Naruto Giữa Đời Thực Tokyo

Chương 15: Chương 15: Cánh cửa đóng lại




Translator: Waveliterature Vietnam

Thủy Dã Không mặt không chút biến sắc nhặt cuốn sách lên, ném vào thùng rác.

Vâng, có những cuốn sách có khó coi trên đất, hắn đang gom chúng lại.

Nguyên chủ linh hồn hóa ra là người tệ như vậy, rõ ràng là không đủ tiền ăn mỗi ngày, mà còn có tiền mua những cuốn tạp chí này. Ở trường không dám nói chuyện với con gái, mà lại đọc mấy thứ như thế này.

Đây là nhu cầu của giới trẻ, điều này Thủy Dã Không không thể giải thích, nhưng nhìn vào hơn 20 cuốn sách, nhu cầu có vẻ quá lớn.

Hơn nữa …

Nhìn ánh mắt Hải Bộ Sa, Thủy Dã Không hít một hơi thật sâu.

Lý do như vậy là có nguyên nhân, Thủy Dã Không hít một hơi sâu, cả căn phòng đều nghe được âm thanh tiếng thở của hắn.

"Này." Hải Bộ Sa ngồi trên giường sợ hãi co rúm lại, hai tay chống lên giường, ngay cả mái tóc dày cũng không che được sự hoảng loạn trên khuôn mặt cô.

Nghe tiếng thở dài làm cô nghĩ đến những con cầm thú, đứng trước cô lúc này là một con thú hoang!

Cô ta cúi đầu, xoa hai chân thật chặt. Ta phát hiện được bí mật của Thủy Dã Không, nhưng lại bị Thủy Dã Không thấy được, Ta có thể làm gì?, mặc dù con trai cho những điều này là bình thường, nhưng … Thủy Dã Không muốn ta làm gì đây.

Đó là những điều xấu, ta có nên chấp nhận hay từ chối chứ …

Hải Bộ Sa cúi đầu, nói nài nỉ như tiếng muỗi bay: "Trước khi… lúc bắt đầu … Thủy Dã..có thể đóng cửa …"

"Đóng cửa làm gì? Ta còn phải đi vứt rác mà."

Nói xong, Thủy Dã Không tay cầm hai bao rác bước nhanh ra khỏi phòng, để lại Hải Bộ Sa ngơ ngác trên mép giường.

Hắn ta vẫn đi vứt rác, đi nhanh đến mức Hải Bộ Sa không kịp thấy bóng dáng.

"Ah, ah." Hải Bộ Sa khép môi, miệng lẩm bẩm gì đó.

Cô ta cứ nghĩ Thủy Dã Không sẽ làm chuyện đó, Thủy Dã Không sao có thể làm vậy, cô ta cứ nói lẩm bẩm vậy, nói cái gì đó khi cảnh cửa chưa đóng!

Thủy Dã Không cũng không phải tên ngốc, hắn hiểu những gì hắn đang nói.

Vì gì mà cô ta nóng mặt lên rồi nói như vậy?!

Thôi xong rồi, Thủy Dã Không sẽ cho ta là người như thế nào, về sau đối mặt với Thủy Dã Không sao đây!

Hải Bộ Sa tay che mặt lăn qua lăn lại trên giường.

Thủy Dã Không đứng ở dưới bãi rác, mắt mở to thở hổn hển, nhẫn thuật dạy hắn ta cách chiến đấu, nhưng không dạy hắn đối phó với trường hợp khẩn cấp như thế này.

Làm sao mấy cuốn sách đó Hải Bộ Sa có thể thấy được, Hải Bộ Sa đã dọn dẹp thế nào, chào đón vậy hay sao? Có phải hắn không xác định được cách khắc chế cảm xúc này và trực tiếp có cơ sở được.

Lần này, Thủy Dã Không đi đổ rác khá lâu, chắc phải hơn nửa giờ, sau khi cảm thấy hai người đều bình tĩnh trở lại, Thủy Dã Không đập vào mặt, quay trở lại phòng với nụ cười cứng nhắc.

Hải Bộ Sa bắt đầu dọn dẹp sạch sẽ căn phòng.

Tính cách cô như thế này, dọn dẹp nhà cửa, nấu ăn, rồi dọn dẹp trong nhà. Trong mắt Thủy Dã Không, Hải Bộ Sa như người nội trợ của tương lai, mọi người đều không thích lời nói, chỉ lấy hành động để chứng minh, tương lai cô có lẽ nhà người vợ giúp chồng dạy dỗ con cái và đảm đương vai trò của người vợ.

Thủy Dã Không bỗng cảm thấy Hải Bộ Sa là một người đáng để chọn, người đàn ông 17 tuổi xem ra đã muốn ổn định, Hải Bộ Sa không có một cuộc sống khó khăn như vậy, trong tương lai, dù giàu hay ngheo hắn ta sẽ cùng cưới cô và chung sống như vậy.

Một buổi chiều trọn vẹn cho đến buổi tối, hai người đều trầm lặng hẳn, không có nói được nhiều, nhất là Hải Bộ Sa, thấy Thủy Dã Không là quay mặt đi.

Đó không phải do sự biến thái của hắn ta làm cô sợ.

Thủy Dã Không trên đường về, lòng tự hỏi về bộ tạp chí cũng không hề có nội dung biến thái.

Đó toàn là mấy thông tin rất bình thường.

Gia đình Tả Điền Thực Y không được bình thường, Thủy Dã Không lại thấy Tả Điền Thực Y ngồi ở băng ghế ở hành lang.

Ra là lại có một nhà sư khác mò tới.

"Chào buổi tối" Thủy Dã Không nói.

Tả Điền Thực Y nhìn thấy Thủy Dã Không liếc mắt, nhanh chóng quay đầu, miệng hừ lên một tiếng.

Có phải cô là con cún không?

Thủy Dã Không cũng rời khỏi ghế vào phòng, và âm thanh cánh cửa kế bên lại bắt đầu, làm cho hắn ta không tập trung luyện tập.

"Cô đã ăn tối chưa?"

Thủy Dã Không nói một cách tử tế, nhưng Tả Điền Thực Y nghe lại cảm thấy như bị chế diễu, ngay cả khi biết là thiện ý, cô vẫn thấy ngại: "Không phiền ngươi! Ta ăn rồi!"

Hắn biết không cần phải nói nhiều lời.

Thủy Dã Không nghĩ rằng chắc do bữa ăn hôm trước.

Tuy nhiên, gương mặt dơ dáy của cô, nhớ đến giống như đêm hôm trước, như thể lời cảm ơn cho bữa tối hôm trước.

"Chữ viết không tồi." Thủy Dã Không tìm thấy lời cảm ơn chứ cái túi, cầm trên tay quơ qua quơ lại.

"…." Tả Điền Thực Y mặt ửng đỏ bỏ qua một bên, ánh mắt nhìn lên sao trên bầu trời.

Thủy Dã Không vỗ vào trán, nhà cô ta bên cạnh chắc hẳn rất tệ, về sau ra xã hội cô ta sống như thế nào, tuy nhiên hắn ta không phải cha mẹ hay người thân của Tả Điền Thực Y, không cần phải…. can thiệp vào chuyện của cô ta.

LV2 đến LV3 khó khăn hơn giai đoạn trước, thể thuật, y thuật cùng đến cảnh giới, vì không có nơi luyện tập, hỏa thuật vẫn ở LV1.

Mặt khác, ba thuật kia sớm muộn gì cũng tiến bộ, chỉ có hỏa thuật, Thủy Dã Không muốn tìm chỗ luyện tập mà không có.

Theo lý mà nói, mùa đông vừa qua, xuân mới đến thì không có mưa, nhưng hôm nay thời tiết có vẻ khác biệt. Dự báo hôm nay thời tiết nhiều mây và giông, có thể sẽ mưa lúc 10 giờ 30.

Cũng may còn có tấm che nắng ở hành lang, chắc nó sẽ không cho mưa tạt vào được, chỉ có gió thổi làm hạt mưa bay vào hành lang thôi.

Thủy Dã Không lắc nhẹ vài cái hạt mưa lên người, luyện tập thể thuật chắc chắn thể lực sẽ tăng, những cơn mưa nhỏ này chắc chỉ làm hắn cay sống mũi, chứ không thể rét lạnh được.

Nhưng bên cạnh là Tả Điền Thực Y thật không may mắn, tính cách mạnh mẽ thế nào, sức khỏe cũng không thể tiến triển dựa vào ý chí, cô ta đi chuyển ra băng ghế phía sau, nhưng chẳng tránh được mưa, gió vẫn tạt hạt mưa bay vào.

Xuyên qua mái tóc đen, hít một hơi vào họng, sau đó nép mình vào góc, người cô ta run rẩy.

Thủy Dã Không tự hỏi, khi để ý tới Tả Điền Thực Y, cô ta đã cuộn tròn, cắn răng, lạnh run.

"Ngươi có muốn mang áo khoác không?"

Thủy Dã Không cởi áo trên người, nhìn vào khuôn mặt hôi hám của cô ta.

Làm thế nào có thể sơ suất thế được?!

Mười con trâu cũng không thế kéo theo.

"Hắt xì."

Tả Điền Thực Y ôm cuộn thân mình.

"Hắt xì."

Tả Điền Thực Y sụt mũi ôm lấy mình.

"Hắt xì."

Thủy Dã Không thở dài, mở cửa phòng, tay chống cằm bảo.

Tả Điền Thực Y không để ý nhìn thoáng qua: "Ta không vào! Hắt Xì!"

"Ý của ta là giọng hắt xì của ngươi khá ồn ào, ảnh hưởng đến ta, ngươi có thể vào trong cho bớt hắt xì được không?"

"Ta…"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.