Nạp Thiếp Ký III

Chương 318: Chương 318: Tinh linh tiểu tặc






Mạnh Thiên Sở hỏi: "Cái gì bà cũng để tôi nhìn thấy hết, bà chẳng lo lắng sao?"

Lão phụ cười ngồi lên ghế thái sư, hắn cũng ngồi theo, cái ghế bắt đầu kéo lên.

"Ta không những phải cho cậu biết cái này, sau này ta còn đem bảy lần bảy bốn mươi chín cơ quan ám đạo đều cho cậu biết. Mỗ mỗ nói sao làm vậy, cái đó là muốn cậu làm nhị trại chủ, sau này trừ Tố Tố ra, cậu là lớn nhấ."

Mạnh Thiên Sở vốn cho rằng lão phụ là trại chủ của Ân gia sơn trại, ai ngờ theo khẩu khí của bà ta, trại chủ còn là người khác.

Hai người lên đến phòng trên, trong phòng tối đen, ghế thái sư dừng lại, lão phụ nói: "Sau này cậu gọi ta là mỗ mỗ, thế nào?"

"Vâng, Mạnh Thiên Sở biết rồi." Dù sao cũng phải có cách xưng hô thích hợp, bà hay ngài gì đó nghe chói tai quá, dù gì mọi người cũng gọi bà ta như thế, hắn có gọi theo cũng không sao.

Mỗ mỗ vỗ tay, cửa mở ra, người hầu thưa: "Mỗ mỗ, có gì chỉ bảo?"

"Hạo Nhiên và Linh Nhi đến chưa?"

"Hồi bẩm Mỗ Mỗ, trước đó thiếu gia và phu nhân có đến, thấy người có khách nên rời khỏi trước, bảo tôi chờ người ra rồi đến gọi."

"Chỉ có chút mà không chờ được, thật là càng lúc càng quá rồi, chờ Tố Tố về ta bảo nó quản lý tốt cái nhà này, chẳng ai làm ta tỉnh tâm cả."

"Dạ, mỗ mỗ, nô tì sẽ đi ngay."

Mỗ mỗ ngồi lên ghế nhỏ cạnh ghế thái sư, thấy Mạnh Thiên Sở nhìn mình, liền ngoắc tay chỉ vị trí sát bên mình bảo: "Thiên Sở, mau đến ngồi cạnh mỗ mỗ."

Mạnh Thiên Sở theo lời đến ngồi, lòng nghĩ đại khái ở đây là chỗ ngồi của những người có uy vọng trong sơn trại, càng gần ghế chủ tọa thân phận càng cao, đại khái hoàng cung cũng thế mà thôi.

Nha hoàn vội dâng trà cho hắn, nhỏ nhẹ thưa: "Đây là trà hái sau núi chúng tôi năm nay, Mỗ mỗ nói mời sư gia dùng thử."

Mạnh Thiên Sở tiếp lấy, Mỗ mỗ bảo: "Từ hôm nay xưng hô phải đổi, ở ngoài gọi là sư gia, vào sơn trại gọi là nhị trại chủ, minh bạch chưa?"

Không ngờ mỗ mỗ hành động như sấm chớp vậy, nói làm là làm, nha hoàn nghe thế vội nhún mình chúc câu vạn phúc, Mạnh Thiên Sở cười cười coi như hoàn lễ.

"Lão tổ tông, con đến rồi."

Mạnh Thiên Sở còn chưa nâng chén trà lên miệng, một giọng nói trong trẻo đã cất lên dưới thạch đài, vừa định bỏ chén trà xuống, lão phụ đã lên tiếng: "Cứ uống đi, nó trước giờ chưa qua khỏi hoa viên đã bắt đầu gọi, không quản thằng nhóc đó nữa."

Mạnh Thiên Sở nghe thế suýt đổ trà ra cả người, từ đây tới hoa viên phải mất năm phút, nhưng rõ ràng hắn nghe tiếng như ở bên tai, chẳng lẽ mỗ mỗ có loa phóng thanh?

Quả nhiên, Mạnh Thiên Sở uống trà xong mới thấy một cậu bé khoảng mười hai tuổi nhảy loi choi lên bậc đá, trên đầu cắm cây pháo thăng thiên, thiên đình đầy đặn, mày rậm mắt to, mũi cao miệng nhỏ, người mặc cái áo xanh, chân đeo chuông đồng nghe leng keng rất vui tai.

Đi sau cậu bé là một thiếu phụ khoảng ba mươi tuổi, tóc vén nửa bên, mặt mũi trắng trẻo, mày như kiếm, mắt phượng có thần, môi hồng mũi thon, nghi thái ung dung, cao quý mà uy nghi.

Cậu bé tươi cười chạy đến cạnh lão phụ, nhào vào lòng bà ta gọi lão tổ tông, lão phụ mặt mày từ ái vuốt ve đầu cậu bé, chực nhớ còn có Mạnh Thiên Sở ở đây, lập tức đẩy cậu bé ra, biểu tình nghiêm túc nói với nó: "Lão tổ tông bực mình rồi, ai kiếm cháu nói chơi, mau quỳ xuống cho ta, ta có lời hỏi cháu."

Cậu bé bấy giờ mới nhìn Mạnh Thiên Sở, len lén cười làm mặt quỷ với hắn. Lão phụ quát: "Bảo ngươi quỳ xuống, coi chừng lão tổ tông bực mình thật đây này."

Cậu bé thấy lão phụ giận thật, vội bảo nha hoàn kế bên: "Mau a, các ngươi còn ở đó làm gì, nhanh a!"

Mạnh Thiên Sở thấy nha hoàn vội đi ra, chẳng hiểu cậu bé kêu ả làm gì, nhưng nha hoàn nhanh chóng quay lại, trong tay cầm cái bồ đoàn, thì ra vậy, thật là cậu bé thông minh.

Nha hoàn đặt bồ đoàn trước cậu bé, lão phụ khóc cười không được: "Quỳ dưới đất cho ta! Làm gì có chuyện dễ dàng vậy, ta coi mẹ ngươi chiều hư thành như vậy rồi."

Thiếu phụ vội thưa: "Bà nội, gần đầy Hạo Nhiên không khỏe, hay là..."

Lão phụ phừng giận: "Im miệng, chỉ vì ngươi, ngươi còn ở đó cầu tình cho nó, đổi lại thành ta ta hổ thẹn chết mấy lần rồi."

Cậu bé đẩy bồ đoàn ra, sau đó quỳ xuống đất, ngẩn đầu nói với thiếu phụ: "Mẹ, không sao đâu, con ba tuổi đã quỳ đá cứng rồi, lâu lắm chưa quỳ cũng nhớ."

Mọi người cố nhịn cười, ngay cả Mạnh Thiên Sở cũng vậy. Lão phụ bảo thiếu phụ: "Ngươi càng lúc càng tụt lùi rồi, trong phòng có khách mà ngươi chỉ quan tâm đến con, đúng là thất lễ!"

Thiếu phụ nghe thế vội đến cạnh Mạnh Thiên Sở vừa nhún mình vừa nói: "Vị này nhất định là Mạnh Thiên Sở Mạnh sư gia, nhị nương chậm trễ tiếp đón, mong bỏ qua cho."

Mạnh Thiên Sở vội đứng lên hoàn lễ, trong lòng tự hỏi phải xưng hô thế nào, mỗ mỗ nhìn ra liền bảo: "Đây là cháu dâu ta, gọi là nhị nương, đây là con nhỏ của nó, tên Ân Hạo Nhiên, là tằng tôn (cháu cố) của ta. Đứa nhóc này ngay còn trong bụng mẹ, cha của nó và cũng chính là cháu ruột của ta đã cùng bị..."

"Lão tổ tông, mỗi lần người đều nói thế, ý người chẳng phải nói cháu thông minh giống cha, còn giống y như đúc nữa? Hiện giờ có cháu và tỷ tỷ ở với người, chẳng phải là vui lắm sao?" Cậu bé thông minh bắt đầu an ủi lấy lòng. Nhị nương hành lễ xong ngồi xuống đối diện với Mạnh Thiên Sở, xem ra cạnh ghế thái sư không quan hệ gì đến mỹ nữ này.

Mỗ mỗ bảo nhị nương: "Sau này không được gọi sư gia gì nữa cho xa cách, ta thấy Mạnh Thiên Sở nhỏ hơn, sau này ngươi cứ gọi Thiên Sở, Thiên Sở gọi nhị nương là đại tỷ đi. Đáng lý phải gọi Thiên Sở là nhị trại chủ, nhưng đều là người một nhà, gọi vậy không hay, đối với ngoài biết là được rồi."

Nhị nương nghe thế đứng dậy: "Đúng là cung hỉ nãi nãi, bên cạnh có thêm một vị hổ tướng, có Thiên Sở tất là phúc của Ân gia ta."

Mỗ mỗ cao hứng: "Nhị nương rất hiểu ý ta."

Nhị nương cười ngọt ngào, thoải mái ngồi xuống.

Mỗ mỗ bảo: "nhị nương mười bảy tuổi đến Ân gia, từ khi nó về nhà bà nội ta thanh nhàn đi nhiều, trong nhà chuyện trước sau đều do nó và Kiều Phong quản, không cần ta phí tâm. Kỳ thật, nếu không phải con trai ta mười ba tuổi bị cảm lạnh, con thứ hai đã không....

Hạo Nhiên nói: "Lão tổ tông, người lại vậy nữa rồi, hôm nay chắc sẽ thành đại hội kể khổ, người ta nghe cười cho."

Mỗ mỗ sầm mặt, nhị nương nhìn thấy vậy vội bảo Hạo Nhiên: "Lại nói loạn cái gì đó, cái gì mà người ta với người ngoài."

Hạo Nhiên nhìn Mạnh Thiên Sở gây hấn: "Vậy con gọi lão tổ tông, hắn gọi người là gì? Hắn nếu là nhị trại chủ, vậy theo bối phận mà mẹ thường dạy, con gọi y là nhị thúc hay là nhị cữu đây? Mọi người không cho con biết, chỉ biết để y gọi mẹ là đại tỷ, y rốt cuộc là người của Ân gia hay là người của nhà mẹ a? Hơn nữa, y không nên gọi mỗ mỗ (bà ngoại, cố ngoại), phải gọi nãi nãi (bà nội, cố nội) mới đúng. Nếu không thì y là người ngoài rồi, con nói có sai không?"

Mọi người nghe vậy đều phì cười, mỗ mỗ nói: 'Coi kìa, coi kìa, cháu ta hôm nay dạy đời cả nãi nãi kìa. Đúng đúng đúng, ta quên, Thiên Sở à, Hạo Nhiên nói có lý, bối phận phải giảng kỹ, Hạo Nhiên đáng ra phải gọi Thiên Sở là nhị thúc, Thiên Sở gọi nhị nương là đại tẩu mới phải, ta già rồi, Hạo Nhiên của ta thông minh, hay là gọi ra đi, để người ngoài cười không tốt đâu."

Hạo Nhiên vội gọi: "Nhị thúc." Mạnh Thiên Sở gật đầu, ừ một tiếng, cảm giác như đang nằm mộng, xuyên việt đến đây hắn không có cha mẹ, tự nhiên có thêm người bà, rồi chị dâu, rồi đứa cháu trai, tuy nói là không quen, nhưng không đánh không nhận thức a. Chỉ có điều chuyện nhận thân này hơi gượng ép, chưa kể 300 người còn ở dưới kia sắp đánh tới nơi, nghĩ ra thật chẳng biết thế nào.

Nghĩ tới đó, hắn giật mình, trời đã tối rồi, không thể để họ chờ thế, vừa khát vừa đói, muỗi còn rất nhiều. Mạnh Thiên Sở lên tiếng: "Nãi nãi, người xem hay là gọi Ôn Nhu ra, bên ngoài còn 300 tướng sĩ đang chờ, xem ra lúc này đói rồi, hay là..."

Mỗ mỗ tự nhiên biết Mạnh Thiên Sở muốn đi, nhưng dù sao cũng không thể chưa ăn đã vội đi, liền lệnh cho người vào kho lấy ít lương thực nấu mấy nồi lớn dọn ra ngoài cho tướng sĩ dùng.

Mạnh Thiên Sở thấy mỗ mỗ chỉ huy đâu vào đấy, nhị nương cũng phụ một tay, xem ra người ta nhà lớn nhiệp lớn, chỉ thoáng chốc đã mang đủ đồ cho 300 người ăn, dù gì họ không có quốc gia cấp cho, chỉ dựa vào chính mình, hắn thật chẳng bằng, quyết định trở về mua ít lương thực đưa đến.

Mỗ mỗ thấy nhị nương còn đứng đó, liền bảo đi gọi Ôn Nhu. Ân Hạo Nhiên lập tức đứng lên theo mẹ, mỗ mỗ chỉ quét mắt, nhị nương vội đưa con về quỳ chỗ cũ, tuy vậy mắt vẫn đầy nỗi lo.

"Nhị nương, ngươi đừng quản nữa, hiện giờ xong chuyện rồi, ta muốn cùng Hạo Nhiên nói vài chuyện. Mỗi lần đều do ngươi bênh nó, sẽ có ngày nó không thành khí, nó hiện giờ là cháu duy nhất, không thể cưng chiều..."

Hạo Nhiên xua tay ra ý mẹ mau đi: "Mẹ, đừng lo, lão tổ tông trước giờ đều sấm to mưa nhỏ, mẹ yên tâm chẳng phải còn nhị thúc ở đây sao? Người tự nhiên không để cháu bị đánh đòn đâu, mẹ yên tâm đi." Cú vuốt mông ngựa này khiến Mạnh Thiên Sở ngượng cả người, đứa trẻ mươiì một mà rành tâm lý như vậy, thật là phải dạy cho kỹ, không thể cưng chiều được rồi.

Nhị nương nghe thế ngượng, cười bảo: "Ngoan ngoãn ăn nói đó, không được vô lễ với nhị thúc, biết chưa?"

"Biết rồi, nhị thúc với con là người quen mà, quen hơn cả lão tổ tông nữa, không sợ!"

Mạnh Thiên Sở phát rầu, ta quen với cậu nhóc ngươi khi nào chứ?

Lão phụ thấy cậu bé vẫn quỳ ngay ngắn, nhưng mặt mũi rắn mắc, vừa bực vừa buồn cười, nghiêm giọng hỏi: "Nghe Kiều Phong nói ngươi làm ngục tốt ở nha môn bị thương, đúng không?"

Mạnh Thiên Sở nghe thế kinh ngạc vô cùng, sao cậu bé thông minh lanh lẹ này lại là phi tặc quậy tưng lao phòng và hậu viện của mình chứ? Nhưng mà nghĩ lại tên chu nho kia thấp nhỏ, có thể là cậu bé này.

Cậu bé cười hi hi, lão phụ nên long đầu trượng một cái, khiến nó lè lưỡi đáp giọng vô can: "Con không đánh, chỉ dùng đá đập nhẹ đầu y, hì hì, đại khái là con không đánh, chỉ gõ nhẹ, cho nên... thì ra y có thể ngất đi, lúc đó y chỉ quỳ dưới đất, miệng lầm bầm cái gì đó, cháu liều tìm khối bố rách tạt lên đó một chút đồ, y bấy giờ mới gục xuống. Rồi cháu áp dụng cách trói mới do đại thúc dạy lần trước thử lên người y, không ngờ hữu hiệu."

Lão phụ tức mắng: "Cái gì mà loạn thế, lại từ phòng của tiểu cô cô ngươi trộm mê hồn dược phải không? Không có thủ bài của ta ngươi sao ra ngoài được?"

Cậu bé cười hì hì, móc từ sau mông ra một cái thẻ bài giao cho lão phụ, lão phụ nhìn rồi vội sờ vào người, ngẩn ngơ một lúc rồi phì cười: "Ngươi móc từ người ta từ khi nào vậy?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.