[Naruto Fanfic] Sinh Tồn Ở Thế Giới Ninja

Chương 70: Chương 70: Hoại nhẫn bất tử




“Sau khi người mất, mẫu thân một mình nuôi lớn hai anh em Hagoromo, đồng thời hồi sinh một số dân thường trong thần thụ để duy trì huyết mạch loài người. Tới khi anh em chúng lớn, lại cùng liên hợp với nhau phong ấn mẫu thân.” Hắc Zetsu nói tới chỗ này, ngữ khí có chút quái dị. “Trận chiến kéo dài suốt ba tháng kết thúc, mẫu thân ngay trước khi bị phong ấn đã dùng ý chí tạo ra ta, với mục đích chờ ngày hồi sinh mẫu thân, cũng như chuẩn bị gặp lại tiểu di từ miền không gian khác. Một ngày này, ta đã chờ rất lâu rồi!”

“Ha.” Uri lắc đầu cười khẽ, ánh mắt nhìn Hắc Zetsu có chút thương hại. “Có hai điều ta cần nói với ngươi.”

“Vâng?” Biểu cảm coi thường mọi sự đó rất giống Otsutsuki Usagi, Hắc Zetsu không có ý kiến, cúi đầu nghiêm túc lắng nghe.

“Thứ nhất, mặc kệ Otsutsuki Kaguya từng có quan hệ thân thiết với ta thế nào, đối với ta bây giờ, đó chỉ là một kẻ xa lạ. Không có lý do gì ta phải vì một câu chuyện phiến diện mà tin ngươi cả.”

“Nhưng...”

“Thứ hai.” Uri buộc thanh đoản đao đã lau sạch vào tay áo, cười mỉm. “Linh hồn đoạt xá trò chuyện với Itachi trong lần ngươi nghe lén được là linh hồn của tiểu thư phế vật nhà Yonehara – chủ cũ của cơ thể ta từng nhập lúc mới tới thế giới này ba năm trước. Đó là ngoại lệ duy nhất. Từ lúc bắt đầu gia nhập tổ chức, khi đó và hiện tại, đều chỉ cùng một người là ta thôi.”

“Không thể nào!” Điều này càng khiến Hắc Zetsu cảm thấy kinh ngạc hơn. “Trong suốt quãng thời gian làm việc chung khi người vào tổ chức, ta chưa từng cảm nhận được luồng chakra như bây giờ.”

“Vì khi đó linh hồn ta bị khuyết.” Nhớ tới một phách bị nguyên chủ rút đi ngay trước khi hoàn tất Băng Hóa Thuật, Uri rất bình tĩnh đáp. “Ta nói với ngươi điều này chỉ để xem như đáp lại chuyện ngươi hăng hái phơi bày mọi sự với ta, tin hay không tùy ngươi. Từ giờ đừng nhắc tới Kaguya trước mặt ta nữa.”

“Nhưng ta nhất định phải giúp người khôi phục lại năng lực vốn có.” Hắc Zetsu kiên quyết trả lời. “Huyết Kế Võng La là loại quyền năng tối thượng chỉ người và mẫu thân sở hữu, kể cả huynh đệ Hagoromo cũng không được kế thừa. Cho dù sức mạnh người không có khả năng đạt tới đỉnh phong như trước, cũng tuyệt đối sẽ mạnh hơn giờ rất nhiều. Người thật sự không cần nó sao?”

“Ồ?” Uri chớp mắt, thần sắc không chút dao động. “Ngươi nhiệt tình giúp ta như vậy, là lấy thân phận gì để giúp đây?”

“Ta được sinh ra từ ý chí của Kaguya.” Hắc Zetsu quỳ một chân xuống, nét mặt vô cùng nghiêm túc. “Cho dù cả thế giới này chống đối người, mẫu thân và ta cũng tuyệt đối không phản bội người, tiểu di.”

Bốp!

Ngay sau khi nói xong câu này, cả người Hắc Zetsu bị một cỗ lực đạo khủng khiếp đánh văng, bật ra sau, đập vào tảng đá lớn sát rìa bờ sông họ đang đứng. Còn chưa kịp phản ứng lại, thân ảnh bé nhỏ đối diện đã lao tới, cánh tay trắng nõn đặt ngay bên dưới cổ hắn, thanh âm rét lạnh như từ trong hàn băng phát ra.

“Cả ngươi lẫn Kaguya không có và cũng không bao giờ có tư cách nhắc tới chuyện phản bội.” Con mắt byakugan có hình dạng giống hệt gia huy tộc Hyuga xoay tròn, Uri nhìn chằm chằm vào Hắc Zetsu, lực đạo dưới tay như muốn trực tiếp nghiền nát hắn.

Trước phản ứng bất thình lình này, Hắc Zetsu không khỏi bối rối. Con mắt vàng của hắn mở thật to, giọng nói khó khăn phát ra. “Tiểu di...”

“Câm miệng.” Ánh mắt Uri lạnh thấu xương, dưới tay gia tăng lực đạo. “Đừng cho là ta sẽ không giết ngươi.”

“Người bình tĩnh lại đã.” Hắc Zetsu hốt hoảng. “Ta nói đều là sự thật.” Chợt phát giác được nguyên nhân khiến thái độ nàng đột ngột thay đổi, hắn ho khan, cả người tan ra du nhập vào lòng đất, lần nữa xuất hiện đã là ở thân cây cách đó một quãng.

“Một lần sai lầm là quá đủ.” Dưới ánh nhìn chăm chú của Uri, Hắc Zetsu cúi đầu, nói như tuyên thệ. “Cho dù có chuyện gì xảy ra, ta và mẫu thân đều sẽ không bao giờ gây bất lợi cho người.”

oOo

“Thầy lại đến trễ!”

Trên bãi tập nắng chiếu gay gắt, bốn cái bóng thất thểu vây quanh gốc cây lớn nhất. Vừa thấy mục tiêu xuất hiện, Naruto và Sakura đồng thanh trợn trừng mắt kêu lên.

“Ồ, xin lỗi các em, hôm nay thầy lại bị lạc đường.” Kakashi cười xòa nhìn bốn đứa nhỏ. “Bỏ qua chuyện này đi, mấy đứa xem ai tới này.”

“Gì chứ?” Naruto nhìn ra phía sau Kakashi, thấy ngay một ông lão. Đây rõ ràng là người chụp ảnh nổi tiếng của làng.

“Tươi tỉnh lên nào, hôm nay chúng ta sẽ chụp ảnh nhóm kỷ niệm.” Kakashi kéo cả bọn tới một chỗ, ra hiệu nhìn về phía trước.

“Đội này của cậu có nhiều người nhỉ?” Ông lão vừa xếp lại giá chụp và căn góc máy, vừa lẩm bẩm. “Hôm qua tôi cũng chụp cho đội của cô Yuhi và cậu Sarutobi, thấy có ba đứa nhỏ thôi mà.”

“Vâng, đội 7 của cháu đặc biệt nhất.” Kakashi liếc qua cô bé tóc tím, khóe mắt cong cong.

“Uri – chan, Sakura – chan, lại đây nào! Bốn người chúng ta thì chụp kiểu gì cho đẹp nhỉ?” Naruto hí hửng suy nghĩ tư thế chụp.

“Tớ muốn đứng cạnh Sasuke – kun!” Sakura nói ra yêu cầu của mình.

“Vậy Uri – chan sẽ đứng cùng với tớ!” Naruto lập tức nối tiếp.

“Được rồi, hai cô bé lên phía trước đi.” Ông lão chụp ảnh chỉ đạo. “Cậu áo xanh kia đứng bên phải cô bé tóc hồng, cậu áo cam bên trái cô bé tóc tím. Hatake phía sau, được chưa?”

“Vâng!” Năm người theo chỉ đạo bước vào chỗ.

“Đây là tấm ảnh nhóm đầu tiên của chúng ta.” Uri cười, vươn tay phải nắm tay Sakura.

“Phải rồi.” Sakura cũng nắm lại. “Tớ sẽ đặt tấm ảnh này ở đầu giường luôn.”

“Ơ, đứng thế này nhìn em lùn hơn Sasuke mất!” Naruto nheo mắt hét toáng lên.

“Thì sự thật là vậy mà.” Sasuke nhún vai. “Hay muốn kê thêm bục mà đứng hả, tên bét lớp?”

“Thằng này...”

“Thôi mà hai đứa, máy ảnh đằng kia kìa.” Kakashi đặt tay lên đầu hai tên nhóc.

Tách!

“Xong rồi.” Ông lão nhìn biểu cảm mấy người trong ảnh, giơ ngón cái. “Đội của cậu đúng là đặc biệt nhất, Hatake.”

Tấm ảnh sau đó đã được in làm năm, phát riêng cho từng người trong nhóm. Trong ảnh, hai bên ngoài cùng là Naruto và Sasuke, đang mắt to mắt nhỏ trừng nhau. Chính giữa là hai bàn tay nắm chặt của cặp thiếu nữ một tím một hồng, trên mặt cả hai đều nở nụ cười rạng rỡ. Phía sau, Kakashi đặt tay lên đầu hai thằng con trai, khuôn mặt vẫn khuất sau chiếc mặt nạ, nhưng khóe mắt cong cong kia đã bán đứng tâm tình của mình.

Đột ngột, nụ cười của thiếu nữ tóc tím bạc trong ảnh biến mất, cánh tay yếu ớt vô lực rũ xuống, tròng mắt tím lưu ly chuyển thành đen ngòm, lạnh lùng ném một thứ gì đó về phía Naruto. Ngay sau đó, cậu cảm giác trên mỗi tấc cơ thể là một cơn đau thấu xương, trong tai trong mắt vang vọng một tràng âm thanh đinh tai nhức óc, tra tấn đến từng tế bào thần kinh.

“A!!!!!!!!!”

“Naruto?”

“Bình tĩnh lại nào.”

“Thằng bé tỉnh rồi à?”

“Về mặt lý thuyết là vậy, nhưng tôi thấy không ổn chút nào.”

“Có nghe thấy gì không Naruto?”

Hàng loạt tiếng nói chuyện truyền vào tai, cậu thanh niên tóc vàng thở hổn hển, chầm chậm mở mắt.

“Em thấy trong người thế nào?” Kurenai lo lắng hỏi.

“Uri – chan đâu rồi?” Naruto khàn giọng. “Uri – chan ở đâu rồi?”

“Cô Yuhi, hình như cậu ta chưa tỉnh táo lắm?” Một y tá nghi hoặc hỏi.

“Hôm qua tôi cũng chụp cho đội của cô Yuhi và cậu Sarutobi, thấy có ba đứa nhỏ thôi mà.”

“Vâng, đội 7 của cháu đặc biệt nhất.”

“Uri – chan sẽ đứng cùng với tớ.”

“Đây là tấm ảnh nhóm đầu tiên của chúng ta.”

“Mấy người cút hết ra ngoài đi!” Naruto ôm đầu gào lên với y tá, tròng mắt xanh sáng dần chuyển thành đỏ rực. Cậu nhìn quanh tìm túi dụng cụ ninja của mình, bàn tay run rẩy lục tìm, lôi ra một bức ảnh nhóm. Đây là một trong những bản sao chép thu nhỏ cậu luôn mang theo bên người.

Vuốt ve gương mặt với nụ cười rạng rỡ không thay đổi, Naruto cũng mỉm cười. Được một lát, cậu cúi đầu xuống hôn lên tấm ảnh, thanh âm thì thào tràn ngập bi thương và tuyệt vọng.

“Cậu sắp bức điên tớ rồi... Uri – chan.”

Kurenai và các y tá đang trực nhìn thấy cảnh này, không hiểu sao khóe mắt cay cay.

oOo

“Guren phải không?” Một nữ nhân viên mặc đồng phục tím bạc đặc trưng của Miura nghiêng đầu hỏi người đang chuyên tâm xếp đĩa. “Ngài Utakata gọi cô lên phòng quản lý.”

“Vâng.” Guren nhanh tay bỏ hai chiếc đĩa sứ cuối cùng vào chỗ, theo chỉ dẫn tìm tới phòng quản lý ở tầng trên.

Nơi này là Thủy quốc. Buổi trưa hôm qua, sau khi quyết định phục tùng, cô và Yukimaru bị cho uống một loại thuốc kiểm soát tinh thần do chính Usagi điều chế, đồng thời theo yêu cầu một mạch tìm tới Thủy quốc, gia nhập tiệm bánh này làm một nhân viên bình thường.

Ban đầu cô quả thực không dám tin người đứng sau cửa hàng bánh ngọt nổi tiếng này lại là Usagi, nhưng chỉ sau hơn một ngày làm việc, cảm giác còn lại chỉ là vui mừng và hạnh phúc. Các nhân viên ở đây chỉ một số ít xuất thân từ ninja, đa phần là người bình thường, trong đó nhóm phụ trách khâu chế biến là những người tài giỏi và khéo tay nhất. Cô và Yukimaru tới nơi này, thời gian gặp mặt ít đi nhưng lần đầu tiên được sống trong môi trường náo nhiệt thoải mái như vậy. Có được kết cục như bây giờ, cô thực sự biết ơn Usagi. Cuộc sống thế này không phải là thứ mà khi đi theo Orochimaru sẽ được trải nghiệm.

“Vào đi.”

Gõ lên cửa phòng vài cái, nghe được bên trong truyền ra một giọng nói trầm thấp lành lạnh, Guren điều chỉnh sắc mặt của mình, vững chân bước vào.

“Tôi nhận được thông báo cho gọi của ngài.” Nhìn người đàn ông hai mươi tư tuổi nghiêm túc ngồi ở đối diện, Guren có chút kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên cô gặp người này, và anh ta cho cô cảm giác rất giống với Sasuke.

“Có mệnh lệnh mới cho cô.” Người đối diện có dáng người ốm, cao và một đôi mắt vàng đậm. Mái tóc nâu dài đến vai, một bên mái mọc dài che hết phần trái khuôn mặt. Điểm mấu chốt khiến Guren nhớ tới Sasuke là bởi luồng khí tức lạnh lùng, ánh nhìn sắc bén cùng với cỗ áp lực anh ta mang tới.

“Nghe nói đại chủ nhân đích thân lựa chọn cô?”

Đang thất thần, giọng nói lạnh lùng của người đàn ông đối diện làm Guren bừng tỉnh. Có chút xấu hổ khi để mất tập trung như vậy, Guren ho khan, gật đầu trả lời.

“Phải.”

Sau khi nhận được đáp án, không biết có phải ảo giác hay không, Guren dường như thấy con mắt vàng của Utakata nheo lại, bên trong lóe lên một tia sắc bén. Hắn dời mắt xuống tờ giấy trên bàn, giọng nói đều đều vang lên.

“Tôi đã xem qua tài liệu về thân thế và sức mạnh của cô. Mặc dù chỉ là người mới, nhưng năng lực của cô bên ngoài những năm qua thực sự ấn tượng. Đại chủ nhân trước giờ không thường xuyên tự mình chọn người, hiện tại, Miura đã có mặt ở nhiều nước nhưng chỉ bốn trong năm chi nhánh thuộc Ngũ Đại Cường Quốc có quản lý chính thức. Đại quản lý Sazanami vừa gửi thông báo tới, quyết định sẽ xếp cô làm quản lý ở Thổ quốc.”

“Sao?” Guren trợn tròn mắt. Mới tới một ngày đã được làm quản lý, có đùa không vậy? “Nhưng... tôi còn chưa quen với công việc ở đây...”

“Tất nhiên không phải đi ngay lập tức rồi.” Utakata nhướn mày. “Tôi sẽ chỉ dẫn cho cô một tháng, sau đó cô tới Thổ quốc làm thử. Đại quản lý sẽ xem xét mức độ phù hợp của cô với công việc này và đưa ra thông báo chính thức cho những người khác.” Nói xong, Utakata lấy ra một cuốn sổ có bìa màu nâu đất, đưa cho Guren. “Những quy tắc cơ bản đều có trong này.”

“Cảm ơn ngài.” Guren vươn tay nhận lấy. Bìa sổ chỉ có vài chữ, một là “Miura” viết chính giữa. Ở mép bìa, chữ “Rose” với họa tiết cánh hoa hồng cũng nổi bật không kém.

“Rose là tên của đại chủ nhân.” Utakata như nhìn ra thắc mắc của cô, nói. “Cô là một trong số ít người được ngài ấy đích thân chọn lựa, dược kiểm soát cũng đã uống. Ngài Sazanami tin tưởng cô.”

Đây mới là lý do chính khiến bọn họ chọn mình đi? Guren thầm nghĩ, cúi đầu chào rời khỏi.

oOo

“Bọn nhãi chết nhát này, rình rập từ hôm qua tới giờ còn chưa chịu tấn công nữa.”

Trước cửa một dãy nhà vệ sinh công cộng, Hidan ngồi bệt ở bậc thang cao nhất, vẻ mặt chán nản vuốt ve Liềm Ba Lưỡi, trong miệng mơ hồ lầm bầm.

Vài tiếng trước, hắn và Kakuzu ngay sau khi cùng các thành viên khác của tổ chức phong ấn xong Tam Vỹ, liền ôm theo xác tu sĩ ninja Chiriku của Hỏa thánh đường một mạch đi tới nơi này. Tốc độ rất thong thả, vừa đi vừa ngắm mây nhìn gió, vậy mà cái cảm giác bị theo dõi xuất hiện trong thời gian phong ấn lại biến mất. Ngay cả khi hắn theo tới tận cái nhà vệ sinh hôi hơn cả xác chết – mà theo lời Kakuzu thì chính là địa điểm trao đổi – này, bọn chuột đó vẫn chưa chịu xuất hiện.

“Mình cá là Usagi sẽ không bao giờ chịu ở những chỗ thế này để đếm tiền đâu. Lão già Kakuzu kỹ tính phát điên rồi.”

Còn đang than vãn, một tiếng bước chân từ phía sau vang lên khiến Hidan thở dài thườn thượt. Quay đầu vừa định trách cứ, gương mặt một kẻ xa lạ lại đập vào mắt. “Ngươi...”

Sarutobi Asuma may mắn nhận ra một thành viên Akatsuki chỉ đang ở một mình, lập tức phát động tấn công theo kế hoạch. Trên tay xuất hiện ba chiếc shuriken, hắn đồng loạt ném về phía Hidan. Sau một khoảnh khắc ngạc nhiên, Hidan đã phản ứng lại, sợi dây kim loại dài nối với cuộn dây giấu trong áo choàng khiến độ dài thanh vũ khí được kéo ra, đánh văng tất cả shuriken ngay cả trong phạm vi gần sát.

Chớp đúng thời gian hắn đang né tránh này, hai bóng người một trái một phải xuất hiện, trên tay mỗi người là một thanh kunai cỡ lớn. Trước khi Hidan kịp nhận ra, Nara Shikamaru đứng trên một góc tường đã thi triển thuật Ảnh Chân Tự trói lại cử động của hắn.

Phập. Phập.

Hai thanh kunai cực đại không chút cản trở chọc thủng lồng ngực Hidan. Kotetsu bên phải, Izumo bên trái. Đây là hai trong tiểu đội bốn người mà Asuma làm đội trưởng – Hagane Kotetsu & Kamizuki Izumo, cũng chính là cặp đôi giám khảo đã bày ảo thuật chặn cửa và đánh phủ đầu các genin trước khi cuộc thi chunin ba năm trước bắt đầu vòng thứ nhất.

“Vậy là xong một tên.” Asuma chứng kiến mũi dao đã chọc xuyên qua tim Hidan, thở phào nói.

“Hạ chúng dễ hơn mình tưởng.” Kotetsu thì thầm.

Đang lúc cả bọn vì khởi đầu hoàn mỹ này mà khấp khởi vui mừng, giọng nói chán nản của Hidan rất không hợp thời vang lên.

“Bọn mày bị cái gì vậy?”

Đôi mắt tím của hắn quét một vòng trên mặt bốn người, chuyển xuống nhìn hai thanh kunai đâm xuyên ngực mình cùng với dòng máu đỏ tươi đã đọng thành vũng dưới đất, nhếch nhếch miệng.

“Đau lắm đấy.”

“...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.