Naruto Giữa Đời Thực Tokyo

Chương 123: Chương 123: Cấp dưới không được phép....




Translator: Waveliterature Vietnam

Thủ Võ Hùng nằm trên giường, bên cạnh là người vợ của hắn, sau khi bị hồ ly nhập vào, các thính giác cùng khứu giác của hắn tăng lên một cách nhanh chóng.

Thủ Võ Hùng có thể nghe rõ âm thanh của hơi thở trong khi ngủ của vợ, cô ta ngủ một cách rất bình yên, nhưng Thủ Võ Hùng lại lăn lộn qua lại không ngủ được, cứ như có một trăm ngàn con giòi đang bò xung quanh cơ thể hắn.

Có những xiềng xích vô hình gông chặt trên người hắn, hắn đứng dậy bước ra khỏi giường, thong thả đi đến cạnh giường của vợ hắn, trong bóng đêm có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của vợ mình.

Sau khi gắn sức mạnh tâm linh, sức mạnh của hắn có siết chặt cổ một lúc năm người trưởng thành, chạm vào cái cổ mịn màng của vợ hắn lại không nỡ xuống tay.

Chỉ cần hắn muốn, hắn có thể giết chết tất cả những tên côn đồ trong nhà vệ sinh có chỉ trong một vài hơi thở!

"Hự...." Thủ Võ Hùng đứng ở mép giường, hít một hơi thở sâu.

Tay hắn khẽ run lên, trong bóng tối hắn cố tiếp cận cổ của vợ mình.

Chỉ cần một khớp nhẹ nhàng thôi!

"Chúc ngủ ngon."

Hắn dùng tay xoa tóc người vợ, xoay người quay lại phía bên kia giường và chớp mắt.

Mặt trời vẫn mọc như thường lệ.

Thủ Võ Hùng đã thức trắng suốt cả đêm qua nhưng không hề cảm thấy mệt mỏi về tinh thần, hắn dậy sớm và đi làm như bình thường sau khi ăn một bữa ăn.

Khi đến ga tàu điện ngầm bên cạnh công ty, mọi thứ diễn ra như bình thường, người đàn ông tự tử bằng cách nhảy đường ray chỉ làm hệ thống tàu điện ngầm ở Osaka ( Đại Bản) hoảng loạn trong vài phút, ngày hôm sau, trên đường ray cũng không còn thấy máu nữa, cũng không thấy người qua đường bàn tán.

Thủ Võ Hùng cũng lướt điện thoại di động để đọc một vài tin tức mới cập nhật, người ta cũng không đưa quá nhiều tin tức về người đàn ông tự tử ở đường ray.

Sau vài ngày chắc trên tin tức sẽ không đề cập đến một lần nào nữa, cũng không thấy thông tin thân nhân, người đàn ông này thực sự đã chết rồi.

Trở lại công ty hắn ngồi xuống, một nhóm các đồng nghiệp hói nửa đầu đang thảo luận về công việc kỹ thuật mới nhất, đầu tóc rậm rạp kia chắc là một người mới, hói nửa đầu thì là lão nhân, còn hói toàn bộ chính là tinh anh của phòng.

Thủ Võ sờ sờ tóc mình, hắn là một trong số ít các nhân viên kỹ thuật tốt, nhưng cũng không hói đầu như mọi người, còn nếu muốn vậy thì mỗi lần gội đầu hãy cào cấu bứt tóc, như vậy sẽ hói đầu trong một thời gian không xa.

Người đồng nghiệp tiến lại gần hắn, tay cầm một quả táo cùng con dao gọt hoa quả, cắt nó thành hai nửa, đưa nó cho Thủ Võ Hùng.

"Cái tên Đằng Cương Khánh Nhân kia thật là."

"Đằng Cương Khánh Nhân là ai." Thủ Võ Hùng tiếp nhận quả táo rồi cắn một phát, ồ quả táo này chua thật.

"Chính là người tiếp thị kia... Ta cũng không rõ lắm, nghe người khác nói ngày hôm qua có một người nhảy vào đường ray tự tử chính là ông ta đấy, ông ta làm ở bộ phận tiếp thị, bây giờ bộ phận này đang có kế hoạch biên chế, trong danh sách giảm biên chế của ngày hôm qua có tên ông ta trong đó, nhưng nếu gọi chế độ giảm biên chế này là sa thải thì cũng không đúng lắm, chỉ là ông ta được đi ra quận khác làm việc thôi, nhưng từ bản điều đến bốn đảo của tỉnh Kochi, tiền lương sẽ được cắt giảm trực tiếp đến hơn một nửa, nó cũng gần giống với sa thải thôi. "

"Mọi người nói rằng cách đây một tháng ta ông đã lấy hết tất cả tiền tiết kiệm đã dành dụm được của mình lại còn vay một khoản thế chấp tài sản để mua một ngôi nhà, học phí trường tư thục năm thứ ba của cô con gái cũng tăng lên, sức khỏe cha mẹ ông ta mấy ngày trước lại có vấn đề, cả một đống vấn đề đổ dồn hết vào ông ta, đó đều là những vấn đề không tốt. "Người đồng nghiệp lắc lắc đầu rồi thở nhẹ, áp lực nặng nề đang áp đảo những người trung niên ở đây.

A di đà phật, cuộc đời này đã quá cực khổ đối với ông ta rồi hãy đi thật thanh thản hy vọng kiếp sau ông ta sẽ có một cuộc sống an nhàn.

Là một đồng nghiệp cũng làm trong công ty sao, nghĩ đến cảnh đầu hàng của ông ta ngày hôm qua, trái tim của Thủ Võ Hùng đau nhói.

"Để lại hai đứa trẻ và một góa phụ, không biết tương lai sẽ như thế nào."

Sau khi hàn huyên vài câu với người đồng nghiệp, cảm thấy mọi thứ đều không thú vị, hắn kéo chiếc ghế sát bàn máy tính, rồi nheo mắt nhìn vào mã số hiệu.

"Chiếc xe của Quy Điền là mã số hiệu gì?"

Lúc tra mã tự, Thủ Võ Hùng giả vờ không có việc gì để hỏi.

"Giám đốc? Mã tự tra ra đó là một chiếc Subaru đen."

"Ồ."

Subaru.

Không phải Mitsubishi.

Thủ Võ Hùng không có bất kỳ suy nghĩ nào về mã tự, chỉ là sao chép và dán bản sao vào rồi thừa đục nước béo cò hắn chỉnh sửa lại sau giờ tan tầm.

Cuộc sống của các lập trình viên cũng như vậy, khi không có việc gì làm, nhàn rỗi, buồn chán, bọn họ sẽ tự bổ sung sửa chữa để công việc bận rộn lên như vậy có thể đối phó với buồn tẻ. Nhưng một khi có một đại công trình nào đó được đưa xuống thì sẽ thức trắng đêm hoặc tăng thêm ca làm.

Thủ Võ Hùng dường như rất bận rộn trong hai ngày này, hai người mới được sắp xếp vẫn chưa đến, sau giờ làm việc, lại bị lãnh đạo của văn phòng kêu ra ngoài.

Nhưng lần này không phải là nhóm nhân sự của Lập Xuyên, mà là Quy Điền người mà Thủ Võ Hùng từ lâu đã rất khó chịu.

"Đến đây, đến đây." Quy Điền ngoắc tay với Thủ Võ Hùng, thủ trưởng Quy Điền tủm tỉm mỉm cười với Thủ Võ Hùng, nhìn thì trông giống như một ông chủ tốt.

Thủ Võ Hùng thu thập thông tin tại bàn làm việc, đặt một đống đồ lặt vặt vào cặp, cúi đầu xuống và đi theo Quy Điền.

Chuyện xảy ra giữa hai người, chỉ có ba người biết.

Nhà Quy Điền nằm ở ngay quận trung tâm, được ngăn cách khỏi trụ sở của công ty bởi một con song, là người lãnh đạo cho nên ông ta lái xe đi làm mỗi ngày.

Công ty lớn gồm hơn 600 nhân viên nên họ có một bãi đậu xe chuyên biệt, hai người cố tình đi rất chậm, khi hai người ra đến phía sau bãi đậu xe, bãi đậu xe to như vậy nhưng lại không có một bóng người ở bên trong.

"Thủ Võ à, công việc gần đây của ngươi thế nào?"

"Rất tốt."

"Ừ." Quy Điền mỉm cười gật đầu, chiếc bụng bia bóng nhoáng của ông ta dường như đang lắc lư.

"Ta thấy gần đây ngươi đang rất cố gắng trong công việc, nếu mọi người trong bộ phận đều làm việc chăm chỉ như người, chắc chắn hiệu suất làm việc của bộ phận chúng ta sẽ tăng gấp đôi.. "

Sau khi khen ngợi câu, Quy Điền nói ý định của mình: "Là như thế này, hiệu suất làm việc của tổng bộ đang có dấu hiệu đi xuống, cần phải điều động một số công nhân viên xuất sang để bù đắp lại hậu quả, ngoài việc được thêm vào hai tháng lương, sẽ còn những hỗ trợ khác, rất hời có thể kiếm được rất nhiều tiền. "

Thật vậy kiếm được rất nhiều tiền, nếu đổi lại công việc trước kia của Thủ Võ Hùng, nếu vì lý do gia đình như lúc này, hắn sẽ ngay lập tức gật đầu đồng ý mà không nghĩ ngợi gì, không chừng còn quỳ xuống cảm tạ Quy Điền.

Còn việc đi lại chỗ ở như thế nào? Chỉ cần có thể kiếm được nhiều tiền, có điều sang Châu Phi cũng không có vấn đề gì!

Nhưng mọi thứ bây giờ thì khác, điều hắn đi, điều xa ngàn dặm như vậy_ Thủ Võ Hùng đương nhiên biết là vì cái gì.

"Kẽo kẹt."

Cánh tay của Thủ Võ Hùng nắm chặt vào trong chiếc cặp, các hồ sơ giấy tờ nhét trong đó bị chèn ép một lực mạnh.

Thấy Thủ Võ Hùng cúi đầu và không nói gì, Quy Điền cười cười, xoay người vỗ vỗ bụng rồi rời đi.

Tên Quy Điền này muốn chết thật rồi.

"Quy Điền." Giọng nói của Thủ Võ Hùng phát ra ở phía sau Quy Điền.

Quy Điền nhíu mày, làm sao một tên cấp dưới có thể gọi tên ông chủ của hắn như vậy chứ?

Tên phế vật yếu đuối này tức giận rồi ư?

Đã là phế vật thì có cố gắng như thế nào đi nữa cũng là phế vật, ông ta chỉ cần thóa mạ một chút, thì tên phế vật kia sẽ ngoan ngoãn quỳ gối nhận sai ngay!

Quy Điền quay đầu lại quát tháo vào Thủ Võ Hùng, nhưng đột nhiên nheo mắt lại.

Thấy Thủ Võ Hùng đang cầm một con dao gọt hoa quả trong tay, bãi đậu xe dưới lòng đất lạnh lẽo này có thể cảm nhận được ánh sáng lạnh lẽo trên lưỡi dao.

Quy Điền cũng có ấn tượng về con dao, đó là một con dao gọt hoa quả được đặt trên bình nước văn phòng.

"Này! Ngươi muốn làm......."

Muốn giết người sao? Trong lòng hắn đang như lửa đốt mà có thể bất chấp sao?

Quy Điền xoay người chạy trốn, nhưng Thủ Võ Hùng đã chạy nhanh hơn ông ta!

Một cơn gió hỗn loạn thổi qua, Thủ Võ Hùng túm vào cổ Quy Điền, tay kia dùng dao găm để kề sát vào mí mắt của Quy Điền, con dao này có thể chui lọt vào mí mắt của ông ta, chỉ bằng một chút nỗ lực là đã có thể khoét sâu vào não của lão rồi.

Lưỡi dao khẽ mở mắt của Quy Điền ra, một vệt máu dài chảy xuống.

"Này, Thủ Võ, ta nói..." Trên đỉnh đầu trọc lóc của Quy Điền không ngừng đổ mồ hôi xuống.

"Đồ khốn." Thủ Võ Hùng túm một nửa mặt của Quy Điền, rồi đập nó xuống sàn bê tông.

"Này!"

Khuôn mặt mập mạp của con lợn béo va chạm với mặt đất, dưới độ cứng của xi măng, mỡ trên mặt của Quy Điền rung lên như sóng.

Khuôn mặt sưng húp chảy máu y như những gã say rượu đập mặt vào đường.

Mắt, mũi, miệng, 32 chiếc răng gần như muôn rơi xuống vì đau.

"Chết tiệt, Chết tiệt, chết tiệt!"

Thủ Võ túm Quy Điền rồi dựng sát lên tường, cơ thể nặng hai trăm kg trong tay hắn lúc này trông không nặng hơn đứa trẻ là bao.

Thủ Võ Hùng một mặt vừa quát tháo, mặt khác cầm con dao gọt trái cây đặt lên trên mặt Quy Điền hết lần này đến lần khác.

Trong bóng tối, cánh tay của Thủ Võ Hùng bây giờ như trở thành người điều khiển cọc, trên tay cầm chuôi dao.

Đầu chuôi dao hình tròn đó đập liên tục vào mặt của Quy Điền, mặt bầm đỏ cùng máu tươi nhỏ ra.

Tiếng khàn khàn, không huênh hoang đắc ý nổi lên từ cổ họng của Thủ Võ Hùng, nhựa của chuôi con dao cũng bị tróc ra, trên đó chứa đầy máu của Quy Điền.

"Đừng đánh, đừng đánh... Đừng đánh..." Giọng nói của Quy Điền càng ngày càng nhỏ, ông ta phát hiện ra rằng ông ta không có một chút sức lực nào để có thể chống trả lại được với Thủ Võ Hùng, cơ thể hắn bây giờ như có ma nhập vào, một cái tát nhỏ thôi cũng có thể làm cho ông ta ngã chúi xuống đất, nhưng sức mạnh từ đâu trong cơ thể gầy gò này, nó làm cho ông ta thấy ớn lạnh.

"Đừng đánh...."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.