Mạnh Thiên Sở chỉnh lại y phục, nhìn quay xem có người nào chú ý tới mình không. Tốt lắm, trừ lão đầu đang cung kính đợi hắn ở đó, không có ai cả. Hiện tại, Mạnh Thiên Sở xem như hiểu được, lão đầu vì cớ gì mà chờ hắn ở cửa. Hóa ra lão cũng biết, Mạnh Thiên Sở vào chắc không quá một hồi sẽ bị đuổi ra, cho nên mới đứng ở cửa hầu hạ!
Mạnh Thiên Sở cúi đầu nhìn nhìn hỉ bào đỏ thẫm đang mặc, từ bé tới giờ hắn chưa mặc qua thứ này, cho nên thấy không quen. Bất quá hắn có xem qua kinh kịch, nhớ lại động tác của diễn viên, bắt chước cách đi. Hắn đi vài bước, rồi lại vài bước, cũng không quá khó khăn. Cứ như vậy đi cũng được rồi.
Lão đầu không biết từ đâu lấy ra cái đèn lồng, thấy Mạnh Thiên Sở đi ra, vội cầm đèn chạy đến, khom người nói: “Thiếu gia, chúng ta đi đâu bây giờ?”
“Hỏi thừa, đương nhiên là đi ngủ rồi, muộn thế này rồi, không ngủ còn làm gì nữa?”
“Là, lão nô hỏi chúng ta về thư phòng hay đến ngõ Liễu Hoa”
“Ngõ Liễu hoa? Đi vào đó làm gì?”
Lão đầu kỳ quái nhìn Mạnh Thiên Sở: “Đi tìm các nàng Miên Vân, Thúy Hồng a.”
Thấy ánh mắt nghi hoặc của lão đầu, Mạnh Thiên Sở trong lòng âm thầm nghĩ đừng có nói lung tung. Thân thể này trước đây là của Mạnh thiếu gia, trí nhớ của thiếu gia nửa điểm cũng không lưu lại, chỉ để lại mỗi thân xác này.
Nghe lão đầu nói tên hai nữ tử, nghe tên hiển nhiên là trăng hoa nữ tử, hắn không có hứng thú đối với những nữ tử như vậy. Hiện tại, vừa mới về quá khứ, còn chưa thích ứng, lại bị tân nương đuổi ra khỏi động phòng, đầu óc quay cuồng, tốt nhất là ngủ sớm một chút, việc này về sau nói. Vì thế, Mạnh Thiên Sở khoát tay nói: “Không đi, ta về thư phòng.”
Lão đầu nghiêng người, cầm đèn lồng trong tay vươn cao, chờ Mạnh Thiên Sở đi trước. Mạnh Thiên Sở nhìn tư thế lão, đoán vì lão là hạ nhân nên không dám đi trước chủ nhân, lão muốn Mạnh Thiên Sở đi trước còn mình cầm đèn chiếu sáng phía sau. Mạnh Thiên Sở nào có biết thư phòng ở chỗ quái nào đâu, liền ho khan một tiếng, nói: “Lão đầu, ngươi lên đi trước đi.”
Chủ nhân có lệnh, nào dám không theo, lão đầu vội vàng giơ đèn tiến lên hai bước, nhưng cũng không dám đứng trước mặt hắn, chỉ đi ở ven đường. Thư phòng ở ngay trong tiểu viện này. Chỉ cách động phòng vài chục bước chân.
Chú rể cùng tân nương ở cùng một tiểu viện, người ngoài không biết đều nghĩ bọn họ tương thân tương ái ở cùng một chỗ, thực tế là ở hai nơi riêng biệt.
Mạnh Thiên Sở đẩy cửa phòng bước vào, bên trong là hai gian. Hắn lượn quanh một vòng, thấy gian ngoài là thư phòng, gian trong là buồng ngủ, cái rương pháp y của hắn dựng ở góc tường. Hắn mở ra nhìn, thấy thiết bị, khí giới bên trong đều hoàn hảo, không có tổn hại gì.
Thư phòng này thật đúng là thư phòng, có rất nhiều cuốn sách. Mạnh Thiên Sở hứng thú lấy một quyển đọc thử, lật vài trang, tất cả đều là chữ phồn thể, nhưng lại dựng thẳng, không có dấu ngắt câu. Hắn cố sức đọc một đoạn, nhưng không biết ngắt nghỉ ở đâu, chẳng hiểu sách viết gì! Lại cầm mấy quyển sách khác đọc, cũng không hiểu. Đặt sách về chỗ cũ, hắn buông người ngồi xuống ghế.
Lão đầu đem một tách trà vào cho Mạnh Thiên Sở.
Hắn hàm hàm hồ hồ hỏi: “Lão đầu, vừa rồi rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Sao ta lại chết ngất vậy?”
Lão đầu khom người nói: “Lão nô cũng không rất rõ ràng, lão nô căn cứ thiếu gia phân phó, cho nha hoàn Hải Đường hai xâu tiền, sau đó đưa nàng đến hậu hoa viên phục vụ thiếu gia, một lát sau, thấy nàng hoang mang rối loạn chạy ra, nói là thiếu gia bị một đạo sét đánh trúng, lão nô tới xem, thấy ngài không còn hơi thở, còn tưởng rằng… hắc hắc, thiếu gia thật sự là cát nhân thiên tướng."
Cho Hải Đường phục vụ mình? Hóa ra mình trở về quá khứ lại nhập vào người gã thiếu gia này, quả thật không phải là người. Đêm tân hôn lại tìm nha hoàn làm cái chuyện này, thật là. Không biết nha hoàn này bộ dạng như thế nào? Vừa rồi gặp nhiều chuyện, cái gì cũng vội vội vàng vàng, hắn thực chưa chú ý. Hiện tại tình táo lại, mới nhớ tới vấn đề này. Mạnh Thiên Sở chần chờ một chút, ngượng ngùng nói: “Hải Đường…”
Lão đầu lập tức hiểu ý, vội hỏi: “Lão nô đi gọi Hải Đường.” Lập tức xoay người bước ra cửa.
Kỳ thật Mạnh Thiên Sở rất tò mò, hắn mới tới đây, thấy cái gì cũng lạ. Đợi một hồi vẫn chưa thấy lão đầu quay về, chán muốn chết, lại đến gần giá sách, cầm một quyển lật xem, là quyển “Đại Minh luật”.
Mạnh Thiên Sở tuy là học chuyên ngành pháp y, tuy nhiên cũng học qua cơ bản về luật pháp. Chẳng qua không phải chuyên ngành, nên cũng không thật sự học. Hơn nữa Đại Minh luật này cũng được viết bằng chữ phồn thể, lại dựng thẳng, vô cùng khó đọc.
Tả hữu vô sự, nhàm chán cực kỳ, bèn kiên trì đọc từng chữ một từ trên xuống. Tuy chữ phồn thể hắn không nhớ được cụ thể từng chữ viết thế nào, nhưng đại bộ phận vẫn nhận ra mặt chữ. Đọc thật chậm, khoảng một tuần trà mới đọc hết một trang.
Lúc này lão đầu đã chạy vào, vẻ mặt có chút xấu hổ. Mạnh Thiên Sở nhìn về phía lão, có ý hỏi. Lão cười trừ nói: "Thiếu gia, Hải Đường nàng…"
"Làm sao vậy?"
“Nàng bị lão gia dùng gia pháp quất một trăm roi, đùi mông bị đánh cho da tróc thịt bong, giờ chắc nằm trên giường đau chết đi sống lại. Lão nô đoán rằng, nếu thiếu gia không việc gì, lão gia hẳn sẽ không trách phạt Hải Đường đâu, bất quá, nghe nói là có chủ ý…”
Mạnh Thiên Sở vỗ bàn: “Nữ tử này thật ngoan độc!” Tiểu thư này tuy rằng đối với mình lạnh như băng, đuổi mình ra khỏi động phòng, nhưng nghe nói na hoàn câu dẫn chồng nàng (kỳ thật là chồng nàng câu dẫn nha hoàn!), thì xui khiến lão gia đem Hải Đường đánh đòn, tiểu nữ tử này nhất định là ghen tị, hắc hắc.
Lập tức hắn lại nghĩ, không đúng, chỉ sợ không phải là ghen. Ghen là biểu hiện của yêu. Như vừa rồi, tiểu thư này căn bản rất xem thường Mạnh thiếu gia, thậm chí là khinh bỉ, yêu thế nào được? Không có yêu, tại sao ghen? Bữa tiệc roi này chẳng qua là nàng làm trên danh nghĩa để cho thấy thái độ của thê tử mà thôi, chẳng phải là ghen. Nghĩ đến đây, nhất thời hắn thộn mặt ra.
Nghĩ tới tiểu thư, mới nhớ tới, đến lúc này hắn vẫn chưa biết nàng tên gọi là gì, cũng không thể hỏi lão đầu được. Vừa nghĩ vừa liếc mắt nhìn lão đầu, đôi tay lão thật không giống người làm việc nặng, nói không chừng lại biết chút chữ nghĩa, nhân tiện nói: “Lão đầu, ngươi viết một mảnh giấy gửi thiếu phu nhân, nói ta đói bụng, bảo Phi Yến làm cho ta chút thức ăn.”