“Cậu ấy nói đúng. Cứ ồn ào thế này sớm muộn gì cũng sẽ bị thầy tóm. Phải tìm cách cướp chuông, thời gian cũng không còn nhiều nữa rồi.” Sasuke tiếp lời.
“Vậy phải làm thế nào?” Naruto ngước mắt hỏi.
“Nếu chúng ta tách ra đấu một mình sẽ không thể thắng được, có lẽ nên phối hợp.” Uri khẽ nói.
“Nhưng mà... chỉ có ba cái chuông, cho dù chúng ta hợp tác thì cũng sẽ có một người bị loại, vậy chẳng phải quá thiệt thòi sao?” Sakura hỏi.
Uri nghe thế, thoáng trầm tư.
Đúng vậy! Cho dù bọn họ có cùng nhau tấn công thầy và giành được chuông đi nữa thì vẫn sẽ có một người bị loại và buộc phải trở về học viện, làm gì có ai muốn chịu thiệt lớn như vậy chứ?
Nhưng nếu cứ cậy mạnh dựa vào sức một người, cho dù sau này có trở thành ninja thì cũng khó hoạt động chung với người khác, khó duy trì đoàn kết và ăn ý trong chiến đấu.
Hừ! Vậy thì... chỉ còn cách đó thôi...
“Tớ có một ý, các cậu nghe thử xem sao nhé?”
“Được, cậu nói đi.”
“Là thế này...”
“...”
Cả bốn người chụm đầu thảo luận kế hoạch, không khí nhìn qua rất hài hòa.
oOo
Kakashi liếc nhìn đồng hồ. Còn mười lăm phút.
Sắp tới sẽ là một cuộc tấn công dồn dập đây. Thật đáng mong chờ...
Sakura leo lên một cành cây, cố gắng theo chỉ dẫn của Uri che dấu hơi thở, nhìn ông thầy đang chăm chú đọc sách phía dưới, tay nhẹ phất, một lượng lớn kunai đồng loạt phóng tới sau lưng Kakashi.
Còn không đợi hắn tránh né xong, hàng trăm phân thân của Naruto đã bao vây tứ phía, hò hét nhốn nháo vô cùng hỗn loạn.
Đương nhiên ~ vì tất cả đều chỉ đơn giản là xông vào mà không có chiêu thức gì nghiêm túc, nên tất cả phân thân liền bị hạ gục nhanh chóng.
Sasuke nắm chắc thời gian, vận chakra ngưng tụ một hỏa cầu, lần nữa tấn công.
Kakashi đơn thân độc mã đối chiến với mấy đứa học trò, còn chưa kịp thở dốc đã thấy hỏa cầu ngay trước mặt, vội vã tránh né. Sasuke chớp thời cơ đó hạ thấp người lao xuống giật lấy một cái chuông.
Khoảnh khắc bàn tay cậu vừa chạm tới, Kakashi giật nảy mình lùi lại. Sakura ngồi trên cành cây vô cùng thảnh thơi thi hành sứ vụ ném phi tiêu, từng cái từng cái chuẩn xác phóng tới làm Kakashi né tránh một phen chật vật.
“Thổ độn: Thổ Lưu Bích.”
Sau loạt động tác nhanh như chớp, một bức tường đất xuất hiện, chắn ngang người Kakashi, thành công ngăn cản trận mưa dao cùng với hỏa cầu.
Nhưng chính vào khoảnh khắc ngọn lửa tiếp xúc với tường đất, dị biến xảy ra.
Xẹt! Xẹt!
Ầm!
Một tia sét bí mật thâm nhập vào, phá vỡ hàng rào phòng thủ, thuận thế liền tiến sâu hơn, trong chớp mắt nghiền ba cái chuông thành bụi phấn, sau đó lập tức biến mất, từ đầu đến cuối không hề tiếp xúc đến thân thể người trước mặt.
Kakashi nhìn uy lực và độ chính xác gần như tuyệt đối của nó, vừa tán thưởng vừa kinh ngạc, tuyệt nhiên không hề có ý định dùng thuật khác phản công.
oOo
“Các em còn gì để nói không? Sau khi đã phá hủy cả ba cơ hội trở thành genin?” Kakashi cười tà hỏi khi họ đã tiến tới một vùng đất khô ráo sạch sẽ.
“Thầy nhầm rồi! Mặc dù cả bốn người bọn em đều không cướp được cái chuông nào, nhưng giờ chúng đều đã không tồn tại, hay nói cách khác, thầy cũng không bảo vệ được chúng.” Uri cười mỉm trả lời.
Nghe nàng nói, Kakashi trầm mặc chốc lát, nhìn bốn đứa học trò của mình. “Các em... thật đặc biệt.”
Ánh mắt hắn trở nên xa xăm như đang hồi tưởng gì đó.
“Trong số tất cả các học sinh thầy từng dạy, các em là những người đầu tiên vượt qua bài kiểm tra này. Con người thường rất ích kỷ, rất dễ bị chi phối bởi suy nghĩ “chỉ có ba cái chuông”, từ đó dễ dàng xảy ra cả mâu thuẫn nội bộ, chà đạp lên nhau.”
“Nhưng trong chiến đấu, thứ cần nhất lại chính là tinh thần đồng đội. Mặc dù kỹ năng siêu hạng giúp ích nhiều cho ninja, nhưng nhiệm vụ lại là của cả tổ.”
“Chính vì vậy, thứ quan trọng nhất vẫn là đồng đội. Về khoản này, các em đã làm rất tốt.”
“Trong thế giới ninja, những người không tuân thủ luật lệ chỉ là rác rưởi, nhưng những kẻ bỏ rơi cả đồng đội của mình thì còn không bằng thứ rác rưởi.”
“Bài luyện tập đến đây là kết thúc. Đội 7 chúng ta, từ ngày mai bắt đầu làm nhiệm vụ.”
Nghe Kakashi nói xong, cả bốn người hưng phấn nở nụ cười, cũng nhận ra ý nghĩa thực sự của bài kiểm tra này, không kém phần tự hào vì mình là một trong những người đầu tiên được chọn.
“Giải tán! Yeah!”
oOo
Khi Uri về đến nhà đã là quá trưa. Đang lúc nàng mở khóa cửa, một tờ giấy trong tay nắm rơi xuống.
[ Yonehara, chiều nay rảnh đi ăn với bọn tôi không?
Nếu đi được thì 4 giờ cậu tới quán thịt nướng cuối làng nhé, có cả Ino và Choji nữa.
Ký tên: Nara Shikamaru ]
Ồ! Shikamaru? Cậu ta xưa nay cũng đâu phải người nhiệt tình, chủ động như vậy? Lại đột nhiên rủ mình đi ăn?
Hm... mà từ khi chuyển tới đây ở, nàng cũng ít khi ra ngoài, hầu hết là trốn trong nhà luyện nhẫn thuật. Hôm nay nhân dịp này thuận tiện chơi một chuyến cũng tốt!
Về phương diện người gửi, mặc dù có chút ngạc nhiên nhưng Uri cũng không nghi ngờ gì lắm. Chỗ ở của nàng vốn chỉ có Hokage đệ tam biết, nhưng vài ngày trước Shikamaru trở về học viện có đi qua đây, tình cờ thấy nàng, nguyên lai là bọn họ cùng đường, mặc dù nhà cậu ta xa hơn một chút...
Uri tháo giày ra, tiện tay đặt tờ giấy lên bàn, bước vào phòng ngủ gọi Yukino. Từ tối qua đến giờ nó cứ ôm chặt cái nệm không buông, có vẻ thực sự yêu thích.
Cạch!
“Uri, về rồi sao?”
“Ừm.”
“Hôm nay luyện tập tốt không?”
“Cũng tạm, vượt qua bài kiểm tra của thầy rồi. Từ ngày mai ta sẽ bắt đầu làm nhiệm vụ.”
“Hay quá! Vậy là sẽ được đi tham quan nhiều nơi!” Tiểu hồ ly hưng phấn vẫy đuôi.
“Bớt giỡn. Ngươi cho rằng đây là đi du lịch sao? Vả lại, bọn ta là ninja hạ đẳng, trước hết chỉ được làm mấy nhiệm vụ đơn giản quanh làng, vài tiếng là xong rồi, làm gì có chuyện đi xa chứ?”
“Không sao không sao, nhiệm vụ đơn giản cũng được, chỉ cần ra khỏi nhà là ta vui rồi.”
“Ngươi đúng là ham chơi!” Nhìn vẻ mặt hưng phấn của Yukino, nàng có chút bất đắc dĩ trừng mắt. Biết ngay mục đích của nó cũng chỉ là chạy nhảy tung tăng thôi mà!
oOo
“Các cậu nói xem, cô ấy sẽ tới chứ?” Ino cùng hai người bạn của mình bước vào quán thịt nướng, chọn một bàn tương đối dễ nhìn.
“Làm sao tớ biết được.” Shikamaru đáp, mắt khẽ liếc phía cửa ra vào.
“Cậu ấy tới hay không quan trọng lắm sao? Thịt của chúng ta có là được rồi!” Choji híp mắt nói.
“Cậu lúc nào cũng chỉ biết ăn thôi, sau này làm sao mà cưới vợ? Nhìn bộ dạng cậu m...” mập lắm rồi đó!
Ino còn chưa nói hết câu, miệng đã bị Shikamaru bịt chặt.
“Đừng nói nữa, đó là từ húy! Từ húy đấy!” Cậu khẽ thì thầm, chưa đợi Ino phản kháng, liền nói tiếp. “Nhìn kìa! Cậu ấy tới rồi!”
Hai người kia theo bản năng nhìn về phía cửa, quả nhiên thấy bóng dáng nhỏ nhắn của Uri đang ngó xung quanh tìm kiếm.
“Yonehara, bọn tớ ở đây này!” Ino lập tức gọi.
Uri nghe tiếng nhìn qua, thấy ngay ba người họ.
“Chào các cậu.” Nàng khẽ mỉm cười đi tới. “Thứ lỗi, để các cậu phải đợi rồi.”
“Không có, bọn tớ cũng chỉ vừa tới mà thôi.” Ino cười, ra hiệu cho nàng ngồi bên cạnh.
Khi cả nhóm đã ổn định và chọn món xong, Uri mới khẽ nói.
“Sáng qua lúc tớ vào lớp có nhìn thấy các cậu, nhưng còn chưa có cơ hội làm quen. Không ngờ hôm nay nhanh như vậy đã được gặp lại rồi.”
“Hì, cậu còn nhận thức bọn tớ thì hay quá! Riêng tớ, từ lúc cậu vào lớp đã rất ấn tượng với cậu rồi. Lại nghe Shikamaru nói trước đó hai người từng gặp qua liền nhờ cậu ấy mời cậu ra đây một chuyến. Phải rồi, còn chưa giới thiệu nhỉ, tớ là Yamanaka Ino.”
Nghe Ino nói, hai người còn lại cũng lần lượt lên tiếng.
“Tớ là Akimichi Choji.”
“Còn tôi là Nara Shikamaru.”