[Naruto Fanfic] Sinh Tồn Ở Thế Giới Ninja

Chương 13: Chương 13




Phía bên này, đám người Uri nhanh chóng đỡ Kakashi lên.

Nhìn những cây gai nhọn chi chít cùng chỗ máu bị ngâm nước đông cứng, ai nấy không tránh khỏi bàng hoàng.

“Nhẹ tay thôi Naruto.”

Sakura lên tiếng nhắc nhở khi thấy Naruto vươn tay định rút đống kim.

“Tớ biết.” Naruto khẽ đáp. Khuôn mặt cậu vô cùng nghiêm túc, hoàn toàn không có vẻ cà lơ phất phơ thường ngày. Từng cây kim đều được rút ra thật cẩn thận.

Có đến ba mươi chín cây!

Uri ngồi bên cạnh bắt mạch cho Kakashi, khẽ nhíu mày quay sang hỏi.

“Tazuna, nhà ông gần đây chứ?”

Nghe mình được xướng tên, ông ta hoàn hồn, vội đáp.

“Gần! Đi một quãng nữa là tới.” Lại nhìn sang Kakashi vẫn đang hôn mê. “Mau theo tôi, chúng ta cần đưa cậu ấy về chữa trị.”

oOo

“Này! Cậu không ngồi im một chỗ được sao Naruto? Cứ đi đi lại lại như vậy, tớ chóng mặt lắm rồi đó!”

“Sakura – chan, chẳng lẽ cậu không sốt ruột sao? Uri – chan đã ở trong đó ba tiếng đồng hồ rồi!”

“Thì sao chứ? Cậu ấy đang chữa cho thầy thôi. Cậu không thấy vết thương kia nghiêm trọng tới mức nào sao?”

“Chính vì thế đó! Tớ đang nghĩ... nếu đã nghiêm trọng như vậy, tại sao không mời người tới khám? Chỉ có vài liều thuốc giảm đau cùng một ít bông băng cũ kỹ, có thể dùng được sao?”

“Suỵt! Nhỏ tiếng thôi. Họ nghe thấy bây giờ!” Sakura vội nhắc, trong mắt cũng không giấu được lo lắng nhìn về căn phòng đóng kín cửa.

Trưa nay, lúc bọn họ về đến nhà ông Tazuna, cô Tsunami con gái ông ấy liền sắp xếp cho thầy ở căn phòng này. Lúc đó họ mới biết trong thôn không có bác sĩ hay thầy thuốc nào cả, thương thế nặng nhẹ ra sao đều phải tự sinh tự diệt. Trong nhà lại chỉ còn một ít thuốc giảm đau và bông băng.

Sau khi biết được chuyện này, Uri liền nhờ bọn họ đưa thầy vào trong, rồi đi lấy nước sạch, lại đóng cửa suốt từ lúc đó đến giờ, thỉnh thoảng mới ló đầu ra nhờ bọn họ mượn giúp một ít vật dụng.

Không biết tình hình thế nào rồi...

oOo

Ngồi trong phòng, Uri không hay biết gì về tâm tư của những người khác, toàn bộ lực chú ý lúc này đều dồn hết vào chén dược trên tay.

Kakashi nằm trên tấm nệm đặt giữa phòng, cả người chỉ còn một chiếc quần ngắn, ngay cả mặt nạ cũng bị tháo, để lộ gương mặt điển trai. Nhưng lúc này Uri cũng chẳng có tâm trí nào để ngắm cả.

Lúc nãy sau khi đưa Kakashi vào phòng, Uri quyết đoán cởi hết quần áo của hắn, sau đó lấy khăn lau khắp cơ thể, lại dùng nước sạch sát trùng kỹ các vết thương. Xong xuôi đâu đấy mới vận chakra “xóa sổ” toàn bộ dấu vết. Hiện tại nhìn hắn không khác gì một người khỏe mạnh đang nằm ngủ.

Có điều... đó mới chỉ là chữa hết ngoại thương mà thôi.

Con mắt sharingan của thầy ấy mới là thứ đáng lo nhất!

Nàng đã nhận ra điều này ngay khi đỡ thầy ấy lên sau trận chiến. Sử dụng sharingan quá lâu với nhược điểm khác biệt dòng máu đã làm con mắt chịu áp lực nghiêm trọng, còn xuất hiện tình trạng xuất huyết...

Uri cầm bát thuốc đã được nàng nghiền nhuyễn từ mấy viên đan dược, khẽ khuấy đều, sau đó chậm rãi đút cho Kakashi.

Chuyện xảy ra ngày hôm nay quả thực làm nàng vô cùng kinh ngạc.

Trong nguyên tác đúng là Kakashi có bị thương, nhưng đó chỉ là một chút ảnh hưởng đến con mắt, hoàn toàn không phải tình trạng đổ máu hôn mê sâu thế này!

Sự xuất hiện của Haku cũng vô cùng kỳ lạ. Nếu nàng nhớ không sai thì lẽ ra ban đầu cậu ta còn thực hiện một cú lừa ngoạn mục, công khai vác “xác” Zabuza trước mắt mọi người, thành công dắt mũi cả đám. Đến lần gặp tiếp theo mới lộ ra thân phận giả mạo của mình và ra tay với nhóm 7.

Vậy mà hôm nay cậu ta lại đột nhiên xuất hiện, còn tham gia tấn công Kakashi. Nếu không phải nàng lợi dụng được yếu tố bất ngờ và nắm chắc thời gian độc phát tác thì cậu ta đã không bị hạ dễ dàng như thế.

Đầu kim nàng gắn với sợi dây lúc đó được tẩm một loại độc đặc biệt, khi xâm nhập vào hoàn toàn không phát hiện được, vốn định dùng để đối phó với tên cao to khỏe mạnh như Zabuza nên hạ đặc biệt nặng, cuối cùng lại là Haku lãnh đủ.

Vậy cũng tốt! Giờ thì có lẽ cả hai tên đó đều chẳng có thời gian tìm bọn nàng gây phiền phức được.

Mỉm cười với suy nghĩ của mình, Uri cầm bát thuốc rỗng lên, đặt tạm trên bàn, sau đó lấy bộ quần áo của ông Tazuna mặc cho Kakashi.

Nhìn khuôn mặt đang say ngủ của hắn, Uri tự kỷ nghĩ.

Thầy à! Em thực sự không có ý xâm phạm riêng tư như vậy đâu. Đây chỉ là tình huống bất đắc dĩ. Thầy cũng đừng trách em.

Vừa nghĩ, nàng vừa đeo lại mặt nạ cho hắn, xong xuôi đâu đấy mới đứng dậy bước ra cửa.

“Oa!!! Uri – chan!!!!!!”

Nhìn cậu nhóc tóc vàng đang nhiệt tình xông tới, Uri theo bản năng nghiêng người tránh qua.

Naruto vồ hụt, bất mãn lên án.

“Cậu thật là tàn nhẫn... A! Uri – chan!!!!” Hét lần hai.

“Hả?” Thấy Naruto đang oán trách đột nhiên lại nhảy dựng lên hô tên mình, Uri có chút không kịp phản ứng.

Sakura và Sasuke nãy giờ im lặng không lên tiếng cũng đang dùng ánh mắt kỳ lạ đánh giá nàng từ trên xuống dưới.

“Các cậu... có chuyện gì sao?”

“Người có chuyện là cậu đấy!” Sakura lo lắng hỏi. “Mặt cậu sao lại tái nhợt thế? Nếu mệt thì nên đi nghỉ ngơi! Đừng quá sức!”

“A, tớ không sao đâu. Chắc lúc nãy dùng hơi nhiều chakra mà thôi.” Nói đến đây, Uri thoáng thấy trước mắt hoa lên. “Thầy đã ổn rồi, các cậu vào thăm đi.”

“Vậy thì hay quá!” Cả bọn vô cùng vui mừng, chạy ù vào phòng theo Uri.

Vào đến nơi, nhìn người thầy mới sáng nay còn vững vàng đứng phía trước bảo vệ bọn họ, giờ lại hôn mê nằm một chỗ, trong lòng mọi người nói không ra tư vị.

“Thầy ấy không sao rồi, chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian là ổn thôi.” Uri thấy không khí nặng nề, lên tiếng trấn an. “Các cậu cũng nên chú ý thân thể, đừng để mệt mỏi sinh bệnh.”

“Ừm.” Ba người khẽ đáp, sau đó ở lại thêm một lúc lâu mới rời đi, trở về căn phòng mình được an bài.

Uri cầm một ít kim chỉ cùng bộ quần áo đã được giặt sạch sẽ của Kakashi, cẩn thận khâu lại những chỗ rách. Từng đường may liên tục hạ xuống, lưu loát như nước chảy mây trôi.

Chẳng mấy chốc, bộ đồ đã hoàn tất.

“Cháu khéo tay quá.” Một giọng nói lành lạnh mang theo chút tán thưởng vang lên.

“Cô Tsunami.” Uri ngẩng đầu nhìn người vừa tới, cười chào hỏi.

“Cháu tên là Uri phải không? Đúng là một cô bé ngoan!” Tsunami cười nói. “Phải rồi, từ lúc tới đây cháu chưa ăn gì cả, cô có để phần bữa trưa cho cháu trong bếp, nên ăn luôn đi, nhịn đói lâu không tốt.”

“Vâng, cảm ơn cô.” Uri cười khẽ, gật gật đầu.

Xử lý xong bữa trưa muộn, nàng cũng thấy khá hơn một chút, bèn qua phòng Kakashi kiểm tra hiệu quả dược liệu, lại sắp xếp đồ đạc cho ngăn nắp, sau đó mới trở về phòng nghỉ ngơi.

Thấm thoát đã ba ngày trôi qua.

Mấy ngày này, Uri ngoài việc đều đặn chăm sóc cho Kakashi hôn mê chưa tỉnh, cũng thay hắn làm một số việc, tỷ như... huấn luyện đội 7 khống chế chakra bằng phương pháp leo cây.

Sakura rất có thiên phú trong khoản này, ngay lần thử đầu tiên đã làm được.

Sasuke và Naruto thì khá vất vả, người dùng lực mạnh quá, người dùng lực yếu quá, thành ra tập mãi vẫn chưa thành công. Nhưng cả hai lại đều có máu tranh đua, xem người kia là đối thủ, nên ít ra đều có mục tiêu phấn đấu.

Mấy ngày trước bọn họ cũng đã gặp Inari. Cậu bé luôn xuất hiện với khuôn mặt u buồn và nói những lời đả kích người khác, hiển nhiên sẽ vô cùng khó ưa trong mắt thanh niên lạc quan đầy nhiệt huyết như Naruto. Tuy nhiên, sau khi hiểu được hoàn cảnh quá khứ của Inari, mọi người đều có chút thông cảm, quan hệ giữa Naruto và cậu nhóc cũng không còn gay gắt như trước.

Sau bữa tối, như thường lệ, Uri bưng một bát thuốc loãng tới phòng Kakashi.

Nhìn khuôn mặt trắng trẻo đẹp trai chỉ cách mình vài cm, nàng đần người ra một chút, sau đó nổi hứng trêu chọc, đưa tay nhéo nhéo hai má Kakashi.

Đang cười đến thập phần đắc ý, đột nhiên...

Cổ tay bị nắm lấy.

Uri kinh ngạc mở to mắt, chậm rãi nhìn xuống.

“A! Thầy?!” Nàng chớp chớp mi cao giọng hỏi, bàn tay không dấu vết rút lui.

Kakashi liếc qua hành động mờ ám này, sau đó vươn người ngồi dậy, khóe môi khẽ cong, nhìn Uri thật kỹ, thật chăm chú, cho tới khi toàn thân nàng nổi da gà mới chậm rì rì hỏi.

“Mặt nạ của thầy...?”

Uri lập tức đưa tới một cái mặt nạ màu đen, vô cùng thành khẩn nói.

“Thầy! Em biết làm thế này là xâm phạm riêng tư, nhưng lúc đó thực sự là bất đắc dĩ.” Ngừng một chút, nàng lại nói tiếp. “Ừm... dù sao những người khác cũng chưa được nhìn khuôn mặt của thầy đâu. Còn về phía em... em cũng cho thầy biết một bí mật của mình rồi. Coi như hòa nhé!”

Kakashi nhướn nhướn mi, hỏi lại.

“Bí mật gì?”

“Vết thương của thầy.” Uri chậm rãi phun ra mấy chữ.

Nghe nàng nói, hắn mới ý thức được tình trạng của mình lúc này. Khẽ nhấc nhấc tay, lại cử động thân thể, Kakashi trợn mắt thốt lên.

“Cái này... không thể nào!”

Rõ ràng nhát chém ngoan độc đó của Zabuza đã gần như cắt lìa một mảng thịt trên vai hắn, lại còn đống kim châm như mưa của tên nhóc đeo mặt nạ. Hiện giờ... lại có thể biến mất toàn bộ sao?

“Hì, cái này đã đủ xem như một bí mật rồi chứ?” Uri nháy nháy mắt, mỉm cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.