“Này! Đây là cách cô đối xử với người đã vắt kiệt sức ra chiến đấu sao?” Lee ngay từ lúc nhận ra tình huống không ổn đã vội lao xuống đỡ lấy Tenten. Lực đạo Temari dùng mạnh tới mức cậu phải lui về phía sau vài bước. Điều này càng làm cậu thêm tức giận.
Temari nghe lời chất vấn, thản nhiên nhếch môi cười khẩy, cao giọng hỏi lại. “Đây là việc ngươi nên quan tâm đấy à? Tốt nhất là biến khỏi mắt ta, và mang cả đứa bại trận đi nữa.”
“Ngươi!” Đối mặt với thái độ khinh thường không chút che giấu này, lửa giận trong người Lee nhất thời không kiềm chế được. Cậu lao vụt tới trước mặt Temari. “Mộc diệp toàn phong.”
“Dừng lại mau, Lee!” Mọi người xung quanh chứng kiến biến cố bất ngờ này, hiển nhiên đều ra sức ngăn cản. Chỉ có điều, bọn họ không nghĩ tới, năng lực của kẻ mà Lee vừa đụng phải tuyệt đối không hề thấp.
“Đúng như ta nghĩ.” Temari nhẹ nâng cán quạt, khóa chết đòn đánh của Lee, không quên nhếch môi cười khiêu khích. “Ngươi quả thực giống với cái bộ dạng của mình.”
Mọi việc sau đó chắc hẳn sẽ còn đi xa hơn nếu không có Might Guy can thiệp. Ông lên tiếng trấn an cậu học trò của mình, đồng thời để lại vài lời nhắc nhở vô cùng “chân thành” với Gaara sau khi cậu dùng cái chất giọng lạnh lẽo của mình công khai mỉa mai họ.
“Trận đấu thứ sáu.” Sau khi giải quyết xong tất cả mọi chuyện, Hayate tiến lên, đọc tên cặp thí sinh. “Uchiha Sasuke và Tsurugi Misumi.”
Thời điểm nhìn thấy tên kia từ bên cạnh Kabuto bước xuống, Uri cũng phần nào đoán được thân phận thực sự của hắn cùng với Akadou Yoroi – kẻ vừa đối đầu Fuu. Ba người bọn chúng có thể công khai giả mạo ninja làng Lá như vậy, hiển nhiên đều là do bàn tay của Orochimaru sắp đặt.
“Sasuke, chú ý một chút. Có thể tên này cũng sẽ sở hữu loại năng lực kỳ dị nào đó giống đồng đội của hắn đấy.”
“Năng lực kỳ dị?” Sasuke khó hiểu nhướn mày.
“Cậu cũng thấy rồi đó, tên Yoroi kia có thể hút chakra chỉ bằng cách chạm vào người đối thủ. Ai biết lần này người cậu gặp sẽ như thế nào.”
Sắc mặt Sasuke thoáng chốc trở nên nghiêm túc hẳn, gật gật đầu với Uri. Trước khi bước xuống sàn đầu, cậu thì thầm một câu bên tai nàng. “Tớ hứa... sẽ không để nó điều khiển được mình đâu.”
“Tớ tin cậu.” Uri mỉm cười.
Đứng cách đó không xa, cô gái tóc hồng nhìn hai người thì thầm to nhỏ, sắc mặt có chút âm u, bàn tay nắm chặt lại, không biết là đang nghĩ tới điều gì.
Sasuke từ trên lan can nhảy phóc xuống, đứng đối diện với Misumi. Đó là một người đàn ông cao lớn, đeo cặp kính tròn cùng một chiếc khăn đen che kín khuôn mặt. Hắn cao ngạo đánh giá Sasuke một lượt, tầm mắt dừng lại trên họa tiết hai phẩy của sharingan.
“Thiên tài tộc Uchiha, tốt nhất... ngươi đừng làm ta thất vọng.”
Sau câu nói ngắn ngủn này, còn chưa để Sasuke kịp phản ứng, hắn đã nhào tới, tay không bám chặt lấy người cậu. Chỉ trong vài giây, Sasuke hoàn toàn lâm vào bất động, bởi lẽ tứ chi của tên kia đột ngột duỗi dài ra, hóa thành những sợi dây bằng thịt, trực tiếp trói chặt cậu.
Chứng kiến vẻ mặt kinh ngạc đến hóa đá này, Misumi tự mãn lẩm bẩm. “Nhằm thuận lợi thu thập tin tức, cơ thể ta luôn phải biến đổi để có thể vừa vặn với bất kỳ chỗ trống nào.” Tay hắn trườn lên siết chặt lấy cổ Sasuke. “Với tình hình này, ta có thể siết cho đến khi xương ngươi gãy vụn. Không muốn chết thì mau chịu thua đi.”
“Đừng hòng.” Sasuke nghiến răng, thân mình cố gắng giãy dụa hòng thoát khỏi kiểm soát.
Rắc.
“Chết tiệt!” Misumi khẽ rủa, sắc mặt hoảng hốt nhìn xuống bàn tay vừa bẻ gãy xương cổ của Sasuke.
Làm sao bây giờ? Mình vốn đâu có định giết hắn! Ngài Orochimaru sẽ không tha cho mình mất.
Liên tưởng đến bộ mặt của Orochimaru khi nhìn thấy cảnh này, Misumi hốt hoảng buông xác Sasuke ra, run rẩy lùi lại vài bước.
Đúng lúc này, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu hắn.
Thực sự không muốn đánh giá cao nó đâu, nhưng hình như... mọi chuyện diễn ra quá suôn sẻ rồi?!
“Giờ ngươi mới nhận ra sao.” Giọng nói lạnh lùng của Sasuke vang lên cũng là lúc Misumi vinh dự nhận một đạp, ngã nhào trên mặt đất.
Nhìn khung cảnh xung quanh thay đổi trong thoáng chốc cùng cái xác đang dần biến mất của cậu thiếu niên, Misumi hốt hoảng nhận ra một điều. “Ảo, ảo thuật?” Hắn ngạc nhiên tới lắp bắp, mồ hôi thi nhau túa ra. Lại nhìn thấy Sasuke đang hùng dũng lao tới, hắn không biết nên cảm thấy may mắn hay xui xẻo nữa, vội tung người tránh đi.
Sasuke từ lúc thành công giam Misumi vào ảo thuật, đã muốn tranh thủ thời gian kết thúc trận đấu nhanh chóng. Mọi người trên khán đài cũng không hẹn mà cùng nín thở quan sát, trong lòng càng thêm phần kính nể năng lực của cậu nhóc nhà Uchiha.
Kết thúc rồi!
Đó là suy nghĩ của mọi người khi nhìn thấy bộ dạng hai thí sinh phía dưới. Nhưng thật trớ trêu khi mọi chuyện lại chẳng diễn ra tốt đẹp như vậy.
Chính lúc cơ hội hạ gục đối thủ đang tới thì Sasuke lại đột ngột khựng lại, toàn thân bất động, cặp mắt nhanh chóng biến trở lại màu đen tuyền vốn có, những đốm lửa thần bí lại xuất hiện.
Chỉ bản thân Sasuke biết rằng lúc này cậu đang phải tiếp nhận đau đớn kinh khủng đến mức nào, hàng mi nhíu chặt, nhiệt độ từ phía cổ không ngừng dày vò, bức cậu muốn điên.
Phải!
Ấn chú đang phát tác.
Misumi không ngờ mình may mắn đến thế, vội vã từ trên mặt đất bò dậy. Qua vẻ mặt của Sasuke, không khó để hắn đoán ra được ấn chú của ngài Orochimaru đang hành hạ tên nhóc đó khổ sở như thế nào.
Nhận ra được ý định tấn công của Misumi, Sasuke trừng mắt nén đau, cật lực lùi tránh đôi bàn tay quái dị đang duỗi dài ra của hắn.
Tại sao? Chỉ một chút nữa thôi! Cậu chỉ cần một chút thời gian nữa là có thể hạ gục được hắn rồi! Tại sao lại phát tác vào lúc này chứ?!
Sasuke bất lực cắn răng, cảm nhận từng trận đau đớn dày vò từ phía cổ cùng những đốm lửa đen nóng rực đang lan tràn. Ánh mắt cậu trở nên điên cuồng hơn bao giờ hết.
Trừng mắt nhìn vẻ mặt tự mãn của Misumi, trong đầu cậu vang vọng đủ thứ tạp âm, cảnh tượng lúc ở trong rừng một lần nữa tái hiện.
“Chắc hẳn các ngươi đang muốn có cuốn Địa thư này của ta lắm? Vì có vẻ như, cuốn trục các ngươi giữ là Thiên.”
“Nào, tới đây đi. Cùng bắt đầu trận chiến giành mật thư bằng chính mạng sống của chúng ta.”
“Thật thảm hại. Sao các ngươi lại buông thả bản thân như vậy? Đã là một con mồi, thì phải luôn cố hết sức mà chạy trốn... trước sự hiện diện của kẻ đi săn.”
“Ồ, thằng nhóc cửu vỹ đây sao? Không nghĩ tới ngươi có thể sống sót tới tận bây giờ. Ngũ Hành phong ấn.”
“Ngươi... đốt được mặt nạ của ta? Hừ, có thể sử dụng sharingan tốt như vậy ở độ tuổi này, ngươi quả thật không làm hổ danh gia tộc Uchiha. Ta muốn ngươi, Sasuke – kun.”
“Ta thấy thật thích thú với bài kiểm tra sức mạnh này. Hai ngươi quả là anh em, ta thậm chí cảm thấy sức mạnh trong ngươi còn lớn hơn cả Itachi đấy.”
“Tên ta là Orochimaru. Nếu còn muốn gặp ta, thì hãy cố mà sống sót và vượt qua bài thi này. Tất nhiên, phải đánh bại những thuộc hạ của ta, là bộ ba ninja làng Âm Thanh nữa.”
“Rồi ngươi sẽ tới tìm ta, để có được sức mạnh.”
Ký ức như thủy triều tràn tới, sát khí mãnh liệt cùng khuôn mặt nham hiểm tà ác lộ ra sau lớp mặt nạ cháy đó như ám ảnh lấy thần trí Sasuke.
He he, tới rồi! Hãy sử dụng sức mạnh của ta đi. Orochimaru nhìn bộ dạng thảm hại của cậu, nhếch môi cười âm trầm.
Không chỉ hắn, cả các jonin biết chuyện cùng với Hokage Đệ Tam cũng cho rằng cậu không thể kiểm soát được ấn chú nữa. Nhìn những đốm lửa đen ngòm dần lan tràn khắp nửa khuôn mặt, qua mắt, lên trán và bao trọn xuống vùng cổ, đến Kakashi cũng không khỏi nhíu mày.
Ầm!
Ngay lúc tinh thần mọi người đồng loạt căng lên, một âm thanh trầm đục vang vọng dưới sàn đấu.
“Chuyện, chuyện này?” Sarutobi mở to cặp mắt già nua nhìn kẻ vừa ngã lăn xuống đất.
“Thằng bé làm được rồi sao?” Kakashi cũng không khỏi kinh ngạc. Sasuke... trong hoàn cảnh bất ngờ này mà nó vẫn có thể vận dụng những đòn thể thuật họ từng luyện tập cùng nhau để phát huy tối đa sức mạnh. Thật làm cho người ta kinh ngạc.
“Thằng bé có thể tự mình kiểm soát được ấn chú...?” Anko ngây người nhìn một màn trước mắt, tay bất giác đưa lên chạm nhẹ vào nguyền ấn trên cổ.
Không ai chú ý tới, ở một góc của khán đài, Orochimaru trong bộ dạng một ninja làng Âm Thanh, đang mở to mắt nhìn Sasuke, toàn thân run rẩy. Không phải vì sợ hãi, mà vì kích động hưng phấn.
Ta thật sự muốn ngươi rồi, Sasuke – kun!
“Này này, thắng gì mà thảm hại te tua quá vậy hả, đồ ngốc!” Naruto đứng phía trên hét lớn sau khi nghe giám khảo tuyên bố người thắng trận.
“Hộc... hộc...” Sasuke nhìn kẻ đang reo hò ầm ỹ, chẳng chút khó khăn nhận ra tâm trạng vui mừng ẩn sau những lời trách móc đáng giận kia. Thoáng liếc sang một chút nữa, cậu thấy ngay cặp mắt sáng lấp lánh của Sakura, cùng nụ cười vui vẻ của Uri.
Mình... làm được rồi, làm được rồi.
Bộp.
Trước khi cậu ngã gục ra giữa sàn đấu, Kakashi đã kịp xuất hiện. Anh lên tiếng ngăn cản một nhân viên y tế đang có ý định tiến lại gần, đồng thời tự mình cõng Sasuke lên, nhảy vụt qua lan can và phóng thẳng vào một căn phòng phía sau khu vực thi đấu.
“Họ đi đâu vậy?” Naruto nhìn hướng hai người rời đi, cảm thấy vô cùng khó hiểu. “Ơ này, cả cậu nữa sao Uri – chan? Cậu còn chưa đấu mà?”
“Đừng lo, tớ sẽ quay lại ngay.” Uri cười trấn an, ôm theo Yukino bước ra sau cánh cửa.
Đúng lúc này, bảng điện tử lại tiếp tục nhấp nháy, một hàng chữ lớn hiện ra trước mắt mọi người.
Uzumaki Naruto và Inuzuka Kiba.
“Hơ? Đến lượt mình à?” Naruto thoáng nhìn qua phía đội 8, nơi Kiba đang vui vẻ hò hét, lại nhìn về phía vị trí của đội mình, cặp mắt xanh ngọc vụt qua một tia buồn bã.
Đúng lúc này, từ phía sau cánh cửa, Uri một lần nữa xuất hiện. “Bộ dạng đó là sao hả Naruto? Tự tin lên. Đừng để thua cậu ta đấy.”
“Ha.” Naruto mở to mắt nhìn nàng. “Chắc chắn là vậy rồi! Tớ còn tưởng cậu không xem được trận này đấy.” Vừa nói xong, hai tai cậu ta cũng đỏ lên, không quay đầu lại, chạy một mạch xuống sàn đấu.
“Ngốc.” Uri phì cười, ngẫm lại lời cậu ấy vừa nói.
Làm sao tớ lại bỏ qua trận đấu của các cậu được? Phân thân thuật là để làm gì nha?
Còn đang nghĩ, linh tính lại cảm nhận được một ánh mắt mãnh liệt hướng đến phía này. Ánh mắt đó chứa đựng sự tìm tòi, nghiên cứu, và còn cả sát khí lạnh lẽo.
Nàng thoáng quay đầu lại, trực tiếp đối diện với nó.
Gaara?
Hm, chắc không phải cậu ta biết hết rồi nhỉ...