Giết xong lão ưng nhìn lại, Phi Yến chợt kêu lên cả kinh: "Thiếu gia, người thụ thương rồi!"
Mạnh Thiên Sở bấy giờ mới cảm thấy ở sống lưng và vai đau nhói, quay lại định nhìn vết thương nhưng không thể.
Hạ Phượng Nghi vội tới tra xét, thấy phần y phục may từ vải cánh buồm dài ở xương bánh chè ở dưới vai trái bị rách bươm, hai vết thương dài chảy đầy máu, nhiễm đỏ cả nửa người.
Thì ra, lão ưng quăng tảng đá xuống cạnh thuyền, tạo nên một luồng bọt nước và sóng làm chao thuyền đi, Mạnh Thiên Sở nhào tới che lên người Hạ Phượng Nghi và Phi Yến, nhân vào lúc mọi người hoảng loạn, lão ưng đó đột nhiên từ trong hắc ám xông xuống, định chụp Mạnh Thiên Sở.
Còn Mạnh Thiên Sở từ ánh mắt và tiến kêu kinh khủng của Hạ Phượng Nghi và Phi Yến, biết là lão ưng đến tập kích. Và trong lúc cặp trảo bén của lão ưng quắp lên người hắn, hắn đã quật tay đậm mạnh một kiếm lút vào lồng ngực của lão ưng. Tuy cây kiếm bén cắm phận vào thân thể ngăn một cú trảo cực mạnh của lão ưng, nhưng móng vuốt bén nhọn của nó vẫn cào rách và làm bị thương sau lưng hắn. Lão ưng bị trọng thương bay đi, đồng thời bấu chụp luôn Chương Dật Lôi bị trói thúc ké sau lưng ở bên cạnh. Cuối cùng, nó vẫn bị trọng thương rơi xuống biển, chết dưới tay họ.
Mạnh Thiên Sở cởi y phục, để Hạ Phượng Nghi dùng nước ngọt rửa sạch vết thương. Tiếu Chấn Bằng và Thái Thanh Xung đều có thuốc trị thương cực tốt, lấy ra đắp cho Mạnh Thiên Sở. Họ xé từ y phục của Vương Kim Hoa ra một mảnh vải băng bó lại. Loại thuốc trị thương này hiệu quả không tệ, sau khi băng bó đã cầm máu, và sự đau đớn cũng giảm nhẹ đi.
Lúc này, thái dương đã lên cao, sau một trận đấu sinh tử, cuối cùng mọi chuyện trở lại yên bình.
Tiếu Chấn Bằng chỉ vào thi thể của Vu Hân Long và Vương Kim Hoa trên thuyền: "Mạnh đại nhân, thi thể này làm sao đây. Mấy ngày này rất nóng, nếu chờ tới lên tới bờ e rằng sẽ sình thối, nhiễm cả hai vị phu nhân thì không hay."
Mạnh Thiên Sở gật đầu: "Vậy để cho họ nghỉ ngơi dưới đáy biển luôn vậy."
Tiếu Chấn Bằng và Thái Thanh Xung cùng đáp ứng, đá vào thi thể của Vương Kim Hoa mấy cái, phun vài bãi nước bọt rồi mới quẳng thi thể của tên này xuống biển.
Vu Hân Long có thể nói là có ân cứu mạng với họ, nên phải hậu táng cho y. Chỉ có điều trên thuyền không có tế phẩm, chỉ có thể chỉnh lý thi thể cho ngay ngắn, cầu nguyện một hồi rồi cẩn thận đưa thi thể vào trong làn nước.
Bọn họ đi trên biển suốt bảy ngày, một buổi chiều nọ cuối cùng cũng nhìn thấy lục địa!
Mọi người hoan hô mừng rỡ, cố sức chèo thuyền vào bờ, khi lên bờ thì đã chiều rồi. Họ tìm ngư dân cạnh biển hỏi, mới biết đã phiêu lưu đến địa giới của Phúc Kiến!
Mọi người đến huyện nha gần nhất, do ra biển đi du ngoạn Mạnh Thiên Sở không mang theo thẻ bài mà cất ở nhà, cho nên Tiếu Chấn Bằng ra mặt đưa thẻ bài dịch trưởng của Đông hán ra làm việc. Người của Đông hán đến rồi, huyện lão thái gia nào dám chậm trễ, vội vã thiết yến khoản đãi. Huyện thái lão gia này nhìn tướng mạo của Mạnh Thiên Sở xong, lại nghe Tiếu Chấn Bằng giới thiệu, tức thời giật mình cả kinh, vội chạy vào hậu đường mang một công văn ra, dùng hai tay đưa cho Mạnh Thiên Sở.
Mạnh Thiên Sở vừa nhìn là biết đó là công văn khẩn cấp của Đông hán. Đọc hắn mới thấy ghi là Lĩnh ban của Đông hán ở Hàng châu ra biển đi công vụ bị mất tích, ai biết hạ lạc nơi nào phải cấp tốc báo cho Đông hán. Trên có hình của Mạnh Thiên Sở, được vẽ rất giống hắn.
Mạnh Thiên Sở thầm nghĩ: Nếu như vậy thì Đông hán đang tìm kiếm mình trong phạm vi toàn quốc rồi? Hắc hắc, thật nhìn không ra, mình chỉ là một lĩnh ban nho nhỏ ở Hàng châu mà được coi trọng như vậy, thất tung rồi mà còn tìm kiếm khắp nước!
Biết được tin này, mọi người không dám lơ là, vội ăn nhanh cho xong bữa tối, dùng ngựa của dịch trạm tức bách lí gia cấp vội chạy tới Phúc châu phủ của Phúc Kiến.
Sau khi đến Phúc châu phủ, họ tìm đến Đông Hán thự nói rõ thân phận. Lĩnh ban của Đông hán thự ở Phúc châu là Tô đại nhân vội ra đón, không kịp khách sáo đã đưa ra mật hàm, chính là bút tích ký giao của Đông hán chương hình bá hộ ti lễ giám - đệ nhị bỉnh bút thái giám Ôn công công. Đây là công văn phát cho các đông hán thự ở các vùng thuộc duyên hải, yêu cầu khi tìm được Mạnh Thiên Sở phải lập tức hộ tống và dùng bát bách lí gia cấp tới ngay kinh thành.
Mạnh Thiên Sở vừa nhìn là bíêt thí ra Ôn Tuyền đang tìm hắn. Hắn vỗ vỗ đầu, bấy giờ nhớ ra là bản thân đã thất tung hơn một tháng, heroin của Ôn Tuyền e rằng đã dùng hết, cơn nghiện phát tác rồi, nhất định là so với chết còn khó chịu hơn, cho nên mới lòng nóng như lửa đốt tìm cho được hắn.
Từ Phúc châu mà dùng Bát bách lí gia cấp chạy đến kinh thành! Mạnh Thiên Sở chỉ nghĩ tới là đầu to cả ra. Nhưng quân lệnh không dám chống, hơn nữa, Ôn Tuyền mà bị phát cơn nghiện chết đi, khẳng định trước khi chết sẽ hạ lệnh đem hắn lăng trì xử tử. Nhất định phải giải quyết vấn đề này ngay lập tức. Và muốn đến kinh thành thì phải tới Hàng châu trước mang heroin đi theo, nếu không cũng chẳng ích gì.
Hạ Phượng Nghi và Phi Yến đương nhiên cũng cùng Mạnh Thiên Sở cùng trở về Hàng châu. Mạnh Thiên Sở dù sao cũng không yên tâm lưu hai nàng lại. Ngay lập tức, mọi người dùng bát bách lí gia cấp của cẩm y vệ nhanh chóng tới Hàng châu.
Bát bách lí gia cấp là phương thức giao thông nhanh nhất ở Minh triều, căn cứ tình huống đường đi thì 50 dặm cho tới 100 dăm đổi một ngựa. Nếu như là đưa thư thì có thể đổi ngựa đổi người, đi suốt ngày đêm. Còn nếu là người gấp đi thì đương nhiên ngựa đổi người không thể đổi, thường thường là tận khả năng không nghỉ ngơi, cho nên một ngày một đêm sau họ đã về tới Hàng châu.
Sau khi đến Hàng châu, Mạnh Thiên Sở dùng trọng kim thù tạ thuyền lão đai. Số tiền lớn này đủ ôn gta mua 100 con thuyền. Thuyền lão đại cười tươi như hoa, có số tiền lớn này đủ cho cả nửa đời sau của ông ta sống cuộc đời sung túc rồi, cho nên thiên ân vạn tạ cáo từ.
Trong đoạn thời gian này Thái tri huyện đã bị đông hán bức đến điên cả lên, chính là vì ông ta là người gợi chủ ý để Mạnh Thiên Sở ra Bạch tiên đảo ở Đông hải du ngoạn. Kết quả là để xảy ra chuyện, vì chuyệnnày mà Thái tri huyện cứ một hai ngày là bị gọi đến Đông Hán thự tra hỏi, suýt chút nữa còn bị đưa lên hình cụ, phải bỏ rất nhiều tiền bạc mới thoát được. Tuy nhiên, ông ta vẫn còn bị uy hiếp nếu như hình danh sư gia Mạnh Thiên Sở mà chết đi, thì ông ta phải dùng mạng để đền.
Thái tri huyện lúc này còn chưa biết được thân phận chuẩn xác của Mạnh Thiên Sở, nhưng đã biết hắn không phải là nhân vật thường, tuyệt đối chẳng đơn giản chỉ là con rễ của một vị viên ngoại lang ngũ phẩm ở công bộ. Ông ta một mặt vừa mừng vì trước đây đối với Mạnh Thiên Sở không tệ, vừa lo nếu Mạnh Thiên Sở thật sự xảy ra chuyện rủi ro gì, thì ông ta phải thường mạng. Hai vợ chồng ông ta cứ than ngắn thở dài, cầu trời khẩn phật suốt ngày mong cho tai qua nạn khỏi.
Mộ Dung Huýnh Tuyết biết Mạnh Thiên Sở ra biển gặp phải sóng gió thất tun, suốt ngày lấy lệ rửa mặt, ngồi trong nha môn chờ tin tức của hắn, người ốm đi nhiều.
Tả Giai Âm càng lòng nóng như lữa đốt, dùng tới thân phân của thiên sư ra vào chỗ của cẩm y vệ, đông hán, quan phủ dò la, đương nhiên cũng chẳng được bất kỳ tin tức gì của Mạnh Thiên Sở.
Một tháng trôi qua, đông hán phiên tử ở vùng duyên hải gần như đã tập trung mọi công sức vào tìm kiếm Mạnh Thiên Sở, dùng đến hải thuyề của Minh quân, cứ tới lui sưu tầm mãi. Và họ chỉ tìm thấy trên mặt biển những mảnh vỡ của con thuyền lớn bị đánh chìm của họ, và rất nhiều phiên tử và thuyền phu trôi xác lênh đênh trên biển, thủy chung vẫn không tìm được nơi hạ lạc của Mạnh Thiên Sở.
Bọn họ không ngờ là Mạnh Thiên Sở cùng mọi người trôi đến phần hải vực của Phúc Kiến, hơn nữa cách xa đường thuyền đi lại. Trên biển, loại tiểu đạo này có hàng nghìn hàng vạn, sao có thể muốn tìm là tìm được chứ.
Mạnh Thiên Sở đột nhiên xuất hiện khiến đám người này vỡ òa. Thái tri huyện vui mừng thiếu điều muốn quỳ xuống cảm tạ ông trời. Tả Giai Âm thì nắm tay Mạnh Thiên Sở cao hứng đến ứa lệ. Mộ Dung Huýnh Tuyết chỉ đứng xa xa mắt lưng tròng hân hỉ đứng nhìn.
Mạnh Thiên Sở thật không có thời gian nói này nọ với họ, Đông hán đã vội đến nỗi không kịp thở bắt hắn phải nhanh chóng đến Đông hán thự ở kinh thành ngay.
Tả Giai Âm vừa nghe Mạnh Thiên Sở phải lập tức đến kinh thành, nàng hiểu một phần sự tình, nên lập tức yêu cầu cùng đi với hắn. Mạnh Thiên Sở đương nhiên đáp ứng, hắn lo là Ôn Tuyền phát tác cơn nghiện biết Heroin nguy hại liền trở mặt, nên có Tả Giai Âm là thiên sư có mặt, sẽ bớt hung hiểm hơn một chút.
Lần trước trước khi ra biển, Mạnh Thiên Sở đã tạo ra một ít heroin dư, liền mang theo toàn bộ, và nhờ Tả Giai Âm mang theo đủ số nha phiến đề đến kinh thành luyện heroin cấp cho Ôn Tuyền. Muốn luyện heroin, hăn còn cần phải mang theo rương khám nghiệm pháp y là món bảo bối không thể thiếu.
Ti phòng của đông hán ở Hàng châu là Trần Tinh Bằng đã chuẩn bị sẵn ngựa của bát bách lí gia cấp. Do 50 hộ vệ phiên tử phái cấp cho Mạnh Thiên Sở trước đây đều chết sạch dưới biển, và lần này khẩn cấp đến kinh thành không tiện mang theo nhiều người, cho nên họ chỉ tuyển năm vị phiên tử võ công cao cường và nhanh nhẹn làm hộ vệ cho hắn, hộ tống hắn đến kinh thành.
Hạ Phượng Nghi và Phi Yến đương nhiên phải lưu lại Hàng châu. Mạnh Thiên Sở vội vàng cáo biệt hai nàng, dặn dò Mộ Dung Huýnh Tuyết xử lý tốt sự vụ liên quan đến hình danh ở huyện nha, rồi mới mang theo Tả Giai Âm và 5 phiên tử dùng bát bách lý gia cấp vội đến kinh thành.
Đây là lần thứ nhì hắn cùng Tả Giai Âm vội đến kinh thành như vậy. Trên đường, Mạnh Thiên Sở nhín thời gian rảnh kể về quá trình nguy hiểm đã trải qua. Tuy Mạnh Thiên Sở hiện giờ ở ngay trước mắt, nhưng Tả Giai Âm vẫn còn cảm thấy sợ.
Trên đường đi do phải gấp gáp, lại có hộ vệ hai bên, họ không tiện nói chuyện bày tỏ tình cảm nhiều, chỉ đành im lìm giục bước.
Khuya đêm hôm sau, Mạnh Thiên Sở và mọi người đi luôn trong đêm, mệt mỏi cùng cực. Họ còn cách dịch mấy chục dặm, đã hai đêm không ngủ, quả là chịu không nổi nữa, chỉ đành ráng hết sức ghìm ngựa chạy tới.
Chuyện cưỡi ngựa và ngồi xe hoàn toàn khác nhau. Ngồi xe có thể ngủ gục, cưỡi ngựa mà ngủ thì thảm ngay. Tuy có ánh trăng mông lung, nhưng đường đi không nhìn rõ ràng gì, ngựa lỡ mà trật chân hay gì đó thì té xuống đất lúc này cũng không hay.
Tả Giai Âm thấy Mạnh Thiên Sở mệt mỏi cùng cực, liền nói: "Mạnh gia, chúng ta nghỉ một chút đi."
Mạnh Thiên Sở lắc đầu. Hắn biết chứng nghiện của Ôn Tuyền phát tác ra có hậu quả thế nào. Nếu như để Ôn Tuyền cảm thụ thêm một ngày tình trạng thống khổ sống không bằng chết này, sẽ tăng thêm một phần thống hận đối với hắn. Một khi để y nổi điên thật sự, thì Mạnh Thiên Sở quả là phải sống không bằng chết thật rồi. Cho nên hắn không dám lơ là, tiếp tục giục ngựa chạy tới.
Ánh trăng mông lung, mấy thớt ngựa chạy nhanh trên sơn đạo. Đột nhiên, ba hộ vệ mở đường phía trước chợt trước sau bị vướng chân ngựa trước, té lăn quay, đem ba hộ vệ hất xuống dưới. Tiếng ngựa hí dài vang vọng thật xa trong đêm tối.
Mạnh Thiên Sở cả kinh, vội kéo dây cương ghìm ngựa lại, không ngờ chân trước của ngựa cũng bị đụng vào vật gì đó té về trước, hất hắn văng ra.
Nhờ ánh trắng, Mạnh Thiên Sở đã nhìn ra ngựa của hộ vệ đi trước bị gạt chân, đã chuẩn bị được về tư tưởng, nên vừa bị té là đã lăn người về trước. Do tốc độ của thớt ngựa rất nhanh, chân bị chặn, cho nên nó cũng bị lộn người, rơi về phía Mạnh Thiên Sở.
Mạnh Thiên Sở nghe sau não có tiến kình phong, lập tức mượn lực té vừa rồi lăn về trước, thân hình con ngựa rơi trúng ngay chỗ hắn vừa nằm, hí dài thê thảm.
Ngựa của Tả Giai Âm theo sau đó cũng bị ngáng đường bị ngã, nhưng do có thời gian chuẩn bị nhiều hơn, nên khi ngựa bị té thì nàng đã tung người lên không rơi xuống đáp cỏ bên đường.
Hai hộ vệ đoạn hậu vội giật cương ngựa, một người lớn tiếng hỏi: "Mạnh đại nhân! Ngài thế nào rồi...?"
Lời vừa dứt, tên hộ vệ đó lập tức gào thảm, ôm ngựa chúi đầu té xuống ngựa. Tiếp đó, liền nghe vun vút liên tiếp, vô số tên bén bắn từ trong hắc ám ra, lại có một hộ vệ không kịp phòng trúng tên ngã xuống. Ba hộ vệ còn lại lập tức rút đao ở eo ra múa gạt mưa tên.
Mạnh Thiên Sở thấy có nguy hiểm, lặp tức nghiêng người nhào tới đè ép Tả Giai Âm dưới người.
Tả Giai Âm bị hắn đè, mùi nam tử nồng nặc khiến nàng tâm hoảng ý loạn, bên tai không ngừng có tiếng vun vút của tên bay, xem ra là họ đã gặp phải cường tặc, e rằng tai kiếp khó tránh. Cho nên nàng ôm chầm lấy Mạnh Thiên Sở, lật người định đè lên trên hắn, muốn dùng thân thể bảo hộ hắn. Nhưng võ công của nàng tuy hơn Mạnh Thiên Sở một chút, lực khí lại kém hơn, nên không thể lật người lên được, vội gọi: "Mạnh gia..."
"Đừng nói chuyện! Dường như đối phương không muốn giết chúng ta!"
Quả nhiên, chỗ mà hai người họ nằm chẳng có vật gì che chắn, và hiện giờ ánh trăng thậm chí sáng hơn, nên nếu địch nhân muốn nhắm bắn hai người thật thì ắt là hai người biến thành nhím hết rồi. Trong khi đó, những mũi tên bén này như có mắt vậy, chỉ nhắm vào người ba hộ vệ kia.
Hai người chính đang lúc nghi hoặc, thì mưa tên đã dừng, từ trong hắc ám hai bên đường lộ ra vô số nhân ảnh, đều là hắc y, che mặt cũng bằng khăn đen. Họ chẳng nói chẳng rằng vây ba hộ vệ vào giữa, im lìm chém giết. Những người khác khống chế Mạnh Thiên Sở và Tả Giai Âm, không ra tay giết hay người.
Ba hộ vệ Mạnh Thiên Sở mang theo là hảo thủ số một số hai trong Đông hán ở Hàng châu, hỗ tương bảo hộ nhau lực địch mấy chục người của đối phương. Nhưng địch nhân cũng toàn là hảo thủ, ba người họ sau khi giết mấy người của đối phương, cũng bị giết hết.
Mạnh Thiên Sở tuy đã luyện qua cầm nã cách đấu, nhưng vây quanh hắn đều là đao kiếm, vừa rồi mượn ánh trăng nhìn thấy trận chém giết vừa rồi, biết đối phương đều là cao thủ võ công thời cổ đại, cho hắn hắn có đao kiếm thì đấu từng đôi còn có thể miễn cưỡng thắng, chứ số lượng mấy chục người này thì chẳng thể địch nỗi, chết là cái chắc, nên thẳng thừng buông tay cho xong.
Rất may là những kẻ này không hề muốn lấy mạng của hai người hắn, chỉ khống chế, không thương hại cũng không trói lại.
Sau khi giết chết ba hộ vệ, đám che mặt này cũng không nói chuyện, từ trong hắc ám chợt xuất hiện một xe ngựa. Chúng áp giải Mạnh Thiên Sở và Tả Giai Âm lên xe, đem rương pháp y của Mạnh Thiên Sở và rương nha phiến của Tả Giai Âm lên xe theo, đánh xe đi về phía trước.
Tả Giai Âm nằm dựa vào người Mạnh Thiên Sở, khẩn trương bám riết lấy cánh tay hắn, hỏi: "Mạnh gia, bọn chúng rốt cuộc là ai? Định làm cái gì?"