Phập.
“Kẻ nào?” Kin ôm bàn tay bị vũ khí cắt qua, nghiêng đầu quát.
Một bóng đen nhanh như chớp phóng tới ngay trước mũi cô nàng, kéo Sakura đang ngây người tránh về phía sau.
“U-Uri...” Trông thấy người vừa tới, Sakura kinh ngạc mở to mắt, thanh kunai trên tay cạch một tiếng rơi xuống.
“Tớ đây, không sao rồi.” Nàng khẽ trấn an, trong lòng thầm may mắn vì tới kịp lúc. Daiki và Fuu cũng theo sát, trợ giúp nàng đưa Lee tới nằm cùng hai cậu bạn đang bất tỉnh.
“Gì đây? Thêm vài con chuột nhắt lo chuyện bao đồng nữa à?” Zaku ngạo mạn cười một tiếng, nhìn họ đầy châm chọc.
“Không đâu Zaku. Bọn này...” Dosu cẩn thận đánh giá kẻ vừa đến, sắc mặt có chút nghiêm trọng.
Kin ôm bàn tay chảy máu, tức giận trừng mắt nhìn đầu sỏ gây nên, khi thấy rõ mặt nàng càng thêm điên tiết, từ đầu đến cuối không hề cảm nhận được chút nguy cơ nào.
“Mau nằm xuống, Kin!” Nhận ra thứ sáng lòe lòe đang lao tới, Dosu giật mình hô to.
Nhưng đã muộn.
“A!!!!!!!!!!”
Sau vài giây ngắn ngủi, một vùng không gian xung quanh nơi này chỉ còn vang vọng tiếng hét kinh hoàng của Kin. Cô nàng như phát điên nhìn mái tóc vốn dài chạm đất của mình qua vài nhát cắt liền chỉ còn lưa thưa ngang mặt, lưỡi dao sắc bén thậm chí rạch lên má cô hai đường sâu hoắm, máu trào ra không ngừng.
“Ha... ha ha. Tóc của ta... tóc... tóc...” Đưa tay hứng lấy từng lọn tóc lớn đang rơi xuống, chẳng cần soi gương Kin cũng biết bộ dạng của mình thảm hại đến mức nào. Cô ả ngây người thì thầm, sau đó trợn ngược mắt, cứ thế ngất đi.
“...” Hội con gái thấy cảnh này, triệt để trầm mặc, mỗi người một suy nghĩ.
Sakura khóe môi giật giật, cảm thấy vô cùng may mắn vuốt vuốt mái tóc còn nguyên vẹn.
Ino ngây người nhìn động tác xuống tay vô cùng dứt khoát quyết tuyệt kia, cảm thấy vừa nể phục vừa sợ hãi.
Riêng Fuu, nhìn về phía Kin đang không chịu được đả kích nằm ngay đơ, khinh thường xì một tiếng. Đúng là làm lố! Chỉ là cắt tóc thôi mà. Cỡ đó... ngắn tầm cô chứ mấy =.=
“Các ngươi... tiếp tục?” Uri quay sang hai kẻ còn lại.
“Đừng vênh váo quá vậy nhóc con.” Zaku cười khẩy, bỏ qua bộ dạng thảm hại của Kin, tập trung nâng tay kết ấn.
Dosu ban đầu vốn muốn ngăn cản, sau đó lại thay đổi chủ ý, lao vụt tới đối chiến với Fuu và Daiki. Hắn không biết tại sao bọn ninja làng Thác này lại giúp nhóm của Sasuke, nhưng bằng mọi giá, hôm nay hắn phải hoàn thành được nhiệm vụ.
Vụt. Vụt.
“Lại là thể thuật sao!” Nhìn Daiki nhảy thoăn thoắt né đòn, Dosu nhếch mép. “Đụng phải tao, mày tàn đời rồi.”
Hắn nâng cánh tay che đậy đầy những ống khí, dùng chính đòn đã đối phó Lee lúc nãy, khuếch đại âm thanh đến cực đại, tấn công thẳng vào màng nhĩ Daiki.
“Mau tránh ra, Daiki!!!” Fuu ở phía trên hét lớn.
“Vô ích. Luồng âm thanh này không chỉ đi theo sự điều khiển của cánh tay, mà ta còn dùng chakra để làm cho nó luôn tấn công con mồi của mình.” Dosu vừa nói vừa thích thú nhìn khuôn mặt đau đớn của đối phương. Xem ra, mọi việc dễ dàng hơn hắn tưởng.
Bụp.
“C-cái gì???”
Một phân thân?!
Bên phía Uri, không khí trái lại dường như rất hài hòa. Một người một hồ ly im lặng đứng cạnh nhau, đối diện là Zaku đang không ngừng khoe khoang tự đắc.
“Các ngươi có thể ra tay được đều nhờ vào chiến thuật đánh lén đê tiện đó mà thôi. Ngươi thực sự cho rằng có thể vượt qua tốc độ âm thanh của bọn ta sao? Nhìn đi, thằng ngu đang nằm bẹp dí dưới kia chính là minh chứng rõ ràng nhất cho sự thất bại đấy.”
“Vậy sao?” Uri hỏi, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ. Nàng nâng mắt nhìn thẳng vào Zaku, đôi đồng tử màu tím sâu thẳm. “Có vẻ ngươi rất tự hào về khả năng của mình, đặc biệt là cái tốc độ âm thanh đáng-ngưỡng-mộ đó. Vậy thì hôm nay, ta sẽ cho ngươi thấy một rào cản tốc độ, thứ mà âm thanh... vĩnh viễn không thể vượt qua được.”
Ngữ điệu càng về sau càng trở nên sắc bén, trong lòng Zaku dấy lên một nỗi bất an khó hiểu, hắn đề phòng quan sát khắp nơi, mở rộng lòng bàn tay tấn công Uri.
“Đoạn không ba. Trảm không cực sóng.”
“Chậc, muộn rồi.”
ẦMMM!!!!!!!!
Sau một tiếng nổ đinh tai nhức óc, toàn bộ vùng không gian bao xung quanh hai người bắt đầu rung chuyển, cây cối đổ rạp, trong không khí phiêu tán hai cỗ năng lượng đối chọi nhau, xen lẫn với nó là hàng chục tia sét nhỏ uốn éo như linh xà, toàn bộ đều chuyển hướng tập trung tấn công vào một điểm.
“Cái gì?” Động tĩnh bên này hiển nhiên rất thu hút sự chú ý. Dosu nhất thời mất cảnh giác, lập tức ăn một đòn của Daiki, ngã sấp mặt.
“Cái đó... là Lôi độn sao?” Trói xong Dosu và Kin, những người còn lại mới có cơ hội quan sát tình hình.
Phía sau tầng đất bụi dày đặc, luồng ánh sáng màu tím dần tiêu thất. Một bóng dáng nhỏ nhắn quen thuộc bước chậm ra, bỏ lại người thanh niên đang nằm bất động. Mọi chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói nếu như từ bãi đất trống phía sau không trồi lên một con người.
Cảm nhận thêm được đạo hơi thở này, Uri lập tức cảnh giác nhảy phóc lên một cành cây, quay đầu đối diện với kẻ lạ mặt.
Đó là một người đàn ông có làn da vô cùng nhợt nhạt, mái tóc đen dài đến ngang hông. Hắn sở hữu đôi mắt màu hổ phách với đường sổ dọc trong con ngươi và vết dài màu tím quanh mắt – những đặc điểm làm người ta không tự chủ liên tưởng đến một con rắn.
“A! Chính là hắn!” Nhìn rõ chân dung kẻ đã ám ảnh mình chỉ sau vài giờ gặp mặt, Sakura sợ hãi kêu lên, cả người không tự chủ run rẩy liên tục.
Uri nhíu mày cảnh giác, tâm trạng nhanh chóng chuyển từ bất ngờ sang khó chịu.
Tên này tại sao lại xuất hiện ở đây chứ?
“Chà chà, năng lực ấn tượng đấy, cô bé.” Hắn phát ra một tiếng cười quái dị từ cổ họng, cặp mắt sắc bén không bỏ qua bất cứ hành động nào của nàng.
[Uri, tên này là ai vậy?]
[Cẩn thận một chút, hắn là bạt nhẫn cấp S của Konoha.]
[Cách hắn nhìn ngươi thật không thoải mái gì cả.]
Uri mím môi.
Yukino nói không sai. Bộ dạng Orochimaru lúc này như đang quan sát một con mồi vậy. Hơn nữa, theo lời “khen ngợi” kia thì có vẻ hắn đã đứng đó quan sát từ trước rồi, nhưng lại cố tình che giấu khí tức. Thật nguy hiểm!
“Ngươi là ai?” Nàng ra vẻ nghi hoặc lên tiếng.
“Không cần thận trọng như vậy. Ta sẽ không hại ngươi.” Orochimaru cười cười, sắc mặt hắn vốn tái nhợt làm cho nụ cười đó càng thêm đáng sợ.
“Nếu không có chuyện gì nữa... ta đi đây.” Uri không đoán được mục đích của hắn, cảm giác này làm cho nàng vô cùng bất an.
“Từ từ nào, sao phải vội thế chứ?” Ước chừng chỉ trong một khoảnh khắc, cảnh vật xung quanh hoàn toàn thay đổi, chỉ còn lại mình nàng đối diện với bộ mặt vặn vẹo của Orochimaru.
Này... sát khí? Hắn trở mặt nhanh vậy sao?!
Chưa để nàng kịp phản ứng, trong tay Orochimaru đã xuất hiện một thanh kiếm có phần đầu nhọn hoắt, thẳng tắp đâm về phía này.
Chết tiệt!
Uri vận chakra tăng tốc độ, tung người nhảy lên tránh, hiểm hiểm thoát được số phận bị bổ đôi.
[Yukino! Ngươi đang ở đâu?]
[Chủ nhân, hiện chúng ta chỉ cách nhau một bức tường mà thôi. Tên kia... hắn sử dụng Thổ thuật rất mạnh.]
[Ta hiểu rồi, hiện tại có việc cho ngươi đây. Lập tức nói Fuu thông báo mọi người rời xa chỗ này, càng nhanh càng tốt.]
[Nhưng còn người?]
[Đừng lo. Một lát nữa ta sẽ đuổi theo ngay.]
[Vâng.]
“Ngươi chỉ biết né tránh thôi sao?” Phía trước không xa, Orochimaru vừa vung kiếm vừa nói, giọng điệu có chút giễu cợt.
“Đừng đùa! Né đòn cũng là cả một nghệ thuật đấy.” Uri cười nửa miệng, lôi từ trong bao vũ khí ra một chuỗi kunai đã được mài sắc. Bề mặt chúng đều được phủ một lớp kịch độc, có thể phát tác ngay sau khi va chạm.
Vụt. Vụt. Vụt.
Liên tục từng thanh từng thanh được phóng không khác gì ngân châm, lực đạo cùng độ chính xác làm cho Orochimaru không khỏi âm thầm tán thưởng. Hắn nhoài người về phía trước, tách hẳn đầu ra phóng về phía Uri.
A!
Nhìn cái đầu đang điên cuồng lao tới, Uri một trận toát mồ hôi. Tên mặt rắn này sao lại chơi chiêu bẩn bựa như vậy?!
Thời điểm cái lưỡi dài ngoằng của hắn chuẩn bị quấn lấy một thanh kunai, Orochimaru đột ngột chuyển hướng, hàm răng nhọn hoắt hướng thẳng về phía cổ nàng.
Pặc.
“Đừng hòng đụng vào ta!” Chấn động từ chỗ cầm dao khiến tay nàng run lên, dùng sức ghì chặt con dao vào hai hàm răng đang mở rộng ngay trước mặt.
Song phương giằng co một lúc, thời điểm bàn tay Uri dần tê liệt, bên tai truyền tới giọng nói của Yukino.
[Xong rồi Uri. Hiện tại mọi người đều đã di chuyển đến nơi an toàn.]
[Tốt.]
Nhìn đầu rắn đang bị ghim chặt, khóe môi Uri nở nụ cười lãnh khốc.
Orochimaru cảm nhận được điều gì đó không đúng, vội vã rụt đầu lại. Nhưng từ vị trí tiếp xúc với con dao truyền tới một trận tê dại, sau đó là đau đớn lan khắp toàn thân khiến hắn không thể cử động được.
Ước chừng chỉ vài giây sau, trong không khí xuất hiện một cỗ năng lượng tím quỷ dị, sau cùng hóa thành một tiếng nổ.
BÙMMMMM!!!!!!!!!!!