Hidan & Kakuzu
Trong óc có hố, não động lại mở, luôn muốn làm chuyện gì, vậy mà cuối cùng đều thành tìm chết QAQ
Đây là một sản vật của quá trình buông thả chính mình, thiết định cặn kẽ sẽ được đưa ra trong truyện, cố gắng cho não động của mình một lời giải thích hợp lí viên mãn, nếu như không làm được… Vậy thì cũng hết cách rồi. Đội nồi chạy đi
CP NaruSasu HashiMada ObiKaka ShiIta TobiIzu
————————
Nghe đồn rằng sau trận đánh ở Thung lũng Kết thúc năm đó, Uchiha Madara thu được lực lượng mới, để cho Mangekyo Sharingan vĩnh hằng tiến hoá thêm một bước. Nhưng Uchiha Madara chưa từng thừa nhận, cũng chưa từng sử dụng năng lực nào cao hơn Mangekyo, cho nên đó chỉ là lời đồn đãi mơ hồ. Đến ngày nay, cũng chỉ có người tộc Uchiha còn biết đến lời đồn đãi này.
Obito vốn cho rằng đó chỉ là lời đồn đại, nhưng hôm nay nhìn đến Nagato, nhìn đến cặp Rinnegan màu tím nhạt kia, cậu nghĩ, đây tuyệt đối là cặp mắt thuộc về Uchiha Madara.
Đậu má! Tên khốn kiếp kia đã dám đào mộ tổ tông nhà cậu thì thôi, thế mà còn dám móc cả mắt nữa sao?!
Cả cái làng Konoha lớn như vậy mà mỗi cái mộ của Hokage Đệ Nhị cũng giữ không tốt sao!
Obito sắp tức điên.
“A, lão đại nói không sai, tìm được rồi.”
Giọng nói lười biếng mà không hề để ý truyền tới từ cách đó không xa, Obito dừng lại, chậm rãi xoay người, quan sát hai người đột nhiên xuất hiện nơi cậu ẩn thân. Một người khiêng một thanh lưỡi hái có tạo hình kì dị, kẻ còn lại thì che kín cả người chỉ lộ cặp mắt, đó là thành viên chủ lực của Akatsuki, Hidan và Kakuzu.
“Ta đã rất cẩn thận, khi ra vào chưa từng chạm đến nước mưa, thế nào lại phát hiện được ta?” Obito hỏi.
“Dù ngươi có cẩn thận mấy thì toàn làng Mưa đều nằm dưới sự khống chế của lão đại, ngươi ỷ vào năng lực của mình đã quá càn rỡ.” Kakuzu trả lời. “Ngươi quá coi thường Akatsuki chúng ta rồi.”
“Thì ra là vậy.” Obito bĩu môi, cậu ra vào sưu tầm tin tức tài liệu quá nhiều lần, bị phát hiện một ít đầu mối cũng không phải không thể, nhưng nếu Senju Tobirama biết cậu lại làm hỏng một chuyện… Trời, ai biết tên cuồng nghiên cứu kia sẽ làm ra chuyện gì!
“Có gan lẻn vào căn cứ của Akatsuki chúng ta, để ta đoán thử xem nào, là ninja của bên nào đây? Làng Cát? Làng Sương Mù? Hay là Konoha?” Hidan hăng hái bừng bừng nhìn người đeo mặt nạ trước mặt. “Để Jashin-sama nói cho ngươi biết có một số chuyện không thể tự đại như thế đi.”
Obito từ từ lấy xích sắt ra, cố định hai đầu trên cổ tay, bắt đầu hoạt động gân cốt. “Xem ra không đánh một trận là không được.” Cậu muốn đi thì lúc nào cũng có thể thoát, nhưng nếu đã gặp được, giết mấy người của Akatsuki hẳn sẽ không làm hỏng chuyện của Senju Tobirama chứ?
Hidan tính tình vốn nóng nảy, thấy vậy cũng không khách khí nữa, một tay cầm lưỡi hái bước nhanh tiến lên vung xuống. Obito không tránh, để mặc lưỡi hái chém xuống, trực tiếp xuyên qua thân thể. Hidan sửng sốt, lưỡi hái vừa xuyên qua thân thể đối phương liền bị người giơ tay đè lại, ngay sau đó là một chân quét đến, Hidan lập tức nhảy về phía sau, lui về bên người Kakuzu.
“Ngươi là nhờ năng lực này lẻn vào làng Mưa lâu như vậy sao? Quả nhiên rất thú vị.” Chiêu vừa rồi của Hidan cũng chỉ là thử dò xét, lúc này hắn mới coi như là nghiêm túc, lại còn có tâm tư quay đầu hỏi Kakuzu. “Kakuzu, thế nào? Anh có muốn thêm gì vào bộ sưu tập của mình không?”
Kakuzu đáp: “Người này không thích hợp để cậu đối phó.” Nếu không thể đánh cận chiến để đối phương bị thương thì năng lực của Hidan liền không thể phát huy ra.
Hidan bất mãn hừ một tiếng: “Không thử chút thì sao biết được?” Giọng chưa dứt, hắn đã nhào tới Obito một lần nữa, cười to: “Bất kể là năng lực gì thì cũng không thể sử dụng vô tận được! Người này rất thích hợp để tôi đến thu thập!”
Obito cũng không phải kẻ ngu, năng lực xuyên thấu có thời hạn, đối phương rõ ràng am hiểu cận chiến, cậu cần gì lấy cứng đối cứng. Nghĩ thông chuyện này, cậu liền tránh khỏi chiêu chém liên hoàn của Hidan, lùi về sau kéo ra khoảng cách, tay nhanh chóng kết ấn. “Hoả độn – Bộc phong loạn vũ!”
Hidan cũng không tránh, Kakuzu đứng sau hắn nhanh chóng sử dụng thuỷ độn, nước lửa gặp nhau tạo thành màn sương lớn lan nhanh ra, hắn nói: “Ngượng ngùng, hình như chưa ai nói chơi một chọi một nhỉ.”
“A, đúng là không có.” Màn sương trước mặt rất nồng, tầm mắt bị hạn chế rất nhiều, nhưng đối với Obito mà nói thì hoàn cảnh này lại rất thích hợp. Cậu dùng Kamui trực tiếp di chuyển đến sau lưng Kakuzu, senbon loé ánh sáng lạnh hướng thẳng đến trái tim. “Cho nên trước giải quyết một đi.”
Cậu ra tay vừa nhanh vừa chuẩn vừa tàn nhẫn, đây không phải lần đầu tiên cậu giết người, vào lúc senbon đâm trúng tim đối phương từ đằng sau, cậu biết mình đã thành công. Đang định tập trung chú ý xử lí nốt tên còn lại thì cảnh giác có được từ bao năm tháng tích luỹ lại làm cậu chọn hư hoá theo bản năng. Ngay giây tiếp theo một thứ gì đó như một đống sợi tơ màu đen liền nhào về phía cậu.
Obito buông senbon nắm trong tay ra, nhanh chóng di chuyển sang bên trái, Sharingan dưới mặt nạ nhìn chăm chú vào đống tơ đen toát ra từ các khớp xương của Kakuzu. “Ta quả thật đã đâm trúng tim ngươi, tại sao…”
“Ha ha ha ha Kakuzu, anh quá khinh địch rồi đấy, lần này hỏng một cái rồi.” Hidan khiêng lưỡi hái, không hề khách khí mà cười nhạo hợp tác của mình.
Kakuzu đáp: “Đúng là coi thường người này.”
Obito đi theo Senju Tobirama nhiều năm như vậy cũng không phải sống uổng, người nọ thực sự là một đại sư cấm thuật, cấm thuật tự phát minh có không ít, mà cấm thuật của các nước các làng cũng hiểu rõ phần lớn. Nhìn chằm chằm băng trán của ninja phản bội trên đầu Kakuzu, Obito chợt nói: “Làng Thác nước, chẳng lẽ là cấm thuật cướp lấy tim của người khác để mình không chết sao?”
“Ngươi lại biết đấy.” Kakuzu nhìn như mới 30-40 tuổi, nhưng thực ra cũng là quái vật sống từ thời kì thành lập các làng ninja cho đến giờ.
Obito đáp: “Xem ra phải giết ngươi thêm mấy lần nữa vậy.” Hơn nữa, có thể hợp tác với tên quái vật như vậy thì tên còn lại chỉ sợ cũng khó đối phó.
Thật đúng là để mắt cậu, từ đầu đã phái hai tên như vậy đến.
Hidan cùng Kakuzu hợp tác nhiều năm cũng coi như là có ăn ý, người sau còn thả ra ba con quái vật hình thành từ ba trái tim còn lại, người trước tự nhiên thành chủ lực tấn công, chơi cận chiến với Obito. Obito vừa ứng phó mấy chiêu tấn công liên tiếp không ngừng vừa muốn châm chọc, cái này làm méo gì là hai chọi một, rõ ràng chính là năm chọi một!
Đang lúc Obito suy nghĩ xem có nên tách bọn hắn ra, kéo từng tên một vào không gian Kamui xử lí không, lỗ hổng màu đen quen thuộc chợt xuất hiện sau lưng cậu, một đôi tay thon dài đẹp đẽ đặt trên vai cậu. “Bắt được cậu.”
Obito trợn mắt há mồm nhìn Kakashi mang theo ba tiểu quỷ đi ra từ không gian Kamui.
Hidan và Kakuzu: “…” Đây là cái gì, cách tiếp viện mới sao?
“Ka, Kakashi, cậu thế nào…” Obito lắp bắp nhìn người đang bắt lại cậu không chịu thả.
Kakashi cười, mi mắt cong cong. “Nhờ con mắt cậu cho tớ cả đấy, Obito.”
Hoàn toàn cảm nhận được cái gì gọi là lấy đá đập lên chân mình, Obito có khổ mà không thể nói ra. Lại nhìn sang ba tiểu quỷ cùng đi với Kakashi, Hyuga, Inuzuka, Aburame, rất tốt, toàn ninja cảm giác, xem ra lần này không bắt được cậu sẽ không bỏ qua.
“Cậu đang gặp phiền toái?” Kakashi ra một dấu tay cho mấy người Inuzuka sau lưng, ba người nhanh chóng phân tán ra đề phòng.
Obito cũng không tiện chạy ngay lúc này, chỉ có thể trả lời: “Là người của Akatsuki, chúng ta lúc này đang ở làng Mưa, căn cứ của Akatsuki.”
Kakashi: “…” Đây là gặp may mắn lớn sao? Đang buồn không có tình báo về Akatsuki, anh tới bắt Obito liền có ngay tình báo rồi.
“Chuyện khác để sau nói, trước giải quyết hai tên này đi?” Obito chợt hưng phấn lên. “Tớ vẫn luôn muốn thử thuật kia, Kakashi cậu đến đúng lúc thật!”
Kakashi không nhịn được nở nụ cười với Obito, sóng vai tác chiến, đúng là đã lâu rồi.