Hạ Anh Minh hỏi: "Vậy... vậy vì sao khi ta trở về, cửa sổ bị đóng chặt rồi?"
Mạnh Thiên Sở cười: "Ngươi thật là kỹ lưỡng, ngươi nhất định là thấy con khi được Thủy Mộc Nhan dạy dỗ cẩn thận rồi đó, nếu như nó có thể chốt cửa chính, thì chốt cửa sổ có khó khăn gì?"
Hạ Anh Minh cuối cùng không còn gì để nói, ngồi bẹp ôm đầu, rồi đột nhiên ngẩng đầu hỏi: "ngươi bằng vào cái gì mà kết luận là do ta giết?"
"Ngươi chết do ở trong phòng kín, trong khi rõ ràng là bị người bóp chết, mà kẻ biết con khỉ biết đóng cửa chỉ có người chết, ngươi, và nha hoàn hầu cận Cầm nhi. Trong khi đó Cầm nhi lại không ở Hàng châu lúc đó, không thể phân thân giết người, cho nên hung thủ chỉ còn có ngươi. Tuy ngươi tính hết mọi điều, nhưng quên một điểm là người chết có thể nói được!"
"A?" Hạ Anh Minh kinh khủng kêu ré lên.
"Người chết dùng mặt của cô ta cho ta biết ngươi thiết kế cơ quan này như thế nào. Ngươi đem Thủy Mộc Nhan dựa vào cửa sổ, và dù sao đó cũng là người chết, hơn nữa ngươi cũng biết nàng ta chí ít phải dựa vào đó mấy canh giờ thì hiện tượng thi cương mới từ từ nhũn ra, thi thể sẽ từ từ ngã xuống. Và cũng vì mấy canh giờ dựa vào cửa sổ này, cho nên, hoa văn điêu khắc trên cửa sổ đã ấn vào mặt người chết."
Hạ Anh Minh hỏi: "Đã nửa năm rồi sao có thể nhìn thấy vết ấn lên mặt đó được?"
Mạnh Thiên Sở hỏi lại: "Ngươi nếu thích hỏi cho ra lẽ, thì được, ta sẽ cho ngươi biết vậy. Ngươi có biết cái gì là thi chá (xác nguyên hình, xác không rửa) hay không?"
Hạ Anh Minh lắc đầu, Mạnh Thiên Sở nói tiếp: "Cái đó khó trách ngươi, ai bảo ngươi khi xưa bỏ ra nhiều tiền như thế để chuộc thân cho Thủy Mộc Nha, rồi khi chết thì chẳng chịu bỏ tiền tìm chổ khô ráo thông gió mà chôn, lại đi chôn ở cái chỗ bình thường ở gần đây làm chi?"
Hạ Anh Minh hỏi: "Cái này có quan hệ gì với chuyện chôn cất ở chỗ nào?"
"Quan hệ chứ, ngươi chôn nàng ta ở chỗ vấn rất thấp, năm nay vừa khéo Hàng châu mưa hơi bị nhiều, và thi thể khi chôn ở chỗ đất ẩm thấp hoặc trường kỳ bị tẩm chìm trong nước, thì sự thối rửa sẽ chậm lại hoặc đình chỉ, vì nước tẩm ước khiến da biến mềm, biểu bì và da dưới bị bóc ra. Trong thân thể có một số vật chết béo không hòa tan vào nước sẽ hình thành hiện tượng thi tịch (xác không rả), và hiện tượng thi tịch này vừa khéo lại bảo tồn dấu vết trên cơ thể vào lúc tẩm liệm. Chỉ có điều, ngươi giết người căn bản là trong lòng hoảng sợ, cho nên không dám nhìn mặt nàng ta vào lúc tẩm liệm đó, cho nên không phát hiện ra dấu vết này."
Sắc mặt Hạ ANh Minh tái nhợt, không biết hối hận hay là thương tâm, gục đầu hồi lâu, sau cùng thở dài nói: "Ta nhận tội, là ta giết Thủy Mộc Nhan, ta vốn cho rằng sẽ chẳng có ai biết, thật không ngờ.... ai!"
Hạ Anh Minh lại thở dài, đáp: "Ta nếu không phải thật lòng yêu nàng ấy, ta đã không bỏ nhiều bạc ra chuộc nàng ấy như vậy. Sau đó lại vì mua lấy nụ cười của mỹ nhân, ở Nhân Hòa huyện này lại chuyên môn xây cho nàng ấy một trạch viện. Nhưng mà, vô luận là ta làm thế nào, lòng của nàng ấy lại không hề có ta, thậm chí chẳng bằng một phần mười những gì mà Cầm nhi cấp cho ta. Ta còn nhớ khi còn ba ngày nữa tới Trung thu hôm đó, phu nhân nhà ta để cho nàng ấy trở về đoàn viên, nàng ấy lấy cớ là không khỏe, ta cũng cho là nàng ấy tâm cao khí ngạo, là nữ tử tài hoa, coi khinh người cả nhà ta thô lậu và thiển bạc, cho nên ta cứ mặc cho nàng ấy. Và lúc đó ta cũng đã lén nàng ấy cùng Cầm nhi đi lại với nhau, nên ta có lòng cho phu nhân gặp Cầm nhi, và đã cho Cầm nhi về trước."
Mạnh Thiên Sở thấy y dừng lại, bảo: "Kế tục!"
Hạ Anh Minh tiếp: "Cầm nhi đi rồi, nàng ấy lại hỏi ta có muốn nạp Cầm nhi làm thiếp không. Lúc đó ta cũng không thừa nhận, dù gì thì nàng ấy cũng không quan tâm đến ta mà. Không ngờ nàng ấy nói, để ta dùng Cầm nhi đổi nàng ấy, để nàng ấy đi. Lúc đó ta chỉ tưởng là nàng ấy ghen, thậm chí còn có chút cao hứng, không ngờ nàng ấy lại nói tiếp là trong lòng nàng ấy nhất mực có một nam nhân, hi vọng ta có thể cho nàng ấy sự hạnh phúc. Ta lúc đó tức điên lên, thầm nghĩ ta bỏ số tiền lớn thế này chuộc nàng ấy ra khỏi biển khổ, thế mà nàng ấy lại còn nghĩ đến nam nhân khác. Trong lúc tức giận, ta tát cho nàng ấy một bạt tai. Nói đúng ra lúc đánh xong ta thật đau lòng, ta làm sao nở đánh nàng ấy chứ?"
Hạ Anh Minh kể đến đây rồi ngồi khóc rất thương tâm, Mạnh Thiên Sở không nỡ giục y, biết một nam nhân không đến lúc vạn bất đắc dĩ thì không dễ nhỏ lệ, cho nên cứ mặc cho Hạ Anh Minh khóc.
Hạ ANh Minh cuối cùng dằn được lệ, tiếp: "Sau đó nàng ấy ôm mặt khóc ròng, ta rất phiền, và thế là đến thư phòng của nàng ấy dưới lầu xem cho khuây khỏa. Thật không ngờ nhìn thấy thư của một nam nhân viết cho nàng ấy cũng như những từ ngữ nhớ nhung của nàng ấy viết cho nam nhân đó. Sau khi xem xong, sự phẫn nộ trước đó của ta lại bị kích lên, ta xông lên lầu, túm lấy cổ của nàng ấy. Lúc đó ta chẳng nghĩ gì cả, chỉ muốn giết con tiện nhân ấy, không ngờ nó tốn của ta nhiều vàng bạc vậy mà đi nghĩ đến nam nhân khác, không ngờ chẳng thèm đếm xỉa gì đến liêm sỉ mà còn yêu cầu ta cấp cho ả hạnh phúc. Ta lúc ấy trong đầu chỉ còn có một ý niệm: ả phải chết! Chờ khi ta bình tĩnh trở lại, thì nàng ấy đã chết rồi."
Hạ Anh Minh nói đến đây, có chút thương cảm, lau chút lệ mờ đục, nói tiếp: "Chuyện sau đó thì các người biết cả rồi. Ta ngồi ở đó hồi lâu, bắt đầu nghĩ kế xem phải làm sao. Ta chờ mấy canh giờ, chờ thi thể cứng lại, đặt thi thể cạnh cửa sổ, sau đó ra cửa. Căn cứ vào kinh nghiệm trước đó, ta biết chỉ cần ta ra cửa, con khỉ sẽ tự động đóng cửa lại. Ta đi ra rồi, con khỉ nhỏ quả nhiên đóng chốt cửa từ bên trong, ta sau đó mượn cớ li khai chốn này, tạo thành hiện tượng giả là nàng ấy còn sống khi ta rời khỏi."
Mạnh Thiên Sở nghe xong, không khỏi thở dài, nói: "Ngươi đúng là bỏ tiền ra mua cái khổ vào thân a, ai, thật là...!"
Hắn ra lệnh cho người phục phía ngoài vào áp giải Hạ Anh Minh về đại lao.
Lúc này trời vừa hừng sáng, một ngày mới lại bắt đầu.
Mạnh Thiên Sở trở về tới nhà, trải giường chiếu trong thư phòng ngủ một giấc kéo dài suốt một ngày một đêm, khi tỉnh dậy cảm thấy toàn thân đau nhức, và thế là bước ra cửa hoạt động cho giản gân cốt.
Hoa tưởng vi và nguyệt quế trong vườn nở rất đẹp. Các nha hoàn nhàn nhã không có chuyện gì làm đã dọn mấy cái ghế ra ngồi thêu hoa hay làm hài. Mặt trời mọc chưa được mấy chốc mà trời đã rất nóng, thỉnh thoảng có chút gió mát thổi qua, dễ chịu vô cùng.
Mấy ngày trước, Hạ Phượng Nghi kiến nghị lão Hà đầu trở về nhà làm quản gia trở lại, bán quán rượu cạnh Tây hồ đi. Mạnh Thiên Sở chấp nhận kiến nghị này, dù gì hắn từ khi làm lĩnh ban Đông Hán tới giờ thứ có nhiều nhất chính là tiền, căn bản không quan tâm đến cái quán nhỏ đó.
Lão Hà đầu trở về làm quản gia của Mạnh phủ. Quản gia hiện tại được giữ chức phó.
Vào lúc này, Lão Hà đầu thấy Mạnh Thiên Sở ra ngoài, vội bước tới nói nhỏ: "Thiếu gia, nhị phu nhân, à, là cái Ôn Nhu cô nương đó nói là muốn gặp ngài."
Mạnh Thiên Sở ưỡn người, liếc mắt nhìn xéo lão Hà đầu. Lão Hà đầu vội giải thích: "Lão nô không hề đến hậu hoa viên, là nha hoàn đưa cơm vừa rồi trở về báo lại, nói tối hôm qua cô ta nói muốn gặp ngài, nhưng mà biết ngài gần đây rất bận, cho nên không dám gọi ngài dậy. Lần này bọn nha hoàn lại nhắc nữa, do đó lão nô bèn đến thông báo cho thiếu gia một câu mới được."
Mạnh Thiên Sở gật gật đầu, nói: "Được thôi, ta ăn cơm trước, sau đó hãy tính."
Lão Hà đầu vội gật đầu, nói: "Dạ được, lão nô sẽ đi chuẩn bị cơm cho thiếu gia."
"Ừ, thuận tiện gọi ba vị phu nhân dùm ta, nói rằng ta gọi. Mọi người cùng đến vườn hoa chơi, đại khái hoa sen đã nở rồi. Ông cũng chuẩn bị một chút món gì đó uống ăn rồi mang theo, chúng ta ra đó ngồi, lâu lắm không có dịp thanh nhàn như thế này rồi."
Lão Hà đầu thấy Mạnh Thiên Sở hứng trí như vậy, liền vui mừng hớn hở vội đi chuẩn bị.
----
Ôn Nhu chỉ mặc có cái áo mỏng trên người. Ở trên lầu này vô cùng nóng bức, nàng đã mở hết mọi cửa nẻo ra, nhưng vẫn chẳng cảm giác chẳng có chút gió mát nào thổi vào.
Nàng một tay cầm quyển Thi Kinh, một tay cầm quạt, lười nhác ngồi ở ghế dựa trước bàn. Thời khắc này, ở cạnh nàng chỉ có quyển sách, và cái hộp đặt ở trên bàn.
Nàng quay lại nhìn hộp, đó là thứ Mạnh Thiên Sở lần trước mang nàng tới Tiền Đường mua thức ăn rồi yêu cầu dùng hộp đựng mang theo cho nàng. Nàng cảm thấy nó xinh xắn, nên mang theo về. Vào ngày thứ hai nàng bị nhốt ở đây, đã cho nha hoàn trở về phòng mang cái hộp tới cho nàng.
Đã bốn ngày rồi kể từ khi nàng đòi gặp Mạnh Thiên Sở, nhưng nam nhân này giống như bay biến khỏi thế gian, không hề xuất hiện ở hậu hoa viên nữa. Nàng thường áp tai vào vách thông tới nhà trước, nhưng chỉ nghe được tiếng của mấy vị phu nhân và nha hoàn.
Mỗi khi nghĩ đến đêm hôm ấy, cái đêm điên cuồng và xốn xang ấy, nàng không khỏi đỏ bừng hai má. Đó có thể nói là đêm tân hôn của nàng sau khi đến Mạnh gia này. Mọi cảm thụ chân thiết về nam nhân đó, với từng nhịp đập con tim, từng cử động nguyên thủy nhất, dù đã trải qua rất nhiều ngày, nàng vẫn còn cảm giác và ngửi được nam nhân ấy lưu lại hơi hớm trên người và giường chiếu của nàng. Tiếng rên háo hức mơ màng êm như nước ấy, rồi từng cái sờ run rẫy và kích động ấy, và cái đau cho đến tận bây giờ ấy.... Tất cả, sau cái đêm hôm đó, nàng phát hiện kỳ thật nàng đã nhiều lần gào rống và tranh đấu như sư tử, rốt cuộc đổi lại chỉ là nước mắt và sự tiếc rẻ.
Cuối cùng thì nàng cũng lấy chồng, hơn nữa nam nhân mà nàng lấy còn đã từng tin nàng, ở bờ sông, ở bãi cỏ... nhưng tiếng cười vui vẻ ấy đều có liên quan đến nam nhân bị nàng mắng không còn là nam nhân nữa.
Lúc này Ôn Nhu đột nhiên nghe có tiếng người đến gần, nàng theo bản năng đứng dậy nhìn. Quả nhiên, sau khi đi qua đoạn hành lang dài, người mà nàng nhìn thấy đầu tiên là Mạnh Thiên Sở trong bộ đồ trắng với nụ cười mỉm trên môi, vừa phe phẩy quạt vừa bước về phía nàng.
Ôn Nhu cảm giác mặt đột nhiên nóng bừng. Nàng vội bước vào phòng trong, vội vã đến trước kính đồng tử tế nhìn lại mình, phát hiện chỉ có mấy ngày mà nàng đã tiều tụy ốm đi nhiều, đầu tóc cũng tùy ý bay tung, sắc mặt nhợt nhạt. Nàng đứng dậy thò đầu ra cửa nhìn, phạt hiện hậu hoa viên có rất nhiều người đến, Hạ Phượng Nghi, Tả Giai Âm, Phi Yến, còn có rất nhiều nha hoàn và người hầu. Mạnh Thiên Sở dường như rất hứng trí, cùng Phi Yến và đám nha hoàn chơi đá cầu. Mọi người vui đùa hạnh phúc chỉ cách chẳng bao xa, nhưng không một ai nhìn về phía căn lầu nho nhỏ này, phảng phất nó như là vách đá cheo leo hờ hững trôi qua biết bao tháng ngày vậy.
Ôn Nhu thất vọng quay trở vào phòng, đột nhiên nàng bước đến trước bồn rửa mặt, dùng nước sạch làm ước tóc trước trán, sau đó ngồi xuống trước kính ưu nhã trang điểm lại bản thân.
Mạnh Thiên Sở chơi mệt rồi đến đình hóng gió ngồi, Hạ Phượng Nghi đưa cho hắn một miếng dương mai (khế), hắn không đưa tay mà chồm miệng tới, Hạ Phượng Nghi cười đút luôn cho hắn.
"Người ta tìm chàng, chàng không đến thật sao?"
Mạnh Thiên Sở nhìn ngắm Hạ Phượng Nghi, miệng cười đầy ái muội: "Nàng hi vọng là ta tới, hay là mong là ta không?"
Hạ Phượng Nghi cười cười, đáp: "Vậy phu quân chàng hi vọng là thiếp nói tới, hay là không hi vọng thiếp nói tới đây?"
Tả Giai Âm ngồi dựa vào cái đôn thấp, lên tiếng: "Hai người đừng có khua môi múa mép nữa, theo muội thấy hay là đi xem thử đi, người ta suốt ngày nói là muốn gặp thiếu gia, thiếu gia dùng cái chiêu dục cầm cố túng (muốn bắt mà cố tình buông) này đến mức xuất thần nhập hóa. CHỉ đáng tiếc là, chàng làm như vậy để mài mòn người ta, nói không chừng người ta mắc bệnh tương tư, lúc ấy coi chàng làm sao cho ổn đây."
Mạnh Thiên Sở bước đến ngồi cạnh Tả Giai Âm, bảo: "Ta và Phượng Nghi sao có thể khua môi múa mép bằng một nửa nàng. Nàng thì giỏi rồi, còn ở đó nói hờn nói mát cho chúng ta nghe. Được a, các nàng bảo ta đi, ta sẽ đi, nhưng mà coi chừng ta thay lòng đổi dạ, đến lúc đó mới gọi là "chỉ thấy người mới cười, không nghe người cũ khóc" à!"
Tả Giai Âm và Hạ Phượng Nghi không hẹn mà cùng nói: "Chàng cứ đi thử coi, chúng thiếp ngược lại muốn xem thử coi người mới rốt cuộc là cười như thế nào đây."
Mạnh Thiên Sở nghe thế chỉ đành đứng lại, chỉ vào Tả Giai Âm, xong lại điểm điểm Hạ Phượng Nghi, giả vờ hằn học nói: "Hai cô nhỏ nhà cô sẽ có lúc khóc cho mà coi, ta đi đây, để cho hai cô ở một mình ở đây mà khó chịu."
Hai giai nhân đều cười đáp, ai cũng chẳng thèm lý gì đến Mạnh Thiên Sở. Hắn hừ một cái, chuyển người rời khỏi lương đình, thẳng bước tới căn lầu nhỏ.
Ôn Nhu vừa cài xong cây trăm cuối cùng, chợt nghe có tiếng người lên lầu. Nàng vội đứng dậy, trước hết nhìn vào kính cười, sau đó vỗ vỗ mặt, rồi khi chưa kịp bước ra nghênh đón thì Mạnh Thiên Sở đã đứng ở cửa rồi.
Hắn nhìn Ôn Nhu đang đứng trước gương, nghĩ tới cảnh mỹ nhân tự yêu bản thân, chỉ đứng trước kính mà nói chuyện với chính mình.
Ôn Nhu nhìn thấy Mạnh Thiên Sở, nhất thời không biết làm sao cho phải, cười thì chẳng cười ra được, lời thì chẳng biết nói như thế nào, chỉ đành đứng ngẩn ra đó, không biết làm sao cho phải.