“Còn có chuyện này sao?” Tsunade nghiêm túc ngẫm lại những điều vừa nghe được, bất giác thì thầm, sắc mặt âm trầm nói với Inoichi. “Nếu ta nhớ không sai, tộc nhân của ngươi cũng có người được tuyển vào Root?”
“Vâng.” Inoichi trịnh trọng xác nhận. “Xét theo tình hình lúc đó, kẻ thích hợp nhất có thể ra tay là Yamanaka Fuu. Trùng hợp là ngay sau khi Đệ Tam mất, Root cũng đã truyền tin về cho tôi, nói rằng Fuu đã không may qua đời khi đang làm nhiệm vụ.”
“Qua đời khi đang làm nhiệm vụ?” Tsunade lẩm bẩm nhắc lại, cặp mắt nâu xẹt qua một tia sắc bén. “Trên đời thực sự có chuyện trùng hợp như vậy sao?”
Tình hình sau khi thầy qua đời bà không được chứng kiến, nhưng có thể khẳng định là vô cùng hỗn loạn. Với lực lượng anbu có mặt ở sàn thi thời điểm đó, ngoài bảo vệ cho lãnh chúa, còn có một bộ phận phải phân tán khắp nơi cứu nguy cho người dân. Nhưng theo Jiraiya điều tra, trong suốt cuộc chiến, mặc cho tình hình xung quanh hung hiểm khốn đốn thế nào, Root vẫn duy trì một thái độ bàng quan, hoàn toàn không có ý định ra tay giúp đỡ. Giờ lại xuất hiện một tên anbu chết vì làm nhiệm vụ, nói đó là nhiệm vụ dài ngày xa làng vô tình chết đúng thời điểm này cũng quá gượng ép đi?
“Đây mới chỉ là phỏng đoán của tôi. Nếu thực sự chuyện này là do Danzo cùng Orochimaru dàn dựng để loại trừ cả hai mạng người, ngài cũng nên cẩn thận.” Dù sao, mục đích của Danzo khi tạo ra vụ này là vì chiếc ghế Hokage, nay Tsunade – sama vừa về làng đã nhậm chức, tuyệt đối sẽ thành cái gai trong mắt lão.
“Ta biết rồi.” Tsunade nghiêm túc trả lời, có chút suy tư. Đặc điểm của Tâm Hoại Thân làm bà nhớ tới bí thuật của một người – Kato Dan. Trong thời buổi chiến tranh, anh ấy đã dùng loại thuật đó lấy mạng vô số ninja phe địch. Thuật này cho phép người sử dụng thoát linh hồn khỏi xác và tự do điều khiển nó, thậm chí có thể trực tiếp xâm chiếm và điều khiển thân xác kẻ thù. Cơ thể bị chiếm sẽ chịu phân rã từ trong ra ngoài, và chỉ khi giam cầm người dùng thuật trong Tứ Tử Viêm Trận, nhẫn thuật này mới bị loại bỏ.
Cấm thuật của Yamanaka cũng có ảnh hưởng tương tự, dễ dàng điều khiển được cơ thể nạn nhân ở một khoảng cách xa, hủy hoại các cơ quan nội tạng cùng tế bào thần kinh, tự do điều khiển cơ thể bị chiếm. Nhưng quá trình chuẩn bị lại phức tạp hơn nhiều. Mấu chốt là Linh Hóa Thuật của Dan vẫn có phương pháp đối phó. Còn cái gọi là Tâm Hoại Thân, một khi kích hoạt rồi, đau đớn sẽ ăn vào tận xương, lại không thể gỡ được lá bùa xuống.
“Người trúng thuật này không có cách nào thoát được, vậy người bên ngoài thì sao? Có thể can thiệp không?” Tsunade nghĩ nghĩ, liền hỏi.
“Nếu một người khác dùng Tâm Chuyển Thân xâm nhập vào tâm trí nạn nhân và trục xuất được người dùng thuật, nhẫn thuật sẽ bị giải trừ.” Inoichi thoáng nghĩ, bổ sung. “Còn một cách nữa, đó là tiêu diệt linh hồn của người thi triển.”
“Bằng cách nào?”
“Dùng thuật phong ấn linh hồn.”
Sau khi Inoichi rời đi, Tsunade vẫn im lặng ngồi bên bàn làm việc, cẩn thận suy nghĩ. Không biết qua bao lâu, ngoài cửa vang lên một hồi gõ, giọng nói Shizune nhỏ nhẹ truyền vào.
“Tsunade – sama, Sakura tìm cô ạ.”
“Để con bé vào đi.” Nhìn lướt qua chồng văn kiện đã được xử lý lúc sáng, sắc mặt Tsunade miễn cưỡng thả lỏng, đưa mắt nhìn cô học trò vừa bước vào.
“Sư phụ.” Sakura nhẹ cúi người, ánh mắt nghiêm túc không kém phần cung kính nhìn Tsunade.
“Được rồi, bài tập hôm nay sẽ là với bạch tuộc.” Nhẹ giọng nói một câu, Tsunade chỉ tay vào đống trục thư xếp ngay ngắn ở góc phòng, ra hiệu cho Sakura đem theo một cái vào mật thất, trải ra ngay ngắn, bên trên là một con bạch tuộc đang nằm bất động.
“Thông thường, cách để làm một sinh vật bị ngạt tỉnh lại là kích thích vào tim, hoặc dùng chakra lên não.” Tsunade hướng dẫn. “Khác với cá, bạch tuộc có một tim ở trung ương và hai tim ở bên mang, tách biệt với não bộ duy trì hoạt động cho tám hệ thống thần kinh quanh xúc tu, có rất nhiều cơ quan để kích thích nó tỉnh lại. Nói cách khác, sẽ phải lo rất nhiều công đoạn đấy.”
“Vâng.” Sakura chăm chú lắng nghe, trên tay chậm rãi ngưng tụ một luồng chakra mỏng bao xung quanh bạch tuộc. Thầy trò hai người một thực hành một quan sát. Cho tới khi Sakura dùng tới cuốn trục thứ mười, rốt cuộc thành công cứu sống bạch tuộc. Tsunade vẫn luôn chú ý đến cô, lúc này cười hài lòng ra hiệu bài tập kết thúc.
“Phải rồi, Sakura. Ta có chuyện này muốn hỏi em.” Đang lúc Sakura chuẩn bị rời đi, Tsunade bất ngờ gọi cô lại.
“Vâng?” Sakura nghi hoặc.
“Là chuyện hôm thi chunin.”
Nghe đến đây, sống lưng Sakura hơi cứng lại. Cố gắng để mình không lộ ra hành động gì bất thường, cô im lặng nhìn Tsunade, chờ đợi câu nói kế tiếp.
“Ngày hôm đó trước lúc Uri xông tới chỗ Đệ Tam, có chuyện gì bất thường xảy ra không?”
Quả nhiên là hỏi cái này! Sắc mặt Sakura thoáng căng thẳng, mấp máy môi, ra vẻ trấn định trả lời. “Chuyện này em cũng không rõ ạ. Ngày hôm đó có rất nhiều ninja đột nhập, thời điểm em giải được ảo thuật chạy đi tìm Kakashi – sensei và các jonin thì chuyện kia đã xảy ra. Đến giờ... cũng không hiểu được rốt cuộc là có chuyện gì.”
“Vậy sao?” Tsunade nhìn kỹ sắc mặt Sakura, thoáng nhăn mày. Nghĩ tới gì đó, bà lại hỏi. “Em ở cùng một đội với cô bé, có lẽ cũng biết không ít. Ngày thường cô bé đó có thân thiết với ai không?”
Tại sao sư phụ lại hỏi cái này? Sakura hơi mở to mắt, vội vã khẳng định. “Không đâu ạ! Ngoại trừ lúc đi làm nhiệm vụ với đội, rất ít khi em thấy Uri đi cùng người khác. Nghe thầy Kakashi nói cậu ấy ở một mình. Mặc dù vậy, ngày thường cũng rất ít khi cậu ấy chủ động nói chuyện với em.”
Tsunade nghe câu trả lời này, thoáng trầm ngâm. Đang lúc Sakura cho là bà sẽ không mở miệng nữa, một câu hỏi lại vang lên. “Được rồi, Sakura. Em có từng nhìn thấy một lá bùa màu đỏ chưa?”
Thịch!
Tim Sakura như nhảy lên tới cổ họng, nội tâm điên cuồng gào thét chuyện gì đang xảy ra, ngoài mặt lại trấn định như thường. “Bùa đỏ? Em chỉ từng nhìn thấy mấy lá bùa may mắn ở đền thôi ạ.”
“Ta hiểu rồi.” Tsunade thoáng cười, gật gật đầu. “Giờ cũng đã muộn, em về đi. Nhớ tập luyện thêm ở nhà, rút ngắn thời gian trị liệu hết mức có thể. Tuần sau chúng ta sẽ bắt đầu luyện thể lực.”
“Vâng ạ.”
Nhìn bóng cô nhóc với mái tóc màu hoa anh đào đang dần rời khỏi, cặp mắt Tsunade híp lại, một tia hàn quang sắc bén lóe lên trong mắt, cánh môi gắt gao mím chặt.
“Haruno Sakura, tốt nhất, đừng làm ta thất vọng.”
oOo
Uỳnh. Uỳnh. Rầm.
Hàng loạt cơn địa chấn xuất hiện ở đồi Kanto khiến cả tòa núi lớn này như rung chuyển. Bầu trời tối sầm lại, mây đen tích tụ từng cụm trên đỉnh đầu thi thoảng nhả ra vài tia sét mang tới cho người ta một cảm giác bất an kỳ lạ.
Mà lúc này, ở vị trí trung tâm ngọn núi đang diễn ra ba trận chiến ác liệt, đến từ ba cặp đối thủ bất đắc dĩ.
Hai cựu thành viên Thất Kiếm Làng Sương Mù – Kisame và Zabuza giương cao thanh đao của mình, đồng loạt lao vào đối phương. Song kiếm va chạm tạo nên từng tia lửa điện xám trắng, còn có âm thanh kim loại ma sát chói tai. Hai người đàn ông lực lưỡng đã thật lâu chưa có dịp đối chiến, dùng cả sức mạnh cơ bắp lẫn ưu thế vũ khí tạo nên hàng loạt chấn động. Cây cối đổ rạp, đất đá văng khắp nơi càng làm nổi bật sự hỗn loạn của nơi này.
Mà ở một vị trí cách đó không xa, Haku và Sasori cũng đang mặt đối mặt. Giấu mình trong lớp rối Hiruko không làm Sasori bị cản trở động tác. Đuôi kim loại vừa vung, hàng loạt băng chùy liền bị đánh bật. Mà đống ám tiễn nhọn hoắt tẩm độc được hắn phun ra từ miệng cũng bị Haku dùng Băng thuật khống chế. Trong nhất thời, hai bên lâm vào giằng co, bất phân thắng bại.
Đây là một con rối ư?
Haku kinh ngạc nhìn khớp miệng đang thu lại của người phía trước, trong mắt đầy vẻ nghi hoặc. Mình nghe nói người dùng Khối Lũy Thuật thường đứng ngay phía sau con rối để tiện điều khiển. Vậy tên này... cơ thể thật của hắn ở đâu?
Không để cậu kịp nghĩ nhiều, Sasori vung một cánh tay lên, nắp ống tay bật mở, một tràng khí màu tím đen theo đó truyền ra. Vừa nhìn thấy nó, trong đầu Haku vang lên một hồi chuông cảnh báo mãnh liệt. Tay vừa phất, luồng khí đen lập tức bị vây trong một băng cầu trắng mờ, từng mảng đông cứng rơi trên mặt đất.
“Khá lắm.” Giọng nói trầm thấp khàn khàn mang theo tia tán thưởng vang lên. Cặp mắt Sasori gắt gao nhìn toàn bộ ám khí của mình đều bị vô hiệu hóa, trong lòng nổi lên chút hứng thú. Thằng nhóc phía trước vậy mà lại là truyền nhân của tộc Yuki. Băng độn tộc này nổi tiếng mạnh mẽ, vừa công vừa thủ, thằng nhóc này lại điều khiển nhuần nhuyễn như vậy, xem ra cũng là một đối thủ khó chơi.
Thoáng liếc qua hai người còn lại, Sasori hài lòng gật gù. Bọn chúng có lẽ chưa thể dứt điểm ngay được, trận của hắn có lâu cũng sẽ không ảnh hưởng gì. Đã vậy, cứ mặc sức đấu một trận thôi.
Vừa nghĩ, hắn liền lôi từ trong tay áo ra một cuốn trục. Màn khói trắng của thuật triệu hồi vừa tiêu biến, nơi đó đã xuất hiện thêm một người. Không, chính xác hơn là một con rối người.
Kazekage Đệ Tam.
“Dẹp ngay mấy trò ảo thuật trẻ con đó đi!” Yukino nghiến răng gầm lên với người phía trước. “Ta phải nói bao nhiêu lần, ta không biết chiếc nhẫn nào cả.”
“Không đúng.” Con ngươi đỏ rực của Itachi nhẹ chuyển, vô cùng nghiêm túc nói với Yukino. “Chiếc nhẫn đó rất quan trọng với bọn ta. Chỉ cần ngươi giao ra, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì phát sinh nữa.”
“Ngươi đang hù ai vậy chứ?” Yukino cười lạnh. “Đừng nghĩ tới chuyện gây bất lợi ở nơi này. Nếu không, dù có chết, ta cũng phải lôi cả đám các ngươi theo.”
Itachi nghe vậy, trầm mặc chốc lát, cặp mắt mang một loại hoa văn kỳ quái nhìn chằm chằm Yukino. Giờ phút này, đôi đồng tử màu hổ phách của cô ta tràn ngập sát khí. Dễ nhận ra, lời nói kia không phải đùa.
Nhưng... biết làm sao được? Nhiệm vụ vẫn phải hoàn thành thôi.
Vụt.
Ngay khi xác định được chuyện này, Itachi nháy mắt thu hồi Tsukuyomi, chỉ trong khoảnh khắc thân mình đã xuất hiện bên cạnh cửa vào, vung chân hạ một cước lên cánh cửa, chạy vụt vào trong.
“Tên khốn này!” Sắc mặt Yukino trắng bệch, uy áp của thần thú cấp ba hoàn toàn bộc phát. Những ngọn lửa sắc nhọn ở trong mắt nó tập trung thành hình dáng của vô số mũi tên nhỏ, xoay tròn, chậm rãi tổ hợp thành một tiễn trận hình tam giác, đồng loạt tản ra bám theo Itachi.
“Thủy độn: Thủy Nha Đạn.”
Một cột nước cao hơn chục mét xuất hiện, hình thành nên một bức tường ngăn cản hỏa tiễn của Yukino. Itachi thầm cảnh giác trước cỗ năng lượng khủng khiếp đang rượt sau mình, cặp mắt nhanh chóng đảo qua các nơi, bất ngờ dừng lại trước một cánh cửa.
Chiếc nhẫn, ở trong này!
Xác định được mục tiêu, hắn lập tức vận Thuấn Thân Thuật di chuyển. Thời điểm thành công xuất hiện trong phòng, ngoài ý muốn lại chỉ nhìn thấy một hộp băng lớn, phía dưới đặt rất nhiều trận pháp.
Ầm. Ầm.
“Chuyện gì thế?” Bốn người bên ngoài đang đối chiến hăng say, căn bản không để ý tình hình nơi khác, nghe được tiếng động này không khỏi ngẩn người. Lời còn chưa dứt, một cỗ năng lượng khổng lồ ngưng tụ thành từng khối tia chớp trắng xóa từ trên trời bổ xuống, tiếng nổ ầm ầm vang lên.
Itachi nhảy lùi lại vài bước, vừa mới di chuyển, sau lưng đã vang lên một đạo âm thanh chấn động màng nhĩ. Vị trí hắn vừa đứng lúc trước bị sét đánh trúng, tạo nên một lỗ hổng sâu hoắm, trông rất dữ tợn.
“Cút ra ngoài mau!” Yukino gầm lên, cặp mắt tràn đầy lửa giận. Từng đợt tia chớp đánh xuống, cái sau mạnh hơn hung hãn hơn cái trước, như muốn xé rách bầu trời, hủy diệt mọi thứ.
“Amaterasu.” Đúng lúc này, con mắt phải của Itachi bất ngờ mở ra, ngọn lửa đen mang theo độ nóng của mặt trời trực tiếp đối kháng với chuỗi sét trắng xóa cùng hỏa tiễn xuất từ Yukino. Cả không gian chấn động mãnh liệt, bốn người bên ngoài nhận thức được nguy hiểm buộc phải ngừng chiến. Zabuza nhảy tới bên Haku, cả hai nhất trí xông vào căn nhà. Mà phía bên kia, Kisame và Sasori cũng thu hồi vũ khí, trong nháy mắt di chuyển tới trung tâm vụ nổ.
Itachi trực tiếp đối đầu với nhẫn thuật của Yukino, cảnh giác trong lòng dâng lên tới đỉnh điểm. Cô gái này... quá mạnh! Không thể tin được lại có người chỉ đơn thuần dùng chakra bọc quanh cơ thể cũng có thể ngăn lại, thậm chí triệt tiêu hoàn toàn hắc hỏa.
Đối mặt với cái nhìn mãnh liệt của người phía trước, Itachi có chút thất thần. Hắn không biết chính xác tại sao cô ta lại nổi điên, nhưng có thể đoán được, nguyên nhân không nhỏ là vì người đang nằm trong thùng băng trước mặt hắn.
Với con mắt Mangekyou Sharingan, Itachi có thể cảm nhận một luồng năng lượng mạnh mẽ đang không ngừng dao động, còn có phân nhỏ chakra mơ hồ tản mát. Phối với thái độ khác thường của cô gái kia, người nằm bên trong chiếc thùng này chắc hẳn rất quan trọng.
Thời điểm bốn người kia tới nơi, quang cảnh xung quanh không khác gì bãi chiến trường. Kisame và Sasori nhanh chóng chạy tới cạnh Itachi. Yukino không để ý tới bọn hắn, chỉ nhìn chằm chằm thùng băng bên tay Itachi, vài tiếng gầm phát ra từ cổ họng.
“Chiếc nhẫn ở trong này.” Sasori quan sát kỹ chiếc thùng, ngữ khí tràn ngập khẳng định.
Ba người liếc mắt nhìn nhau. Kisame không nói hai lời, bàn tay vừa nhấc, trực tiếp đem cả thùng băng lớn nâng lên, Sasori vươn tay hủy đi bảy trận pháp dưới đáy. Ngay khi ràng buộc chấm dứt, một thực thể sống mang hình dáng con người với đầy đủ áo giáp và vũ khí xuất hiện, bao quanh bảo hộ cả ba.
“Đem về tổ chức.” Giọng nói Itachi bình tĩnh vang lên, không hề tỏ ra chút khó khăn khi phải liên tục dùng tới cấm thuật. Susanoo màu đỏ chống lại chuỗi sét chakra từ Yukino vang lên tiếng va chạm chói tai.
“Không được!” Mắt thấy đám người đang có ý định bỏ đi, Haku vội hét lên, trong mắt tràn ngập lo lắng. Đây chính là Akatsuki sao? Bọn chúng muốn gì ở Uri chứ? Từ khi vào kết giới mọi đồ trang sức đều tháo ra, làm sao chiếc nhẫn của bọn chúng có thể ở bên trong?
Rầm.
Đang lúc cả ba chuẩn bị bước qua lỗ thủng khổng lồ do các tia sét gây ra bên cửa chính, một luồng sức mạnh dời núi lấp non đột ngột bùng nổ, đem cả Susanoo lẫn ba người bọn họ hất trở lại căn phòng. Thân mình Yukino trong chớp mắt đã hiện ngay bên cửa chính, cặp mắt hổ phách tràn ngập sát khí. Đáng chú ý nhất là phía sau lưng, sáu chiếc đuôi hồ ly tung bay, màu trắng tinh khiết tương phản với khung cảnh đổ nát cùng sát khí âm u, quả thực là hai loại màu sắc đối lập hoàn toàn.
“Lục vỹ hồ ly tinh!” Cả ba người kia chấn động nhìn một màn trước mặt.
Không đợi bọn họ hiểu ra chuyện gì, Yukino rút xuống một chiếc móng vuốt ở ngón út tay phải. Chiếc móng mảnh nhỏ lại cứng như đá, vào tay nó chậm rãi hóa thành một cây sáo. Nâng lên đặt bên môi, âm thanh từ sáo chĩa thẳng vào thực thể đỏ cam đang bao lấy thùng băng kia, điên cuồng công kích.
“Ma địch: Huyễn Mộng Âm Tỏa.”
Một loại ma âm với tần số lớn từ chiếc sáo phát ra đánh thẳng vào màng nhĩ mấy người. Dây thần kinh như bị kéo căng, cảm giác choáng váng đau đầu không ngừng đánh úp lại, còn kinh khủng hơn khi dính phải ảo thuật. Trên trán Itachi toát ra một tầng mồ hôi, hô hấp có chút hỗn loạn.
“Không thể nào...” Kisame lẩm bẩm, đầu đau nhức như bị búa gõ. Cơ thể hắn chuyển động rất khó khăn, toàn bộ giác quan đều tê liệt. Sasori bên cạnh cũng không khá hơn, lớp vỏ rối hoàn toàn ngăn không được loại ma âm quái dị đó.
Theo thời gian, chuỗi sóng âm vẫn liên tục phát ra, dần dần còn có xu hướng mãnh liệt hơn, công kích trực tiếp vào thực thể cam đỏ đang bảo vệ mấy người, năng lượng khủng khiếp đến không thể tưởng tượng. Sau một lát, trên mình Susanoo bất ngờ xuất hiện vết nứt, ngày càng nhiều, lan rộng, sau cùng đột ngột nứt toác ra.
Chớp đúng thời gian, Yukino chạy như bay tới hạ một cước lên bụng Kisame, tốc độ ra đòn nhanh, chuẩn, ngoan, lại mạnh tới mức Kisame phải nhíu mày, nội tạng một trận sôi sục, buộc phải buông tha cho ý niệm cướp lại thùng băng. Chưa dừng ở đó, Yukino vung đuôi quật hai cái vào đám người, đuôi hồ ly khổng lồ mang theo sức mạnh không tưởng trực tiếp làm con rối Hiruko đang bọc lấy Sasori văng ra xa. Mắt Itachi chảy xuống một dòng máu, sử dụng chakra liên tục làm hắn có chút chịu không nổi, vội nghiêng người tránh khỏi ma trảo của Yukino.
Haku và Zabuza nhìn một màn từ đầu đến cuối, không giấu nổi kinh ngạc. Từ khi bọn họ gặp lại Yukino còn chưa thấy nó xuất thủ lần nào, không ngờ lần này ra tay lại hung mãnh như vậy. Sóng âm vừa rồi cũng không cố ý công kích bọn họ, nên toàn bộ sự việc hai người đều được chứng kiến. Nhìn bộ dạng điên cuồng kia của Yukino, họ cũng hiểu. An nguy của Uri đối với Yukino là quan trọng nhất. Lần này cho dù có chết, nó cũng sẽ không để đám người kia đem Uri đi. Thế nhưng...
Không hổ danh là những bạt nhẫn khét tiếng khắp cả Ngũ Đại Cường Quốc, chỉ trong một thoáng thất thần, Sasori lần nữa triệu ra Kazekage Đệ Tam, ngưng tụ Thiết Sa thành một chỗ đứng vững chắc, đỡ lấy con rối Hiruko. Kisame đem theo Itachi đáp xuống đất, nhìn Yukino đứng đối diện, hàm răng nhọn hoắt nhếch lên, cầm Samehada tiến vài bước về phía trước.
Zabuza nhìn thấy hành động này của Kisame, nhanh chóng hiểu ra ý đồ. Lúc nãy giao thủ với Samehada, quả thật hắn chịu bất lợi không ít. Thủ Cấp Đoạt Đao cho phép hắn sử dụng vòng tròn trên lưỡi đao để chặt đầu của đối thủ, còn có khả năng tự mài lại độ bén khi hấp thụ sắt trong máu kẻ thù. Trong khi đó, Sa Bì Đao (Samehada) lại hút chakra của đối thủ và truyền chakra đó lại cho chủ nhân của nó. Đối kháng trực tiếp với một thứ như vậy là vô cùng bất lợi.
“Cẩn thận đấy, thanh đao đó có thể hút chakra!” Lớn tiếng cảnh báo cho Yukino, hai người cùng nhau lùi lại một vị trí an toàn. Ở chỗ này, họ có thể xông ra yểm trợ lúc nguy cấp, cũng có thể tự phòng thủ, không để đám người kia có cơ hội lấy họ gây sức ép cho Yukino.
“Phốc.”
Một ngụm máu tươi bất ngờ phun ra từ miệng Haku. Thân mình cậu lung lay, tưởng chừng sẽ ngã khuỵu xuống đất nếu không có Zabuza vươn tay đỡ kịp.
“Làm sao thế?” Zabuza hốt hoảng hỏi, nhìn sắc mặt trắng bệch cùng đôi môi đang dần biến thành màu tím đen của Haku, đáy lòng trầm xuống. “Trúng độc?”
“Có lẽ vậy.” Haku thì thào, lồng ngực như bị kim châm, đau đến khó thở. Thoáng ngước mắt nhìn sang Sasori, tầm mắt cậu tập trung vào cái đuôi kim loại đang phất phơ của hắn. “Tẩm độc ở đó sao?” Nhưng... từ khi nào chứ? Trong suốt trận chiến cậu đều không tiếp xúc trực tiếp với hắn mà. Là khi nào trúng độc?
Linh quang chợt lóe, Haku nhất thời hiểu ra. Là đám khói tím hắn dùng che mắt lúc nãy!
Lại hộc ra thêm một ngụm máu, tầm mắt Haku mờ đi, cơ thể dần có xu hướng bất động. Mình đúng là quá sơ ý! Chất độc tẩm trong đó đến giờ mới phát tác, hẳn là do ngày thường cậu thường xuyên nghiên cứu tiếp xúc các loại dược giải độc, cơ thể mới ngăn cản được độc tố phát tác trong một thời gian.
“Mau đưa cậu ấy ra khỏi nơi này!” Yukino cũng nhận ra tình hình của bọn họ, nghiêm giọng quát lên với Zabuza. Một khối chakra mang hình dạng đôi cánh bay tới chỗ hai người, thiết lập một kết giới bảo hộ màu trắng bạc.
“Được.” Zabuza lo lắng ôm lấy Haku, không nhiều lời, thuận theo con đường bị phá hủy chạy ra ngoài. Xung quanh nơi này đều bị ảnh hưởng từ cuộc chiến, một số nơi vẫn còn dính độc do lưỡi dao của Sasori cào qua, đống thảo dược bên ngoài cũng không ngoại lệ. Nhìn Haku đã bất tỉnh, Zabuza cắn răng, vận chakra phi như bay xuống ngôi làng ở chân núi.
Yukino, đừng liều mạng quá đấy!
“Đây không phải vỹ thú đấy chứ?” Sasori lười biếng nhìn hai người kia đã thoát khỏi tầm mắt, lại quay sang nhìn Yukino, thanh âm khàn khàn vang lên.
“Không phải.” Kisame đáp. “Nhưng cũng chẳng thua gì vỹ thú.”
“Nhìn là biết.” Sasori cười nhạt. “Chẳng cần quan tâm cô ta là thứ quái quỷ gì. Dám ngăn cản chúng ta, kết cục đều là do cô ta giành lấy.”
Ầm.
Ngay sau câu nói này, một tràng tiếng nổ vang lên. Khớp tay Kazekage Đệ Tam xuất ra hàng trăm hàng ngàn cánh tay kỳ quái đâm thẳng tới. Khói bụi bốc lên mù mịt, lẫn trong đó là tiếng kim loại va chạm nhau. Yukino ôm theo thùng băng nhảy ra xa, huy động lôi điện chấn nát toàn bộ đám cánh tay quái dị cùng với lưỡi cưa ẩn giấu.
“Ngươi đứng đây tạm nghỉ đi.” Kisame lên tiếng nói với người bên cạnh, mắt nhìn chằm chằm Yukino. Vóc người con nhóc này nhỏ hơn hắn nhiều, ôm theo cái thùng nhìn rõ chật vật, vậy mà động tác lại vẫn linh hoạt như không. Hơn nữa, nó dường như không hề bị hàn khí dày đặc quanh thùng ảnh hưởng. Ngay cả Kisame hắn thường xuyên tiếp xúc với nhiệt độ thấp cũng có chút chán ghét cảm giác băng hàn từ chiếc thùng.
Itachi trầm mặc không nói, trong đầu nhanh chóng sắp xếp lại thông tin về Yukino. Một hồ ly tinh đủ khả năng hóa thành người, lượng chakra khổng lồ, thông thạo cả thể thuật, ảo thuật và nhẫn thuật, chống lại chiêu thức từ Mangekyou Sharingan mà không bị tổn thương. Người như vậy... có thể có điểm yếu gì chứ?
Trong lúc Itachi suy nghĩ, Kisame đã vác theo Samehada tiến tới đối chiến với Yukino. Trước nguồn năng lượng mạnh mẽ này, vảy trên thân Samehada liên tục nhúc nhích, dường như đang rất hưng phấn.
Yukino nhớ lại lời nhắc nhở về Sa Bì Đao, trong mắt lóe lên ý cười tàn khốc, ngưng tụ một dải phong nhận cỡ lớn phóng tới công kích cả người cả kiếm. Ba tên phía trước này đều có thực lực rất kinh khủng, nếu đơn thương độc mã đối chiến, trường hợp tệ nhất sẽ là cùng chết. Nhưng nó không thể không nghĩ tới hậu quả. Bọn này cần chiếc nhẫn kia như vậy, không loại trừ khả năng sẽ còn quay lại đây. Một khi nó chết đi rồi, ai sẽ bảo vệ cho Uri?
“Thủy độn: Sa Ngư Vũ Trận.”
Một đàn cá mập nước theo tiếng hô của Kisame hiện ra, mở hàm răng nhọn hoắt lao tới tấn công Yukino. Đang lúc nghiêng người né tránh, một chuỗi ám khí từ trên không trung phóng tới, khi còn cách người Yukino vài mét, bất chợt nổ tung.
Cả căn nhà rung chuyển, đất đá bụi bặm văng tán loạn, Sasori từ xa bình tĩnh trải ra một cuốn trục, giọng điệu tràn ngập dứt khoát.
“Xích Bí Kĩ: Bách Cơ Thao Diễn.”
Một đoàn rối trên dưới trăm con đồng dạng trường bào màu đỏ từ trong cuốn trục bay ra, một vùng trời phía trên Yukino tối sầm lại. Nó cắn môi rút ra hàng đống bùa nổ ném vào đám cá mập, nhìn lên đàn rối trên trời, lại nhìn vào trong thùng băng, chỉ thấy một mảnh trắng xóa, tâm tình vừa lo lắng vừa tức giận.
Không để Yukino có thời gian nghĩ nhiều, một trăm con rối phía trên đồng loạt phóng ra hàng đống ám tiễn. Yukino dùng móng vuốt làm kiếm, tư thế sẵn sàng hất bay toàn bộ. Lại không nghĩ tới một nửa số đó khi sắp tới gần đột nhiên chuyển hướng, đâm thẳng vào thùng băng phía sau.
Đứng cách đó không xa, Sasori giương môi nở một nụ cười tàn nhẫn, lại không nghĩ tới bộ mặt hoảng sợ mà hắn tưởng tượng lại không xuất hiện. Chỉ thấy Yukino thoáng nhăn mày, trực tiếp vung đuôi quật thùng băng bay về phía sau, tránh đi toàn bộ ám khí tẩm độc, một đường va thẳng vào vách tường. Căn nhà vốn bừa bộn lỗ chỗ, sau cú quật đuôi này càng thêm chấn động, lung lay như sắp đổ.
Không chỉ Sasori, cả Kisame và Itachi đều không ngờ tới hành động đó của Yukino. Qua thái độ của hồ ly này, cái thùng đó hẳn phải rất quan trọng. Cô ta không sợ sẽ phá hỏng nó sao?
Chỉ tiếc, bọn họ lo lắng thừa rồi. Thùng băng sau khi trải qua hàng loạt chấn động đó, vẫn cứng rắn không sứt mẻ. Thậm chí một chiếc bàn gỗ bị nó va đập qua trên đường di chuyển còn vỡ tan tành. Có thể thấy, lực đạo Yukino dùng lúc đó không hề nhẹ, cũng biểu thị nó hoàn toàn không lo tới chuyện chiếc thùng chịu tác động vật lý.
Itachi quan sát một lúc, xâu chuỗi lại toàn bộ cử chỉ lời nói của Yukino, trong lòng nhanh chóng nảy ra một suy đoán. Cái thùng này lập kết giới rất bền vững, bề ngoài còn cấu thành từ chakra hệ Băng, như vậy, sở dĩ yêu hồ kia phản ứng dữ dội khi hắn tiếp cận chiếc thùng không phải vì sợ hắn sẽ phá hủy hoặc gây chuyện gì xấu với nó, mà chỉ đơn thuần muốn ngăn hắn đem nó đi. Nói cách khác, chỉ cần cái thùng này an toàn ở lại, cô ta sẽ không trực tiếp đối đầu với bọn hắn.
Đám rối trăm con của Sasori một lần nữa liên hợp vây thành một vòng lớn phía trên Yukino, bắt đầu triệu vũ khí lao xuống công kích. Đối mặt với trận thế lớn như vậy, Yukino mắt lạnh vận chakra bao bọc toàn thân. Đuôi vừa phất, trực tiếp quật nát vài con rối đang đứng gần đó. Trước khi Kisame kịp vác Samehada tới can thiệp, nó đưa tay nắm chặt khớp nối của hình nhân gần nhất, một tia lửa điện xuất hiện, dùng tốc độ ánh sáng xâm nhập vào sợi chỉ chakra.
Hô!
Gần như lập tức, Sasori cắt đứt liên hệ với hình nhân bị thao túng. Hắn hơi mở to mắt nhìn Yukino. Lợi dụng chỉ chakra truyền lôi điện vào, con bé này... có vẻ không chỉ có sức mạnh bên ngoài, đầu óc cũng không vừa đâu.
Thấy hắn thoát được, Yukino cũng không bất ngờ. Nó nhìn nhìn mảnh đất bị tan chảy bởi độc từ ám khí của Sasori, lại liếc tới chiếc đuôi kim loại nhọn hoắt đang nhẹ vung, đôi mày nhíu lại không dễ phát giác.
“Thủy độn: Đại Bộc Thủy Xung Ba.”
Làn nước như thủy triều theo tiếng gọi này xuất hiện, tạo thành từng lốc xoáy lớn tấn công Yukino. Kisame mang theo thanh đao to lớn của mình lao vụt tới, liên hợp ra tay với đám rối trên trời.
“...” Đối mặt với công kích từ bốn phương tám hướng, Yukino cho dù đã vận chakra bảo vệ toàn thân cũng khó thoát khỏi toàn bộ ám khí. Theo thời gian, số lượng rối rơi trên mặt đất ngày càng nhiều, mà trên trán nó cũng chảy xuống một tầng mồ hôi mỏng, hô hấp dần nặng nề, lông đuôi trắng mịn đã dính một lớp bùn đất.
Sasori thấy tình hình này, cảm giác không kiên nhẫn dồn nén nãy giờ lập tức dịu bớt. “Bây giờ tới màn chính đây.” Từ trong lớp áo rộng thùng thình xuất hiện một hộp chakra cỡ nhỏ. Nắp bật mở, từng luồng chakra màu xanh nhạt liên tục tràn ra, tiến tới nối với toàn bộ những con rối đang nằm dưới đất, kể cả những con bị Yukino chém nát cũng dần được ghép lại các bộ phận. Giọng nói Sasori vẫn ồm ồm khó nghe, nhưng giờ phút này lại mang theo một tia hưng phấn hiếm có.
“Thuật Khối Lũy: Nghĩa Thủ Thiên Bản.”
Toàn bộ rối lấy Yukino làm trung tâm, dùng một loại tốc độ nhanh nhất hồi phục lại, xoay tròn, một lần nữa lao thẳng về phía nó, phóng ra một màn mưa châm dày đặc.
Bùa nổ! Thoáng nhìn thấy thứ được ngụy trang giấu kín sau khớp cánh tay của các con rối, Yukino giật mình, nhanh chóng hiểu ra ý định của Sasori. Chỉ tiếc, còn chưa để nó kịp di chuyển, thủy phân thân của Kisame đột ngột lao tới trước mặt, nhanh như chớp khóa trụ hai tay.
Khốn kiếp! Yukino rủa thầm, cặp mắt màu hổ phách ánh lên một tia giận dữ nhìn về nơi đặt thùng băng, bàn tay nắm chặt lại. Ước chừng chỉ trong khoảnh khắc, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên giữa căn nhà.
Kurama đang nằm yên bên trong Naruto chợt mở bừng mắt. Cảm giác này là sao đây?
Con nhỏ đó... xảy ra chuyện?
oOo
“Không thể nào...”
Sasori không nhớ lần cuối mình kinh ngạc thế này đã là khi nào. Cặp mắt hắn trợn trừng nhìn đám rối của mình bị nổ tung bởi thứ âm thanh quen thuộc hay nghe từ Deidara, thật lâu chưa thể hoàn hồn.
“Ngạc nhiên lắm phải không? Chấp nhận hi sinh kiệt tác của mình để loại bỏ ta, kết cục như vậy mới xứng với ngươi đấy.” Yukino đứng đối diện mở miệng châm chọc, thanh âm có chút khàn khàn, trên người vương vãi khói thuốc nổ cùng những mảnh vụn rối, cánh tay bị bỏng một mảng, nhìn qua khá chật vật, nhưng đôi mắt vàng kim vẫn lấp lánh một loại ánh sáng kiên cường, đẹp hơn cả bầu trời sao.
Nơi bọn họ đang đứng lúc này đã hoàn toàn không thể nhận ra được nữa. Cây cối xung quanh đứt rễ đổ rạp, các mảnh vụn căn nhà trải qua vụ nổ hoàn toàn tiêu biến, phóng tầm mắt nhìn ra, cả một vùng đều đã bị san thành bình địa. Mà tình trạng hai bên lúc này đều không mấy khả quan.
Sasori vẫn giấu mình trong con rối Hiruko suốt từ đầu trận chiến. Đuôi kim loại vừa nãy lãnh phải nhẫn thuật liên hoàn của Yukino đã đứt đoạn, áo choàng thủng lỗ chỗ, hộp chakra điều khiển trăm con rối bị phá nát, cả Kazekage Đệ Tam cũng đã bị thu trở lại cuốn trục. Vốn hắn cho rằng mình cùng Kisame liên thủ tấn công, thấp nhất cũng là làm trọng thương yêu hồ trước mặt, lại không nghĩ cô ta trải qua bao nhiêu nhẫn thuật đó vẫn còn đủ chakra tấn công thủy phân thân của Kisame, thậm chí còn bảo hộ được an toàn thùng băng sau lưng mà không bị trúng lấy một chút ám khí. Quả nhiên... không phải người mà!
Kisame đứng cạnh cũng sốc không kém. Hắn là kẻ có chakra nhiều nhất trong Akatsuki, được mệnh danh “vỹ thú không đuôi”, nhưng đứng trước mặt con nhóc này, lượng chakra kia hoàn toàn không đáng nhắc tới.
“Đủ rồi.”
Đang lúc Kisame nổi lên chiến ý muốn tấn công một lần nữa, Itachi im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng ngăn cản. Hắn nhìn tàn dư trận chiến xung quanh mình, mảnh vụn rối vỡ tan tác, còn có vẻ mặt thâm trầm khó lường của cả ba người còn lại, cân nhắc một chút, quay đầu nói với Yukino.
“Tại sao chúng ta không làm một cuộc thỏa thuận nhỉ?”
“Sẽ không có chuyện ta giao vật này cho các ngươi.” Yukino thản nhiên phủ đầu.
“Không, ý ta không phải vậy.” Itachi khép hờ mắt, thong thả giải thích. “Như đã nói, bọn ta là người của tổ chức Akatsuki...”
“Cái đó ta biết.” Yukino cắt lời. Chính vì các ngươi đến từ Akatsuki nên ta mới cảnh giác như vậy đấy chứ.
“Sở dĩ nhắm vào cái thùng đó, là vì bên trong có chiếc nhẫn của tổ chức. Ta đoán người quen của ngươi đã tình cờ có được nó, và có thể còn được chiếc nhẫn thừa nhận. Hiện tại bọn ta có nhiệm vụ phải đem chiếc nhẫn cùng với người được chọn trở về, kẻ đó sẽ là thành viên thứ mười của tổ chức.”
“Tại sao các ngươi khẳng định nó ở trong thùng?” Yukino chần chừ hỏi.
“Vì chúng có liên kết với nhau.” Itachi nói, giơ bàn tay phải lên, nơi ngón áp út có một chiếc nhẫn màu đỏ máu, bên trên khắc một chữ “Shu“. “Các thành viên trong Akatsuki đều có một chiếc nhẫn thế này, tùy vào từng người mà chữ viết cùng màu sắc khác nhau. Thứ bọn ta đang tìm là chiếc nhẫn có màu tím sẫm, phía trên khắc một chữ “Sora“.”
“Vậy ta cũng nói thật với các ngươi, trong thùng ngoài một người ra, không hề có bất cứ vật gì khác. Trang sức, quần áo, thậm chí cả mái tóc đều đã bị loại bỏ.” Yukino thoáng bình tĩnh lại, kiên nhẫn giải thích. “Không thể chỉ vì các ngươi cảm nhận được mà dám khẳng định nó ở trong đó. Hơn nữa, đây là một kết giới dài hạn, không phải muốn mở là mở được.”
“Ta biết.” Itachi vẫn bình tĩnh trả lời. “Tình cảnh hiện tại của mình, ngươi hẳn cũng hiểu được? Ngươi có thể ngăn cản chúng ta một lần, hai lần, nhưng ngươi không thể ngăn bọn ta mãi. Hiện tại, bọn ta chỉ muốn điều tra thêm về tình trạng chiếc nhẫn. Nếu người quen của ngươi thực sự đã trở thành chủ nhân của chiếc nhẫn, hắn sẽ được công nhận là thành viên của Akatsuki. Trong thời gian phong ấn này kết thúc, ngươi có thể thay hắn làm nhiệm vụ và hưởng thụ mọi quyền hạn của một thành viên chính thức.”
Yukino nghe lời này, im lặng thật lâu, bàn tay nắm chặt một lọn tóc bạch kim dài, cân nhắc thật kỹ. Akatsuki là một tổ chức tội phạm rất nguy hiểm, từng tên trong này đều không phải loại người dễ đối phó. Đòn sóng âm lúc nãy, để phá vỡ được vật thể khổng lồ kia đã làm nó tiêu hao quá nhiều chakra. Nếu ngày hôm nay cả ba người bọn hắn thật sự muốn ra tay tàn sát, nó không chết cũng trọng thương. Đúng như tên đó nói, cho dù hôm nay nó thoát được, vậy lần sau, sau nữa thì sao? Cũng không thể đặt tính mạng của bản thân và những người xung quanh vào nguy hiểm được, tình huống này buộc phải tự chủ trương. Hơn nữa... Cặp mắt Yukino lóe lên một tia sát ý. Bọn khốn Konoha đã gạch tên Uri khỏi danh sách ninja của làng. Với tội danh phá hủy nhà giam Sokiru, không sớm thì muộn, Uri sẽ bị chụp cái danh bạt nhẫn. Đã vậy, không bằng đầu quân cho tổ chức này, làm một bạt nhẫn thực sự.
“Được, nhưng ta có ba yêu cầu.” Sau khi cân nhắc kỹ càng, Yukino nhìn thẳng vào mắt Itachi, dõng dạc nói. “Thứ nhất, không được can thiệp vào quyết định của ta trong mọi trường hợp liên quan đến người nằm trong kết giới.” Nó cúi mắt nhìn xuống hướng Uri, tiếp tục. “Thứ hai, khi thời hạn phong ấn kết thúc, nếu như chiếc nhẫn được xác định không có trong thùng, và cũng chưa từng nhận chủ, cả hai bọn ta sẽ thoát ly tổ chức, tự do hành động. Trước thời gian đó, ta sẽ ra mặt làm thay những nhiệm vụ cần thiết.”
“Được.” Itachi thoáng suy nghĩ, gật gật đầu. “Yêu cầu thứ ba?”
Yukino không vội đáp, ánh mắt nhẹ chuyển một vòng, dừng trên người Sasori. “Thứ ba, giải độc cho Haku.”
“Ồ.” Sasori thấp giọng cười. “Dễ thôi.”
Bốn người như đạt thành nhận thức chung, đều không nói gì nữa. Yukino từ chối đề nghị giúp đỡ của Kisame, tự mình ôm lấy thùng băng, dẫn đầu di chuyển xuống chân núi.
oOo
“Ngươi chắc chứ?”
Trong căn nhà đơn sơ của một vị thầy thuốc nào đó, Haku uống xong thuốc giải độc đã tỉnh lại, nghe được quyết định của Yukino, cùng Zabuza đồng dạng kinh ngạc nhìn mấy người trước mắt.
“Ta đã suy nghĩ rất kỹ rồi.” Yukino cười chân thành, trịnh trọng bước tới trước. “Haku, Zabuza, thời gian vừa qua ta và Uri được các ngươi giúp đỡ rất nhiều. Sắp tới không còn ở đây nữa, hi vọng hai người cẩn thận sống tốt. Có chuyện gì cần cứ liên lạc, ta nhất định sẽ giúp hết sức mình.”
Cẩn thận dặn dò xong mấy điều và xin lỗi về chuyện căn nhà bị phá, Yukino cười nhìn hai người họ, vẫy vẫy tay, sau đó một đường trở ra, cùng ba người kia lên đường về căn cứ.
oOo
Đêm khuya.
Trong một mật thất tối tăm, Orochimaru trong bộ dạng vật chứa mới vì sử dụng Bất Thi Chuyển Sinh cả người quấn đầy băng, im lặng ngồi trên ghế. Bên cạnh hắn, Kabuto đứng bất động, cặp kính tròn che đi những suy nghĩ thỉnh thoảng lóe lên trong đôi mắt.
“Với đà này, nó sẽ trở thành cơ thể tuyệt vời nhất của ta.” Im lặng một lúc lâu, Orochimaru chợt lên tiếng, giọng nói cảm thán đầy tự hào. “Ngươi có nghĩ thế không?”
Kabuto tất nhiên biết người trong lời hắn là ai, nhếch nhếch khóe miệng, đáp. “Chuyện đó là hiển nhiên. Với nhãn thuật đặc biệt của thằng nhóc này, cộng với sự chỉ dạy của ngài. Chẳng bao lâu nữa, nó nhất định sẽ vượt qua cả Itachi.”
Orochimaru gật đầu không đáp. Nghĩ tới viễn cảnh có được thân xác Sasuke, trong mắt hắn tràn ngập hưng phấn. Thằng nhóc tộc Uchiha này cả về trí tuệ, năng lực và ý chí đều rất hoàn hảo, đích thị là một thiên tài. Với những khả năng ưu việt của nó, cộng với động lực từ thù hận sâu sắc nó dành cho Itachi, nhất định qua mấy năm dạy dỗ, nó sẽ trở thành cơ thể vật chứa tuyệt vời nhất. Hiện tại chỉ cần kiên nhẫn chờ qua thời gian này, dốc sức chỉ bảo, hắn sẽ có thể tái sinh trong một trạng thái hoàn mỹ.
Hưng phấn qua đi, Orochimaru dần bình tĩnh lại. Nhớ tới diễn biến trận chiến ở làng Lá mấy tháng trước, hắn chợt có chút thất thần.
“Kabuto...”
“Vâng?”
“Tình hình con nhóc kia thế nào?”
Kabuto hơi sửng sốt, trong đầu nhanh chóng tìm kiếm thông tin về “con nhóc” trong lời Orochimaru. Hắn không xác định hỏi.
“Ý ngài là... Yonehara Uri?”
“Ừ.”
“Theo thông tin tôi thu thập được từ nội bộ làng Lá, cô ta đã mất tích trong trận hỏa hoạn ở nhà giam Sokiru. Tình hình sau đó không ai biết được.”
“Vậy sao? Đáng tiếc.” Orochimaru lẩm bẩm. “Ngươi biết không? Nếu ta là bọn Konoha, việc đầu tiên ta làm sẽ là tìm giết bằng được con nhóc đó.”
Nhớ tới cặp mắt tím lãnh liệt từng chạm trán với mình trong rừng, hắn nhếch nhếch môi, thanh âm thản nhiên vang vọng khắp căn phòng.
“Loại người như con bé đó, chỉ có thể một là làm bạn, hai là tử thù. Với những gì nó đã phải chịu, nếu để nó sống sót trở về, không chỉ Danzo mà cả làng Lá nhất định đều sống không yên.”
Kabuto nghe lời này, thận trọng nhớ lại lần thi chunin đó, sát chiêu liên hoàn ẩn sau bộ dạng hiền lành đáng yêu bộc phát khi bị chọc giận của cô ta đã suýt lấy mạng hắn, nhíu mày hỏi Orochimaru.
“Có chuyện này tôi không hiểu lắm, vì sao Danzo lại muốn trừ khử cô ta đến vậy?”
“Ha ha.” Orochimaru cười nhạt. “Tộc Yonehara bán mạng vì Hỏa quốc làng Lá. Trong thế chiến thứ hai, huyết kế giới hạn của tộc này gần như tiêu diệt một phần tư lực lượng bốn làng còn lại trong Ngũ Đại Cường Quốc.” Tầm mắt hắn dần trở nên xa xăm, chậm rãi hồi tưởng. “Yonehara có cả nhân lực và tài lực, chẳng qua về sức mạnh quân sự vẫn không thể so với Senju cùng Uchiha nên mới bị lãnh chúa chèn ép, rốt cuộc tộc trưởng phải chủ động xin đưa cả tộc lui về thung lũng ẩn cư. Ai biết được tới lúc phát động chiến tranh lần thứ ba, bọn họ vẫn phải huy động một phần nhân lực tham chiến.” Ngày đó, khi thầy Sarutobi tới tìm tộc trưởng tộc này yêu cầu chi viện, hắn cũng có nghe qua. Giao tình giữa hai người đó vốn tốt, thầy cũng là bất đắc dĩ phải làm theo yêu cầu. Cả làng Cát, làng Đá, làng Mây và làng Sương Mù đều tham gia chống lại Konoha. Làng Sương thậm chí đề ra cả một kế hoạch chống lại làng Lá khi biến Nohara Rin thành vật chủ Tam Vỹ. Mà Namikaze Minato cũng nổi danh sau trận chiến này nhờ những chiến công oanh liệt của hắn khi đối đầu với bộ đôi AB làng Mây, hay khi hủy diệt cầu Kannabi và đánh bại cuộc xâm lược của hàng nghìn ninja làng Đá vào làng Cỏ, sau cùng còn được bổ nhiệm làm Hokage Đệ Tứ.
“Kết thúc cuộc chiến, mặc dù cũng có khá nhiều thương vong, nhưng tình hình Konoha vẫn tốt nhất trong các nước.” Orochimaru thản nhiên bình luận.
“Sau trận chiến này, tộc Yonehara một lần nữa lui về ở ẩn. Ai biết được bè lũ thua trận mang chung mối hận với gia tộc đó lại một lần nữa cấu kết với nhau, một kích diệt toàn gia. Thế trận bất ngờ đến trở tay không kịp, ngay cả có muốn giúp cũng đã muộn. Rốt cuộc sau vụ thảm sát đó, tung tích cả một gia tộc hoàn toàn biến mất. Cho tới tận kỳ thi chunin mới có người biết dư nghiệt Yonehara vẫn còn sót lại một thiên tài như vậy. Chỉ tội cho lão già Danzo.” Orochimaru nhếch mép cười mỉa. “Suốt ngày treo trên miệng cái tuyên ngôn hòa bình, lão ta biện hộ cho toàn bộ hành động độc tài ích kỷ đó bằng mấy chữ hi sinh vì lợi ích làng. Mục tiêu của lão cũng rất đơn giản, trước khi con nhóc đó trở nên cường đại, phải hủy diệt nó. Kỳ thực với đoạn quá khứ kia, chuyện con nhóc quay lại phản bội làng Lá cũng rất có khả năng. Chỉ là... kế hoạch chuẩn bị chu đáo tỉ mỉ lại vẫn không giết được nó, còn chọn phải một tên bất tài vô dụng, tới tận khi lão Đệ Tam dùng Thi Quỷ Phong Tận xong xuôi rồi mới lao ra.” Nói đến đây, Orochimaru có chút nghiến răng nghiến lợi. “Kế hoạch bị hủy nửa chừng, còn được Jiraiya và Tsunade đứng ra làm chứng, kết quả tệ nhất cũng chỉ là bị đuổi khỏi làng. Giờ thì hay rồi, lại để nó trốn thoát, thế này cho dù có muốn ra tay ám sát bên ngoài làng cũng không được.”
“Nếu vậy, hiện giờ Danzo sẽ là kẻ gấp nhất.” Kabuto hỏi. “Mà rốt cuộc thế lực thù địch kia lớn mạnh tới mức nào, trong một lần ra tay lại tiêu diệt được cả một gia tộc như Yonehara? Một tộc lớn như vậy, theo lý thường không thể bị thất bại nhanh chóng như thế, còn là vì “bất ngờ đến trở tay không kịp”?”
“Ngươi đúng là nhạy bén đấy.” Orochimaru liếc mắt tán thưởng. “Tương tự với Uchiha, sở dĩ tộc này bị thảm sát thành công dễ dàng như vậy là vì có nội phản. Chỉ khác, kẻ này cấu kết với các ninja lưu vong bên ngoài, nội ứng ngoại hợp, trong một đêm im lặng hạ sát toàn bộ tộc nhân, cả người già và trẻ em, lão tộc trưởng cũng không ngoại lệ.”
“Hừm, bất hạnh thật.” Kabuto cười mỉm, chợt nhớ tới gì đó. “Trong kỳ thi chunin tôi tình cờ phát hiện ra một chuyện, cô nhóc đó khá yếu với thể thuật, và còn có cấu trúc xương rất kỳ quái. Dường như cô ta cũng đang cố che giấu chuyện này.”
“Vậy sao?” Orochimaru nhướn mi. “Kẻ mạnh đến đâu cũng sẽ có nhược điểm. Dù sao con bé đó cũng không còn liên quan tới chúng ta. Cứ ngồi xem kịch là được rồi.”
“Ngài nói phải.”
oOo
Yukino đi theo ba người Itachi, Kisame và Sasori, qua rất nhiều con đường, từ thuyền sang bộ, từ đêm sang ngày, lại mấy lần dừng lại nghỉ ngơi, rốt cuộc vào ngày thứ tư thành công đặt chân tới biên giới làng Cỏ.
Dừng lại trước một thân cây to lớn, Itachi nâng tay tạo một thủ ấn phức tạp. Trong thoáng chốc, một lỗ đen từ thân cây hiện ra trước mặt họ, ngày càng lớn dần.
“Đi thôi.” Itachi lạnh nhạt nói, dẫn đầu nhảy vào.
Ba người còn lại làm tương tự, cho tới khi tất cả đã biến mất, một luồng gió thổi qua, thân cây như cũ trở lại hình dạng ban đầu, lỗ đen trên đó đã biến mất không dấu vết, hệt như chưa từng xuất hiện.
Yukino đã thầm tưởng tượng bộ dạng của căn cứ Akatsuki – nơi chứa đựng toàn những tội phạm cấp S bị cả thế giới kiêng dè trong đầu vô số lần trên đường tới, nhưng nó tuyệt không ngờ, căn nhà sạch sẽ khang trang trước mặt lại là một trong những căn cứ chính của tổ chức.
Sau khi về tới, Sasori và Itachi đồng loạt biến mất, chỉ để lại mình Kisame đưa Yukino dạo quanh toàn bộ căn nhà, các phòng cùng với chỗ ở.
Căn nhà này nếu không tính phòng họp dưới hầm thì có tổng cộng năm tầng. Tầng 1 là phòng khách, chính giữa đặt một bộ bàn ghế khá lớn, xung quanh trang trí vài chậu cây, trên tường còn có kệ sách cùng mấy bức tranh nhỏ. Theo lời Kisame, nơi này căn bản chỉ tạo ra cho có, là nơi ít được để ý tới nhất, cũng ít dùng đến nhất.
Tầng 2 là nhà bếp và phòng ăn. Với một tổ chức quái dị như Akatsuki, việc các thành viên ngồi chung một mâm hầu như không xảy ra. Bọn họ không cố định chỗ ở, thường phân tán khắp nơi tùy theo từng nhiệm vụ, do đó, nhà bếp cùng phòng ăn cũng rất ít khi được nhớ tới.
Toàn bộ các phòng sinh hoạt và nghỉ ngơi được thiết kế ở ba tầng còn lại, trong đó tầng cao nhất là dành cho đội của thủ lĩnh. Tám thành viên còn lại phân biệt ở hai tầng tiếp theo, mỗi người một phòng, thứ tự vị trí vẫn xếp theo tên cặp khi họ làm nhiệm vụ. Theo đó, Itachi & Kisame, Hidan & Kakuzu ở tầng bốn. Sasori & Deidara, Zetsu ở tầng ba.
Cho tới khi Kisame hoàn thành việc giới thiệu sơ lược và dẫn Yukino qua hành lang để phân biệt từng phòng dựa vào chữ cái trên cánh cửa, hai người bọn họ vẫn chưa đụng mặt bất kỳ ai khác.
Chỉ vào một căn phòng với biển chữ “Sora” ở tầng ba, Kisame ôn tồn giải thích. “Từ giờ đây sẽ là phòng của cô. Chúng tôi sẽ thông báo chuyện chiếc nhẫn đang bị phong ấn với thủ lĩnh. Cho tới khi có lệnh triệu tập, cô có thể tùy ý vào thăm bất cứ đâu, ngoại trừ phòng của các thành viên khác.”
Nhìn khuôn mặt nghiêm túc vô cùng của hắn, Yukino khóe miệng giật giật. Nơi này có chỗ nào để thăm thú quan sát? Căn bản chỉ là một cái khách sạn vắng tanh của mấy kẻ lắm tiền nhiều của xây xong bỏ đó mà thôi!
Không để ý tới vẻ mặt vặn vẹo của Yukino, Kisame lôi từ đâu ra một chiếc áo choàng. “Đây là đồng phục của tổ chức. Lát nữa nếu có lệnh triệu tập, hãy mặc nó ra ngoài.”
Gật gật đầu ôm theo mấy thứ bước vào, Yukino nhìn diện tích căn phòng, có chút yên tâm. Rộng thế này, tuyệt đối không lo tới chuyện không đủ chỗ cho Uri. Cho dù hiện tại bề ngoài Uri chỉ là một khối băng kín không kẽ hở, nhưng nó thà đem thùng băng bỏ lên giường chứ tuyệt đối không cất vào trục trữ đồ để tiết kiệm diện tích. Hơn nữa, với kết giới dày đặc trong thùng và lượng chakra đang dần được hình thành, để khống chế chỉ với thuật trữ đồ cũng không phải chuyện dễ.
Loay hoay một hồi, thời điểm Yukino vừa sắp xếp xong những đồ vật cơ bản, ngoài cửa vang lên một tiếng gõ.
“Thủ lĩnh gọi cô.” Là giọng Itachi.
“Tôi biết rồi.” Nhẹ đáp một tiếng, Yukino cảm thấy có chút áp lực khó hiểu, lôi ra chiếc áo mà Kisame đưa. Đó là một áo choàng dài màu đen với họa tiết mây đỏ, mặt trong của áo cũng màu đỏ và cổ áo dựng cao đến cằm. Thu xếp xong xuôi, nó bước ra theo sau Itachi đi xuống tầng hầm dưới phòng khách.
“Không tiết lộ chút gì cho tôi được sao, danna? Dù gì cũng nhờ tôi xung phong làm nhiệm vụ vừa rồi một mình nên ông mới được tự do đi tìm thành viên mới đấy chứ.”
“Ta không muốn nhắc tới chuyện này nữa và tốt nhất là ngươi nên im miệng lại Deidara. Bộ sưu tập của ta tổn thất mất một phần ba và hiện tại ta đang rất muốn tìm nguyên liệu mới thay thế chúng đấy.” Giọng nói Sasori không giấu sự bực dọc, dường như đang vô cùng không kiên nhẫn.
Trước khi giữa hai người bọn họ xảy ra một cuộc cãi vã, thân ảnh Yukino xuất hiện ở chân cầu thang đã thu hút sự chú ý của toàn bộ mọi người, cũng ngăn lại lời trêu chọc chuẩn bị xuất phát từ Deidara.
“Ta là Pain, thủ lĩnh của tổ chức.” Người đầu tiên lên tiếng là một thanh niên có mái tóc cam, đôi mắt mang họa tiết hình vân sóng tròn lan tỏa trong tròng mắt cùng với con ngươi và màng cứng màu tím xám nhạt, khuôn mặt lạnh băng nói với Yukino, đoạn quay sang những người khác. “Vì một số lý do, chiếc nhẫn thứ mười của tổ chức đang bị phong ấn. Hiện tại, đây sẽ là thành viên mới cùng làm chung nhiệm vụ với chúng ta.”
“Ngươi chính là kẻ đã phá hủy kiệt tác của Sasori – danna sao?” Giọng nói hưng phấn mà Yukino nghe thấy lúc nãy lại vang lên. Nó dời mắt khỏi thân ảnh của thủ lĩnh, nhìn sang người vừa lên tiếng. Đó là một thiếu niên rất trẻ tuổi, chỉ tầm mười lăm mười sáu, có một đôi mắt xếch màu xanh và mái tóc vàng hoe rất dài buộc lại kiểu đuôi ngựa, để mái che hẳn một bên mặt.
“Im lặng chút đi Deidara.” Pain lạnh nhạt nói, quay sang nhìn Yukino. “Ta đã nghe Itachi kể lại mọi chuyện. Năng lực của ngươi rất ấn tượng, trong thời gian này, ngươi sẽ hoạt động chung với Zetsu.”
“Hoan nghênh đồng đội mới.”
Ngay khi Pain dứt lời, một giọng nói bất thình lình vang lên từ phía sau. Yukino quay đầu, đập vào mắt là một vật thể quái dị đang trồi lên từ mặt đất. Nếu không phải xác định được tiếng nói vừa rồi chính xác là từ hắn phát ra qua những lời tiếp theo, Yukino sẽ không nghĩ đây là một con người.
“Tôi là Zetsu.” Đối phương hoàn toàn thoát ly khỏi mặt đất, lộ ra diện mạo hoàn chỉnh, trông như một loài thực vật với cơ thể được bao phủ hoàn toàn bởi hai phiến lá cây. Khi nói chuyện, hai phiến lá mở ra để lộ phần đầu với mái tóc ngắn màu xanh lá và đôi mắt màu vàng. Cơ thể hắn chia làm hai nửa với hai màu khác nhau. Nửa bên trái hoàn toàn là màu trắng, còn nửa bên phải thì gần như đen tuyền.
“Yukino.” Bất động thanh sắc đánh giá kẻ được gọi là đồng đội tương lai, Yukino mở miệng xưng tên, trong lòng thầm nâng cao cảnh giác. Sáu người trước mặt, ngoài Itachi, Kisame và Sasori đã biết thì cả ba người Pain, Zetsu và Deidara cũng đều rất bí ẩn. Đặc biệt là Pain. Nhìn vào đôi mắt lạnh băng kia, Yukino thầm cảm thấy may mắn vì đã đưa ra quyết định. Thà rằng sống chung với một đám nguy hiểm thế này còn hơn trực diện đối đầu với chúng. Nó không biết tại sao bọn chúng lại khẳng định chiếc nhẫn có trong thùng băng – khi mà trang sức Uri dùng trước giờ chỉ có hai sợi dây chuyền, và cả hai đều đang được nó cất giữ – nhưng nếu chúng đã đáp ứng sẽ bỏ qua nếu không tìm ra chiếc nhẫn, thì việc sống ở đây trong thời gian chờ Uri thức tỉnh cũng không là vấn đề.
“Tổ chức chúng ta còn ba người nữa, nhưng hiện tại bọn họ đang làm nhiệm vụ ở nơi khác. Có cơ hội các ngươi sẽ gặp mặt.” Sau khi mọi người giới thiệu xong, Pain lạnh nhạt nói. Yukino gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, cùng những người khác ra khỏi căn phòng.
“Hey, Yukino phải không? Đợi ta với nào.”
Giọng nói của Deidara vang lên từ phía sau. Anh chàng hưng phấn chạy tới trước mặt Yukino. “Ngươi thật sự đã phá hủy đám rối của Sasori – danna sao?”
“Chuyện đó đáng ngạc nhiên lắm à?” Yukino nhướn mày. “Vả lại, không phải ta phá, là hắn tự gắn bùa nổ vào đó thôi.”
“Cái gì?” Tông giọng của Deidara còn cao hơn lúc nãy. Vẻ mặt hắn hiện rõ ba chữ “không thể tin” nhìn thẳng vào mắt Yukino. “Ông ấy thật sự gắn bùa nổ vào đám rối của mình ư?” Nhận được cái gật đầu khẳng định, cậu ta dường như càng kích động hơn. “Đây thật sự là một chuyện đáng kinh hoàng! Ôi không! Sasori – danna gắn bùa nổ vào rối của mình? Phải chăng ông ấy đã nhận ra nét đẹp của nghệ thuật chân chính?”
Hắn đang nói cái quỷ gì thế? Yukino méo mặt nhìn tên tóc vàng bên cạnh đang trợn ngược mắt gào to, im lặng bỏ lên lầu.
Một lúc sau, ngoài cửa phòng của Sasori, Deidara trong bộ dạng như vừa bị tẩm quất bực bội lăn về phòng, trong miệng lầm bầm vài chữ “nghệ thuật” và “bùa nổ“...
______
Lời tác giả:
- Xin chào ^o^
- Ngoài nội dung chương 49 (dài tới 10.000 chữ >//<) thì Kaz có một thông báo nho nhỏ muốn gửi đến tất cả những ai đang theo dõi truyện.
- Tình trạng hiện tại của Kaz là vừa học xong lớp 12, và chính thức bắt đầu ôn thi tốt nghiệp. Lịch học dày đặc, thời gian viết còn rất ít, nên Kaz muốn nói trước cho các bạn khỏi thất vọng, là lịch post truyện sẽ có thể còn chậm hơn bây giờ. Tất nhiên, Kaz vẫn sẽ tranh thủ viết nếu rảnh.
- Chúc những ai cũng sắp phải thi như Kaz có một kết quả tốt, và những bạn không thi có một kỳ nghỉ vui vẻ.
- Yêu mọi người <3