[Naruto Fanfic] Sinh Tồn Ở Thế Giới Ninja

Chương 26: Chương 26




Trên bãi đất rộng lớn, sáu cặp mắt trợn tròn nhìn vào cuốn trục thư trên tay Naruto.

“Aizz... có vẻ vận may của chúng ta đến sai thời điểm rồi.” Sakura ngán ngẩm lầm bầm.

“Sai thời điểm?” Uri có chút nghi hoặc.

“Ừm, vì ban đầu trục thư của đội bọn tớ là cuốn “Thiên“. Sau đó vào rừng gặp gã quái dị kia, bị hắn đốt mất rồi.” Sakura gật đầu trả lời.

“Gì mà “đội bọn tớ” chứ? Uri và chúng ta vốn cùng đội cả mà, Sakura – chan!” Naruto bất ngờ kháng nghị.

“A, phải rồi, tớ xin lỗi.” Sakura cúi đầu cười gượng gạo.

“Bỏ đi, đó không phải vấn đề chính. Có lẽ cũng sẽ có đội gặp tình cảnh như chúng ta, có thể đổi với họ mà.” Uri nhìn hai quyển trục đều là “Địa”, chậm rãi nói.

“Phải đó phải đó, nếu không đổi được, chúng ta cũng có thể đi cướp mà. Các cậu không biết đâu, cuộc thi này dễ hơn mình tưởng rất nhiều. Tối qua bọn tớ lấy được hai quyển trục kia chỉ nhờ một ít độc phấn thôi đó.” Fuu hớn hở reo lên, bộ dạng khác hoàn toàn với lần đầu gặp mặt. “Hiện tại chúng tớ sẵn sàng giúp các cậu đến cùng.” Cô quay sang Naruto, nháy nháy mắt.

“He he, cảm ơn cậu nhiều, Fuu.” Anh chàng tóc vàng hoe vẫy tay cười.

Nhìn bọn họ náo nhiệt như vậy, Uri cũng cảm thấy vui vẻ, chút tiếc nuối vì trục thư không khớp cũng nhanh chóng tan biến.

Ban đầu, nhóm của nàng, Fuu cùng Daiki được phân cho cuốn Địa thư. Sau đó nhờ hạ gục được hai nhóm ninja khác nên tình cờ có thêm cả Thiên thư lẫn Địa thư. Trừ đi cuốn trục của nhóm nàng thì vẫn còn dư một cuốn “Địa“. Ban nãy, trước khi Dosu chạy đi, hắn đã ném lại một cuốn trục, không ngờ cũng lại là “Địa“.

“Hiện tại mới qua ngày thứ hai mà thôi, chúng ta còn khá nhiều thời gian, cứ hướng thẳng về tháp, chắc chắn sẽ đụng độ vài nhóm.”

Liền như vậy, mọi người thống nhất ở lại nghỉ ngơi một chút, sau đó cùng nhau lên đường.

oOo

“Akamaru vẫn còn run sao?”

Trong phòng chờ tĩnh lặng, giọng nói của một cô gái vang lên, có thể thấy bên cạnh cô còn có hai người, một trong số họ đang ôm một chú cún nhỏ.

“Nó sợ hãi là phải thôi. Ngày hôm qua nếu không có cô gái kia đột nhiên xuất hiện, người bị tấn công chắc chắn là chúng ta.” Anh chàng đeo cặp kính râm tối màu và áo khoác cao cổ màu xanh biển từ từ nói.

“Chết tiệt! Tên ninja làng Cát đó thật sự là genin sao? Hắn giết người như giết một con kiến vậy.” Chủ nhân của chú chó nhỏ – Kiba – tức giận lên tiếng.

Hiển nhiên, ba người này chính là đội genin số 8 được Kurenai cử tới tham gia kỳ thi.

“Vậy nghĩa là cô gái kia sẽ chết sao?” Hinata lo lắng hỏi.

“Có thể lắm, cứ nhìn cách tên kia giết nhóm ninja làng Mưa là đủ biết hắn tàn nhẫn thế nào.”

Nói đến đây, Kiba cũng có chút hối hận. Đội của bọn họ may mắn cướp được mật thư chỉ ngay sau khi vòng hai bắt đầu, lẽ ra đã có thể an bình tới được tòa tháp. Chỉ tại cậu nhất thời ham chiến không suy nghĩ, đi theo dõi trận đánh của mấy người kia. Kết quả là suýt nữa bị thủ tiêu. Đúng lúc đó có một cô gái cũng tình cờ đi ngang, liền cứ vậy thay bọn họ lãnh nạn.

Nghĩ tới cái chết oan ức tức tưởi đó, Kiba không khỏi lạnh xương sống.

Cô gái ơi, tôi nhất định sẽ cầu nguyện cho cô sớm siêu thoát. Làm ơn đừng về ám tôi nhé!

oOo

“Hơ... hắt xì!!!”

“Cậu bị cảm rồi sao?”

“Không có, chắc kẻ nào đang rủa tớ rồi.” Fuu xoa xoa mũi, không tự chủ liếc một cái về phía Daiki.

“...” Này này! Cái ánh mắt đó của cô là có ý gì thế hả?

“Các cậu à, chúng ta đi đường này có đúng không? Sao mãi chẳng thấy một bóng người nào cả.” Naruto ngó nghiêng ngó dọc.

“Cứ tin tưởng tớ! Chuyện gì chứ riêng khoản dò đường thì tuyệt đối không sai được!” Fuu vỗ ngực đảm bảo. “Ra khỏi vách núi này sẽ là đường mòn, khả năng cao là có các đội ninja nấp sẵn xung quanh. Các cậu nhớ cẩn thận một chút.”

Nhìn Fuu hòa đồng thân thiện với mọi người như vậy, Uri cũng thấy vui, trong đầu nàng như vang lên từng câu nói trong buổi trò chuyện ngày hôm qua của họ.

Qua tiếp xúc, nàng có thể thấy rõ, bản chất con người Fuu hoàn toàn không phải lạnh lùng khó gần như cô ấy từng thể hiện, mà ngược lại, trong các trường hợp nguy hiểm, cô ấy sẽ chẳng màng tới mâu thuẫn xung đột mà sẵn sàng ra tay cứu giúp người khác. Hơn nữa, theo lời Fuu nói, cô còn từng có ước muốn sẽ kết được trăm bạn.

Biến đổi lớn như vậy... đều là đến từ sự cố của người tên “Shibuki” ư?

Đang lúc nàng im lặng tự hỏi, bên tai chợt vang lên một tiếng xé gió sắc bén. Một thanh kim châm nhọn hoắt lướt qua người bọn họ, ghim sâu vào thân cây trước mặt. Tốc độ của nó nhanh tới mức mọi người chỉ kịp nhìn thấy một tàn ảnh.

“Đến rồi!” Naruto hưng phấn nói, muốn xông lên trước nhìn rõ bộ dạng đối thủ.

“Chà, vội gì chứ?” Một bóng người vô thanh vô tức lại gần cậu, giọng nói nhẹ như gió vang lên.

“Ngươi!” Cảm nhận được dưới cổ có vật gì đó sắc lạnh đang kề sát, thân mình Naruto cứng đờ, trong giây lát hoàn toàn bị chế trụ.

Mọi việc xảy ra hệt như nó phải thế, nhanh đến mức mọi người hoàn toàn không kịp làm ra hành động gì can thiệp.

“Giờ thì sao? Chỗ này các ngươi có sáu người, vậy ít nhất là hai quyển trục. Đưa ra đây, hoặc tên này sẽ chết.” Kẻ đang nói là một ninja làng Mưa, cô ta ngẩng cao đầu ra lệnh với những người đang đứng, tay thuận thế rạch một đường máu nhỏ trên cổ Naruto.

Nhìn thấy người bạn mới quen của mình bị như vậy, sắc mặt Fuu nhanh chóng trở nên lạnh lẽo, nhắm mắt lại, tiềm thức bí mật xâm nhập vào một nơi.

“Con bé tóc xanh, cấm lộn xộn!” Một tên trong nhóm đối phương nghiêm mặt quát lớn.

Gì chứ?!

Fuu cùng Uri hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt không giấu nổi kinh ngạc. Năng lực che giấu của Fuu có thể qua mặt được cả các giám khảo trong cuộc thi viết, hiển nhiên không thể coi thường. Vậy mà mấy người này liếc mắt một cái đã có thể nhận ra sao?

Nghĩ tới đây, Uri càng thêm nghiêm túc đánh giá đối thủ.

Dựa vào thái độ của bọn họ, không khó để nhận ra kẻ đang khống chế Naruto chính là đội trưởng. Hai tên còn lại gồm một nam một nữ, không loại trừ khả năng chúng là ninja cảm nhận.

Nhưng... kỳ lạ nhất ở đây vẫn là hai chỗ.

Thứ nhất, chúng không hề quan tâm đến việc đội các nàng có cuốn “Thiên” hay “Địa”, vừa tới liền ép buộc giao ra. Điều này có thể do chúng cần cả hai, hoặc đối với chúng, trục thư loại nào đều không quan trọng.

Thứ hai, năng lực của bộ ba này rõ ràng không tệ chút nào. Tên đội trưởng có biệt tài về tốc độ, hành xử thần không biết quỷ không hay. Kunoichi cảm nhận kia không chỉ phản ứng nhanh nhạy, mà còn có khả năng phân tích dao động chakra chính xác nhất, nhận ra cả bí thuật ẩn hình của Fuu. Còn lại là một thanh niên chưa xuất chiêu lần nào, nhưng dựa vào hình thể to cao lực lưỡng đó, ít nhất có thể biết thể thuật của hắn ăn đứt các nàng. Một đội như vậy không lý nào đến giờ vẫn chưa cướp được mật thư, ngược lại còn bần cùng tới mức đâm đầu vào khiêu chiến với nhóm sáu người các nàng. Dù sao, ba đấu sáu, cho dù mạnh đến đâu cũng vẫn có bất lợi.

Chỉ có thể nói... bọn này rõ ràng đã có đủ trục thư, nhưng vẫn tiếp tục tấn công các đội khác!

“Đừng có ngẩn người ra đó nữa, đến cùng các ngươi có chịu giao ra không hả?” Giọng nói của ả đội trưởng bắt đầu trở nên mất kiên nhẫn, nghiến răng tăng thêm lực cổ tay.

“A...” Cảm nhận được đau đớn khi da thịt bị cắt, Naruto khẽ nhíu mày, nhưng ánh mắt vẫn hướng về phía đồng đội, hô to. “Đừng lo cho tớ, cứ tập trung tấn c...”

Bốp.

“Câm miệng lại và an phận làm một con tin đi! Ở đây không có chỗ cho ngươi lên tiếng.”

“...” Lau đi vết máu ở khóe miệng, Naruto ngẩng đầu nhìn kẻ vừa đánh mình, trong mắt như có lửa giận hừng hực bốc lên.

“Làm sao bây giờ?” Sakura vô cùng lo lắng. “Mấy người này ra tay không kiêng dè chút nào cả. Họ sẽ giết cậu ấy mất.”

“Cho nên việc chúng ta cần làm là nhanh chóng hạ gục bọn chúng.” Uri nhìn mấy người, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh. “Nhưng trước khi thực hiện được điều đó, phải giúp Naruto thoát khỏi giam cầm đã.”

“Bằng cách nào?”

“Chúng ta sẽ...” Câu nói của Uri bị cắt đứt bởi một tiếng hét thảm thiết đến từ ả trưởng nhóm làng Mưa.

Mọi người đồng loạt quay đầu lại, cảnh tượng trước mắt khiến họ giật bắn người.

Toàn thân Naruto đang được bao phủ một luồng ánh sáng màu đỏ đậm, vết cắt dưới cổ nay đã biến mất không tung tích. Đôi con ngươi hiển thị rõ một đường kẻ dọc đang gắt gao nhìn theo bóng dáng ả ninja vừa bị đánh văng. Vài vệt râu mèo hai bên má cậu kéo dài ra cùng với hàm răng sắc nhọn lỉa chỉa càng khiến cậu ta trông dữ tợn như một con thú.

“Lại nữa rồi.” Sasuke nhíu mày lẩm bẩm.

“Cậu nói cái gì?” Fuu kích động xông tới, gắt gao nhìn chằm chằm Sasuke. “Cậu ta... từng bị như thế rồi sao?”

“Phải. Ngày hôm qua trong lúc đánh nhau, cậu ấy cũng biến thành như vậy. Chỉ có điều... quanh người không có luồng ánh sáng đó.”

“Rồi sau đó làm thế nào mà cậu ấy quay lại bình thường được?” Fuu gấp gáp hỏi.

“Chuyện này...” Sasuke có chút mơ hồ.

“Là hắn!” Sakura xen vào. “Chính kẻ tấn công bọn tớ ngày hôm qua, hắn đấm vào bụng Naruto và thi triển một thuật gì đó rất lạ, sau đó thì cậu ấy ngất xỉu và trở lại hình dạng bình thường.”

Thi triển một thuật gì đó?

Chỉ có thể là thuật phong ấn mà thôi!

Bản thân là một jinchuuriki, Fuu thừa hiểu sức mạnh của một vỹ thú khi phát tác sẽ khủng bố đến mức nào. Nhưng nó chỉ tốt khi vỹ chủ đã khống chế được cỗ năng lượng đó. Hiển nhiên, trường hợp của Naruto, cậu ta chưa hề điều khiển qua lần nào cả. Việc rò rỉ chakra cửu vỹ hẳn là do kích động quá mức.

Nói gì thì nói, tuyệt đối phải ngăn cậu ta lại trước khi cửu vỹ hoàn toàn chiếm được quyền kiểm soát.

“Dừng lại, Fuu.” Ngay khi cô chuẩn bị bước lên, một cánh tay bất ngờ chắn ngang trước mặt.

“Uri? Cậu định làm gì?”

“Ở làng tớ, sự tồn tại của cửu vỹ là một bí mật. Hiện tại, phong ấn chỉ bị lỏng thôi, chúng ta ngăn nó lại là được. Đừng kinh động mọi người.” Nói xong, nàng đưa mắt nhìn xuống Yukino. “Ngươi có thể, phải không?”

[Tất nhiên rồi.] Yukino ngoe nguẩy mấy cái đuôi đằng sau, trong mắt hiện lên chút hứng thú.

Kurama chết giẫm! Giờ ngươi được ra ngoài như ý nguyện rồi đấy. Chỉ tiếc là... không lâu đâu.

Ha ha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.