Naruto Giữa Đời Thực Tokyo

Chương 113: Chương 113: Hiệu trưởng coi trọng ta




Translator: Waveliterature Vietnam

"Các người thường làm điều này xung quanh núi Phú Sĩ sao?"

"Tình huống đặc biệt, tình huống đặc biệt." Cảnh sát không nhớ đã nhận được thông báo về cuộc tập trận quân sự gần đây.

Hơn nữa phương hướng âm thanh truyền đến cùng không đề cập đến cuộc diễn tập.

Tiếng ầm ầm của máy bay chiến đấu không ngừng bay qua lại làm tăng thêm bầu không khí khó chịu trong văn phòng. "Bối cảnh âm thanh này" của cuộc chiến dường như cho thấy một sự kết thúc tồi tệ.

Sau một vài vụ nổ vang lên một cách kinh hoàng, trong văn phòng của cảnh sát lại tiếp nhận một cuộc gọi.

"Vậy ư, vâng, vâng, đã tìm thấy rồi à?" Cảnh sát không thể không ngạc nhiên gật gật đầu. "Có cần nằm viện quan sát một thời gian không? Tốt thôi, vâng, chúng tôi sẽ liên lạc với người nhà."

Đặt điện thoại xuống, trên khuôn mặt của thầy hiệu trưởng lóe lên một tia hy vọng rồi vừa nói vừa hỏi: "Tìm thấy rồi à?"

"Tìm thấy bọn chúng ở trong Thanh Mộc Nguyên Thụ rồi." Cảnh sát không thể không cười. "Chỉ là hai đứa trẻ quá hoảng sợ, hơn nữa còn đi cả đêm trong rừng, cho nên cơ thể và tinh thần có chút vấn đề, cần phải nhập viện quan sát một thời gian, chuyện này cần làm việc với gia đình của học sinh để xem xét tình hình."

"Phải làm vậy, điều đó là nên làm, chỉ cần tìm thấy là tốt rồi, tìm thấy là tốt rồi."

Nếu trường trung học không phải thuộc loại giáo dục bắt buộc, thì hiệu trưởng đã đuổi thẳng hai người này rồi!

Hiện tại nền giáo dục đang rất lỏng lẻo không có một chút tôn ti trật tự nào, nếu chúng bị đánh bằng gậy mỗi ngày, chuyện này làm sao có thể xảy ra.

Sau tiếng nổ kỳ lạ, các máy bay chiến đấu gào thét lần nữa rồi quay về, với uy lực mạnh mẽ của vũ khí, nó đã tiêu tốn không biết bao nhiêu máy móc, cùng với lượng nhiên liệu, nếu như đổi một giờ tiêu hao đó thành tiền, thì cũng có thể biến một gia đình thành tầng lớp trung lưu.

Mặc dù quá trình này quanh co, nhưng người cũng đã tìm thấy rồi, mọi sự đã hoàn tất, xin chúc mừng!

Tình Sơn Đạt trên gương mặt cũng lộ ra sự hớn hở vui mừng, điều này đúng thật quá tốt, tìm được hai người Hạ Hộ rồi, bọn họ cũng không phải lo lắng sợ hãi nữa.

"Đã cứu được rồi."

"Thật tốt quá"

Các thành viên của câu lạc bộ bóng đá đã vỗ tay hoan hô, thật may mắn họ không còn phải lo lắng cho Hạ Hộ, họ tràn đầy vui mừng vì sẽ không còn bị trách tội.

Rất lâu rồi không gặp một may mắn nào cả, khuôn mặt già nua của thầy hiệu trưởng trừng mắt nhìn lại, khoảnh khắc này khiến Tình Sơn Đạt cùng mấy người như rơi xuống một hang động băng, vị hiệu trưởng già này nhớ dai thật.

Là "người đàn ông quyền lực nhất" trong toàn trường, vị hiệu trưởng không khiển trách trực tiếp các học sinh, mà ra hiệu bằng ánh mắt cho các giáo viên ngầm hiểu.

"Mấy người các ngươi..." Hiểu được ý của hiệu trưởng, huấn luyện viên kiếm giáo viên của đội bóng ngay lập tức đứng lên, giơ tay áo để lộ cơ bắp có độ săn chắc cực cao.

NHìn thấy ánh mắt của hiệu trưởng như vậy, tất cả đều cảm thấy nặng nề!

Sau khi công việc còn lại được sắp xếp, điện thoại hiệu trưởng cũng đúng lúc reo vang ting ting ting.

"Đó là điện thoại của Ủy ban Giáo dục Quận...." Khi nhìn thấy danh tính người gọi hiện lên trên màn hình, ông hiệu trưởng nắm tay rồi lại vò đầu vò tai một cách khẩn trương.

Xong đời rồi, ủy ban giáo dục truy cứu trách nhiệm, ông ta ngồi xuống rồi lại đứng dậy hết đi sang phải rồi lại đi sang trái, rồi sau đó bấm phím trả lời.

"Cao Nguyên đấy à? Lâu rồi không gặp..." Ủy ban giáo dục là người quen cũ của ông, theo lý thuyết mà nói thì cả hai bên đều được coi là cùng cấp bậc, nhưng một sự việc sai lầm lớn như vậy xảy ra, ông hiệu trưởng cũng biết họ đang muốn nói gì, "Dừng chuyến tham quan học tập, bây giờ?"

Sự tình xảy ra quá nghiêm trọng, bây giờ phải quay về Adachi để nhận hình phạt ngay lập tức ư?

Nghe thấy đình chỉ chuyến đi học trải nghiệm, tất cả các giáo viên và học sinh, quay trở lại Adachi, ông hiệu trưởng trở nên tuyệt vọng, không cần biết, phải đem giáo viên hướng dẫn của câu lạc bộ bóng đá ra làm bia đỡ đạn.

"Không phải bởi vì sự kiện đó........, toàn thể trường học ở Adachi đều bị đình chỉ à? À, vâng, tôi biết rồi. Được rồi, sẽ ngay lập tức quay về....

Buông điện thoại xuống, lão hiệu trưởng đập mạnh chiếc điện thoại nắp gập cũ.

Không phải là vấn đề của ủy ban quận Adachi, mà là một cuộc tấn công bất ngờ tràn vào khu vực nơi học sinh trường trung học Adachi đang đi học trải nghiệm thực tế, nên phải để họ dừng chuyến đi lại.

"Tên thần kinh."Nói thầm một tiếng rồi ông hiệu trưởng già tháo bộ tóc giả xuống, lấy tay lau vào cái đầu hói đang chảy mồ hôi lạnh.

Không phải nhận hình phạt về trường hợp của hai học sinh vừa rồi, vậy thì được rồi!

Ông ta từ lâu đã ước sao thời gian trôi qua thật nhanh để kết thúc chuyến đi học lộn xộn này.

Nhìn thấy hiệu trưởng một lần nữa bước vào văn phòng, các giáo viên trong văn phòng tinh thần căng thẳng, không thấy hiệu trưởng có một chút tức giận.... nào á? Sắc mặt của hiệu trưởng rất tốt như thể có cái gì tác động vậy?

"Hẹ hẹ."

Sau tiếng ho uy nghiêm, hiệu trưởng tuyên bố kết thúc chuyến đi học trải nghiệm.

"Gì cơ?"

"Kết, kết thúc?"

Vài người giáo viên chủ nhiệm trong văn phòng, rồi giáo viên bối rối tiếp nhận mệnh lệnh mà không hiểu đầu đuôi mô tê gì.

Huấn luyện viên của đội bóng có phần bực tức, nhưng cũng phải chấp nhận mệnh lệnh nửa vời này.

"Vài người các ngươi... sau khi khai giảng xong ta sẽ triệu hồi các ngươi lại." Huấn luyện viên của đội bóng đá chỉ vào một vài cầu thủ bóng đá.

Ông ta định trừng phạt Tình Sơn Đạt cùng vài người bằng cách sắp xếp một số công việc nặng nề trong vài ngày tới, nhưng người tính không bằng trời tính còn chưa kịp thực hiện thì đã quay về, nhưng thôi để sau khai giảng rồi phạt cũng không muộn.

Sau khi các giáo viên của mỗi lớp thông qua lệnh của hiệu trưởng, các học sinh đều khó chịu.

"Cái gì, cứ như vậy mà kết thúc sao?"

"Thật không thể tin được."

"Cuối cùng lại về nhà, chuyến đi học trải nghiệm mà kết thúc như này thì quá chán."

"Thế còn suối nước nóng?"

Thật tình luôn, những học sinh chán ngấy với việc đi lại nhàm chán đã nhanh chóng đóng gói đồ đạc, một số người nộp đơn xin giáo viên có thể đi mua quà lưu niệm núi Phú Sĩ trong khu vực cho phép trước khi rời đi, về điều này trong tình hình này thì rất nhạy cảm nền bị các giáo viên từ chối.

Sau khi tất cả mọi người đã thu xếp xong, một hàng dài xe ô tô xếp chờ.

"Lớp C năm hai, lên xe này."

"Lớp B năm nhất di chuyển lên chiếc xe này."

Người lái xe đưa đón hút một điếu thuốc, đứng bên cạnh nói chuyện và cười, nhìn các học sinh lên xe từng người một, họ nhớ lại thanh xuân hồi trẻ cũng có một khoảng thời điểm như này.

"Thủy Dã đại ca." Tình Sơn Đạt kéo lấy tay Thủy Dã Không lên xe, hắn cầm một vài khối đá đen trên tay, giống như một người bán hàng rong bán dung nham núi lửa quanh đường ở núi Phú Sĩ. "Ta đã mua một vài món đồ lưu niệm ở núi Phú Sĩ? "

"Đây là cái gì?" Thủy Dã Không lạ lùng nhìn vào "món quà lưu niệm" mà Tình Sơn Đạt cầm trên tay.

Một khối các mảnh có màu đen sẫm, giống như đá đen trong nham thạch núi lửa.

Đặc sản đá trong dung nham núi lửa của núi Phú Sĩ à? Nó thực sự là một sản phẩm đúng đặc thù địa phương.

Người này không phải là đến núi Phú Sĩ lặt những viên đá này về đấy chứ, có vẻ như là đêm qua, hắn đi ra ngoài một mình, nếu không sao mà mua được mấy món quà lưu niệm, nhưng cũng không thể loại trừ rằng Tình Sơn Đạt đã đi mua bữa tối mấy hôm trước tiện tay mua một vài viên đá núi lửa.

"Đây là một món ăn vặt đặc sản của núi Phú Sĩ, thạch núi Phú Sĩ, nghe nói đây là món ăn vặt khó làm nhất trong cả nước, phải dùng búa mới ăn được nó." Tình Sơn Đạt cũng đưa một khối cho Hải Bộ Sa. "Đại tẩu ngươi cũng lấy một khối đi."

Viên Thạch đen được bọc trong một bao nhựa trên đó có dán tên [Thạch núi phú sĩ], bên cạnh nó có một dòng ký tự rất tự viết một cách rất tự mãn nói khối thạch này là [một món ăn vặt rất quý giá].

Loại này nếu như vừa nhìn thấy thì không ai nghĩ rằng nó là một món ăn vặt, Thủy Dã Không không biết tâm tình của chủ quán như thế nào mà lại đem những chữ trân bảo đó dán lên trên.

"Nhìn vào khối thạch này, có thể liên tưởng đến các chủ quán ăn hay nói có thể ăn từ Cửu Châu cho đến Trát Hoảng, ăn nhưng mà răng bất động, chỉ sử dụng hàm để đẩy nó xuống cổ họng."

Từ Trát Hoảng đến đảo Cửu Chân, tương đương với quốc đảo từ nam ra bắc, nếu không phải chủ quán khoa trương trong lời nói, thì thứ này cũng thật sự khó tin ngoài sức tưởng tượng.

Thủy Dã Không dùng tay véo hòn đá Phú Sĩ, nhìn nó có cảm giác như một hòn đá, cứng hơn nhiều so với viên kẹo dẻo.

Một thứ kỳ lạ như vậy, có cần thiết phải ăn không? Suy nghĩ kỹ thì cũng có một số người có khẩu vị kỳ lạ họ sẽ bị thu hút bởi những cái tên như thế này, chế tạo ra một món đồ ăn cứng như vậy mà chủ quán còn kêu có thể cạnh tranh được thị trường.

Đặt khối thạch của núi Phú Sĩ lên xe ô tô đưa đón, Thủy Dã Không người mệt mỏi ngồi thẫn thờ, vội vàng bước lên chiếc xe rồi ngồi vào một chỗ không quá đặc biệt, Hải Bộ Sa an vị ngồi bên cạnh Thủy Dã Không.

Lần đầu tiên đến núi Phú Sĩ mà không thuận lợi tốt đẹp một chút nào hết, nó làm cho người ta cảm thấy thật mệt mỏi.

Thủy Dã nhắm mắt lại, dịp đi đến núi Phú Sĩ để học này tiêu tốn của hắn quá nhiều năng lượng.

Thu hoạch lớn nhất lần này là phong ấn thuật, phong ấn thuật kết hợp với thông linh thuật tạo ra một nhân trụ lực, cho dù trụ lực có yếu đuối đi chăng nữa, nhưng điều này cho thấy có một mối liên hệ giữa nhẫn thuật cùng với hệ thống có thể được sử dụng linh hoạt.

Thứ hai, thông qua mộc độn có thể kiểm tra đối phương khi đối mặt với các lực lượng vũ trang hiện đại, quả là một mũi tên bắn trúng hai đích... Nhiều hơn nữa là hắn làm chủ được ảo ảnh, ám sát, có khả năng có chiến thắng một bàn nhất định.

"Chớp chớp." Hải Bộ Sa nhìn vào khối thạch cứng của núi Phú Sĩ, nhưng lại suy nghĩ về Thủy Dã Không.

Thân thể của Thủy Dã Không trông rất tốt, còn phải ăn thêm cái này để bồi bổ ư?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.