[Hắn phát hiện ra sao?]
Yukino chứng kiến cảnh tượng quỷ dị đang xảy ra bên ngoài, ngạc nhiên lẩm bẩm, quay đầu nhìn bóng người vẫn luôn trầm mặc dưỡng thần trong góc tối, cổ họng nghẹn một đống câu hỏi.
[Sắp đến lúc rồi.] Uri dùng thần thức hoàn toàn chứng kiến được mọi chuyện, đáy lòng đối với việc Itachi là người đầu tiên ra mặt vạch trần nguyên chủ hiển nhiên không có chút dự đoán, cảm thấy chấn động không nhỏ. Tuy nhiên, hiện giờ không phải lúc để ngạc nhiên hay thắc mắc. [Sau khi Nhị Vỹ được phong ấn hoàn toàn, ta sẽ kích hoạt năng lượng nhẫn Sora và tiến hành phân tách ý thức nguyên chủ khỏi một phách bị rút, khôi phục lại một linh hồn toàn vẹn. Từ giờ tới lúc đó, ngươi chỉ cần chú ý không để kẻ nào lấy mạng ả thôi.]
[Ta hiểu rồi.] Trịnh trọng gật đầu, Yukino nhìn luồng chakra hùng mạnh thuần một màu đen đang tầng tầng vây quanh Uri, môi hơi động, sau cùng cũng không nói gì nữa.
Mà ở bên ngoài, nguyên chủ đối mặt với một Uchiha Itachi vẻ mặt bình tĩnh đến đáng sợ, từng câu nói ra lại không chừa cho ai một đường lui, cảm thấy vô cùng quẫn bách. Vốn ả khá tự tin với lượng trí nhớ nhận được về toàn bộ những sự việc đã xảy ra với cơ thể này suốt mấy năm qua, do đó hoàn toàn không lo tới chuyện Itachi hỏi ra một vấn đề ả không biết. Nhưng bây giờ hắn lại muốn dùng hành động để chứng minh, đùa sao?
“Ngươi cũng nghe bọn họ nói rồi chứ? Ta bây giờ không thể vận chakra!” Giơ ngón tay đeo nhẫn tới trước mặt Itachi, nguyên chủ lớn tiếng nói. “Nếu muốn thì cứ việc xác nhận đây có phải Sora thật hay không, ta không hiểu nổi rốt cuộc ngươi đang muốn làm gì. Ta với ngươi không thân cũng chẳng quen, đừng có tỏ ra hiểu biết ta như vậy.” Ánh mắt đảo tới thanh Garian được đặt ngay ngắn ở góc phòng, ả tiếp. “Thanh kiếm đó vốn được đúc nguyên chất từ huyền thiết ngàn năm, còn được bổ sung thêm trận pháp phong ấn, cho dù là Kisame nếu không dùng chakra cũng khó mà nâng được nó, ngươi đừng đòi hỏi quá đáng như vậy!”
Biểu cảm cùng một chuỗi lời nói này của nguyên chủ thành công khiến suy đoán trong lòng Itachi hoàn toàn được xác nhận. Nhớ về một màn múa trên băng kinh tâm động phách vào buổi chiều hai năm trước, lại liên hệ tới vẻ mặt ngang ngược của nguyên chủ lúc này khi không thể nâng được thanh kiếm, trong lòng Itachi lan tràn một cảm giác khó chịu – thứ mà hắn đã rất lâu chưa trải qua. Cảm giác đó tệ đến mức một kẻ luôn bình tĩnh như hắn cũng không nhịn được mà cau mày. Cặp mắt sharingan đỏ rực đối diện với hai con ngươi màu tím pha lê lóe lên một tia sáng đỏ tàn khốc. Sau một khắc, trước mắt nguyên chủ tối sầm, một cỗ áp lực khổng lồ vô hình đè nặng tâm hồn ả, cần cổ bị siết chặt, đau đến hít thở không thông. Đứng trước nỗi sợ hãi khi cảm nhận cái chết đang cận kề, nguyên chủ dùng hết sức lực giãy dụa. Mặc cho ả thống khổ lăn qua lộn lại, đôi mắt quỷ dị của kẻ đang đứng trước mặt vẫn vô cùng bình thản, bình thản đến đáng sợ, không chút bận tâm tới nỗi kinh hoàng hắn đang gây ra cho người khác.
Không biết qua bao lâu, nguyên chủ những tưởng sinh mạng bản thân đã kết thúc rồi, Itachi đột ngột dừng lại, chấm dứt cơn đau đớn trên người ả. Ngay sau đó, thân ảnh của hắn lần nữa bước lại gần nguyên chủ, ánh mắt dừng trên chiếc nhẫn Sora với những đặc điểm chế tạo độc nhất vô nhị, khuôn mặt tuấn mỹ hơi thả lỏng. “Đây chỉ là đòn cảnh cáo. Ta không biết ngươi đã làm cách nào để đoạt xá, nhưng ngươi thật sự nên nghĩ tới hậu quả. Người mà ngươi nhập vào... tính tình thật sự không dễ chịu đâu.” Ánh mắt hắn khi nói tới câu này xẹt qua một tia cảm xúc kỳ lạ.
“Ngươi đang uy hiếp ta sao?” Nguyên chủ thở dốc, nhớ tới tính cách tàn nhẫn trước giờ của Uri cũng có chút e ngại, lại vẫn cố mạnh miệng. “Không có bằng chứng thì đừng nói nhăng nói cuội.”
“Sự thật thế nào, cả ta và ngươi đều sẽ sớm được biết. Huống hồ... “bọn họ” cũng không phải lũ ngốc đâu.” Bỏ lại một câu bí hiểm, Itachi thuận tay giải thuật, cũng không quan tâm tới sắc mặt tái nhợt của nguyên chủ, thân hình từ từ tan rã, để lộ một cái xác với gương mặt hoàn toàn xa lạ.
Cùng lúc này, trận chiến bên ngoài dường như đã đi đến hồi kết. Sau tràng âm thanh chấn động do cột nước khổng lồ của Kisame vỡ tan, cùng luồng sáng chói mắt phát ra khi Mabui sử dụng Thiên Tống Thuật, mảnh đất trống đã khôi phục yên tĩnh, xác tên gián điệp được chọn làm bản sao Kisame vừa vặn rơi trên ngọn của Thực Cốt Đằng, dần tan biến theo cỗ tử khí đang bao phủ.
“Mẹ kiếp.” Ôm bả vai chảy máu do trúng phải bốn lưỡi dao nước, Mabui rủa thầm, thân hình vừa vặn dừng trước cổng tòa tháp Raikage, không cần cố gắng ngụy trang, cơ thể đến giới hạn thẳng tắp ngã xuống trước mặt hai ninja canh gác.
Mà bên trong căn cứ làng Cỏ, nguyên chủ oán hận nhìn kẻ vài phút trước vẫn còn là Itachi, hai mắt trừng lớn, động thủ lôi người tới cửa sổ vứt thẳng xuống vườn.
Nghĩ tới chuyện Itachi có thể sẽ đem suy đoán của mình công bố với các thành viên, nói thủ lĩnh trục xuất ả, nguyên chủ liền muốn phát điên, ý niệm trở nên cường đại như nổ tung trong đầu. Vì sao? Vì sao lại đối xử với ta như vậy? Chỉ là nhất thời không vận được chakra không phải sao?
Cặp mắt âm độc nhìn xuống chiếc nhẫn trên tay, nguyên chủ nâng chân bước xuống phòng mình dưới lầu, vừa đi vừa nghiến răng ken két. Đang lúc ả đau đầu suy nghĩ làm thế nào để cơ thể này có thể khôi phục, một cỗ lệnh bài màu đen lẫn trong đống đồ rơi lung tung trên nền đất vô tình lọt vào tầm mắt.
Mang theo một tia nghi hoặc, nguyên chủ nhanh chân bước tới, nhặt lấy lệnh bài. Bề mặt nó là một khối gỗ bao phủ bởi một màu đen huyền bí pha ánh kim, phía trên tỉ mỉ điêu khắc họa tiết hoa sen tím, dọc theo thân bông là những ký tự nhỏ, bao gồm năm chữ ghép lại.
M-I-U-R-A.
A, sao lại quên mất cái này nhỉ? Nguyên chủ hồi tưởng lại thứ xuất hiện trong đầu mỗi tay quản lý khi họ được công nhận chính thức, khóe môi thoáng cong, vẽ nên một nụ cười vặn vẹo. Được rồi, chỉ cần có chakra thôi phải không?
Ả nghĩ là ả đã tìm ra cách rồi.
oOo
“Xong rồi sao?” Pain lên tiếng khi thấy Itachi và Kisame trước sau giải thuật.
“Xong rồi, bọn chúng ít hơn ta tưởng.” Kisame bẻ bẻ khớp tay. “Lúc bọn ta tới chỉ còn một kunoichi đang ở đó thôi.”
“Chỉ còn một trong số năm kẻ xâm nhập? Vậy Usagi có ở đó không?” Sasori hỏi.
“Có, cô ta dường như đang gặp chút rắc rối, có lẽ cũng đã kiệt sức sau khi tiêu diệt bốn tên.” Kisame hồi tưởng tình cảnh lúc đó, tổng cảm thấy có gì đó kỳ lạ, nhưng cũng không quá để ý. “Kunoichi làng Mây kia là một kẻ có năng lực, thể thuật và phản xạ đều rất mạnh, cũng là một kẻ có dã tâm. Cô ta muốn trực tiếp cướp nhẫn Sora từ tay Usagi đấy.”
“Cướp nhẫn Sora?” Người lên tiếng lần này là Konan. “Kẻ đó là ai vậy chứ?”
“Trợ lý của Raikage Đệ Tứ.” Pain đáp. “Nhóm người tiến tới căn cứ chính chỉ có một kunoichi dẫn đầu tên là Mabui, cô ta cùng với Samui của làng Mây cũng là bạn thân với Jinchuuriki Nhị Vỹ.”
“Lạy thánh Jashin! Cô ta dám cướp nhẫn của Usagi sao? Bị điên à?” Deidara ôm đầu trợn mắt. Các thành viên khác không hẹn cùng nhìn hắn.
“Hidan mà nghe được câu này sẽ vui lắm đấy.” Bạch Zetsu cười đến rung cả hai phiến lá cây. “Mà con nhỏ Mabui gì đó có ý tưởng cướp nhẫn của Usagi, ta thật sự bội phục cô ta rồi.”
“Các ngươi đã xong rồi sao?” Hidan cùng Kakuzu lần lượt giải thuật, gia nhập cuộc trò chuyện của mấy người, ánh mắt thẳng tắp hướng tới Kisame và Itachi. “Có giết được kẻ nào không?”
“Suýt.” Kisame nhún vai. “Bên các ngươi thì sao?”
“Bốn đứa, thêm nửa cái mạng của con ả dẫn đầu.” Hidan liếm liếm môi. “Nếu không phải bọn chúng có tiếp viện, mạng của ả đó cũng đi luôn rồi.”
“Có tiếp viện nữa sao?” Deidara nhướn mi.
“Là học trò của Raikage Đệ Tam, sử dụng được cả Hắc Lôi.” Kakuzu trả lời, thuận miệng hỏi. “Bên làng Cỏ thế nào?”
“Kisame để xổng mất con ả muốn cướp nhẫn của Usagi.” Deidara chép miệng.
“Lạy thánh Jashin! Có kẻ dám cướp nhẫn của Usagi? Bị điên à?” Hidan ôm Liềm Ba Lưỡi trợn mắt gào lên. Các thành viên không hẹn cùng nhìn hắn.
“Gì? Nhìn cái gì? Các ngươi không thấy khó tin lắm sao?” Hidan không hiểu lắm, tiếp tục nói ra suy nghĩ của mình. “Cho dù không có chakra, mớ độc dược và vũ khí của Usagi dư sức giết bọn chúng mới phải.”
“Ngươi và Deidara bế quan một thời gian hợp cạ hơn hẳn đấy.” Bạch Zetsu nhe răng nhận xét bất chấp ánh mắt khó hiểu của Hidan.
“Được rồi.” Pain ra hiệu cho các thành viên chú ý. “Qua hết ngày mai việc phong ấn sẽ kết thúc, tất cả tập trung hơn đi.”
Nắm được xong tình hình, mọi người cũng không nhiều lời nữa, ai vào việc nấy chuyên tâm phong ấn Nhị Vỹ. Itachi thủy chung trầm mặc, trong đầu lại vang vọng câu nói trong phút hoảng loạn “Usagi” đã hét lên với Mabui.
“Nhị Vỹ của làng các ngươi đang bị phong ấn ở một căn cứ khác, ngươi mau dừng lại, ta sẽ chỉ đường cho ngươi tới đó. Nếu không tới mau cô ta sẽ chết!”
Trong khi các thành viên mỗi người một tâm tư từ náo loạn dần trở về an tĩnh, không ai chú ý tới Hắc Zetsu – nhân vật im lặng kỳ lạ suốt mấy ngày qua từ đầu đến cuối vẫn chẳng nói một lời. Giờ phút này, con mắt vàng của hắn mở ra, trong đầu vẫn còn vang vọng cuộc trò chuyện nghe được khi vừa xuất hiện ở căn cứ.
Đoạt xá sao?
Thú vị thật.
oOo
“Một cappuccino và hai muffin táo.”
“Có ngay.”
Tại một vị trí tương đối náo nhiệt ở Lôi quốc, người người qua lại tấp nập, tiếng nói chuyện cười đùa của từng nhóm khách nhân ra vào cửa hàng cùng lời nhận xét tích cực của họ khiến bất kỳ ai đang làm trong quán cũng cảm thấy rất tự hào.
“Lợi nhuận tháng này so với tháng trước tăng 15%, phản hồi của cả ninja làng Mây lẫn người dân Lôi quốc đều rất tốt.” Trong căn phòng dành cho quản lý ở tầng trên, một kunoichi có thân hình nhỏ nhắn cùng khuôn mặt trẻ con cười ngọt ngào nói với người đàn ông đối diện.
“Cô làm việc luôn khiến người ta yên tâm, Chino.” Sazanami nhìn cô nhóc ngoại hình như đứa trẻ mười tuổi, thực tế cũng đã xấp xỉ hắn, cười gật đầu. “Có cô và Nowaki ở đây, chi nhánh Lôi quốc ta cũng không cần bận tâm nữa.”
“Đại quản lý, ông quá khen rồi.” Cô nhóc tên gọi Chino hé ra đôi gò má đỏ hồng cùng cặp mắt tròn vo, đầy chân thành cúi người. “Chúng tôi có thể được như hôm nay, tất cả đều nhờ ông và đại chủ nhân không ngại phiền toái ra tay cứu giúp. Cả tôi và Nowaki đã thề đời này sẽ bán mạng vì Miura, tuyệt đối sẽ dùng hết tâm sức biến nó trở thành sự tồn tại đặc biệt nhất, mạnh mẽ nhất. Đây đã là một phần cuộc sống của chúng tôi rồi.”
“Chino nói đúng.” Một giọng nam trầm tiếp lời. Cánh cửa gỗ bật mở, chàng trai mảnh khảnh có mái tóc xanh dài cùng cặp mắt vàng chầm chậm bước vào, cúi đầu chào Sazanami. “Mục tiêu của đại chủ nhân cũng là của chúng tôi, tôi nhất định dùng hết sức mình hoàn thành nó.”
“Ta tin các ngươi.” Sazanami nhìn cặp đôi này, trong lòng không biết đã là lần thứ bao nhiêu cảm thán Uri có mắt nhìn người.
Hơn một năm trước, khi chi nhánh của Miura tại Lôi quốc được thành lập không lâu, hắn cùng đại chủ nhân đi một chuyến qua làng Trúc – một khu dân thường nhỏ bé gần làng Sương Mù, tình cờ nhìn thấy một đám người đang bị truy sát, gõ cửa từng nhà dân cầu xin sự giúp đỡ, thứ nhận được lại chỉ toàn là những lời miệt thị quay lưng, hoàn cảnh chật vật thê thảm không chịu nổi. Hắn đã được cảnh cáo nhiều lần về chuyện cứu người, tự nhiên không dám có ý kiến. Đang nghĩ bọn họ hẳn là sẽ làm như không thấy mà tiếp tục đi, đại chủ nhân lại đột nhiên dừng lại quan sát, sau đó chẳng những cứu mấy người này, còn đặc biệt lựa ra hai trong đó học tập cho làm quản lý – chức vụ khó với tới nhất trong số các công việc có ở Miura.
Cho tới khi hai người này chính thức làm việc được một thời gian, Sazanami mới chân chính cảm nhận được cặp đôi đũa lệch này thực sự khủng bố tới mức nào.
Chino, nguyên là một cô nhi làng Nước Nóng, sở hữu huyết kế giới hạn Huyết Long Nhãn của gia tộc Chinoike, cho phép tạo ra ảo thuật cấp cao kiểm soát toàn bộ tâm lý và hành vi con người, song song đó còn có thể thao túng lượng sắt trong máu, nâng nó lên một mức độ đủ cao để chi phối vết thương khiến nạn nhân nổ tung.
Nowaki, sinh ra và lớn lên ở Thủy quốc, sở hữu một biến thể cấp cao của Phong độn cho phép tạo ra những cơn lốc xoáy mạnh khủng khiếp. Năng lực bất thường này nhanh chóng khiến hắn bị dân làng xua đuổi, thậm chí rao bán khi hắn bị người dân cho là nguyên nhân đã khiến một cơn bão xuất hiện càn quét qua làng.
Chino và Nowaki tình cờ gặp nhau khi cả hai lưu lạc tới làng Trúc. Ở đó, hai người đã tập hợp thêm vài ninja, sử dụng năng lực vượt trội cướp của người giàu chia cho người nghèo và tồn tại với mục tiêu chống phá các thế lực đen tối. Dân làng Trúc rất cảm kích bọn họ, song phương đối xử với nhau như một gia đình, cho tới khi... đám người Chino bị ninja làng Sương Mù gài bẫy nhằm lấy được lòng tin của lãnh chúa.
Đối mặt với tập kích bất ngờ, đoàn người ít ỏi của bọn họ nhanh chóng bị tàn sát gần hết, chỉ còn sót lại hai người đồng hành, cùng Nowaki cõng Chino đang bất tỉnh quanh co lẩn trốn khắp đường chạy thục mạng về làng Trúc.
“Đi chỗ khác đi“.
“Nếu chúng tôi chứa chấp các người, chúng tôi sẽ phải trả giá đắt cho chuyện này.”
“Chỉ vì các ngươi lấy tiền của kẻ khác và cho đi, đừng nghĩ các ngươi muốn làm gì thì làm.”
Đó là những lời cuối cùng trưởng làng Trúc nói với họ.
Sau khi được giải cứu kịp thời và đem tới một địa phương an toàn gần đó, tính mạng cả bốn người đều giữ được, trải qua một thời gian học tập đã chính thức bắt đầu tới chi nhánh Lôi quốc. Trí tuệ linh hoạt, năng lực xuất chúng, sức mạnh đầu óc lẫn tiềm năng cơ thể đều tốt, chẳng bao lâu cặp đôi Chino – Nowaki đã làm Sazanami đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Thậm chí có đôi lúc, hắn tự ngẫm lại bản thân mình, làm “đại quản lý” của một đám người khủng bố phân tán khắp các nơi như vậy, quả thực vô cùng áp lực. Cũng may, suốt hai năm qua dưới sự giúp đỡ của đại chủ nhân, không chỉ năng lực kiếm đạo mà cả chakra trong cơ thể hắn cũng tụ được rất nhiều, có thể sử dụng nhẫn thuật như một ninja thật sự. Hơn nữa, lượng chakra của đại chủ nhân tồn tại trong đầu hắn cũng lớn hơn tất cả những vị quản lý khác, góp phần giải quyết không ít rắc rối cho hắn.
Miura mang danh nghĩa một tiệm bánh, thực chất cũng song song ngầm thu thập thông tin, cùng với đó là tham vọng phát triển nó lên một mức độ có khả năng lũng đoạn cả mạch máu kinh tế và là nơi tạo việc làm cho hàng trăm người trong đám dân thường.
Đó là mục tiêu tối thượng mà mọi thành viên cấp cao trong Miura đều được biết.
“Được rồi, hai người cứ yên tâm ở đây nhé, tôi qua Phong quốc một chút.”
“Khoan đã đại quản lý.” Chino đột ngột gọi.
“Có chuyện gì sao?”
“Chúng tôi vừa nhận được chỉ thị từ đại chủ nhân.” Nowaki có chút khó hiểu. “Ngài ấy yêu cầu tập hợp toàn bộ quản lý từ các nơi đến địa bàn chính ở Konoha Hỏa quốc.”
“Cái gì?” Sazanami giật mình. Tại sao hắn không được biết chút gì về chuyện này chứ?
“Ý của đại chủ nhân là dùng bản thể hay ảnh phân thân vậy?” Chino nghiêng đầu khó hiểu. Đây là lần đầu tiên có lệnh tập hợp kỳ quái như vậy. Từ nửa năm trước, các phân thân của đại chủ nhân ở đây đã được triệt tiêu toàn bộ, ngài ấy cũng nói rõ nhiệm vụ của bọn họ chỉ là tập trung quan tâm công việc ở chỗ này, hiện tại lại đột nhiên yêu cầu di chuyển? Nhưng mệnh lệnh được truyền trực tiếp từ lệnh bài Hắc Tử Liên – trên đời chỉ có duy nhất một cái, đích thị là đại chủ nhân không sai được.
“Chuyện này tôi sẽ hỏi rõ ràng, hai người tạm thời cứ ở đây đi.” Cõi lòng Sazanami hiện lên một tia nghi hoặc. Thân phận Usagi của đại chủ nhân trong cả Miura chỉ mình hắn biết, bình thường vì nhiệm vụ trong Akatsuki mà ngài ấy rất ít xuất hiện, do đó các vấn đề lớn nhỏ trước giờ đều một tay hắn phân công ban bố, hiện tại lệnh tập hợp quan trọng này vì sao hắn lại hoàn toàn không biết gì cả?
Vừa nghĩ như vậy, Sazanami chỉ kịp cảm nhận một cơn đau nhức khủng khiếp tận sâu trong óc. Cỗ chakra vốn ngủ yên đột ngột bị đánh thức, mang theo thống khổ vô hạn đánh vào các tế bào thần kinh của Sazanami. Hắn xây xẩm mặt mày, khuỵu gối ngã sấp xuống.
Động tĩnh bên này không nhỏ, hai người Chino vừa nghe tiếng liền chạy tới. Thấy Sazanami toát mồ hôi gục dưới đất, hô hấp dần chậm lại, sau cùng thậm chí không còn cử động nữa, cả hai hoảng hốt đưa tay kiểm tra mũi hắn.
“Ch-chết rồi?!” Tiếng Chino trong vắt mang theo chút kinh hoàng, vang vọng khắp cả dãy hành lang.
oOo
“Mộc độn: Tứ Trụ Gia.”
Yamato dẫn theo ba ninja trẻ tuổi một đường tiến về làng Cỏ, buổi tối dừng ở suối nước nóng ăn uống nghỉ ngơi, lại đi thêm trọn một ngày, rốt cuộc dừng chân trước một bãi đất tương đối sạch sẽ.
Sau một chuỗi kết ấn nhỏ, một biệt thự gỗ rộng lớn khang trang hiện ra trước mắt bốn người. Sakura há hốc mồm nhìn căn nhà hai tầng hoành tráng. Cái này cũng quá khoa trương đi!
“Đêm nay chúng ta sẽ nghỉ ở đây.” Yamato bỏ lại một câu, thân thủ nhanh chóng bước vào nhà.
Bốn người lần lượt sắp xếp xong đồ dùng và nhẫn cụ. Naruto đứng trước cửa sổ tầng hai phóng mắt nhìn ra xa, gương mặt có chút buồn bã.
Lần trước trong nhiệm vụ giải cứu Gaara, bọn họ tiếp cận Akatsuki chính là ở ngôi làng này. Còn bây giờ, vẫn là làng Cỏ, nhưng một hướng đi khác, một mục tiêu khác, đến bao giờ cậu mới thật sự tìm được hai người họ đây?
“Chúng ta sắp tới chưa, đội trưởng Yamato?” Không nhịn được cảm giác nôn nóng, Naruto quay đầu hỏi.
“Chỗ này là cầu Thiên Địa.” Yamato chỉ về bóng cây cầu cách bọn họ không xa, ôn tồn nói. “Từ đây tới căn cứ bí mật của Orochimaru không quá xa, ngày mai chúng ta sẽ xuất phát.” Có chút cân nhắc nhìn qua ba người, Yamato nói. “Nhưng trước đó, có lẽ ta cần phổ biến cho các em về kế hoạch của đội chúng ta trong nhiệm vụ này.”
“Vâng.” Sakura, Naruto và Sai đều bước tới giữa phòng, cùng Yamato hình thành vòng tròn mỗi người một hướng, bắt đầu thảo luận.
Sáng hôm sau.
“Tốc độ của Naruto nhanh lên một chút.”
“Em biết rồi.”
“Nhiệm vụ do thám lần này Siêu Thú Ngụy Họa của Sai đóng vai trò khá quan trọng, em chú ý đừng để bị tấn công khi đang vẽ.”
“Vâng.”
“Sakura có quá nhiều động tác thừa, vết thương của em tái phát sao?”
“X-xin lỗi đội trưởng Yamato.”
“Được rồi, tất cả nghỉ một chút.”
Từ tờ mờ sáng, trong khu rừng bên cạnh nhà gỗ đã vang lên âm thanh luyện tập hăng hái của cả đội bốn người. Theo như kế hoạch của Yamato, bọn họ sẽ tìm cách xâm nhập hang ổ của Orochimaru và tiến hành ám sát hắn, đòi lại Sasuke. Điều này đòi hỏi năng lực do thám cực cao và tuyệt đối không có cơ hội thất bại. Do đó, bọn họ đã dành cả buổi sáng để luyện tập. Tình trạng của Yamato, Naruto và Sai đều rất tốt, duy chỉ có Sakura, hoạt động một thời gian dài khiến các vết thương vốn chưa hoàn toàn lành của cô có dấu hiệu nứt vỡ, buổi luyện tập cũng bị gián đoạn không ít lần.
Cùng lúc đó, các thành viên Akatsuki vừa hoàn thành nhiệm vụ phong ấn Nhị Vỹ trở về căn cứ, liền nhận được một tin tức khá tốt.
“Ta có thể vận chakra trở lại rồi!” Nguyên chủ cười vui mừng thông báo với mọi người, bỏ qua ánh mắt thâm trầm như biển của Itachi. “Kisame, Itachi, cảm ơn hai người đã trợ giúp kịp lúc.”
Ngay sau khi ả dứt lời, sắc mặt các thành viên nháy mắt biến đổi, ngoại trừ Pain đã lên phòng, Itachi luôn luôn bảo trì bình thản cùng Deidara – Bạch Zetsu đã lên đường truy bắt Tam Vỹ, vẻ mặt năm người khác đều hiện lên một tia biểu tình quái dị.
“Chuyện nhỏ.” Kisame che giấu kinh ngạc sau làn da xanh tái đặc trưng của mình, nhe hàm răng nhọn hoắt đáp.
“Đây đúng là chuyện tốt.” Konan lấy lại tinh thần, cặp mắt hổ phách dừng trên khóe môi vẫn còn mang tia cười khoa trương, cõi lòng nảy lên một cỗ bài xích kỳ quái.
“Phải, thật sự là chuyện tốt đấy.” Hidan uể oải vươn vai. “Cái nghi thức chết tiệt ba ngày ba đêm đó thật khiến người ta mệt mỏi. Mà...” Ánh mắt hắn liếc qua nguyên chủ, cặp mắt tím biếc hơi híp lại. “Từ sau khi ngươi đổi màu tóc, không chỉ năng lực mà tính cách cũng muốn thay đổi rồi nhỉ?”
“Có sao?” Nguyên chủ cười gượng hai tiếng, chột dạ chuyển mắt sang Kakuzu. “Sắp tới có nhiệm vụ nào không?”
“Chiriku của Hỏa thánh đường.” Kakuzu trả lời gần như lập tức. “Đó là một cái đầu 30 triệu ryo, ta dự định vài ngày nữa sẽ tới xử lý.” Ánh mắt hắn mang một tia nghiền ngẫm nhìn thật kỹ biểu cảm trên mặt người đối diện.
“Lát nữa ta định tới một nơi khá thú vị, ngươi muốn đi cùng không?” Sasori đột ngột chen vào.
“A, là nơi nào?” Nguyên chủ quay đầu hỏi.
“Cầu Thiên Địa.” Sasori vung đuôi rối, có chút ý tứ không rõ nhìn thiếu nữ tóc đen trước mặt.
Năm năm rồi, cũng đã tới lúc hắn giải quyết tên “đồng đội cũ” đáng chết, thuận tiện xác nhận một chút... kẻ đang đứng trước mặt này qua mấy ngày không gặp, có còn là Usagi duy ngã độc tôn của tổ chức hay không.