cháu không cần mẹ và cháu nữa, đến huyện thành tìm yêu tinh khác thành thân rồi."

Xem ra mẹ Tịch Mai đầu độc con rồi, nếu không thì cái từ "yêu tinh" sao lại phát ra từ miệng của một cô bé. Mạnh Thiên Sở cười hỏi tiếp: "Vậy Trụ tử thúc đối với cháu và mẹ cháu có tốt không?"

Tịch Mai gật đầu lia lịa, nói: "Trụ tử thúc của cháu đối với cháu và mẹ cháu rất tốt, mỗi lần từ huyện thành về đều mang đồ ăn ngon cho cháu."

Mạnh Thiên SỞ hỏi: "Hôm qua Trụ tử thúc có đến không?"

Tịch Mai lắc đầu, dẫu môi lên nói: "Không có, đã mấy ngày không đến rồi, tâm tình của mẹ cháu không tốt, nói là Trụ tử thúc của cháu không thèm chúng cháu nữa."

Mạnh Thiên Sở hỏi: "Vậy cháu có biết vì sao Trụ tử thúc không đến không?"

Tịch Mai lại nhìn ra cửa, rồi kề sát tai Mạnh Thiên Sở nói: "Mẹ cháu nói, trong lòng Trụ tử thúc còn có một tiểu yêu tinh tên là Ngọc Lan, do đó mới không chịu cưới mẹ cháu. Nếu không mẹ cháu đã sớm mang cháu về bên đó rồi, theo Trụ tử thúc cháu có thể ăn thịt hàng ngày."

Lúc này, ngoài cửa có tiếng nữ nhân gọi: "Tịch Mai, con trốn chết ở đâu rồi?"

Tịch Mai lập tức trả lời: "Mẹ! Con ở trong nhà này."

"Nước nấu xong rồi, mau đi rót nước cho ta."

"Dạ được, mẹ, con đến ngay." Nói xong, cô bé đến cạnh Chu Hạo đưa đôi tay bẩn thỉu ra, Chụ Hạo móc bánh từ trong người ra cho cô bé. Cô bé bỏ ngay vào miệng, cố sức nhai nuốt, ăn đến trợn trắng cả mắt ra.

Chu Hạo vội vỗ sau lưng cô bé: "Đừng gấp, từ từ ăn!" Xong lấy nước đưa cho.

Tịch Mai ừng ực uống hơn nửa ca nước, bấy giờ mới lấy lại sức chạy ra ngoài.

Mạnh Thiên Sở cười hỏi Chu Hạo: "Trên người ông sao lại có đồ ăn vặt vậy?"

Chu Hạo chỉ con khỉ trên bàn, đáp: "Thiếu gia không thấy vừa rồi Uyển nhi gấp lên ha? Đó là đồ ăn vặt của nó."

Mạnh Thiên Sở nhìn qua, quả nhiên con khỉ đang nhìn lom lom ra cửa, mặt có vẻ tức giận, mọi người nhịn không được phì cười.

Khi rời khỏi nhà mẹ con Tịch Mai, CHu Hạo đưa trả sáu chục văn tiền, khiến nữ nhân ấy mừng không khép được miệng.

Tịch Mai bước đến cạnh Mộ Dung Huýnh Tuyết: "Tỷ tỷ, tỷ đáp ứng mạng đồ ăn ngon cho muội, tỷ đừng có quên đó."

Mộ Dung Huýnh Tuyết cười gật đầu, đáp: "Tỷ sẽ. Tỷ lần sau đến nhà muội uống nước nhất định sẽ mang cho muội nhiều đồ."

Nữ nhân nghe còn sẽ đến nữa, liền cao hứng nói: "Hay quá, hãy đến đây nhiều lần một chút."

Mạnh Thiên Sở và mấy người vừa rời khỏi nhà nữ nhân đó một chút, Vương Dịch đã cảm khái nói: "Nữ nhân này quả là gian ngoan, một người một chén nước mà lấy của chúng ta sáu chục văn tiền."

Chu Hạo nói: "Ta nếu là nam nhân ta cũng không thèm nữ nhân nhếch nhác như vậy, căn phòng đó quả là dơ bẩn khiếp đi được."

Mộ Dung Huýnh Tuyết nói: "Một cô bé tốt như vậy mà lại có nết y như mẹ, vì chút đồ ăn mà có biểu tình nịnh nọt lấy lòng như vậy."

Mạnh Thiên Sở cười nói: "Cùng tất biến mà! Bần cùng sinh đạo tặc, chuyện hiển nhiên thôi"

Mọi người nghe thế đều cho là phải. Mạnh Thiên Sở nói tiếp: "Không phải mọi hài tử đều có bản tính tốt đẹp như Miêu Giác vậy."

Mộ DUng Huýnh Tuyết nói: "Như thế cũng phải, nhưng mà muội cảm thấy Hổ tử vừa rồi đó khiến muội rất thích."

Mạnh Thiên Sở cười bảo: "Thích thì muội sinh một đứa đi, muội đẹp như vậy con nhất định còn khả ái hơn cả Hổ tử."

Mộ Dung Huýnh Tuyết đỏ mặt cúi đầu.

Mạnh Thiên Sở cảm thấy lời này nói có vẻ hơi khinh bạc, dù gì thì người ta còn chưa quá môn, cho nên hắn vội cười khỏa lấp. Vương Dịch và CHu Hạo đương nhiên giả vờ không nghe thấy.

Quay trở lại chỗ bọn họ nghỉ lúc nảy, một lão nhân mang nước đến cho Mạnh Thiên Sở, nói: "Đại lão gia, tôi muốn cho Trụ tử uống chén nước. Trời nóng như vậy, hắn phơi nắng lâu rồi, ngài coi miệng khô khốc cả luôn. Tôi vừa rồi định cho hắn uống, nhưng các quan gia khác không đồng ý."

Mạnh Thiên Sở nhìn vào đôi môi đã khô của Trụ tử, gật đầu với lão nhân. Lão nhân ấy cảm kích đa tạ, rồi vội bước đến trước mặt Trụ tử đưa nước cho y.

Trụ tử tiếp lấy chén nước uống, do uống quá nhanh nên sặc, lão nhân ấy vội vỗ sau lưng cho y. Trụ tử lên tiếng: "Triệu đại gia, đa tạ ngài."

Lão nhân ấy thở dài một hơi, bảo: "Trụ tử, nếu đúng không phải cậu làm, thì cậu hãy nói cho đại lão gia biết. Ta thấy nhà đó cũng không phải là người hồ đồ, nhưng mà... ai... còn nếu như cậu làm, thì cậu quả là hồ đồ cùng cực rồi."

Trụ tử đưa chén cho lão nhân, đáp: "Triệu đại gia, tôi đi rồi nếu còn dịp quay về, lần sau thuốc của cháu gái ngài tôi sẽ đưa đến cho."

Lão gia buồn bã gật đầu, bước đến cạnh Mạnh Thiên Sở thưa: "Đại lão gia, Trụ tử là cậu trai tốt, ngài ngàn vạn lần đừng đánh hắn, nếu như hắn giết Ngọc Lan thật, tôi nghĩ đó chỉ là vạn bất đắc dĩ thôi." Nói xong quay người bỏ đi.

Mạnh Thiên Sở hỏi Trụ tử: "Ngươi mang thuốc gì cho cháu gái của Triệu đại gia?"

Trụ tử đáp: "Cháu gái của Triệu đại gia bị lao suyễn, phải kiên trì uống thuốc. Dù gì thì tôi cũng thường đến huyện thành bán thịt, thuận tiện mua cho họ chút thuốc mang về dùm."

Mạnh Thiên Sở nghe thết gật gù, không nói gì nữa, ra lệnh tiếp tục đi.

Khi sắp đến cửa thôn, khi đi ngang qua một cái ao, sen trong ao đang nở rộ, từ xa có thể ngửi mùi thơm, nhưng Trụ tử lại như thấy quỷ vậy, chẳng dám nhìn, dấn nhịp chân bước nhanh, dường như muốn biến ba bước thành một bước vậy.

Mạnh Thiên Sở thấy Trụ tử đi nhanh như vậy, hỏi: "Trụ tử, ngươi đi nhanh như vậy làm cái gì?"

Trụ tử không trả lời, chỉ cúi đầu đi, nhanh chóng cách mọi người một khoảng xa.

Mộ Dung Huýnh Tuyết chợt động tâm, nhanh chân bước đến cạnh Mạnh Thiên Sở, khẽ nói: "Mạnh gia, nhớ khi kiểm tra thi thể, chúng ta phát hiện trên người của nạn nhân có mẫu vật giống như hoa phấn vậy không?"

Mạnh Thiên Sở ngẫm nghĩ một chút, gật đầu: "Tên Trụ tử này có vấn đề!"

Hắn lại dừng thêm chút nữa, bảo tiếp: "Nếu như nói tên Trụ tử này vì nữ nhân lúc nãy biểu hiện rõ tâm tính, rằng trong lòng chỉ có một người, thì y cũng có động cơ để giết Ngọc Lan, chỉ có điều động cơ này dường như không thể thuyết phục được người ta."

Mộ Dung HUýnh Tuyết nói: "Nếu như y yêu nữ nhân lúc nãy, còn Ngọc Lan lại nhất mực tránh né y như ôn dịch, miệng còn nói những lời làm tổn thương y, thì y hoàn toàn có thể hạ sát thủ giết chết Ngọc Lan. Đại khái từ đó có thể một lòng một dạ đối với nữ nhân này rồi."

Mạnh Thiên Sở thở dài một hơi, nói: "Ai mà biết được? Hi vọng hắn không vì người mới mà ra tay giết chết tình yêu cũ."

Mộ Dung Huýnh Tuyết cười điềm đạm: "Cái đó dù sao vẫn hơn nam nhân thấy một cô là yêu một cô, cô nào cũng muốn ôm vào trong lòng."

Mạnh Thiên Sở ngẩn cả người, câu này sao giống là nói và chỉ trích chính bản thân hắn vậy?

Mọi người ngồi xe về huyện thành, sau khi vào cổng thành, Mạnh Thiên Sở nói với Trụ tử: "Hiện giờ cho ta biết ba ngày trước ngươi ở đâu, đông hay là tây?"

Trụ tử cúi đầu không đáp.

Vương Dịch lớn tiếng nói: "Chúng ta không hơi đâu mà giởn mặt với ngươi, ngươi hôm nay nếu còn muốn về nhà thì nói mau, nếu không thì cho ngươi đến ngồi đại lao của nha môn từ từ nghĩ."

Trụ tử chần chừ một lúc, cuối cùng thở dài, ấp a ấp úng đáp: "Tôi đành nói thật với các vị vậy, tôi kỳ thật... kỳ thật... nhất mục ngủ lại ở... ở động điếm."

Mạnh Thiên SỞ vô cùng kinh ngạc, hỏi: "Ngươi chẳng phải là có đàn bà rồi sao? Sao lại còn đến động điếm ngủ?"

Trụ tử kinh ngạc nhìn Mạnh Thiên Sở: "Tôi nói rồi, tôi thật không có gì với Ngọc Lan cả."

Mạnh Thiên Sở bảo: "Ta không nói Ngọc Lan, ta nói đây là mẹ của Tịch Mai."

"Cái gì? Ngài... các vị đều biết mẹ của Tịch Mai?"

"Muốn người ta đừng biết, trừ khi mình không làm!"

Trụ tử thẩn thờ nét mặt, nói: "Cái gì... cái gì mà gà không ra gà vịt không ra vịt vậy?"

Mạnh Thiên Sở cười khổ bảo: "Ý của ta là chỉ cần ngươi có làm thì chúng ta sẽ biết hết thôi."

Trụ tử gật đầu nói: "Nếu như các vị đều đã biết, thì tôi thừa nhận vậy. Không sai, tôi và Cúc Hoa đi lại với nhau. Những món mà mọi người thấy chính là thứ tôi mua cho Cúc Hoa đó."

Mạnh Thiên Sở hỏi: "Ngươi nếu như đã quan hệ với Cúc Hao, sao còn đến động điếm tìm gái làm cái gì?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.