Sazanami ngồi trên ghế, mấy lần lén nhìn người đối diện mình, dáng vẻ muốn nói gì đó, lời đến bên miệng khi liếc tới thứ đồ trong tay người kia, không khống chế được nuốt ngược trở lại, không khí cả phòng vì thế mà chìm trong trầm mặc quỷ dị.
“Khỏe hẳn rồi chứ?”
Cảm giác đã trôi qua rất lâu, tới khi hắn sắp chịu không được, giọng nói thờ ơ của người đang ngồi rốt cuộc vang lên, tạm đánh vỡ áp lực giăng trong phòng suốt nãy giờ. Sazanami nuốt khan, dựa theo tình hình thực tế đáp.
“Vâng. Sau hôm đó, Chino và Nowaki đã đưa tôi tới chỗ Ranmaru điều trị, hiện tại đã không còn gì đáng lo nữa rồi.”
Ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn đặt trên thứ mình đang cầm trong tay, hơi quay đầu, Uri như tùy ý đánh giá tình trạng Sazanami, thấy hắn quả thật rất ổn, tầm nhìn một lần nữa quay về, cách một lớp thủy tinh trong suốt, kim châm trong tay không chút lưu tình chọc nát viên đồng tử mở to còn vương đầy tơ máu. Sazanami nhìn động tác này, trong lòng một trận run rẩy.
“Ra ngoài đi.” Uri không giải thích gì về nguyên nhân xảy ra chuyện lần đó, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.
“Vâng.” Sazanami không có chút dị nghị gì, lập tức đứng dậy. Bước tới cửa, hắn chợt nghĩ tới kẻ đang bị nhốt trong mật thất, không nhịn được hỏi. “Ngài định sẽ xử lý thế nào với tên đó?”
“Tìm thêm bạn cho hắn.” Khóe môi Uri cong lên, nụ cười treo trên gương mặt xinh đẹp có phần tái nhợt khiến người ta không nỡ dời mắt, sâu trong hai con ngươi lại là một mảnh thâm trầm như địa ngục. “Làm cho hắn sống không được, chết không xong.” Ngón tay đẩy nhẹ, viên đồng tử đẫm máu dường như vẫn đang trợn trừng lên lập tức bị xẻ làm hai mảnh, âm thanh vỡ vụn chạm vào cạnh thủy tinh, phát ra một tiếng vang nhẹ bẫng, khiến người nghe nổi da gà. “Ngươi chỉ cần làm tốt nhiệm vụ của mình, những chuyện khác chớ quản tới.”
“Vâng!” Sazanami hoàn toàn không còn ý định nán lại nữa, cẩn thận đóng sập cửa, bước chân có chút loạng choạng.
Kẻ đang bị giam ở mật thất rốt cuộc đã gây ra tội lỗi gì?
Nhớ tới thảm trạng máu me cùng những biện pháp tra tấn không thể tưởng tượng đang xảy ra với người kia, Sazanami hít sâu một hơi, bình ổn lại trái tim kịch liệt phập phồng.
Đại chủ nhân nói đúng, đây không phải việc mà hắn có thể quản. Mặc kệ xảy ra chuyện gì, chỉ cần làm tốt nhiệm vụ của mình thôi. Hắn tin tưởng đại chủ nhân sẽ không vô duyên vô cớ trừng phạt một người tàn nhẫn như vậy.
Là tay sai cho ma quỷ, kỳ thực cũng đâu phải chuyện gì xấu? Huống hồ, so với những kẻ giả dối chính nghĩa, ma quỷ như thế này đôi khi còn tốt hơn nhiều lắm.
Nhanh chóng ổn định tinh thần, Sazanami khôi phục sắc mặt bình tĩnh, vào phòng riêng kiểm tra sổ sách.
oOo
“Kakuzu.”
“Gì?”
“Lần sau nếu có tính đi đâu đổi xác lấy tiền, nhớ rủ ta theo nhé?”
“Khó tin ngươi lại chủ động có ngày đề nghị chuyện này.”
“Nó thú vị hơn ta tưởng.”
“Được thôi, nhưng ta không chắc Usagi sẽ đồng ý để ngươi thực hiện mớ nghi thức rườm rà kia đâu đấy.”
“Nếu nó dùng để giết chết lũ sâu bọ cản đường này, ta không tin cô ta sẽ ngăn cản.”
“Ở đây có khoảng tám mươi tên, phân chia thế nào?”
“Chia đôi đi, nếu ngươi làm quá chậm, ta sẽ giúp ngươi xử một ít.”
“Thật lòng thì ta chẳng có hứng thú với những cái đầu không đáng tiền.”
“Đám sư thầy ở Hỏa thánh đường không phải còn đông hơn đây sao? Ngươi giết sạch chúng còn gì?”
“Phải rồi ha, vậy đành coi như đây là một thử thách nho nhỏ trước khi lấy được 35 triệu ryo đi...”
Trầm mặc theo dõi đoạn đối thoại không xem ai ra gì này, hai mươi tiểu đội ninja nghe được tin vây công xung quanh đều không che giấu sự phẫn nộ. Mibu Shinobu – một trong số những người vừa di chuyển tới từ một địa điểm trao đổi khác gằn giọng quát lên.
“Các ngươi nghĩ mình sẽ còn mạng rời khỏi đây sao?”
Hidan và Kakuzu theo tiếng nhìn qua. Đánh giá một vòng trang phục mũ da màu xanh đen trùm lên bao lấy phía sau đầu và ôm sát khuôn mặt hắn, Hidan trợn mắt, ngón tay chỉ vào Mibu, cười đến quái dị.
“Ha ha, thằng này, mày đang cosplay thợ lặn à? Nhìn chẳng ra làm sao cả, ha ha... ôi buồn cười quá đi Kakuzu...”
“...”
Tính tình Mibu trước giờ vốn nóng nảy dễ xúc động, lập tức bị Hidan chọc giận, lấy lợi thế khoảng cách, nhanh như chớp lao tới chỗ hai người.
“Khoan đã!” Đội Asuma liên thủ đối phó một mình Hidan nãy giờ, sớm đã nhận ra kẻ có bề ngoài vô tư nói nhiều này thực ra vô cùng lợi hại. Thấy quân cứu viện toàn bộ đều đã tới, vừa thoáng thả lỏng được một chút. Nay lại chứng kiến Mibu đơn độc xông lên, Shikamaru vội kêu to ngăn cản.
Phập.
Trong tình huống tất cả mọi người chưa kịp phản ứng, một đám tua cuốn màu xám đen không biết từ đâu chui ra đột ngột cắm vào người Mibu. Giây tiếp theo, một trái tim nguyên vẹn đặt trong ngực trái bị moi ra, mọi người cách xa đều có thể cảm nhận được nhịp đập từ nó.
Toàn trường tĩnh lặng, đình chỉ hô hấp.
“Quái vật...” Không biết là ai lên tiếng trước, ánh mắt mọi người nhất tề tập trung ở cánh tay đang được bứt rời ra của Kakuzu, trên đó là trái tim Mibu. Cặp mắt xanh lá của hắn tựa hồ đang đánh giá một món hàng, qua chừng vài giây, rũ tay vứt nó xuống đất.
“Sẵn sàng chưa?” Biểu cảm trên khuôn mặt Kakuzu đều giấu sau lớp mặt nạ, nhưng Hidan lại rõ ràng nhận ra được tia hưng phấn trong giọng nói của hắn. “Bắt đầu thôi.”
“Được.” Liếm liếm môi, dục vọng cuồng sát trong người Hidan đã hoàn toàn thức tỉnh, không chút e ngại cầm vũ khí xông về phía đám người.
oOo
Tsunade sắc mặt tái mét ngồi bên bàn, suy nghĩ trong đầu chuyển đến loạn thất bát tao. Trong văn phòng lúc này ngoài bà cũng chỉ còn Shizune. Yugao sau khi báo cáo chuyện xong đã cùng Hayate rời đi trước.
“Tsunade – sama, người đang lo lắng sao?” Nhìn sắc mặt bà ngày càng khó coi, Shizune dường như cũng bị lây một phần, nhỏ giọng hỏi. “Người đang nghĩ tới thân phận kẻ tấn công Root?”
“Phải.” Tsunade không phủ nhận, chậm rãi gật đầu. “Vốn lúc ta biết chuyện tấn công này còn chưa đoán được hung thủ là ai, nhưng người duy nhất bị bắt đi, cố tình lại là Aburame Torune, cái tên này không thể không khiến người ta suy nghĩ.”
“Không phải chứ?” Shizune nhanh chóng liên hệ những chuyện liên quan tới người này, chần chờ. “Ý ngài là... Yonehara?”
Tsunade trầm mặt gật đầu. “Kẻ có năng lực đánh bại nhiều người cùng lúc, nhắm được chuẩn xác mục tiêu, còn có hận ý sâu đậm với Aburame Torune, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có cô ta. Hiện tại chỉ mong Danzo thức thời đem những người bị thương đi chữa trị càng nhanh càng tốt, hoặc... chuẩn bị hậu sự thỏa đáng cho họ.”
Shizune biết bà lại nhớ tới chuyện lần trước, trong lòng tự hiểu, cũng không biết nên nói gì. Độc thủ của Yonehara Uri có thể khiến người ta đi từ hi vọng tới thất vọng, rơi từ thiên đàng xuống địa ngục, mất đi tính mạng ngay lúc tưởng như mọi chuyện đã được cứu vãn. Phương pháp thao túng và bức tử tinh thần này, so với kết liễu người ta bằng một nhát dao còn đáng sợ hơn nhiều lắm.
“Một vấn đề đáng lo nữa, nếu như người ra tay lần này thật sự là cô ta, vậy nghĩa là lúc này cô ta cũng đang ở Hỏa quốc.” Tsunade nghĩ tới đây, bàn tay nắm chặt lại. “Liệu bọn chúng có khả năng họp mặt cùng tấn công không?”
“Người lo lắng quá rồi.” Shizune an ủi. “Cho dù thực sự cả ba thành viên Akatsuki cùng phối hợp tấn công, tám mươi ninja kia cũng không phải ngồi không mà. Lực lượng áp đảo hơn gấp mấy chục lần, chắc chắn họ sẽ giành thắng lợi.”
“Mong là vậy.” Tsunade thở dài.
Hai người ở văn phòng vừa suy đoán vừa hi vọng, vạn lần không ngờ tới đối thủ lần này của bọn họ lại chính là cặp đôi thây ma của Akatsuki – những kẻ có bản chất cơ thể vượt qua tầm hiểu biết của con người.
“Uầy uầy, cho tụi mày năm phút, đem bọn rác rưởi này dọn tránh qua một bên.”
Bãi đất trống sạch sẽ trước dãy nhà vệ sinh lúc này đã hoàn toàn nhiễm đỏ, máu tươi chảy lênh láng, cơ hồ nhuộm ướt toàn bộ mặt đất. Thi thể các ninja Konoha rải khắp nơi, trên mặt họ vẫn còn nguyên nét kinh hoàng không cam tâm, từng người một nối đuôi nhau ngã xuống.
Hidan đã thực hiện mười hai vụ nguyền rủa liên hoàn, tiêu diệt ba mươi người trong nhóm ninja tấn công hắn chỉ dựa vào việc lấy máu bằng Liềm Ba Lưỡi và thực hiện chú thuật. Ánh mắt thỏa mãn nhìn xác người ngã vật xuống, Hidan nhếch môi, hất hàm sai khiến số người sống còn lại.
“Đây không phải sự thật...” Shikamaru ức chế cơn run rẩy, hai mắt nhìn chằm chằm vào những người đang ngã xuống. Mọi chuyện tại sao lại thành ra thế này? Cậu rõ ràng đã tìm ra bí mật của phương thức nguyền rủa đáng sợ kia, tìm mọi cách kéo Hidan ra khỏi biểu tượng dưới đất, còn cảnh báo mọi người không để lưỡi liềm kia lấy máu, thậm chí liên thủ với các jonin chặt đi tứ chi và đầu hắn. Tất cả... đều không ăn thua?
Ino bụm mặt, ngăn không cho tiếng khóc bật ra. Nỗ lực sử dụng Tâm Chuyển Thân và Tâm Loạn Thân, kết hợp với Ảnh Phùng của Shikamaru, Nhục Đan Châm Chiến Xa của Choji, cùng với kỹ thuật sở trường của rất nhiều người khác, bọn họ vẫn chỉ có thể làm tổn thương hai kẻ đó bên ngoài! Tám mươi ninja hợp lực tấn công đấy! Số người sống hiện tại chỉ còn mười bảy!
“Không phải do chúng ta yếu...” Izumo sững sờ nhìn thảm cảnh trước mắt. “...Là bọn chúng quá mạnh.” Phải làm sao để tiêu diệt những kẻ không thể tiêu diệt chứ? Họ là người bình thường, có đau đớn có tử vong, mất máu nhiều sẽ chết, chiến đấu lâu sẽ mệt mỏi. Nhưng còn bọn chúng? Một tên chém vào tim không ăn thua, cắt bay đầu vẫn có thể tự nối lại. Một tên chém vào tim thì lập tức mọc ra tim khác, chém vào đầu lại như chém tảng sắt, không cách nào đả thương thêm được. Kiên trì tới giờ phút này, Izumo thực sự tuyệt vọng.
Làn da Hidan do sử dụng chú thuật mà chuyển sang màu đen, họa tiết xương trắng rõ mồn một. Cả người hắn không ít vết thương, có cái tự gây ra, có cái là do người khác. Từ khi bắt đầu tới giờ, hắn bị lôi ra khỏi vòng tròn rất nhiều lần, ăn đau một mình cũng nhiều, bị chém bay đầu hai lần, chém ngang người hai lần, còn đứt tay phải, nhưng hắn chẳng cần nhờ tới Kakuzu. Đối với kết quả hiện tại, Hidan vô cùng đắc ý. Từ sau khi bị Usagi đánh bại ở căn cứ, hắn đã tập trung nghiên cứu một loại thuật mới cho phép bản thân có thể tự nối lại đầu hoặc bất kỳ bộ phận cơ thể nào – kể cả nội tạng, mỗi khi bị tấn công hoặc cắt đứt lìa. Xem đi, trận chiến này đã chứng minh thành quả luyện tập của hắn, chân chính biến hắn trở thành một kẻ bất tử.
Kakuzu đứng bên cạnh, áo choàng đã rơi xuống, lộ ra cơ thể có rất nhiều vết khâu vá chằng chịt, đây là hệ quả từ nhẫn thuật đặc biệt mà hắn sở hữu. Cơ thể hắn được cấu thành từ hàng trăm tua dài, dày, màu xám – được gọi là Địa Oán Ngu – đan vào trong từng thớ thịt và liên kết các phần cơ thể lại với nhau, giống như những mối khâu trên con búp bê vải. Chính vì thế mà hắn có thể tự do chia tách cơ thể, thực hiện các đòn tấn công tầm xa hay khâu lại gần như toàn bộ thương tích hắn phải chịu. Các sợi tua này đem lại cho Kakuzu sự bất tử ở một mức độ nhất định. Tua cuốn có thể xé nát thịt và cơ thể đối thủ, khiến hắn có thể lấy nội tạng của họ và hợp nhất vào cơ thể mình, nhờ đó kéo dài tuổi thọ. Còn với “Thổ Độn: Thuật Thổ Mâu”, hắn có thể gia tăng độ cứng cho các bộ phận trên cơ thể đến mức có thể chống đỡ các đòn tấn công vật lý chí mạng mà không bị ảnh hưởng. Ban đầu Kakuzu có năm trái tim, nhưng Fukuda Kiyomu – tên sát thủ ninja có giá đầu cao nhất trong bảng xếp hạng, trong nhiệm vụ hắn và Usagi liên thủ thực hiện, đã thành công hủy đi một trái tim Lôi hệ của hắn. Sau lần đó, Usagi ngẫu nhiên sẽ tìm cho hắn vài trái tim có năng lực ưng ý. Hiện tại, Kakuzu đã cấy ghép vào người mình tròn mười tim.
Năng lực phối hợp của các ninja Konoha trước giờ rất tốt, nhưng xui xẻo cho họ lại đụng trúng hai kẻ này. Mặc dù Hidan và Kakuzu thường tỏ ra không ưa gì nhau, nhưng khi chiến đấu lại phối hợp ăn ý đến đáng sợ. Kakuzu có thể lợi dụng sự bất tử của Hidan để thi triển đòn phối hợp, một trong những trái tim của hắn sử dụng “Phong độn: Áp Hại” cùng với Hidan tấn công địch thủ. Đòn đánh kiểu này khiến đối phương chịu tổn thương nhưng Hidan thì không hề hấn gì.
“Mày là thằng đã chặt đầu tao lúc nãy.” Hidan thấy đám người sống vẫn còn đứng ngây ra, chẳng có vẻ gì là muốn dọn mớ xác chết, một cước đá bay kẻ đang nằm dưới chân mình, cầm theo Liềm Ba Lưỡi xông thẳng tới Asuma. “Kẻ chết tiếp theo sẽ là mày đấy, thằng khốn.”
“Con bé áo tím.” Kakuzu nhìn theo một hướng khác, đúng là Ino đang kiệt sức ngồi một bên. Con bé này đã dám dùng bí thuật chuyển tâm nhập vào hắn tới hai lần để xông tới hứng trọn đòn tấn công của đồng đội, hủy mất hai trái tim của hắn, cũng tới lúc kết liễu nó rồi.
“Đừng có mơ!” Raido dùng thanh katana đen của mình, cố phối hợp với đàn quạ của Aoba lần nữa hòng ngăn cản mớ tua cuốn đang vươn ra của Kakuzu. Ở một phía khác, các ninja còn lại vắt kiệt sức lực chia ra giúp đỡ hai người. Nhưng chiến đấu quá lâu một thời gian dài đã làm họ mệt mỏi, lại thêm áp lực tinh thần khi đối đầu với hai quái vật, chẳng mấy chốc đã gục ngã. Hidan thành công nhảy tới, đâm một nhát vào tay Asuma, lưỡi liềm sắc nhọn rạch ra một dấu vết đỏ chói. Hắn cười gằn hấp thu chỗ máu, lùi về đứng trên biểu tượng Jashin, bắt đầu điên cuồng đâm kunai vào cơ thể.
“Không!!!” Shikamaru thấy người Asuma chẳng mấy chốc đã phủ đầy máu, khủng hoảng gào lên. Ánh mắt cậu liếc qua bên cạnh, những người còn sống đang bị hàng loạt tua cuốn siết cổ, trong đó một ngọn tua cuốn hung mãnh nhất sắp xẻ tan xác Ino, nỗi sợ hãi đánh mất cả hai người cùng lúc làm hốc mắt Shikamaru nhòe đi vì lệ.
“Kết thúc rồi.” Mặc kệ cảm xúc của cậu, Hidan nhếch môi, tay cầm ngọn giáo hướng thẳng vào tim. Phía bên cạnh, Kakuzu cũng dứt khoát tung đòn sát thủ, tua cuốn sắc nhọn nhắm đúng tử huyệt kẻ dám chọc giận mình.
“Hai ngươi đang làm gì ở đây?”
Bất thình lình, một giọng nói lạnh lẽo cắt ngang bầu không khí đầy máu tanh và chết chóc. Dưới ánh mặt trời chói mắt, một thân ảnh ngược sáng bước tới, giọng không lớn, nhưng từng chữ rành mạch vọng vào tai mấy người, rõ ràng là câu hỏi, ngữ khí lại vô cùng hờ hững lạnh nhạt. Nhận ra thanh âm quen thuộc này, cả Hidan và Kakuzu đồng loạt ngẩn người, động tác trên tay cũng ngừng lại.
Ino dùng chút hơi sức yếu ớt, khó khăn đưa mắt nhìn qua. Vừa nhìn, cả người chấn động mãnh liệt.
Đó là...