Diệp Ninh vội hành lễ cười hoan hỉ tiếp: "Vậy phải chạy đi một chuyến rồi, nếu có gì cần cứ bảo Lâm cô nương, cô ấy giờ là quản gia trong nhà, tuy mới làm mấy ngày nhưng người trong nhà đối với cô ta đều vừa ý, cô ấy vừa thông minh vừa giỏi giang."
Mạnh Thiên Sở nhìn Lâm Nhược Phàm, thấy đôi má ửng hồng của cô ta còn chưa tản đi, bốn mắt nhìn nhau lại ngượng nghịu cúi đầu, cô nàng len lén cười quả là vũ mị, thật khiến người nhìn đã nhịn không được muốn ôm vào lòng cắn một cái mới thỏa lòng.
Mạnh Thiên Sở và Diệp Ninh đứng ở cửa khách khí một hồi rồi mới cùng mọi người rời đi. Lâm Nhược Phàm mãi đứng ngóng theo, ánh mắt đầy vẻ quyến luyến.
Mọi người rời khỏi Tuyết Viên chưa được trăm mét thì từ xa đã thấy một nam tử khoảng 30 tuổi chân nam đá chân chiêu, ăn mặc lè phè, đi hai chân không tay quấn một tấm bố, vừa đi vừa hát lắc lư nhắm hướng bọn Mạnh Thiên Sở tiến bước.
Người y còn chưa đến nơi, mọi người đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc vội tránh ra. Kẻ ấy giương mắt say kèm nhèm nhìn mọi người, đột nhiên mắt sáng rực lên, lộ nụ cười dâm đi thẳng tới Mộ Dung Huýnh Tuyết rồi đâm sầm vào. Mộ Dung Huýnh Tuyết hoảng sợ hét to lên một tiếng,
Mạnh Thiên Sở đi trước đó vốn sau buổi nói chuyện ba hôm trước đã khiến hai người như hai kẻ xa lạ, chưa hề nói với nhau tiếng nào, nhưng đột nhiên nghe tiếng của nàng, vội quay qua, thấy nam tử say rượu giở trò, miệng còn lảm nhảm những câu chọc ghẹo dơ bẩn, hắn xông tới không kịp liền tục giày đã một cái cho giày văng trúng kẻ kia. Tên tửu quỷ này đang sắp ngã nhào vào người Mộ Dung Huýnh Tuyết, sau gáy chợt bị chiếc giày đập vào một cái như trời giáng.
Mạnh Thiên Sở bấy giờ mới xông tới kéo Mộ Dung Huýnh Tuyết ra sau lưng, xô nam tử say rượu đó ra. Mộ Dung Huýnh Tuyết bấy giờ mới lấy lại hồn, phát hiện tay mình bị Mạnh Thiên Sở nắm chặt, không tự giác lén nhìn sau lưng hắn, trong lòng dậy lên sự cảm động, liền dán bước gần hơn một chút, gửi được mùi vị quen thuộc ngày nào.
Mạnh Thiên Sở chỉ mặt gã say thô tục, quát to: "Ngươi là ai mà to gan vậy, ngay người của nha môn cũng dám phi lễ, ta thấy ngươi dường như không muốn sống rồi."
Người đó không hề sợ, mà còn trơ tráo nghênh người giương mắt nhìn Mộ Dung Huýnh Tuyết trốn sau lưng Mạnh Thiên Sở, khóe miệng chảy không ít nước bọt, y tham lam nuốt đáng ực, dùng tay vừa đen vừa dơ sờ cầm mình, giống như muốn nuốt gọn Mộ Dung Huýnh Tuyết vậy, huênh hoang nói: "Ha! Nha môn? Nha môn có nữ nhân khi nào vậy? Chẳng lẽ là chuyên môn thỉnh về phục vụ nam nhân của nha môn đó ha, ha ha ha..."
Mạnh Thiên Sở phóng một cước vào kẻ này, khiến y bắn tung mấy mét: "Ta thấy ngươi muốn ăn đòn rồi, Vương Dịch, cho hắn tỉnh rượu."
Vương Dịch nghe thế liền bước tới túm lấy y phục vừa nhàu vừa thối của gã lưu manh, nhìn quanh, phát hiện lạch nước gần đó liền kéo kẻ này quẳng xuống dưới.Ùm một cái, nước văng tung tóe, sau đó là tiếng "ai yêu", rồi tiếng ọc ọc liên tục.
Một lúc sau, Mộ Dung Huýnh Tuyết cẩn thận nhìn vào lạch nước, dùng ta chọc chọc Mạnh Thiên Sở, nói: "Coi chừng chết người đó, dạy hắn một chút vậy đủ rồi."
Mạnh Thiên Sở nghĩ cũng phải, nên đưa mắt nhìn Vương Dịch. Vương Dịch lập tức cho hai nha dịch kéo gã say từ dưới lạch nước lên.
Gã say vừa tới bờ liền ói mửa lênh láng, chất nôn toàn là đồ dơ dưới nước, mùi vị ngửi mà phát nôn, Mạnh Thiên Sở chuyển thân, thấy Mộ Dung Huýnh Tuyết đã nhịn không được sắp nôn tới nơi, liền dẫn nàng tránh xa mấy bước.
Vương Dịch thấy Mạnh Thiên Sở kéo tay Mộ Dung Huýnh Tuyết, đoán là đại khái hai người không có chuyện gì nữa rồi, chủ yếu là ngại ở đây đông người nên không tiện nói, liền cố ý thưa: "Mạnh gia, ngài đưa Mộ Dung cô nương đến dưới gốc cây nghỉ ngơi một chút, tên tửu quỷ này thối quá, nam nhân chúng tôi còn chịu không nổi huống gì là nữ nhân."
Mạnh Thiên Sở nhìn Vương Dịch gật đầu hiểu ý, dẫn Mộ Dung Huýnh Tuyết đến dưới gốc liễu rũ cách đó mấy mét, vừa khéo nơi đó có tảng đá xanh ắt là dùng làm chỗ nghỉ chân cho người dân thôn ngày thường.
"Huýnh Tuyết, ngồi xuống đi."
Mộ Dung Huýnh Tuyết gật đầu, khẽ buông tay hắn ra, tự ngồi xuống, thấy hắn còn đứng, liền dùng ánh mắt nhìn về bọn nha dịch, phát hiện họ không nhìn về phía này, liền ngượng ngập nói nhỏ: "Huynh sao không ngồi?"
Mạnh Thiên Sở nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của nàng, ánh mắt đã không còn lạnh lùng xa cách như lúc trước, lòng liền ấm lại, nhanh nhèn ngồi xuống kế nàng.
"Huýnh Tuyết, ta cứ nghĩ là không còn được nắm tay nàng như vậy nữa."
Mộ Dung Huýnh Tuyết nghe hắn nói thế, lập tức sự thương cảm nổi lên trong lòng, nhớ tới mấy ngày trước bản thân bị người nhà thúc giục kết hôn, rồi vị oan gia này rõ ràng nói nhị phu nhân mới cưới về không có cảm tình gì thế mà có con với người ta, nếu đúng là bức bách thì vì sao hiện giờ ván đã đóng thuyền rồi mà không cấp cho nàng một danh phận nào đó? Chẳng lẽ là giống như người ta nói, trước gì chỉ có người mới cười, làm gì nghe được người xưa khóc?
Nghĩ đến thế, Mộ Dung Huýnh Tuyết nghe lòng chua xót, mắt không nhịn được lại ướt sũng.
"Mạnh gia, có thể nắm tay muội hay không đối với huynh còn trọng yếu nữa hay sao?"
Mạnh Thiên Sở kéo tay nàng vào lòng, má nàng đỏ hồng hơn, vội bảo: "Bỏ ra, có người nhìn kìa."
"Ta không thèm quản, ta chỉ cần nàng biết nàng trong tâm ta trọng yếu như thế nào."
Mộ Dung Huýnh Tuyết cười thảm, đôi mày xinh nhíu tít lại, đôi môi hồng bị cắn nổi dấu răng, ngước đầu nhìn cành liễu đung đưa theo gió, cảm giác như đó là số mệnh phiêu bạc không nơi nương tựa của mình vậy.
"Mạnh gia, huynh hiện giờ có bốn nữ tử như hoa như ngọc, ai ai cũng tài sắc vẹn toàn, quan tâm đến một Huýnh Tuyết hèn mọn muội làm gì?"
"Coi nàng giận mà nói lẫy kìa, cái gì mà quan tâm đến nàng làm cái gì, ta không quan tâm nàng còn quan tâm đến ai?"
Mộ Dung Huýnh Tuyết lắc lắc đầu, người trước mắt dĩ nhiên đã quên lời trước kia định nạp nàng về làm thiếp của Mạnh gia rồi, nàng dĩ nhiên không thể không biết ngượng mà nhắc đến lời đó.
"Không có, muội không giận. Thật đó, chỉ là gần đây tâm tình không vui, do đó mấy ngày nay mới đối vậy với Mạnh gia, mong huynh đừng để ý."
Lúc này Vương Dịch gọi: "Mạnh gia, tên này tỉnh rồi, ngài thấy là có nên mang hắn đến cho ngài hay không?"
"Đưa qua đây đi, ở đây mát mẻ hơn."
Mạnh Thiên Sở thấy Mộ Dung Huýnh Tuyết đứng dậy chuẩn bị đi qua một bên, dù sao thì cũng để tránh tiếng không hay. Hắn vội nói nhỏ: "Vậy nàng có thể đáp ứng ta đứng gả cho lão tài chủ đó."
Mộ Dung Huýnh Tuyết không quay đầu, chỉ cười khổ u buồn hỏi: "Va6ỵ muội gả cho ai bây giờ?"
Mạnh Thiên Sở không nghe rõ, nhân vì nàng nói rất nhỏ.
"Huýnh Tuyết, nàng nói gì? Ta nghe không rõ."
Mộ DUng Huýnh Tuyết lắc lắc đầu, không trả lời, đi đến chỗ ruộng cách đó không xa, xoay lưng lại, gió nhẽ thổi lất phất tà áo trắng của nàng khiến người ta cảm thấy vẻ cô đơn.
Lúc này Vương Dịch đã kéo gã say ướt như chuột lột đến trước mặt Mạnh Thiên Sở, sau đó phẫy tay khiến kẻ đó té sụm xuống đất.
Kẻ say trước hết nằm thẳng như người chết, bị Vương Dịch đá một cước mới bò dậy, ngước đầu nhìn thấy Mộ Dung Huýnh Tuyết không xa, tuy là bóng lưng nhưng mắt sáng rực lên, hiện vẻ dâm đảng cười khì khì nhìn nàng không chớp, miệng nói: "Ở đâu ra em nhỏ đẹp quá vậy, thiệt là đẹp chảy nước đó nha, hắc hắc hắc..."
Mạnh Thiên Sở nghe xong, vốn cho là hắn tỉnh rượu sẽ không nói bậy nữa, ai ngờ vẫn y tật cũ, liền tống cho một cước vào mặt. Tên say lập tức ngã chõng vó, miệng gào thê thảm: "Người bằng... bằng cái gì mà đá người? Chẳng lẽ chỉ có ngươi và vợ bé ở đây sờ sờ mó mó, ta nhìn một chút cũng không được?"
Vương Dịch nghe thế bước tới tống thêm cho một đạp, kẻ đó lập tức gào như heo bị chọc tiết: "Ai yêu, bớ người ta, người nha môn đánh bậy này."
Mắt y đã bầm đen như mắt gấu trúc, ai ngờ Vương Dịch thấy y không ngớt miệng, liền phi thêm một cước nữa, vừa khéo trúng miệng, khiến y lập tức ré lên vội bụm miệng, máu ứa cả ra.
Y chỉ Mạnh Thiên Sở, khí thế hung hăng: "Ta... ta biết ngươi là ai rồi, ngươi chẳng phải là người bắt tên Trụ tử đó sao? Không có bản lãnh bắt người ta trị tội, thả người ta ra, hiện giờ đối với ta đánh cho hả giận hả, hừ!"
Mạnh Thiên Sở gần đây thường đến thôn Ngọc Lan, nhiều người biết hắnc ũng không có gì là kỳ, nhưng kẻ này hắn không có ấn tượng gì. Hắn cười lạnh đáp: "Ngươi biết ta là ai, vậy thì ngươi nên cho ta biết ngươi là ai mới phải, ban ngày ban mặt mà nói lời bậy bạ, chọc ghẹo nữ tử, ngươi là lưu mạnh chui từ xó nào ra vậy?"
Kẻ ấy liếc xéo Mạnh Thiên Sở một cái, nhỏ máu trong miệng ra xong rồi dùng tay xé từng miếng bố đã ướt từ trên tay xuống, mắt không ngừng nhìn Mộ Dung Huýnh Tuyết.
"Ta là ai ngươi còn chưa biết? Ở cái thôn Ngọc Lan này ai mà không biết đại danh Vượng Tài của ta?"
À, thì ra là vậy, nói Tào Tháo là Tào Tháo tới.
Mạnh Thiên Sở cười lạnh. Sau khi Vượng Tài tháo hết băng trên tay, lộ ra một vết thương dài rất sâu còn chưa kín miệng, vừa rồi sũng nước nên lộ rõ thịt chỗ hồng chỗ trắng rất ghê người.
"Thì ra ngươi là Vượng Tài?"
Vượng Tài thấy Mạnh Thiên Sở có vẻ chợt hiểu ra, đắc ý gật đầu cười.
Mạnh Thiên Sở chỉ vết thương của y, hỏi: "À, thật là nghe danh không bằng gặp mặt, hân hạnh, nói nghe thử coi vết thương trên tay ngươi sao mà có vậy?"
Vương Tài ngẩn người, mắt lộ vẻ khủng hoảng, rồi làm như không có gì cởi áo trên người ra băng lại vết thương, đáp: "Lên núi chặt củi không cẩn thận trúng phải."
"Vậy à? Ngươi không ngờ chăm chỉ vậy, nghe nói Vượng Tài ngươi không cần làm lụng cũng có mà ăn mà nhậu, ngươi lên núi chặt củi từ khi nào vậy?"
"Ngươi nghe thằng oắt con nào nói vậy? Lão tử không chặt củi làm sao đốt lửa nấu cơm no bụng, ngươi nuôi ta được sao?"
Vương Dịch quát: "Cái gì mà oắt con với ông ngoại, cái miệng của ngươi nói năng đàng hoàng cho ta, coi chừng ta tung cước đá rớt sạch hàm răng ngươi, dù gì cũng không biết nói tiếng người, giữ chướng mắt quá."
Vượng Tài nhìn dáng vẻ khôi ngô của Vương Dịch và bội đao sau lưng, bất tự giác lấy tay che miệng, hiền lại hẳn.
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Vậy vết thương trên tay ngươi là dùng dao chặt củi chặt bị thương à? Ngươi sao lại tự chặt làm mình bị thương chứ? Ta thấy ngươi không nhỏ nữa, không phải là lần đầu lên núi chặt củi chứ?"
Vượng Tài e dè nhìn vào mắt Mạnh Thiên Sở xong vội tránh đi, gượng đứng dậy. Vương Dịch đứng án trước mặt hắn, hung ngoan nhìn hắn, bảo: "Mạnh gia của chúng ta hỏi ngươi, ngươi không nói rõ đừng hòng đi được."
Vượng Tài chùi vết máu nơi miệng, nheo mắt nhì Vương Dịch, cười ha ha hai tiếng, sau đó đáp: "Ta không cẩn thận chặt phải, không thể nào a, hơn nữa, tự mình chém mình cũng là chuyện thường, răng và lưỡi còn có lúc đánh nhau mà, huống chi dao không có mắtt, nó muốn chém ai ta làm gì có biện pháp nào."
Mạnh Thiên Sở cười cười, đúng là vô lại, trong thôn có người như vậy quả là cục *** chuộc làm hỏng cả nồi thuốc rồi.