“Nhìn cái gì chứ? Chẳng bao lâu nữa cũng sẽ đến lượt các ngươi.” Một trong hai bóng dáng lên tiếng. Tên này có ngoại hình khá kỳ dị, trên vai vác theo một thanh đao lớn, sần sùi gai góc. Hắn nhếch môi cười châm chọc nhìn đám người đang vây xung quanh.
Uri quan sát tên ngạo mạn này, rồi như nhớ ra gì đó, nàng giật bắn người, mở to mắt nhìn hai bóng dáng cao ngất đằng xa.
Tên quái dị đó... không phải là Hoshigaki Kisame sao?!
Vậy thì... người đi cùng hắn...
Quả nhiên!
ITACHI!!!!
Uri khẽ đưa tay lên ngực, cảm thấy hôm nay chịu kích thích không nhỏ. Đại thần Itachi lại xuất hiện ở đây sao? Nhưng là... nàng nhớ không nhầm thì Akatsuki là cái tổ chức chuyên chém thuê giết mướn, làm mấy nhiệm vụ ám sát, diệt môn,... khi được yêu cầu mà thôi.
Cái thôn nhỏ này... không hề có ninja, rốt cuộc làm thế nào lại bị chúng nhắm tới chứ?
Uri cảnh giác nhìn về hướng hai người kia, trong đầu âm thầm vạch ra chiến lược đối phó.
Với tình trạng của nàng hiện tại, không thể trực tiếp đấu tay đôi được. Nàng cũng không có ý định cho Yukino xuất chiến. Nó mới là ấu thú, lại chưa được bồi dưỡng bài bản, đối đầu với một trong thất kiếm làng Sương Mù cùng một nukenin vốn là thiên tài ảo thuật thì hệt như châu chấu đá xe.
Aiya... mọi chuyện sao lại thế này chứ?! Lần đầu gặp mặt đại thần mà không có thời gian ngắm cho kỹ, ngược lại còn phải lo bảo toàn mạng nhỏ.
Ông trời a! Ông trêu ngươi ta sao?!
Đang lúc Uri bất mãn trách trời mắng đất, linh tính cảm nhận được cái gì đó, ngẩng mặt lên, lập tức chạm phải một đôi mắt sâu như biển.
Thịch.
Nàng nghe rõ trái tim mình nhảy lên một cái.
Trước mắt xuất hiện hai bóng người, một cao lớn vững chãi, một mảnh mai nhỏ nhắn cùng giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên bên tai.
“Uri, đã lâu không gặp con.”
“A!” Đây... đây là...
“Con nhóc này! Đừng nói là giờ đến ba con cũng không nhận ra đấy nhé.” Người đàn ông trung niên cười khẽ, theo thói quen vươn tay lên xoa đầu nàng.
Uri ngây người, cảm thấy không thể tin. Kinh ngạc, vui mừng đan xen, tròng mắt nàng ươn ướt, sau cùng không kiềm chế được nhào tới ôm chặt hai người trước mắt, miệng hô to.
“Ba!!!!!!!! Mẹ!!!!!!!!”
Hai hàng nước mắt chảy dài. Nàng không quan tâm xung quanh là tình huống gì, chỉ có thể vừa khóc vừa cười ôm chặt lấy người trước mặt phát tiết tâm trạng.
“Ba... mẹ... hai người còn sống! Thật sự còn sống!”
“Phải.”
“Vậy là từ giờ... từ giờ gia đình chúng ta lại được đoàn tụ như xưa rồi!”
Không gian im lặng một chút. Uri nghi hoặc ngẩng đầu lên, một lần nữa ngây người.
“Đoàn tụ? Mày nói đoàn tụ sao? Phải rồi! Thứ xui xẻo như mày nên chết đi. Mày phải hiểu cảm giác của bọn tao!”
Khuôn mặt người đàn ông phút trước còn rất ôn hòa, nay tức giận tới vặn vẹo. Người phụ nữ cười hiền đứng một bên, giờ nhào tới túm chặt lấy chiếc cổ thanh mảnh của Uri, từng từ phun ra tràn ngập oán hận.
“Sát tinh! Mày đã hại chết chính cha mẹ ruột của mày đây! Sao hả? Có lúc nào cắn rứt lương tâm không? Mày đã giết bọn tao! Đồ lòng lang dạ sói.”
A...
Đây là suy nghĩ của bọn họ sao?
Mình thật sự là sát tinh?
Chính mình đã giết họ?
Tinh thần Uri hoảng hốt, thất lạc, tùy ý để người mẹ điên cuồng đang dần cướp đi sinh mệnh mình.
Nàng nhắm mắt lại, từng dòng ký ức nhỏ vụn hiện lên, chậm rãi nhắc nhở nàng về khoảng thời gian hạnh phúc ở kiếp trước.
“Không...” Uri run rẩy nâng tay lên gỡ tay của người phụ nữ đang nổi điên kia.
Đây không phải sự thật!
Ba mẹ thương mình như vậy, không đời nào lại đổ hết tội lỗi lên người mình. Họ đã hi sinh cả tính mạng bản thân để đổi lấy sự sống của đứa con gái họ yêu thương nhất kia mà.
“Ngươi là đồ giả mạo!”
Bốp.
Người phụ nữ bị Uri đấm văng ra, lập tức tan thành bọt nước. Cặp mắt long lanh như thủy tinh của Uri tràn đầy lửa giận, xông tới đánh thẳng về “cha” của mình. Ánh mắt người đàn ông trợn trừng như thể không tin nàng lại ra tay.
Choang.
Ảo ảnh bị phá giải.
oOo
“KHỐN KIẾP ITACHI!!!!!” Sau tiếng hét đầy phẫn nộ, một bóng dáng nhỏ nhắn lao thẳng tới trước mặt Itachi, cặp mắt tím biếc dần biến đổi. Trong mỗi bên đồng tử là một nửa trận pháp âm dương bát quái. Quanh thân nàng tản ra một luồng uy áp mãnh liệt.
Khuôn mặt băng lãnh của Itachi xuất hiện vết nứt, kinh ngạc nhìn Uri.
Con bé này... năng lượng tinh thần thật khủng khiếp.
Còn nữa, cặp mắt kia... là thứ gì? Hắn chưa từng thấy ai dùng nhãn thuật có hoa văn kiểu này cả.
“Hắc Phong Trận! Mở!” Giọng nói cao vút vang lên. Trong khoảng bán kính 10 mét lấy Itachi làm trung tâm, lốc xoáy điên cuồng nổi lên. Từng cơn gió đen ngòm như hội tụ tất cả năng lượng của bóng tối xoay tròn, dần hóa thành hàng ngàn lưỡi dao gió sắc bén. Kisame đứng ngay bên cạnh cũng không thoát khỏi số phận bị tấn công. Hắn cuống quýt giơ Samehada lên đỡ, đồng thời vận chakra phản công.
“Thủy độn: Bộc Thủy Xung Ba.”
Ào!
Một lượng nước khổng lồ tràn tới như đại hồng thủy, lập tức thay đổi cục diện. Từng lưỡi dao gió chạm vào nước không cách nào tiếp tục di chuyển, hệt như bị cố định tại đó. Kisame nhìn trận thế trước mắt mình, hưng phấn chà chà tay dự định ra đòn phản công tiếp theo.
“Đủ rồi, đi thôi.”
“Này?! Nhưng...”
“Ngươi biết đấy. Chúng ta không có nhiều thời gian.”
“Hừ! Thật là...”
Bị Itachi đột nhiên ngăn cản, hắn có chút mất hứng nhíu mày, sau đó lầm bầm vài tiếng, cũng thuận theo giải thuật, không quên liếc về phía Uri đang đứng đằng xa.
“Xem như ngươi gặp may.”
Dứt lời, cả hai niệm ấn, biến mất.
oOo
Mọi người xung quanh triệt để chết lặng. Mọi chuyện xảy ra buổi sáng hôm nay hệt như một giấc mơ, một cơn ác mộng chết chóc.
Nhưng cái xác đầy máu của Yuna cùng chiếc đầu lăn lóc bên cạnh đã nhắc nhở bọn họ một điều: tất cả đều là sự thật. Chuyện gia đình cô bé bị sát hại, chuyện hai ninja kỳ lạ thản nhiên hạ thủ trước mắt bao người, chuyện ngôi làng của bọn họ bị tấn công...
Và cả chuyện... cô bé Uri thường cười cười nói nói hồn nhiên thân thiện lại có một mặt đáng sợ như thế...
Ánh mắt mọi người nhìn Uri trở nên kiêng kỵ, thậm chí có phần xa cách. Mặc dù có vẻ con nhóc đó vừa bảo vệ thôn này, nhưng... bản thân nó lại nguy hiểm như vậy, ai biết lúc nào hứng lên có lôi bọn họ ra làm bao cát không. Tránh xa ra vẫn hơn.
Đôi mắt Uri lúc này đã trở lại bình thường, một màu tím lấp lánh như pha lê. Nàng quan sát phản ứng của đám người xung quanh, nhếch môi cười khẩy. Sau đó, bóng lưng thẳng tắp bước đi, không một lần quay đầu nữa.
oOo
Phịch.
Ngồi xuống một gốc cây, suy nghĩ lại những chuyện vừa trải qua, nàng có chút chán nản thở dài.
Thái độ của mọi người đúng là khiến nàng ngạc nhiên, nhưng cũng chỉ có thế. Dù gì nàng cũng không phải người trong thôn, quan hệ đối với bọn họ căn bản chỉ là xã giao, chung quy vẫn gói gọn trong cụm từ “người ngoài“.
Thứ làm Uri đau lòng hơn là những gì thấy trong ảo cảnh kia!
Nàng mím môi, vành mắt ngập nước nhưng cứng rắn đè ép lại, nhất quyết không để rơi xuống.
Phải mạnh mẽ hơn nữa!
Ba mẹ luôn ở bên nàng, tình yêu thương hai người dành cho nàng cũng mãi mãi không thay đổi, nàng phải sống thật tốt, tuyệt đối không được yếu đuối, phụ sự kỳ vọng của họ!