Vương Dịch đứng ở bên cạnh lạnh lùng nói: "Hiện giờ mà còn giảng quy củ gì nữ. Phòng của ngươi hiện có người chết, nếu ngươi không nói cho rõ ràng, chúng ta hoàn toàn có thể nghi cho ngươi giết nữ nhân này, sau đó bỏ trong tủ quần áo của mình."
Cô nương đó hoảng sợ, xua tay lia lịa: "Không phải tôi giết đâu, thật không phải tôi giết mà."
"Vậy ngươi hiện giờ còn ẩn giấu cho cái lão đó làm gì?" Vuơng Dịch không hề khách khí khi nói với nữ tử yên hoa thế này, ngoại trừ lúc uống rượu hoa.
"Vậy tôi nói, ông ta là ông chủ Phàn Thành của Thừ Đức tiền trang." Cô nương đó cuối cùng cũng chậm nói ra tên người.
Kẻ này là người mà ở Nhân Hòa huyện ai ai cũng biết, từ một người đồ phu bán thịt heo trở thành chưởng quỹ của một tiền trang hôm nay, từ một cô nhi trở thành một người giàu có. Y do cô cô nuôi lớn, tới 10 tuổi thì cô cô chết, cho nên người trong vùng đều nói y là khắc tinh, mạng lớn, y theo ai ai cũng chết, cho nên không còn ai muốn thu dưỡng y nữa. Sau đó y làm học việc cho người giết heo, nhân vì rất chuyên cần nhanh nhẹn, nên sau đó người giết heo đó đem con gái bị câm gả cho y. Sau này, nhân vì y làm ăn rất thành thật, bán thịt không bao giờ cân thiếu, cho nên mọi người đều thích đến chỗ y mua thịt, thời gian dài rồi nổi danh. Chờ cho nhạc phụ của y chết rồi, y tiếp lấy công chuyện làm ăn, càng làm càng phát đạt, cho đến bây giờ không còn là tên giết heo khi xưa nữa.
"Các người đi lại với nhau bao lâu rồi?" Mạnh Thiên Sở hỏi.
"Bảy năm rồi."
"Hiện giờ ông ta có tiền rồi, sao không chuộc cô ra, cho cô làm nhỏ chẳng phải là hơn hẳn việc ở đây chịu khổ không?"
"Bảy năm trước ông ấy đã nghĩ như vậy, nhưng lúc đó người cha vợ còn sống, nhất mực phản đối, trước khi chết còn bắt ông ấy quỳ trước đầu giường lập lời thề không nạp thiếp, sợ con gái câm của mình bị lạnh nhạt. Y nhất mực hiếu thuận, cho nên đồng ý luôn."
Mạnh Thiên Sở gật đầu, xem ra người tên Phàn Thành này là nam nhân biết giữ chữ tín.
"Vậy chuyện của các người vợ y biết không?"
"Biết, đại khái 5 năm trước, người vợ câm đó tìm đến Noãn Xuân các quậy phá, nhưng lúc đó cha nàng ta sắp không xong tới nơi, sợ Phàn Thành bị ép quá ngược lại thôi nàng ta luôn, do đó chỉ còn biết nhắm một mắt mở một mắt để chúng tôi đi lại với nhau."
"Vậy khi cô trở về, có phát hiện người khả nghi nào đến phòng không?"
"Không có, nhân vì có uống chút rượu, do đó tôi cảm thấy rất mệt, trở về là ngủ liền, cho đến chiều khi nghe nói có khách tôi mới dậy xuống giường rửa ráy, ai ngờ khách nghe mùi thối bỏ đi, món tiền đó vẫn không kiếm được."
Trong lúc nói chuyện, Tịch cô nương bước vào, cũng không chào hỏi ai, nhắm thẳng đến chỗ đặt người chết đi tới. Mạnh Thiên Sở vốn cho rằng mùi hôi thối trong phòng sẽ đánh bật cô ta ra, nhưng không ngờ Tịch cô nương ngay đầu mày cũng không nhíu, bước thẳng tới nhìn.
Mạnh Thiên Sở thầm nghĩ cô nương này đúng là quái nhân, ngày hôm trước đến nha môn cứ bảo chỗ đó hôi, còn bây giờ thì không nói gì, chẳng lẽ nha môn lại thối hơn chỗ có người chết này?
Đang suy nghĩ, Tịch cô nương đã đến trước người chết, tên thị vệ hung hãn lúc trước cũng bám sát theo sau. Tịch cô nương ngưng thần nhìn một hồi, sắc mặt chợt tái hẳn, cả người nhuyễn ra quỵ xuống, rất may là Mộ Dung Huýnh Tuyết ở bên cạnh nên nhanh chóng đỡ nàng ta lên.
"Tịch cô nương, không sao chứ?" Mộ Dung Húynh Tuyết nhìn dáng vẻ của cô ta, đã đoán được mấy phần.
Tịch cô nương lắc đầu, từ từ ngồi xuống, khẽ vén tóc phủ tán loạn trên mặt người chết, nhìn gương mặt bị rạch nát mà nước mắt tuôn trào, nghẹn ngào hỏi: "Mạnh sư gia, là ai giết cô ấy?"
"Hiện giờ còn chưa biết, chúng tôi vừa đến được một chút, ta nghĩ đại khái là người mà cô đang tìm nên gọi người đến báo cho cô đến nhận mặt thử, cô xác định thử coi đây có phải là Liên Nhi mà cô đang tìm hay không?"
Mạnh Thiên Sở thầm nghĩ cái mặt này đã bị rạch bằm thành như vậy rồi, hơn nữa y phục trên người cũng không còn, cô từ đâu mà biện nhận người này là Liên Nhi của cô chứ?
Tịch cô nương gật đầu, chỉ vào ngực của người trên, trên đó có nốt ruồi son bằng nửa hạt gạo, sau đó Tịch cô nương giở chân trái của người chết lên, ở cổ chân có vết thương dài khoảng 3 mm.
"Vết thương này là vào một ngày hè ở nhà ta năm đó, hai chúng ta cùng chơi ở sau giả sơn, cô ấy không cẩn thận... té từ trên giả sơn xuống... lưu lại vết thương. Mặt tuy không còn nhìn rõ nữa, nhưng... ta vẫn khẳng định là cô ấy..."
Mạnh Thiên Sở gật đầu, "Vậy Tịch cô nương chuẩn bị làm sao đây?"
"Liên nhi chết thảm như vậy, hi vọng các người có thể bắt hung thủ quy án, báo cừu cho cô ta!"
"Điểm này không cần cô nương phải dặn dò, chúng tôi sẽ toàn lực tập nã hung thủ. Ta là hỏi cô nương định làm sao với thi thể của Liên nhi?"
"... Hiện giờ đã tìm được nha đầu này rồi, ta cũng yên tâm mà đi được rồi. Cô ta sinh ra ở đây, cho nên làm phiền Mạnh sư gia tìm một nơi có phong thủy tốt hậu táng cho cô ta, những phí dụng tương quan khi ta đi sẽ nhờ người đưa lại cho sư gia."
Khó khăn lắm mới được vị đại tiểu thư cao cao tại thương này dùng hai chữ "làm phiền" để nhờ vã, Mạnh Thiên Sở nghe xong tự nhiên giả vờ khách khí hẳn lên.
Tịch cô nương đứng dậy, bước ra cửa nói với người trẻ tuổi theo hầu vài câu, rồi chậm bước bỏ đi.
Người trẻ tuổi đó đại khái khoảng hai mươi, xem ra là cân ban của Tịch cô nương, dáng vẻ rất nhanh nhẹn lão luyện.
Chờ Tịch cô nương đi rồi, Mộ Dung Huýnh Tuyết bước đến cạnh Mạnh Thiên Sở, dè dặt nói: "Vừa rồi còn làm ra vẻ rất thương tâm, sau đó đi rồi ngay đầu cũng không thèm quay lại, không biết là đau lòng thật hay là giả vờ đây."
Người trẻ tuổi đỏ khom người tiễn Tịch cô nương đi xong, liền đứng thẳng dậy ra vẻ ngạo khí ngút trời, khinh khỉnh ngoắc tay gọi Mạnh Thiên Sở đến bên cạnh.
Mạnh Thiên Sở hừ một tiếng, nói với Mộ Dung Huýnh Tuyết và Vương Dịch: "Đúng là cáo mượn oai hùm, chủ tử ngon, người dưới cũng không tệ a." Nói xong chậm bước tiến đến gần người trẻ tuổi đó.
Người trẻ tuổi nhìn lên nhìn xuống đánh giá Mạnh Thiên Sở: 'Mạnh sư gia đó à? Vừa rồi tiểu thư của chúng ta đã nói với ta rồi, chúng ta nhân vì phải gấp về kinh thành, cho nên sự tình của Liên nhi làm phiền người làm dùm. Đây là ngân phiếu 500 lượng, thỉnh ngươi thu lại. Chúng ta sáng mai phải đi rồi, sự tình còn lại ngươi đảm đương nhé."
Tiểu tử này tuôn ra một tràng dài, Mạnh Thiên Sở nhất mực cho mình là lanh lợi, không ngờ gặp phải vị lão huynh này còn lanh lợi hơn, căn bản không cho hắn cơ hội mở miệng nói.
Tiểu tử đó đưa ngân phiếu vào tay Mạnh Thiên Sở xong, ngạo mạn mỉm cười gật gật đầu xong chuyển thân bỏ đi.
Mạnh Thiên Sở lệnh cho thủ hạ khiêng thi thể người chết ra nghĩa trang. Hắn còn phải tiến thêm một bước kiểm tra, nên thu thập hiện trường rồi cùng Mộ Dung Huýnh Tuyết và mọi người về nha môn.
"Tịch cô nương này và người bên cạnh cô ta thật là kỳ kỳ quái quái, mọi người cảm thấy thế nào?" Một tiểu bộ khoái ở bên cạnh nói.
"Đúng vậy, ta cũng cảm thấy như vậy nữa." Vương Dịch đồng tình.
"Còn có tên tiểu tử kia, người ta đều gọi người chết là Liên cô nương, thế mà hắn gọi thân thiết như vậy, cái gì mà Liên Nhi chứ? Xem ra là có quan hệ không tệ với cô nương đó lúc còn sống rồi." Mộ Dung Huýnh Tuyết cũng nói.
"Được rồi, mọi người đều mệt rồi, chiều nay Mộ Dung và Vương Dịch cùng ta ra nghĩa trang, người khác ở nha môn chờ tin tức. Ta hiện giờ về nhà xem xét trước, nếu mà không về, e rằng người trong nhà quên bén ta tướng tá thế nào luôn rồi."
Mạnh Thiên Sở cười đùa như vậy, mọi người cũng phụ họa theo.
"Trời ạ, tôi còn phải đến nghĩa trang sao?" Mộ Dung Quýnh Tuyết khi nghĩ đến tình cảnh khủng khiếp khi giải phẩu, nhịn không được vỗ đầu thống khổ, hạ giọng than dài.
Thanh âm của nàng tuy nhỏ, nhưng Mạnh Thiên Sở vẫn nghe được, cười hỏi: "Cô không đi thì ai ghi chép cho ta chứ?"
"Được mà, đi thì đi chứ, sợ gì. Ai...! Các người có ai có số khổ như ta không a!" Mộ Dung Huýnh Tuyết theo Mạnh Thiên Sở đã khá lâu rồi, nói chuyện không còn câu thúc như lúc đầu nữa, thỉnh thoảng cũng lộ ra tính cách nũng nịu một chút.
Ăn cơm trưa xong, Mạnh Thiên Sỏ chợp mắt ở nhà một chút, nghĩ đến trời trưa oi bức, thi thể để thời gian càng lâu càng không tốt, do đó hắn bò dậy đến nha môn gọi Mộ Dung và Vương Dịch đến nghĩa trang.
Kinh qua giải phẩu thi thể, nhận định trí mệnh thương là vết cắt do vật bén nhọn ở động mạch cảnh, dẫn tới mất máu quá nhiều bị sốc rồi tử vong. Xử nữ mô của người chết bị rách nhưng là cũ xưa, hơn nữa ở trong âm đạo kiểm ra tinh dịch, chứng minh người chết trước khi lâm tử có hành vi tính dục, ngoại trừ phần đầu bị sưng đọng huyết, những bộ vị khác trên cơ thể không có vết thương do đề kháng, từ đó đoán là hành vi tính dục là tự nguyện, hoặc là bị mê gian (Chú: bị đánh thuốc hay làm cho ngất đi rồi xâm phạm tình dục. ND). Hiện giờ trong thân thể người chết có thành phần thuốc an thần hay không thì Mạnh Thiên Sở không hề có thiết bị kiểm nghiệp, và hắn cũng không bài trừ chuyện bị đánh vào đầu hôn mê xong rồi bị cưỡng gian.
Khi ba người rời khỏi nghĩa trang thì sắc trời đã hoàn toàn tối đen. Dù gì thì cũng coi như làm xong một chuyện lớn, Mộ Dung Huýnh Tuyết kiến nghị ăn cơm ở ngoài sau đó mới về. Mạnh Thiên Sở nghĩ mấy ngày nay mọi người theo mình chịu khổ, liền đề nghị do bản thân thỉnh khách, mọi người đi ăn cá.
Ba người hứng chí đi đến chỗ quán bán thức ăn chế biến từ các khá đặc sắc trong vòng, chưởng quầy đều nhận ra họ, cho nên mọi người gặp mặt là tùy ý chào hỏi, chọn món ăn xong họ vừa ăn vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm.
"Đúng là nhận không ra a, Liên Nhi đó mới nho nhỏ như vậy mà không còn thân nữ tử nữa rồi." Mộ Dung Huýnh Tuyết cảm thán.
"Kỳ thật cái này ở nhà giàu là quá bình thường, hơn nữa cô ta đẹp như vậy, bị lão gia hay vị thiếu gia nào đó trong nhà nhìn trúng thì tự nhiên chạy không thoát." Mạnh Thiên Sở nói.
"Nam nhân các người đúng là ác, ngay cả cô nương nhỏ như vậy cũng không buông tha."
"Đừng có quơ đũa cả nắm như vậy có được không? Hơn nữa, cô nương đó đâu có nhỏ nhít gì nữa, án chiếu theo cách nói của tiểu thư nhà cô ta, thì cô ta đã 17 tuổi rồi. Ở tuổi này ngoại trừ cô còn ở khuê phòng, thiên hạ người ta đều sắp làm bà hết rồi." Vương Dịch cười hề hề.
Mộ Dung Huýnh Tuyết đỏ mặt, ném đũa trong tay qua, Vương Dịch cười ha hả vụt tay, chụp đôi đũa rất nhẹ nhàng.
Mọi người đang nói nói cười cười, đột nhiên từ trong nhã gian bên cạnh truyền ra tiếng cãi cọ rất lớn, dường như có ai đó uống sai tranh chấp với người. Chẳng mấy chốc, chưỡng quỹ của quán chạy ra nói với Mạnh Thiên Sở: "Sư gia, bộ đầu, các vị vào xem giúp, chỗ này của chúng tôi chỉ bán nhỏ vốn ít, bọn họ mà đánh nhau thật thì tổn thất này không biết ai đền a."
"Bọn chúng mà đập đồ thật thì tự nhiên là do bọn chúng đền rồi, ông đừng lo." Vương Dịch ra vẻ muốn xem trò vui, nên không đứng dậy giúp.
"Ai yêu, đại gia tốt của tôi ơi! Nếu như đó là người trong thành chúng ta thì tôi có thể đi đòi chuộc được, đằng này người trong nhã gian đó là người từ ngoài đến du ngoạn, đi rồi thì tôi tìm ở đâu đây?"
Đang nói chuyển, cửa chợt bị đá ra, một nam tử loạn choạng đi ra ngoài, trong tay cầm một bầu rượu vừa đi vừa uống, miệng còn lầu bầu không biết nói gì, khiến chưởng quỹ của quán ăn đó vội chạy tới đỡ. Không ngờ nam tử đó đẩy chưởng quỹ ra, có lẽ do uống nhiều nên lực khí lớn, chưởng quỹ bị đẩy bắn ra xa té phịch xuống đất.
Vương Dịch thấy vậy, bước tới chụp giữ người đó lại. Kẻ đó định giẫy ra, nhưng không ngờ Vương Dịch ngầm dùng ám kình, người đó động đậy không được, nên ngoan ngoãn ngồi xuống ghế bên bàn.
Mạnh Thiên Sở ngước mắt nhìn, thấy hơi quen, lúc này Mộ Dung Huýnh Tuyết ở bên cạnh khẽ nhắc hắn, khiến hắn nhớ lại tên cân ban của Tịch cô nương lúc trưa.
Người đó uống đã say mèm, căn bản không nhận ra người đến là ai, chỉ nằm phục xuống bàn, vò rượu trong tay đã gần hết sạch. Y lấy tay đảo qua lại, phát hiện không còn nữa, tức mình rống lên: "Mang rượu lại đây, chỗ các ngươi là chỗ chó nào vậy, ngay nữ nhi hồng chánh tông một chút cũng không có, còn nói cái gì là trên có thiên đường, dưới có Tô Hàng, đúng là lừa người mà. Mau.... mau mang rượu ra đây cho Tô lão gia ta."
Lúc này, một nam nhân trung niên từ trong nhã gian bước ra, xem ra cũng có uống chút rượu, nhưng chưa say, đi vẫn chưa lắc lưu.
Y đi thẳng tới nam tử nằm ở bàn, khẽ nói: "Viêm nhi, chúng ta nên đi về rồi, lát nữa tiểu thư phát hiện chúng ta không có mặt, chúng ta sẽ thảm đấy."
Nam tử đó chẳng thèm để ý đến trung niên, rống lên: "Muốn đi thì ông đi trước đi, tôi không đi! Liên Nhi đã không cần tôi nữa, một mình tôi sống còn ý nghĩa gì!"