Căn cứ của Orochimaru bí hiểm hệt như bản thân hắn. Toàn bộ tòa kiến trúc được xây dựng hoàn toàn dưới lòng đất, bao xung quanh là những tảng đá rất lớn, gần như chẳng tìm thấy lối vào. Địa hình không bằng phẳng, bề mặt bày đá nhấp nhô khiến những người không chú tâm đi qua nơi này cũng khó mà để ý tới.
Kabuto bước chân quen thuộc tới trước một phiến đá không mấy thu hút, quay đầu ra hiệu cho Sasori dừng lại, nhỏ giọng nói. “Cửa vào là chỗ này, Sasori – sama.”
Dứt lời, hắn đặt bàn tay lên một vị trí, xoay nhẹ. Sau một tiếng động nhỏ, cửa đá lệch sang bên trái, lộ ra khe hở với lối đi vào sâu hun hút.
“Để đề phòng Orochimaru phát hiện, tôi sẽ vào thăm dò trước. Căn cứ lúc này còn có cả Uchiha Sasuke, nếu hắn nhúng tay vào, việc giết Orochimaru sẽ gặp cản trở.” Với một biểu cảm thận trọng rất chân thực, Kabuto nói tiếp.
“Uchiha Sasuke?” Sasori lẩm bẩm, cặp mắt vô hồn có chút suy nghĩ liếc qua Kabuto. “Tại sao ngươi không nói ngay từ đầu?” Chuyện em trai Itachi bỏ làng đi theo Orochimaru sớm đã truyền khắp tổ chức, hắn cũng đoán được hai kẻ đó có thể đang ở cùng nhau, nhưng Kabuto đi cùng hắn nãy giờ lại không nói ra chuyện đó, cố tình đợi tới tận lúc này?
“Không dám gạt Sasori – sama.” Kabuto như nhìn ra vẻ không hài lòng của người đối diện, vội vã giải thích. “Từ sau khi ngài giải thuật, đầu tôi vẫn còn rất choáng váng, trí nhớ trước và sau khi là người của ngài cứ đan xen lẫn lộn, nhất thời không nhớ ra được chuyện này. Thật sự xin lỗi!”
Nhìn vẻ thành khẩn của hắn, lại nghĩ tới tình huống hiện tại, Sasori không kiên nhẫn phất tay. “Được rồi, ngươi đi đi.”
“Vâng.” Cúi đầu một cái thật sâu, Kabuto nhanh chân bước vào cánh cửa đá, chẳng mấy chốc đã khuất dạng.
Còn lại một mình, Sasori nhìn mảnh đất hoang vắng nhàm chán này, ánh mắt rơi trên con rối Hiruko vẫn nằm yên một bên. Đang lúc bàn tay hắn sắp sửa mở khớp vào của rối, chiếc nhẫn trên tay chợt động, ngay sau đó truyền tới giọng nói gấp gáp của Deidara.
“Sasori – danna, Usagi có đang ở chỗ ông không?”
“Có.” Sasori đáp, thuận miệng hỏi một câu. “Ngươi đã bắt xong Tam Vỹ rồi à?”
“Phải, con rùa đó chỉ được cái to xác, không có jinchuuriki điều khiển nên rất dễ bị hạ. Mà khoan đã, trọng điểm không phải cái này!” Deidara bất đắc dĩ xoa trán. “Tôi về tới căn cứ thì chẳng thấy hai người đâu cả. Ông dẫn Usagi đi đâu vậy?”
“Đoán xem?”
“Danna, tôi đang hỏi nghiêm túc!” (  ̄皿 ̄)/
“Ngươi biết cũng chẳng làm gì.” Sasori nửa khép cặp mắt nâu. “Ta muốn thanh toán nợ nần với một kẻ thù cũ. Về phần Usagi, lôi theo chuyến này để xác nhận một chuyện.”
“Vậy thì ông nên cảnh giác đấy, Usagi cô ta...”
“Không phải người thật chứ gì?”
Câu nói bất ngờ của Sasori khiến toàn bộ lời Deidara định nói trực tiếp ngưng đọng. Phải mất một lúc lâu để xác nhận, hắn mới từ trong ngơ ngác hoàn hồn, thấp giọng hỏi.
“Ông biết sao?”
“Mới đây thôi.” Sasori vẫn rất bình tĩnh. “Có vẻ ai đó đã thành công đoạt xá và hành động dưới danh nghĩa Usagi thời gian qua. Không ngoài khả năng chuyện đó liên quan tới mái tóc đổi màu và lượng chakra biến mất.”
“Nghĩa là... cái thứ tâm độc gì kia, thực chất là hậu quả do có kẻ đoạt xá?” Deidara biết rõ còn cố hỏi, vừa nghĩ tới nguyên nhân mấu chốt khiến chuyện này xảy ra, hắn không khỏi vò đầu. A, với cái đà này tới khi Usagi trở về, hắn có bị xé xác hay không?
“Ngươi cũng đừng lo, nếu ta đoán không nhầm, tình trạng hiện tại của cô ta...” Lời Sasori đột ngột bị cắt ngang bởi một tiếng gió rít mang đầy sát khí truyền tới từ cửa căn cứ. Chỉ thấy Kabuto cả người lấm lem, tay chân vương máu bị xách như một con gà ném tới trước mặt hắn. Sasori ngắt liên lạc, ánh mắt nghiêm túc nhìn Orochimaru đang từng bước đi tới, cước bộ đều đặn vững vàng, nào có bộ dạng suy yếu của một kẻ sắp chết?
“Sasori – sama, là tôi vô dụng.” Kabuto nâng gọng kính với một bên tròng đã vỡ, chật vật đứng lên.
“Đúng là vô dụng thật.” Sasori rất tán thành gật đầu. Khóe miệng Kabuto co rút, vẻ mặt vô cùng áy náy.
“Orochimaru đã biết tôi phản bội hắn.”
“Ta có mù đâu?” Sasori trong hình hài thiếu niên tiếp tục thốt ra những câu làm người ta cứng họng. Hướng ánh nhìn vô cảm về phía tên mặt rắn từng là đồng đội của mình, lại liếc qua con rối Hiruko, hắn dứt khoát điều khiển nó tới sau lưng, vẻ mặt thản nhiên như sẵn sàng nghênh chiến, lời nói ra lại hướng tới Kabuto. “Cho dù phải đánh đổi mạng sống của ngươi, cũng phải bảo hộ người bên trong thật tốt.”
“Tôi hiểu rồi.” Kabuto nhanh chóng đáp ứng, nhảy tới cạnh Hiruko, khóe môi nhếch lên một tia cười lạnh.
“Thú vị đấy, không ngờ lại có ngày ta một lần nữa nhìn thấy bản thể này của ngươi.” Orochimaru thong thả bước tới, cách Sasori một quãng đủ gần thì dừng lại, nhìn bộ dạng nửa người nửa rối hoàn toàn không thay đổi so với khi hắn còn trong tổ chức, cười khẽ, trong giọng nói tràn đầy châm chọc. “Bỏ cả lốt rối chỉ để cho một kẻ khác trú ngụ, Sasori, ngươi thật sự làm ta hiếu kỳ rồi đấy.”
“Sớm biết ngươi trốn ở chỗ này, ta nên ra tay từ lâu mới phải.” Sasori cười khinh thường. “Muốn tiếp cận người bên trong, phải xem ngươi có giết được ta không đã.”
“Ngươi nghĩ vậy sao?” Orochimaru cười quỷ dị, dùng một loại ánh mắt như nhìn kẻ ngốc đối với Sasori.
“Gì?” Sasori âm thầm cảnh giác, quay phắt đầu về phía sau. Chỉ nghe một tiếng vang lớn, khớp rối Hiruko dưới lực tác động của dao chakra trên tay Kabuto trực tiếp nát vụn. Hai con dao xanh sáng nhọn hoắt xuyên thẳng qua thân rối, không chút nghi ngờ sẽ xé nát cơ thể người nằm trong. Lớp áo choàng Akatsuki bao xung quanh con rối rách toạc ra, những mảnh gỗ vụn văng khắp mọi hướng, sau cùng trực tiếp nổ tung.
Ầm!
oOo
“Ngoài kia có chuyện gì thế?”
Ở một góc khác của căn cứ, bốn ninja Konoha đã xâm nhập thành công. Naruto nâng tay dỡ đi mấy hòn đá, lắng nghe động tĩnh bên ngoài, không nhịn được hỏi.
“Có lẽ bọn họ đã bắt đầu trận chiến.” Yamato nhỏ giọng đáp. “Đây là thời cơ tốt nhất để chúng ta tìm Sasuke. Tất cả tuyệt đối không được lơ là.”
“Em biết rồi.” Nghĩ tới kế hoạch lần này, Naruto cũng cố nén xuống lo lắng, tập trung nghe hướng dẫn.
“Căn cứ này rất rộng, do đó chúng ta sẽ chia làm hai nhóm.” Yamato nhìn bao quát hàng loạt phòng ốc với nơi trung tâm bọn họ đang đứng là tượng một con rắn khổng lồ cuộn mình treo những ngọn nến ở hốc mắt, nhỏ giọng phân phó. “Ta với Sakura một đội, sẽ tìm các phòng bên trái. Naruto với Sai một đội, tìm bên phải.”
“Nhưng...” Sakura có chút ái ngại nhìn hai chàng thiếu niên. Mới vài ngày trước họ còn cãi nhau kịch liệt, hiện tại sắp xếp chung đội có phải sai lầm không?
“Sakura, em là ninja trị liệu duy nhất của nhóm, vì vậy phải đi với ta vì em không được phép bị thương.” Yamato cũng hiểu cô đang muốn nói gì, kiên nhẫn giải thích.
“Có vấn đề gì sao? Hành động nhanh thôi.” Naruto ngược lại không quá để ý. Mặc dù thằng khốn Sai này khiến cậu thấy rất khó chịu, nhưng nếu đây là cách tốt nhất để nhanh chóng tìm được Sasuke, cậu không ngại phối hợp cùng hắn.
“Trước khi tách ra, ta muốn các em uống cái này.” Yamato lần lượt đưa cho mỗi người một viên thuốc. “Trong trường hợp chúng ta cần hợp lại, thứ này có thể cho ta biết vị trí của các em. Nó là nhẫn cụ chỉ cộng hưởng với chakra của ta, có tác dụng tương tự máy phát dùng để truy tìm vậy. Nếu có chuyện gì không ổn các em cứ niệm chakra, ta sẽ tiếp ứng ngay lập tức.”
Nghe xong lời giải thích của Yamato, mọi người cũng không có ý kiến gì, lần lượt nuốt xuống.
“Được rồi, bắt đầu thôi.”
oOo
Kabuto ôm cánh tay đẫm máu lùi về đứng bên Orochimaru, vẻ mặt hốt hoảng thật sự.
“Xem ra chúng ta cũng bị lừa rồi.” Trước dị biến bất ngờ đang xảy ra, Orochimaru ngược lại không biểu lộ quá nhiều kinh ngạc. Cặp mắt hắn tràn ngập hứng thú nhìn người vừa bước ra từ con rối nát vụn, trong đầu không tự chủ so sánh cỗ năng lượng vừa rồi với sức mạnh của Sasuke, cười khẽ. “Đã lâu không gặp, tiểu thư Yonehara.”
Uri bỏ qua xác rối vỡ nát, nâng gót bước tới cạnh Sasori. Trên người nàng khoác áo choàng tiêu chuẩn của tổ chức, khuôn mặt tuyệt mỹ không có bất cứ một tia biểu tình, chiếc mũ rơm sớm vứt qua một bên khiến mái tóc tím bạc hoàn toàn bại lộ dưới ánh mặt trời, chiết xạ quang mang như phát sáng, cặp mắt sắc bén lướt một vòng qua Orochimaru, lại nhìn tới cánh tay Kabuto gần như đã bị chấn nát, đối với lời chào kia hoàn toàn không có phản ứng.
“Usagi?” Nhận ra cỗ khí thế quen thuộc cùng với ánh nhìn tràn ngập lãnh ý, Sasori đã có tám phần xác nhận thân phận người đứng trước mặt, thấp giọng hỏi.
“Là ta.” Uri thừa hiểu hắn đang muốn nói tới cái gì, thẳng thắn xác nhận, đoạn liếc mắt về hai kẻ đứng đối diện. “Ngươi tự ý lôi ta vào chuyện này đúng là thất sách, Sasori.”
“Ta thừa nhận lần này đã đánh giá thấp hắn.” Sasori trầm giọng, hướng một ánh nhìn cảnh giác về phía Orochimaru. Nhẫn thuật tẩy não hắn tự hào nhất vậy mà đã bị đối phương âm thầm giải từ lúc nào. Nếu không phải Usagi tỉnh lại kịp lúc, thật đúng là bị một trận đòn oan. Nhưng nhìn tình hình này, có vẻ Orochimaru vốn định thông đồng với Kabuto giải quyết hắn, nay bất ngờ có thêm Usagi... kế hoạch đê tiện của lão thật sự ngâm nước nóng rồi.
Giữa lúc cả Sasori, Kabuto và Orochimaru đều im lặng đánh giá nhau, một tiếng cười khẽ từ nhân vật nữ duy nhất trong đám phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch. Uri nâng mắt nhìn mấy người, ý cười bên môi chưa giảm, trên tay ngưng tụ một thanh trường kiếm đen bóng. Một cơn gió thổi qua, vài sợi tóc tím phất trên trán nàng, không sao che giấu được cặp mắt đen trắng quỷ dị.
“Vẻ mặt giả dối của ngươi mỗi khi lên kế hoạch tiếp cận ai đó thật sự làm ta buồn nôn, Yakushi Kabuto.”
Giọng nói trong vắt hòa với tiếng gió, từng chữ một lạnh băng rơi vào tai mấy người. Thân mình Kabuto cứng lại, một cỗ áp lực nặng như núi đè lên vai hắn. Ngơ ngác nhìn theo cặp mắt biến đổi bất chợt kia, đang lúc Kabuto còn chưa kịp phản ứng lại, thanh kiếm đen tuyền đã tiến tới trước mặt hắn, cùng với đó là bóng người nhỏ nhắn của Uri theo sát, dùng loại tốc độ như quỷ đòi mạng trực tiếp bổ một kiếm xuống đầu Kabuto.
Bụp.
“Ha ha.” Uri nhìn ảnh phân thân phía trước tan biến ngay sau cú va chạm, ánh mắt hơi lóe, quay đầu nói với Sasori. “Ta sẽ xới tung cái căn cứ này lên tìm bằng ra con chuột nhắt đó.”
“Được, cứ làm đi.” Sasori gật đầu, nhạy bén nhận ra tâm trạng Uri lúc này giống như đang muốn phát tiết, đối tượng bị nàng nhắm tới lại là kẻ vừa phản bội hắn, hiển nhiên hắn không có ý kiến gì. “Ta sẽ lo tên Orochimaru.”
“Được.” Khóe môi gợi lên một độ cung tàn khốc, thân ảnh Uri nhanh như chớp biến mất, để lại cục diện một chọi một cho hai người.
oOo
“Phòng này cũng không có.” Naruto và Sai gấp rút tìm kiếm từng phòng một, không để lãng phí chút thời gian nào, chạy như bay qua cả dãy hành lang. Mắt thấy sắp đến những căn phòng cuối cùng mà vẫn chẳng thấy người đâu, Naruto vô cùng sốt ruột.
“Nghỉ một chút đi.” Kết thúc dãy hành lang thứ nhất vẫn không thấy tung tích Sasuke, ngược lại Naruto vì quá vội mà vấp chân ngã sấp xuống đất, Sai trầm mặc một lát, quyết định nói. “Tốc độ của chúng ta hiện nay đã đủ nhanh rồi, hơn nữa cũng đã chia hai nhóm tìm kiếm, vội vã sẽ chỉ càng thêm loạn.”
“Không, thế này chưa đủ.” Naruto chống hai tay đứng dậy, vẻ mặt thất lạc bước qua dãy hành lang tiếp theo.
“Tại sao cậu lại liều mạng như thế?” Sai nhìn bóng lưng Naruto, cũng đuổi theo, cặp mắt lạnh lùng ánh lên một tia khó hiểu. “Có cần phải đối đầu với tên Orochimaru đó, liều mạng dẫn Sasuke về cho bằng được như vậy không? Còn có... Yonehara Uri, là chính cậu ta muốn rời làng kia mà? Tại sao cậu lại muốn đưa hai người đó trở về bất chấp việc bọn họ có thể sẽ quay lại ghét chính cậu? Đâu có ai ra lệnh cho cậu phải làm vậy chứ?”
Nghe từng câu hỏi của Sai, cả người Naruto run lên, dưới chân bất giác khựng lại. Cậu quay mặt nhìn chàng trai tóc đen, khóe môi kéo ra một tia cười khổ. Cặp mắt xanh trời như nhớ lại những ký ức hạnh phúc ngày xưa, mang theo đầy hoài niệm và tiếc nuối.
“Trước đây, tớ rất ghét Sasuke.” Ngoài ý muốn không nổi giận với Sai như những lần trước, Naruto bình tĩnh kể. “Sasuke là một người rất ưu tú, rất tài giỏi, tớ và cậu ấy gần như trái ngược nhau, hồi còn ở học viện tớ đã luôn muốn đánh bại cậu ấy và được cậu ấy thừa nhận. Đến khi được xếp chung vào đội 7, trải qua các nhiệm vụ với nhau, tớ thật sự rất vui. Cậu ấy là đối thủ, là anh em, cũng là người bạn thân nhất của tớ.” Ánh mắt Naruto cong cong, phản chiếu tia sáng rực rỡ nhất. “Còn Uri – chan, cậu ấy cũng rất giỏi, giỏi hơn bất kỳ ai tớ biết trên đời, là người con gái đầu tiên đối xử với tớ bình đẳng như một người bạn. Cậu ấy xinh đẹp, ôn nhu, lại kiên cường, dường như chẳng có chuyện gì trên đời này làm khó được cậu ấy. Nhưng bây giờ... cậu ấy lại là người tớ muốn bảo vệ nhất.” Ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Sai, Naruto nói. “Cậu hỏi vì sao tớ liều mạng à? Vì hai người họ là bạn của tớ, là gia đình của tớ, vì cuối cùng tớ cũng có được mối quan hệ quan trọng nhất của mình.”
“Quan hệ?” Từng chữ Naruto nói ra như đánh thật mạnh vào lòng Sai. Cậu hơi cúi mặt lẩm bẩm. “Dù là vậy, cũng không nên phí mạng đấu với Orochimaru...”
“Nếu tay bị gãy thì tớ sẽ đá hắn tới chết, nếu chân bị gãy thì tớ sẽ cắn hắn tới chết, nếu cổ bị gãy thì tớ sẽ trừng mắt nhìn hắn tới chết, nếu mắt bị móc thì tớ sẽ trù hắn tới chết.” Naruto nhe răng cười. “Cho dù có bị phanh ra làm trăm mảnh, tớ cũng sẽ cướp lại Sasuke khỏi tay tên Orochimaru cho cậu xem!”
“Ồ, vậy nếu kẻ phanh thây ngươi chính là người ngươi đang muốn cứu thì sao?”
Một giọng nói bất thình lình vang lên phía sau cắt ngang cuộc trò chuyện bình yên hiếm có của hai người. Naruto và Sai song song quay đầu lại, đập vào mắt họ là nụ cười nửa miệng của Kabuto.
“Tại sao ngươi lại ở đây?” Có chút kinh ngạc nhìn hắn, Naruto giật mình hỏi.
“Tại sao ta không thể ở đây?” Kabuto thầm nghiến răng đè nén cơn đau dữ dội khi ảnh phân thân bị chém đôi, trong lòng gấp gáp vô cùng, ngoài mặt lại bảo trì ung dung hoàn mỹ. “Bọn Konoha các ngươi cho tới bây giờ vẫn mơ tưởng đưa Sasuke rời khỏi Orochimaru – sama sao? Còn lén lút vào tới tận chỗ này?”
“Cậu đi trước đi Sai, tớ sẽ ở lại đấu với hắn.” Naruto không muốn lãng phí bất cứ giây phút nào trong việc tìm ra Sasuke, lập tức nói.
“Nhưng...” Sai tinh mắt nhìn thấy cánh tay Kabuto có chút không được tự nhiên, còn có một bên kính mắt đã vỡ, hơi chần chừ. Nghe xong lời Naruto lúc nãy, cậu đột nhiên có cảm giác muốn làm gì đó, chẳng hạn... cùng cậu ấy liên thủ bắt giữ Kabuto?
“Nhanh đi Sai! Chúng ta không có nhiều thời gian!” Naruto gầm khẽ.
“Được rồi.” Bị ý nghĩ vừa nảy ra trong đầu chính mình dọa sợ, khóe môi Sai mấp máy, nhỏ giọng đáp ứng, thân ảnh linh hoạt quay đầu chạy về một hướng khác.
“Ngươi không phải là gián điệp của Xích Sa Sasori sao? Hắn đâu rồi?” Naruto nhớ lại cục diện đưa bọn họ tới tình huống này, lại nhìn bộ dạng tự nhiên như không có gì của Kabuto, nhíu mày hỏi.
“Hể? Các ngươi theo dõi bọn ta sao?” Kabuto nghe hỏi hơi kinh ngạc, ngay sau đó lại nở nụ cười. “Đó chỉ là một lời nói dối ta dành cho Sasori mà thôi, ta luôn là người của Orochimaru – sama.” Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Naruto, Kabuto hỏi tiếp. “Konoha các ngươi lần này cử mấy người tới đây?”
“Ngươi nghĩ ta sẽ trả lời câu này à?”
“Cả Sasuke và Uri đều đang ở trong căn cứ.”
“Cái gì?”
“Hi vọng người của ngươi đủ sức ngăn cản, cố gắng gặp được Uri trước khi cô ta tìm ra ta nhé. Chúc may mắn.” Hít một hơi thật sâu, Kabuto xoa xoa thái dương đang co giật liên hồi, quay đầu chạy thẳng.
“Đứng lại!” Naruto sao có thể để hắn trốn mất, lập tức đuổi theo.
Nấp nhanh trong một bức tượng hình rắn nhìn thân ảnh Naruto lao vụt qua, Kabuto hơi thở dốc, thầm ảo não với tình huống hiện tại. Nhớ lại khoảnh khắc ngay sau khi bị chấn nát cánh tay, hắn đã kịp thay đổi vị trí với ảnh phân thân và tránh khỏi một kiếp bị bổ đôi kia, Kabuto vẫn cảm thấy kinh hoàng. Loại sát khí âm trầm làm người ta run sợ chỉ với một ánh nhìn đó, cho tới bây giờ hắn dường như chỉ thấy trên một người duy nhất, là Orochimaru – sama.
Nếu để cô ta tìm được hắn... Kabuto nhắm mắt lại, không dám tưởng tượng nữa.
Usagi này thật sự là một biến số nguy hiểm, nếu giờ phút này cô ta mất hứng quay lại liên thủ với Sasori đối phó Orochimaru – sama, tình cảnh tuyệt đối sẽ vô cùng bất lợi. Kế hoạch của bọn hắn vốn là tấn công một mình Sasori, sau vì có thêm Usagi đột nhiên xuất hiện mà chuyển về căn cứ này, tiếp theo lại vì cô ta đột nhiên hôn mê mà biến thành hắn ra tay phá hủy con rối, thuận tiện lộ diện thân phận với Sasori. Hết lần này tới lần khác lại gặp phải biến cố nữa, Usagi đột nhiên tỉnh lại không nói, còn như phát cuồng nhắm vào hắn.
Trán Kabuto chảy xuống một giọt mồ hôi, càng nghĩ càng thấy con đường phía trước mình phủ đầy hắc ám.
Nói gì thì nói, hiện tại căn cứ chỉ có ba người, hắn không đủ sức chống lại cả Usagi lẫn bọn Konoha vừa xâm nhập, Orochimaru – sama thì bận đối phó với Sasori. Chỉ còn lại Sasuke đang ngủ, mà với tình hình bây giờ, không dám chắc cậu ta có thể cùng lúc đánh bại tất cả.
Hơn nữa, mấu chốt ở đây là...
Với tính cách kiêu ngạo lạnh nhạt trước giờ, thằng nhóc khó ưa đó sẽ không giúp bọn họ đâu!
Kabuto nhắm mắt, lồng ngực kịch liệt phập phồng, giữa tình cảnh nguy cấp này đầu óc hắn lại tỉnh táo lạ, trong đầu lần lượt điểm qua tên những kẻ thích hợp nhất có thể giúp đỡ bây giờ.
Một kẻ phải có năng lực mạnh, trí tuệ tốt, địa điểm cư trú gần đây, và quan trọng nhất là tuyệt đối trung thành, sẵn sàng vứt bỏ cả mạng sống vì Orochimaru – sama...
Kabuto suy nghĩ thật nhanh, liền chọn được một người, không chút chậm trễ tạo một ảnh phân thân âm thầm rời khỏi căn cứ.
Guren, lần này phải nhờ cô rồi.
oOo
“Ngươi thật sự mạnh lên nhiều đấy, Sasori.”
Orochimaru nhìn hai cánh tay ngấm độc tê dại cùng hàng trăm con rối đen kịt bao phủ cả bầu trời, khuôn mặt luôn mang nụ cười tùy ý lúc này cũng hoàn toàn trở nên nghiêm túc. “Cho đến bây giờ, có thể hạ độc được ta, ngươi chính là người thứ hai.”
“Vinh dự vậy sao?” Đối với lời nói của Orochimaru, Sasori như cũ không thể hiện biểu cảm đặc biệt nào, cõi lòng lạnh nhạt cũng không vì lời cảm khái này của hắn mà dâng lên chút hứng thú.
“Còn người đầu tiên hạ độc được ta, là Yonehara Uri.” Quá quen với phản ứng của Sasori, Orochimaru không hề bất ngờ, tiếp tục nói. “Ngày đó ta rời khỏi Akatsuki, suốt những năm tiếp theo luôn tìm đủ mọi cách ngáng chân các ngươi, lại vẫn không ngờ chính tay mình lại gián tiếp giúp tổ chức có được mười thành viên hoàn chỉnh.”
“Ngươi bị lú lẫn à?” Sasori ngẩng đầu nhìn hắn. “Nếu như ngươi không cố tình mang nhẫn rời đi, tự bọn ta cũng sẽ dùng nó tìm được người mới, đừng ra vẻ mình đang làm việc tốt vậy.” Dừng một chút, hắn tiếp, ngữ điệu có chút sâu xa. “Nhưng đúng là phải cảm ơn ngươi, vòng vo đủ đường sau cùng lại giúp tổ chức tìm được một thành viên thích hợp đến vậy. Thứ mà ta hạ trên người ngươi, chính là độc dược mới nhất ta và Usagi đích thân điều chế.” Nói xong lời này, cặp mắt nâu của hắn nhìn qua gương mặt bình thản vô sự của Orochimaru, trực giác mách bảo năng lực của lão ta qua chừng đó năm cũng đã tăng tiến lên nhiều, trong lòng cảnh giác lên, lập tức điều khiển đàn rối tung vũ khí.
Orochimaru hai cánh tay không thể cử động lại không có vẻ gì là hoảng hốt, khoang miệng ngoác thật rộng, một Orochimaru khác từ phía trong bò ra, cảnh tượng ghê tởm đến cực điểm. Di chuyển với tốc độ thật nhanh, trước khi những thanh vũ khí kịp đâm lên người mình, hai tay Orochimaru nhanh chóng kết ấn, thi triển thuật triệu hồi tiến vào thế phòng ngự.
“Tam Trọng Lã Sinh Môn.”
oOo
Sai một mình đứng lặng trước cửa phòng Sasuke. Kỳ thực, nếu không phải muốn che giấu nhiệm vụ bí mật, cậu vốn đã có thể dùng Siêu Thú Ngụy Họa sớm hơn. Những con chuột nhỏ xíu được cậu vẽ ra có thể rút ngắn thời gian tìm kiếm rất nhiều khi chúng đồng loạt chui qua các khe cửa. Giống như bây giờ – chỉ sau hai lần vẽ, cậu đã thành công tìm được phòng của Uchiha Sasuke. Nhưng ngoài ý muốn là... khi tìm được rồi, cậu lại đột nhiên có chút do dự.
“Cậu ấy là đối thủ, là anh em, cũng là người bạn thân nhất của tớ.”
“Cậu hỏi vì sao tớ liều mạng à? Vì hai người họ là bạn của tớ, là gia đình của tớ, vì cuối cùng tớ cũng có được mối quan hệ quan trọng nhất của mình.”
Bàn tay cầm đoản đao khựng lại giữa không trung, Sai ngả người ngồi xuống, lôi ra một tập tranh từ chiếc ba lô vẫn luôn đeo bên mình. Tập tranh có vẻ đã được vẽ từ rất lâu, bìa trước và sau lần lượt là hai cậu bé có mái tóc một xám tro, một đen tuyền. Ngón tay quen thuộc lật mở trang giữa, ánh mắt Sai dừng lại ở một bên giấy vẫn trắng, trong đầu một mảnh mờ mịt. Đúng lúc này, từng lời của Naruto lại lần nữa vang lên. Nhớ lại dáng vẻ hấp tấp làm việc đến quên mình của Naruto, cùng với những lời thật lòng khi cậu ta nói về hai đồng đội, cậu bất giác nhớ đến người anh kết nghĩa của mình – Shin, cũng là một đứa trẻ được Danzo huấn luyện trong Root, đã qua đời từ nhiều năm trước.
Một thoáng suy nghĩ ngắn ngủi này lại như mở đầu cho chuỗi ký ức vốn đã ngủ quên từ lâu, hình ảnh Shin bất chợt xuất hiện càng lúc càng rõ nét, Sai ngây người, vội vàng lôi cọ vẽ ra, bàn tay cầm cọ liên tục di chuyển trên giấy.
Nhớ ra rồi, mình nhớ ra rồi!
Khóe mắt Sai lấp lánh hơi nước, khi định thần lại, trên trang giấy vốn trắng tinh đã hiện ra hình ảnh hai bé trai nắm tay nhau, trên mặt cả hai đều là nụ cười rạng rỡ.
Hai tay Sai cầm tập tranh ôm chặt vào lòng, một lúc sau mới thả ra, run rẩy đặt nó vào ba lô. Cầm lên thanh tanto đặt một bên nãy giờ, Sai đứng dậy. Ngay khoảnh khắc cậu hạ quyết tâm chuẩn bị mở cửa, một làn gió lạnh chợt phất qua gáy. Như một phản xạ tự nhiên nhất của những kẻ đã đứng trên ranh giới sống chết bao lần, Sai nhanh như cắt vung tay đỡ, và rồi...
Thanh tanto của cậu gãy làm đôi.
oOo
“Đội trưởng Yamato, có chuyện gì vậy?”
Sakura đang hết sức tập trung mở từng cánh cửa của dãy phòng bên trái, một đường tiến thẳng về phía trước. Đúng lúc này, Yamato đang đi song song đột nhiên khựng lại, vẻ mặt nghiêm túc hiện lên một tia lo lắng.
“Cả Sai và Naruto đều đã vận chakra.” Anh quay đầu nhìn Sakura, trả lời. “Có lẽ bọn họ gặp rắc rối gì rồi, chúng ta mau tới đó.”
“Vâng.” Sakura nghe đến chuyện này, tinh thần lập tức tỉnh táo lên, trong lòng không ngừng suy đoán kẻ mà bọn họ gặp phải. Hai người nhanh chóng rời khỏi dãy nhà, càng đến gần khu vực Yamato nói, cảm giác bất an trong lòng cô càng tăng. Cho tới khi chính thức nhận ra danh tính kẻ mà hai người kia đang đối đầu, bước chân Sakura khựng lại, sắc mặt nháy mắt trắng bệch.
Ở phía đối diện, Naruto bất chấp lãnh ý cự người ngàn dặm phát ra từ thiếu nữ khoác áo choàng đen mây đỏ, thân ảnh thật nhanh chạy tới, trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, trực tiếp ôm lấy Uri từ phía sau.
“Uri – chan!”