Mạnh Thiên Sở cũng nói: "Ta cũng nhận thấy là có thể, gần đây Miêu gia có quá nhiều sự tình khiến người ta mệt mõi cả tinh thần lẫn thể xác. Nhị phu nhân đại khái là chịu sự kinh hãi nhiều quá mới thất thường như vậy, cho nên để bà ta rời khỏi nơi này một đoạn thời gian cũng không phải là không hợp lý. Hơn nữa, vừa rồi lời đại phu nhân nói đó tại hạ nhận thấy là lời nói lẫy mà thôi, đại phu nhân lòng dạ bồ tát, tự nhiên sẽ không thể không quan tâm gì đến nhị phu nhân hết như vậy."
Mạnh Thiên Sở rốt cuộc là người nhà quan, đại phu nhân thấy hắn nói như vậy, chỉ đành ngậm miệng không biết nói gì hơn.
Miêu Nhi biết là Mạnh Thiên Sở nói giúp cho mình, nên cảm kích nhìn hắn.
Miêu Triết đang do dự, tam phu nhân đã bước tới nói: "Lão gia hay là để nhị phu nhân về phòng trước, cứ đứng trong tuyết như vậy nói chuyện mọi người chịu lạnh không nỗi đâu."
Miêu Nhu lập tức nói: "Cha, cứ mang mẹ đến để trong phòng con, con chiếu cố cho mẹ cho."
Tam phu nhân mỉm cười nói: "Hãy để nha hoàn chiếu cố đi, tiểu thư cũng mệt cả ngày rồi."
Miêu Triết nghe thế mang thẳng nhị phu nhân vào vườn, hai nha hoàn bám sát theo sau.
Miêu Nhu đưa mắt thấy cha đem mẹ mình đi, bèn xông tới trước mặt tam phu nhân, rống lên: "Ngươi vừa lòng chưa? Ngươi còn muốn làm cái gì nữa?"
Tam phu nhân thấy Miêu Nhu làm bộ dạng như vậy thế mà không tức giận không bực mình, ngữ khí vẫn bình hòa đáp: "Tiểu thư không cần phải tức bực, ta làm vậy là để tốt cho nhị phu nhân và cô thôi, chờ lão gia quay ra chúng ta sẽ thương lượng cho kỹ." Nói xong, ả ta liền bước đến cạnh đại phu nhân, khiêm cung nói: "Phu nhân trở về ngủ đi thôi, xem ra tỷ ấy khiến phu nhân mệt mỏi suốt cả đêm rồi, người gần đây thân thể không được khỏe, ngủ không được thì làm sao mà khỏe lên được chứ. Ai....!"
Tam phu nhân đỡ đại phu nhân trở về phòng. Khi đi ra vừa khóe gặp Miêu Triết quay trở lại. Miêu Nhu vội vã bước lên nói: "Cha, con cầu cha mà, để con đưa mẹ về nhà đi."
Tam phu nhân bước lên nói: "Bên ngoài lạnh như vậy, mọi người hay là vào đại sảnh nói chuyện. Xem ra đêm nay không cần ngủ rồi, thiếp đã cho người hầu mang lửa than vào, mọi người sưởi ấm trước rồi tính. Thiếp sẽ gọi người nhà xuống nhà bếp dọn chút đồ ăn lên cho mọi người."
Miêu Triết nói: "Tiểu Tiểu nói cũng phải, có gì cũng ta vào đại sảnh ngồi bàn. Ta cũng mệt lắm rồi, nàng bảo nhà bếp một tiếng mang cho mọi người chén súp. Tiểu Tiểu, thật khổ cho nàng quá!"
Tam phu nhân vẫn mỉm cười như cũ, đáp: "Mọi người vào trước, thiếp đến nhà bếp xem sao."
Mọi người vào đến đại sảnh ngồi xuống, Miêu Nhu bước đến cạnh Miêu Triết, cất giọng gần như khẩn cầu: "Cha, con xin cha mà."
Miêu Triết mệt mỏi nhìn con gái của mình, lại nhìn con rễ và Mạnh Thiên Sở ở bên cạnh, ngẫm nghĩ một chút, đáp: "Thôi được, con muốn đưa đi thì đưa đi, xem ra ngày đó ta đánh nàng ấy nặng quá, tâm lý của nàng ấy quả không ổn, thôi được, con
mang theo đi."
Miêu Nhu nghe thế mừng rỡ vô cùng, cao hứng nhìn tướng công của mình và Mạnh Thiên Sở. Hai người cũng gật đầu với cô ta, coi như mừng cho cô ta vậy.
Lúc này tứ phu nhân mặc một chiếc áo da cừu tiến vào. Miêu Triết thấy Tuyết nhi đến, lập tức hỏi: "Nàng sao lại dậy rồi? Bên ngoài tuyết lớn như vậy, thân thể của nàng không khỏe, còn dậy làm cái gì?"
Tứ phu nhân không hồi đáp, đến ngồi cạnh Miêu Triết, nhìn mọi người cười, sau đó nói: "Vừa rồi dậy đi ngoài, vừa khéo tam tỷ tỷ nói mọi người đều ở đại sảnh nói chuyện, bàn tính về chuyện của nhị tỷ tỷ, thiếp bèn ra đây xem sao."
Miêu Triết bảo: "Nàng mau về ngủ đi, mọi người ở đây đã thương lượng xong rồi."
Nét mặt Tuyết nhi xác thật là không khỏe, thân thể có vẻ rất hư nhược. Miêu Triết lo lắng quan sát, bảo: "Nàng ngày mai đến y quán của chúng ta để lang trung xem thử, sao tinh thần của nàng càng lúc càng tệ vậy?"
Tuyết nhi gật gật đầu, vừa khóe đứng dậy định rời đi thì tam phu nhân đã tiến vào.
Tam phu nhân thấy mọi người không nói chuyện, liền bảo: "Mọi người không phát hiện gì sao? Đã qua canh ba lâu rồi mà quỷ đêm nay sao không xuất hiện vậy?"
Miêu Nhu nói: "Xem ra là con quỷ đó bận rộn quá, không còn thời gian ra ngoài nữa."
Mạnh Thiên Sở biết là Miêu Nhu chỉ mận mắng đào, tam phu nhân thông minh như vậy dĩ nhiên cũng biết ý, nhưng chỉ cười trừ bước đến cạnh tứ phu nhân nói: "Nếu như đã đến rồi, tỷ cho người hầu hâm nóng thuốc của muội mang lên, muội uống một chút rồi ngủ thêm giấc nữa."
Tứ phu nhân cảm kích nói: "Mấy ngày nay cực khổ cho tỷ tỷ rồi, muội nhất mực làm ảnh hưởng tới mọi người, khiến mọi người không thể nghỉ ngơi gì hết."
Tam phu nhân đỡ tứ phu nhân dậy, bảo: "Muội hay là cứ về phòng nghỉ ngơi trước, không cần nghĩ ngợi chuyện gì cả, dưỡng cho người khỏe hẳn đi mới là trọng yếu. Đi thôi, tỷ dìu muội về phòng."
Nói xong, tam phu nhân cẩn thận đỡ tứ phu nhân đi ra cửa.
Miêu Nhu đứng dậy nói với Miêu Triết: "Con muốn đi coi sóc cho mẹ."
Miêu Triết gật đầu đáp: "Đi đi."
Miêu Nhu nghe thế vội vã ra cửa, Mạnh Thiên Sở nghĩ thầm: có đứa con nào mà không thương mẹ đâu chứ?
Miêu Triết ngồi dựa vào ghế, nhắm mắt lại. Mạnh Thiên Sở nghĩ bọn họ chắc cũng mệt rồi, nên không lên tiếng, chỉ im lìm suy nghĩ mọi chuyện.
Tam phu nhân đưa tứ phu nhân về phòng xong đã quay trở lại, thấy mọi người không nói gì, liền nhẹ nhàng bước đến cạnh Miêu Triết, lên tiếng: "Mọi người đều mệt rồi, hay là trở về nghỉ ngơi, cách trời sáng còn hai thời thần nữa."
Miêu Triết mở mắt, gật gật đầu đứng dậy nói: "Mọi người hay là trở về nghỉ ngơi thôi, ta cũng trở về ngủ một hồi."
Trời sáng, Mạnh Thiên Sở tỉnh dậy, trừ Mộ Dung Huýnh Tuyết ngủ trên giường, ba nam nhân đều ngồi gục xuống bàn ngủ.
Mạnh Thiên Sở đứng dậy, cảm thấy toàn thân đau nhức, cảm thấy cũng phải, vì hai ngày nay không ngủ nghê thẳng giấc rồi. Hắn quyết định gọi mọi người dậy về nhà ngủ lấy sức lại.
Từ Miêu gia trở về, mọi người đều ngủ gật. Mạnh Thiên Sở cũng không chào Miêu Nhu và nhị phu nhân, khi đi Miêu Nhu và nhị phu nhân vẫn còn chưa dậy, xem ra là đầu hôm đã mệt mỏi quá nhiều. Hắn không muốn phiền mọi người, nên cũng chỉ nói với quản gia một tiếng là rời khỏi, Miêu Triết, đại phu nhân, tam tứ phu nhân đều còn đang ngủ.
Mạnh Thiên Sở về nhà lên giường ngủ ngay. Phi Yến thấy hắn mệt mỏi như vậy, liền đóng cửa lại lệnh cho mọi người hầu không được làm ổn, để yên cho thiếu gia ngủ bù.
Mạnh Thiên Sở ngủ đến trưa, tỉnh lại cảm thấy như mình đã ngủ cả 1 thế kỷ rồi vậy. Hắn mở mắt thấy bên ngoài có ánh thái dương, liền mặc quần áo mở cửa bước ra vườn. Trong vườn phơi đầy mền gối và y phục, xem ra mọi người rất chờ mong vầng thái dương thân thiết này, thấy nó vừa ló mặt đã nhanh chóng tận dụng thời gian phơi hong đồ đạc lạnh ướt của mùa đông.
Mạnh Thiên Sở nhìn thấy Hạ Phượng Nghi và Tả Giai Âm đang ngồi trong lương đình giữa vườn vừa nói chuyện vừa thêu thùa. Hắn bước đến, hai nàng nhìn thấy liền đứng dậy nghênh tiếp.
Mạnh Thiên Sở thấy Tả Giai Âm ngồi trên ghế đá trong lương đình (Chú: đình hóng mát giữa vườn trong các nhà xưa. Thường nhà Trung Quốc xưa làm theo kiểu tứ hợp viện ở giữa có khoảng vườn trồng hoa cây hoặc là sân trống cho mọi người sinh hoạt chung. Kiểu nhà này còn có rất nhiều ý nghĩa trong bảo vệ gia tộc, chống kẻ địch và nhiều chuyện khác....ND). nghĩ đến chuyện nàng đang có mang sợ ảnh hưởng đến thai, nên yêu thương bảo: "Trời lạnh như vầy mà còn ngồi trên mặt đá lạnh thế, cẩn thận lo cho thân thể đó."
Hạ Phượng Nghi đáp thay: "Đã nghĩ trước rồi, chàng coi kỹ kìa, Phi Yến đã lót trên ghế đá một cái nệm bông, chờ chàng biết lên tiếng e rằng chậm mất rồi."
Tả Giai Âm cười hỏi: "Chàng sao mà tiều tụy vậy? Là sự tình gì khiến chàng ngày ngày đến chỗ của người ta ở để phá án vậy?"
Một nha hoàn vội vã mang đến một cái ghế nậm cho Mạnh Thiên Sở ngồi, hắn bấy giờ mới phát hiện quả thật nệm của Tả Giai A^m ngồi quả thật dày hơn của mình và Hạ Phượng Nghi nhiều.
Mạnh Thiên SỞ vừa ngồi vừa nói: "Đúng lúc đang có chuyện định hỏi nàng, nhưng mà hiện giờ ta đói rồi, muốn ăn cái gì đó rồi hỏi sau."
Hạ Phượng Nghi đặt đồ thêu trong tay xuống: "Mọi người nói chuyện trước, thiếp đi gọi người chuẩn bị cho chàng."
Tả Giai Âm lên tiếng: "Tỷ tỷ gọi nha hoàn đến dặn dò một chút là được, sao lại cần phải tự thân đi nói chứ?"
Mạnh Thiên Sở cũng phụ họa: "Đúng vậy, nàng hà tất phải tự mình đi như vậy. HƠn nữa, nàng ở đây cùng đưa ra ý kiến dùm
ta mới phải. Đúng rồi, Phi Yến đâu?"
Hạ Phượng Nghi thấy hai người đều nói như vậy, đành ngồi xuống gọi nha hoàn lại dặn dò xong, đáp: "Phi Yến nói hôm nay ở thành tây có phiên chợ. Muội ấy biết Giai Âm thích ăn vịt bầu, hiện giờ là mùa đông chính vào lúc chúng rất mập. Lần trước chúng thiếp đi rồi, chỉ tìm mua được hai con. Muội ấy muốn đi xem thử coi có thể mua thêm mấy con về để dành, dù gì thì thời tiết này ăn rất ngon."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Vậy để quản gia đi là được, nàng ấy sao lại chuyện gì cũng tự đi hết vậy? Đã nói bao nhiêu lần rồi, không biết chừng nào mới chịu cải sửa cái số mệnh nha đầu ấy được."
Tả Giai Âm cười nói: "Chàng nói như vậy may là để cô chim én đó không nghe được, nếu mà nghe được sẽ sửa trị cho chàng một trận nên thân cho coi." Nói xong, ba người cùng bật cười.
Mạnh Thiên Sở nhìn nhìn hai người, tự nghĩ ba phu nhân của mình đối xử với nhau thật tốt, lại nghĩ tới cảnh ngộ của Miêu gia, không khỏi cảm thán nói: "Đều là nữ nhân, vì sao lại khác nhau một trời một vực như vậy?"
Hạ Phượng Nghi hỏi: "Chàng lại gặp dạng nữ nhân nào khác biệt nữa rồi?"
Mạnh Thiên Sở đại khái đem những chuyện phát sinh gần đây kể cho hai người nghe một lượt. Hạ Phượng Nghi nghe xong nói: "Hèn gì chàng lại cảm khái như vậy, kỳ thật các nhà giàu có đều như vậy, không có gì mà kỳ quái."
Tả Giai Âm cũng gật đầu xưng phải, nghĩ đến mẫu thân của mình đã từng gặp cảnh ngộ như vậy, nên nói: "Nữ nhân phần nhiều đều tính toán nhỏ nhen, do đó tự nhiên không thể sống hòa bình với nhau được. CỨ nghĩ đến hoàng đế ở kinh thành, ba ngàn giai lệ thật tế sủng ái được mấy người? Những nữ nhân còn lại thì sao? Kỳ thật cũng là như vậy, nếu không sao có câu nữ nhân trong hoàng cung là những người đáng thương nhất chứ?"