[Naruto Fanfic] Sinh Tồn Ở Thế Giới Ninja

Chương 57: Chương 57: Xâm nhập căn cứ




“Thế nào? Cảm giác ôm phụ nữ tuyệt chứ?” Trong dãy núi sát biên giới làng Mây, Hidan nhìn cặp mắt bình tĩnh có phần vô cảm của Kakuzu, ngứa miệng lải nhải.

“Ngươi thay nhé?” Quá quen với những câu nói hài hước đến ngu ngốc của hắn, Kakuzu chẳng buồn nâng mày, lạnh nhạt hỏi một câu.

“Bỏ đi, ta không có hứng thú.” Hidan liếc qua cô gái da trắng tóc vàng đang bất tỉnh bị Kakuzu xách sau lưng, bĩu môi. “Ả jinchuuriki này nghe nói ở làng cũng được quan tâm lắm, còn được đối xử bình đẳng, không giống với đám jinchuuriki làng khác.”

“Vậy có nghĩa sẽ lại có một đội những kẻ chính nghĩa mang danh giải cứu tìm tới quấy rầy chúng ta phải không?” Kakuzu lơ đãng lẩm bẩm.

“Ngươi nghĩ sao nếu bây giờ ta để lại vài manh mối giúp chúng tìm nhanh hơn?” Hidan rất thản nhiên nói.

“Lại muốn bày trò?”

“Đơn giản vì ta cảm thấy đám người trong Ngũ Đại Cường Quốc ngày càng ảo tưởng và tự tin thái quá vào sức mạnh của chúng mà thôi. Lần trước lũ ninja đi theo thằng Nhất Vỹ đã dây dưa tìm tới cả căn cứ chính, không cho chúng ăn khổ một lần chúng lại nghĩ Akatsuki dễ chọc.” Ánh mắt Hidan lóe lên tia khát máu.

“Tùy ngươi, nhưng việc cần làm bây giờ là phong ấn Nhị Vỹ.” Kakuzu gật gù, bước chân dừng lại trước cổng làng Nước Nóng – nơi có lá cờ với ký hiệu giống hệt băng trán của Hidan. “Từ đây về làng Cỏ khá xa, chúng ta sẽ phong ấn luôn ở chỗ này.”

“Xì, mỗi lần nhìn cái cảnh người người tới đây du lịch là ta muốn mửa.” Hidan thì thầm đánh giá khung cảnh như một khu giải trí của ngôi làng từng được xem là làng ninja, trên mặt lộ rõ chán ghét.

“Sao cũng được, vào thôi.” Kakuzu mở kết giới nước gắn trên cổng, khoan thai bước vào.

“Nhiệm vụ bắt giữ Nhị Vỹ hoàn tất, yêu cầu triệu tập.” Ngay sau khi nhận được báo cáo, Pain phát mệnh lệnh, đồng thời dùng Huyễn Đăng Thân Thuật liên hệ với tất cả thành viên. Sau một lát, chín ngón của Dị Ma Thần Tượng đã hiện diện đủ số người tương ứng, chỉ còn trống duy nhất một vị trí là ngón út tay trái – nơi đặt nhẫn Sora.

“Usagi đâu rồi?” Hidan ngó quanh quất, ngạc nhiên hỏi.

“Có chút sự cố, cô ta không thể vận chakra.” Sasori đã trở lại lốt rối Hiruko quen thuộc, trong tay cầm một ống thuốc tiến tới tiêm vào người Yugito.

“Nghi thức lần này chỉ thực hiện với chín thành viên, do đó thời gian sẽ kéo dài trong ba ngày. Tất cả chú ý bảo vệ bản thể.” Pain đã được Konan báo qua về sự cố này từ trước, cũng không có gì bất ngờ, giọng đều đều cảnh báo với các thành viên.

“Vết thương nặng đến thế sao?” Hidan có chút sửng sốt. Kakuzu đứng bên cạnh hắn hướng ánh nhìn mang theo tia dò xét về phía Deidara. Theo hắn được biết, trong trận chiến mấy hôm trước Usagi vì lời nói dối của Deidara mà kích phát thứ gọi là tâm độc. Theo lẽ thường, nếu như vì thế mà mất cả chakra, thằng nhóc Deidara sẽ không thể bình tĩnh như không liên quan như vậy. Có lẽ... trong mấy ngày gần đây, tổ chức đã xảy ra chuyện gì đó.

Konan đảo cặp mắt hổ phách qua từng thành viên, biểu tình trên mặt vẫn vô cảm như thường lệ, chỉ có chính cô biết khoảnh khắc phát hiện Usagi mất khả năng vận chakra, cô đã lo lắng thế nào. Sasori xác nhận việc Usagi ngất đi lần trước là do tâm trạng xấu tích tụ mà thành, đến đỉnh điểm sẽ bùng nổ, nhưng hậu quả nghiêm trọng như vậy lại vượt quá dự đoán của cô. Nếu tình trạng này kéo dài, tình huống nhẫn Sora bài xích chủ nhân là rất có khả năng xảy ra. Lặp lại nhiều lần, kết cục của Usagi chắc chắn sẽ là bị buộc phải ly khai tổ chức. Mà cô, tuyệt đối không muốn chuyện đó xảy ra.

Itachi như mọi khi giữ vững trầm mặc, cặp mắt sharingan trong căn cứ tối om có vẻ phá lệ rực rỡ. Hắn nhìn vị trí còn trống bên cạnh Kisame, lại liên hệ tới vài biến cố xảy ra gần đây trong tổ chức, con ngươi đỏ rực lóe lên quang mang kỳ lạ.

Sasori thuần thục tiêm xong thuốc, cất ống tiêm trở lại vị trí của mình trên ngón cái tay trái của Dị Ma Thần Tượng. Trước khi tới đây hắn đã nhận lời Usagi đem theo thứ này giữ mạng cho ả Nhị Vỹ. Về chuyện chakra đột ngột biến mất, sau khi xong vụ này hắn sẽ giúp cô ấy xem lại.

Deidara từ đầu đến cuối chẳng nói một lời, trong đầu vẫn đang cảm thấy khó hiểu về cả chuyện Usagi không vận được chakra, lẫn vụ xung đột với Yukino mấy ngày trước. Từ sau hôm đó, Yukino như bốc hơi, không còn xuất hiện ở bất cứ đâu trong tổ chức. Tình trạng của Usagi hiện tại lại khó mà đảm nhiệm trọng trách nhiệm vụ, nên hắn đã ngầm quyết định sau khi xong chuyện Nhị Vỹ ở đây rồi sẽ xung phong cùng Bạch Zetsu đi bắt Tam Vỹ, thay cho Yukino...

Nghi thức rút vỹ thú trong đủ loại tâm tư khác nhau của chín thành viên, dần được tiến hành.

Cùng lúc đó, tại tầng ba căn cứ chính, một bóng người nhỏ bé thẫn thờ ngồi trên giường, một đầu tóc đen tuyền tùy tiện phủ trên mặt, mơ hồ che đi hai mắt. Nhìn vào tấm gương lớn phản chiếu hình ảnh của mình hiện tại, nguyên chủ một lần lại một lần dùng sức vận chakra, thứ nhận được lại chỉ là không gian im lặng trống rỗng.

“Không thể nào!” Hốt hoảng lẩm bẩm nhìn hai bàn tay trắng nõn hoàn toàn không có chút phản ứng, sự thật diễn ra trước mắt khiến ả không muốn cũng phải tin, rằng chakra thân thể này sử dụng trước giờ đều không phải tự nhiên có, mà là do linh hồn ngưng tụ mà thành.

Nhưng... ả đoạt xá thành công diễn ra cùng với ngày phong ấn Nhất Vỹ, trong suốt những ngày sau đó mọi thứ đều rất bình thường, ả vẫn có thể sử dụng chakra, hiện tại vì sao tới thời điểm mấu chốt cần phong ấn Nhị Vỹ lại không được chứ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ chakra do một phách giữ được lại có cả giới hạn thời gian?

Đủ mọi suy đoán hiện lên, trong nhất thời, nguyên chủ cảm thấy bản thân như mất phương hướng.

Nếu như cơ thể này một lần nữa trở lại là phế vật yếu đuối không chakra, vậy... ả cố gắng suốt mấy năm qua để nhận được cái gì chứ?

oOo

“Có con sủng vật nào liên lụy tới chủ nhân nhiều như ngươi không? Mang tiếng là thần thú, chuyện gì cũng làm người bên cạnh phiền lòng. Linh hồn kia thật đúng là kiên nhẫn lắm mới chịu được ngươi.”

“Phong ấn hóa hình là nhờ có đủ chakra của chủ khế ước làm không gian mới thi triển được, tấn chức liền hai cấp cũng nhờ chakra linh hồn kia truyền cho.”

“Ngươi có bao giờ tự ngẫm lại nguyên nhân mấu chốt vì sao cô ta cạn kiệt năng lượng tinh thần mà để bị kiểm soát trong kỳ thi chunin không? Chính là vì dùng đòn cuối cùng dịch chuyển thứ vô dụng là ngươi tới nơi an toàn đó.”

“Chủ nhân của ngươi tại sao lại đột nhiên tiến hành Băng Hóa bất chấp việc chịu khổ suốt một năm ròng? Còn không phải vì cô ta quá bất an sau chuyện ngươi suýt bị Itachi thiêu sống sao?

“Nếu không nhờ lệnh cưỡng chế triệu hồi được thi triển kịp lúc, ngươi bây giờ thật không biết hồn phách chết mất xác nơi nào.”

Yukino chìm trong màn đêm vô tận, bên tai văng vẳng lời nói ác liệt của nguyên chủ. Cay độc, đay nghiến, nhưng lại đúng đến không thể phản bác. Đó cũng là lý do chính khiến nó cảm thấy vô cùng thất vọng về bản thân.

Ả ta nói đúng, từ trước đến giờ nó chỉ toàn liên lụy chủ nhân mình. Từ khi còn là ấu thú cho tới khi có thể hóa hình, năng lực tiến triển nhanh như vậy đều là nhờ chakra trao đổi qua khế ước, đến cả ngoại hình vốn chỉ nên là một nhóc tỳ cũng vì được chakra bảo hộ qua giai đoạn nguy hiểm mà thăng cấp vượt dự đoán, dung mạo dừng lại ở độ tuổi đẹp nhất. Nhưng những gì nó làm lại đi ngược với hành động của một thần thú, quá nông nổi, quá tùy ý, thật sự xứng đáng để duy trì khế ước này sao?

[Yukino, tỉnh, tỉnh!] Đang lúc suy nghĩ ngây ngẩn bay theo đủ loại hướng, một giọng nói lạnh lùng có chút vội vã vang lên bên tai.

[A?] Giọng nói này...

Cố gắng nâng lên hàng mi nặng trĩu nhìn về hướng âm thanh phát ra, trước mắt Yukino hiện lên một bóng người mơ hồ. Kinh ngạc dụi dụi mắt, nó mừng đến ngây ngẩn, lắp bắp nói không nên câu. [U-Uri sao?]

[Phải, là ta.] Nhìn tiểu hồ ly rốt cuộc thoát được khỏi tâm ma, Uri trầm mặc gật đầu, đưa tay vuốt nhẹ lớp lông trắng muốt của nó. [Trong người còn đau không?]

[Không có, hoàn toàn bình thường.] Cảm nhận được cơn đau lúc trước đã biến mất không dấu vết, Yukino thành thật trả lời, ánh mắt sáng rực vui mừng nhìn chằm chằm Uri, bao nhiêu lời định nói lúc trước lại không biết bắt đầu thế nào. Không hiểu sao, Uri trước mặt khiến nó thấy bất an là lạ.

[Đây là không gian khế ước, ngươi đã hôn mê năm ngày rồi.] Ánh mắt Uri bao phủ một tầng hắc khí u ám, giọng nói nửa trần thuật nửa quan tâm, lại giấu không được mảnh sát ý đang cực lực đè nén, hai mắt nhiễm lên một tầng băng rét lạnh. [Chiêu thức ngươi trúng phải khi đó là một trong những đòn chấn huyệt nguy hiểm nhất chuyên dùng đối phó cao thủ thể thuật. Nếu như hạ lực chính xác hơn một chút, kết cục của ngươi không chỉ đơn thuần là nội thương đâu.]

[Ta xin lỗi...]

[Không cần nói lời này.] Uri rất bình tĩnh trả lời, khóe môi hơi nhếch. [Lôi được con bọ hèn nhát đó ra ngoài coi như xong một bước, mọi việc còn lại chỉ cần bình tĩnh chờ đợi thôi.]

[Hả?]

[Còn nhớ không Yukino? Ta từng nói qua rồi, ta chỉ là một linh hồn đến từ thế giới khác, cơ thể của Yonehara Uri cháu gái tộc trưởng vốn không phải thuộc về ta.] Vẻ mặt nàng rất thản nhiên, như đang nói chuyện không liên quan tới mình. Trí nhớ cả hai linh hồn được dung hợp chung một chỗ khiến những điều còn khúc mắc lúc trước đã hoàn toàn có lời giải. [Khoảnh khắc con bé đó chết đói trong nhà gỗ, ta trùng hợp từ hiện đại xuyên tới đây, “kế thừa” hoàn toàn cơ thể yếu ớt bệnh tật, lại vô tình giúp cho cô ta sót lại một mảnh tàn hồn còn tồn tại, ẩn nấp một góc chờ thời cơ đoạt xá. Đến tận khi Băng Hóa Thuật sắp hoàn thành, mảnh linh hồn đáng thương này mới xuất hiện, đánh không lại liền dùng thủ thuật rút đi một phách của ta, tiếp tục chờ tới bây giờ. Không thể không nói, loại kiên nhẫn này không phải kẻ nào cũng làm được.]

Nhìn đáy mắt rực lửa của Uri, Yukino biết lần này nàng đã thật sự tức giận, so với lúc bị Hidan nguyền rủa chú thuật hay Deidara bày trò lừa gạt còn nghiêm trọng hơn nhiều. Cái linh hồn kia có bản lĩnh chọc giận được một người tâm địa lãnh tĩnh như Uri, chết cũng coi như có thành tựu.

[Ta đời này thống hận nhất là cảm giác bị người khống chế.] Nghiến răng phun ra một câu, Uri quay đầu nhìn thẳng vào hai mắt Yukino, đôi đồng tử tím sẫm dần hóa thành màu hắc thạch, nói rành mạch từng chữ. [Con bé đó sở dĩ nổi tà tâm muốn đoạt xá vì cơ thể hiện tại đã đủ sức đối đầu với kẻ thù, nhưng nếu sức mạnh đó không còn nữa, nó có còn mang suy nghĩ này không?]

[Nhưng làm sao có thể đảm bảo cô ta sẽ vì vậy mà bỏ cuộc chứ?] Yukino giật mình hỏi.

[Bỏ cuộc hay không không phải do cô ta quyết định.] Uri cười khinh thường. [Loại người chỉ muốn ngồi không cướp thành quả, ta tuyệt đối không khoan nhượng. Đối mặt với một cơ thể không chakra, không sức mạnh, đến việc cầm vũ khí lên cũng khó, nếu cô ta còn chút tỉnh táo thì vẫn có thể phát triển mình bằng những kiến thức bệnh lý và kinh nghiệm sinh tồn ta thu thập trước giờ. Còn ngược lại, chỉ có thể ôm tự ti khủng hoảng mà chết dần thôi.]

[Nhưng cơ thể kia vốn là do ngươi tự tái tạo!] Yukino nghĩ tới điểm mấu chốt, không nhịn được hét lên.

[Ai nói với ngươi ta sẽ để cơ thể kia cho cô ta chứ?] Uri liếc mắt, cười đến vân đạm phong khinh. [Đã có bản lĩnh thì cho dù rơi vào trường hợp nào cũng sẽ sống tốt. Linh hồn thiếu một phách sẽ không toàn vẹn, tương tự thế, chỉ với một phách cô ta sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào tự diệt. Trước khi chuyện đó xảy ra, chính ta sẽ cho cô ta một kết cục xứng đáng.]

Yukino nhìn gương mặt âm trầm không chút đùa giỡn của Uri, sững người, lần đầu tiên cảm thấy khoảng cách cả hai đột nhiên trở nên xa đến vậy. Nỗi thống hận trong cặp hắc mâu kia so với khi Uri vừa thoát khỏi Băng Hóa còn ác liệt điên cuồng hơn rất nhiều. Nghĩ tới viễn cảnh Uri chân chính trở thành một cỗ máy giết chóc, Yukino toát mồ hôi lạnh, lời ngăn cản đến bên miệng cố thế nào cũng không nói ra được. Nó có tư cách để nói lời này sao? Những chuyện Uri trải qua suốt mấy năm nay, mỗi một lần đều khiến người ta khó mà tưởng tượng nổi, cứ khi nào nghĩ rằng mọi chuyện đã qua, tai họa lại thi nhau kéo tới. Tất cả những kẻ trong tối ngoài sáng hãm hại dồn nàng vào đường cùng đều đáng chết!

Từng cảnh tượng trong quá khứ như một thước phim quay chậm, từng chút từng chút một hiện lên trong đầu Yukino. Cảnh anbu làng Lá xông tới phế đi hai cánh tay Uri, Aburame Torune dùng kim châm chọc thủng mắt nàng. Màu bạc của kim loại, màu đen của côn trùng hòa lẫn với màu máu và nước mắt, còn có tầng hàn khí băng lam cùng màn lăng trì không hồi kết bên trong kết giới Băng Hóa Thuật. Yukino thở dốc, không có can đảm nghĩ tiếp, hình ảnh cuối cùng dừng lại ở lúc linh hồn nguyên chủ dùng ảo thuật một lần nữa mô phỏng cảnh tượng từng xảy ra trong nhà giam với Uri.

Một lũ người đáng nguyền rủa!

Mắt hồ ly lướt qua một tia sáng đỏ sậm, Yukino dùng nguyên hình cửu vỹ hồ phủ phục dưới chân Uri, dứt khoát không nói gì, dùng hành động bày tỏ thái độ phục tùng tuyệt đối của nó.

[Thông suốt được thì tốt.] Uri nhàn nhạt liếc về phía sau, không nhanh không chậm cất tiếng. [Ý nghĩ này đã hình thành trong đầu ta từ lâu, bây giờ có lẽ tiến hành được rồi.]

Giữa không gian vắng lặng, gió lốc từ đâu nổi lên, mang theo từng trận hàn khí tà ác, năm chữ trong vắt vang vọng suốt bên tai, lại ẩn chứa nội dung không có bất luận kẻ nào ngờ tới.

[Hủy diệt thế giới này.]

oOo

Nguyên chủ giật mình bởi một luồng gió lạnh buốt vuốt nhẹ qua sống lưng. Kéo lại cổ áo, ả bất giác đưa mắt nhìn xuống chiếc nhẫn tinh xảo đeo trên ngón út tay trái. Hôm nay đã là ngày thứ hai tiến hành phong ấn Nhị Vỹ, và vì từ hôm qua tới giờ ả hoàn toàn không thể vận chakra, nên lúc này chín thành viên còn lại sẽ mất liền ba ngày ba đêm cho việc phong ấn.

Chán nản lê người xuống nhà bếp, nguyên chủ nghĩ về những chuyện muốn làm, cảm thấy vô cùng thất vọng. Từ khi có ý thức đến nay, ả luôn có một nỗi khát vọng đến ám ảnh với thứ năng lượng thần kỳ mang tên “chakra”, nguyên nhân có lẽ cũng vì thể chất phế vật so với người bình thường còn muốn thua của ả. Cơ duyên xảo hợp tưởng như có ngày thoát được khỏi kiếp sống chật vật thảm hại đó, giờ lại phát hiện mọi thứ chỉ như giấc mơ bay qua, làm sao có thể không thất vọng đây?

Mở tủ lạnh lấy ra một ít khoai tây, nguyên chủ quyết định bỏ qua không nghĩ tới những vấn đề rắc rối này nữa, dựa theo kinh nghiệm làm bếp bấy lâu, cơ thể như theo bản năng bắt đầu thoăn thoắt xử lý nguyên liệu. Các thành viên tổ chức đều đang tụ tập phong ấn ở căn cứ làng Nước Nóng, bản thể mỗi người thì rải rác khắp nơi nên hiện tại chỉ còn mình ả ở đây. Ngay khi xắt tới miếng khoai cuối cùng, một cỗ chấn động bên ngoài bất chợt truyền tới.

“Chuyện gì vậy?”

Có chút lo lắng khó hiểu, nguyên chủ cầm theo con dao thận trọng bước ra cổng căn cứ. Chỉ thấy trên tán Thực Cốt Đằng lúc này đang tỏa ra tử khí nhàn nhạt, mơ hồ còn thấy được một cỗ thi thể chưa hoàn toàn tan biến. Hít một hơi, ả quay phắt người ngồi sụp xuống, có chút kinh hoàng trước cảnh tượng vừa diễn ra.

Bọn người này là ai vậy chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.