Editor: Waveliterature Vietnam
Cốt tiên rít gào với âm thanh vô cùng khí thế, để có thể áp chế được con Dạ Chiếu Ngọc Sư Tử, Mỹ Sa đã để thêm một ít năng lượng “ Linh lực” vào trong đó, đó sẽ là đòn mạnh nhất mà cô đưa ra, dễ dàng biến ngôi nhà thành một đống phế thải.
Tiểu Q tuyệt vọng nhìn những đòn roi từ trên trời giáng xuống cơ thể nó.
“Lão Đại, hãy cứu ta!”
Nhưng một bóng người từ đâu bất ngờ xuất hiện không ai lường trước được, rồi nhẹ nhàng đưa tay khoát ra...
“Hây“.
Tay không dễ dàng đoạt cốt tiên!
Các đốt xương của cốt tiên như đốt ngón tay bị hắn dùng bàn tay nắm chặt vào, thật nhẹ nhàng không một tiếng vang leng keng như tiếng sắt thiếc của các thanh kiếm trong những trận chiến, cũng không có những vết cắt ám ảnh, Mỹ Sa cảm thấy dựa vào năng lực của chính mình thì không thể cản trở được hắn, cô bắt đầu tập trung hết toàn bộ linh lực nháy mắt một làn khói tỏa ra.
Bóng người dường như cũng bị linh lực của Mỹ Sa xua tan nhưng theo một cách riêng biệt
“!” Mỹ Sa nghiến chặt hai hàm răng, liều mạng nắm thật chặt cốt tiên rồi ra sức tung đòn, nhưng bất luận có tung như thế nào, nhiều hay ít cũng đều vô dụng.
“Xin chỉ giáo ta là người Liềm rất vui được gặp mặt.”
Bất chợt bóng người cao lớn kia nắm lấy cốt tiên vụt sang phải rồi lại vụt sang trái!
Mỹ Sa giống như một con búp bê vải thì bị văng ra bên ngoài, lực nện quá mạnh làm cho cô đập người vào bức tường của một tòa nhà cách đó không xa, ngay lúc chỉ mành treo chuông thì sau lưng Mỹ Sa cô đẩy xương cốt giãn hết ra, giảm bớt những thương tổn.
Trước mặt Dạ Chiếu Ngọc Sư Tử bây giờ là một bóng người cao lớn hai thước dáng người đầy đặn trông rất bệ vệ, trên người mang theo một một chiếc áo choàng màu đen, mặc dù chiếc mũ trùm đầu đã che đi một nửa khuôn mặt của người đó, nhưng vẫn có thể thấy rõ ràng nữa khuôn mặt còn lại không phải là con người.
Thật xấu xí, lông trên mặt rậm rạp như Thiên Lôi, nhãn cầu to tròn lồi ra trông rất ranh mãnh, sau khi con quái vật nửa người nửa thú kia tung Mỹ Sa bay ra sa, thì trên khuôn mặt những chòm râu của nó cũng bồng bềnh trong không khí.
Yêu quái biến hình, mau trốn đi!
Nếu so hắn với những con rối người cây thì hắn rất khác, đó là sự xuất hiện đột ngột của một loài sinh vật lai tạp mới trong mắt nhân loại nó không khác gì sơn tinh dã quái - cơ thể con người, nhưng những bộ phận trên cơ thể đó lại chẳng khác gì động vật, đằng sau chiếc áo choàng như người Ả Rập kia nói không chừng chính là một con chó cố gắng đứng thẳng.
“Vẫn chưa xong đâu, a a a a!” Từ trên mặt đất bò lên, Mỹ Sa rống lên sau đó điều chỉnh vũ khí liều chết chạy đến.
Cốt tiên biến thành một thanh giáo dài, vướng vào nó là một khối dây rắc rối, đỉnh chóp là một một mũi thương sắc bén, hai chân cố gắng đứng vững chắc trên mặt đất để tránh khe hở hố sâu, Mỹ Sa bây giờ như đang hóa thân thành một kỵ sĩ xung phong ra trận.
Cho dù có là yêu quái như thế nào, thì những người như bọn họ mấy ngàn vạn năm trước đây cũng đều là những con vượn!
“Ta là người Liềm ta không phải đến đây để đánh nhau.”
Tự xưng là người Liềm con yêu quái tiến lên từng bước, giọng nói của nó có một uy lực vô hình áp sát về hướng của Mỹ Sa.
Không khí cầu vồng.
“Ầm!”
Mỹ Sa bất ngờ quỳ rạp xuống đất giữa xung quanh!
Dường như có một sức mạnh vô cùng vô tận hóa thành ngọn núi nhỏ đè lên trên đỉnh đầu cô, đó giống như là sự áp chế của ông chủ đối với thuộc hạ của mình.
“Ta...” Mỹ Sa giãy dụa để đứng lên, nhưng hình như đầu gối không nghe thấy mệnh lệnh của cô, nó giống như đang mọc rễ trên mặt đất.
Cô nắm chặt bàn tay, lòng bàn tay của cô dính đầy đất và cát bụi, khuôn mặt xinh đẹp của cô ra sức giãy dụa và cũng có mười phần dỡ tợn.
[Mỹ Sa, dừng tay lại.]
Thanh âm của cốt nữ đại nhân đột nhiên vang lên trong lòng của Mỹ Sa.
[Cốt nữ đại nhân.]
Trong linh trí của Mỹ Sa ngay lập tức tỉnh táo.
[Nó đối với ngươi không có ý định gì xấu.]
Con yêu quái khoác chiếc áo long bào cũng không phản ứng gì với Mỹ Sa nữa, nó đi lại chỗ Tiểu Q đang nằm trong đống đổ nát,
Tiểu Q mệt mỏi kiệt sức, bây giờ có túm đuôi kéo nó lại thì nó cũng không phải ứng, hoàn toàn là một con chó vô dụng.
“Ta là một người Liềm ta chỉ muốn hòa bình, nói cho ngươi biết vị đại nhân đứng đằng sau ngươi, ba người huynh đệ chúng ta đều nằm trong Hoàng Tuyền.”
Nghe được những lời mà con yêu quái phát ra rồi còn về đại nhân của cô nữa, quỳ trên mặt đất Mỹ Sa rất ngạc nhiên.
Sau khi nói những lời đó xong, người đàn ông Liềm đó mang theo con chó Shiba Inu nhìn xung quanh, núp trong các ngôi nhà dân cư là thành viên của đội ứng phó số năm, Tiểu Q chỉ cần vô ý đạp một phát là có thể làm sập ngôi nhà, bởi vì bọn họ đã đặt mìn xung quanh
Phát hiện yêu quái Liềm đó nhìn về phía chính mình, các thành viên trong đội ứng phó số năm cảm thấy lạnh người, ngay cả cốt nữ cường đại còn không đấu lại sợ tới mức quỳ trên mặt đất, thì vũ khí trong tay bọn họ có là cái gì đâu cơ chứ?
“Cảm ơn các vị đã cho người Liềm ta có dịp xuất hiện.”Con yêu quái khoác áo choàng khẽ gật đầu, nói một câu không đầu không đuôi như vậy.
“Bùm!”
Một trận cuồng phong đột nhiên thổi bay chiếc áo choàng của hắn, trận cuồng phong làm cho lá của toàn bộ những cái cây rơi xuống trong nháy mắt, chúng bay xung quanh hắn, hàng ngàn những chiếc lá cứ bay như vậy rồi che chắn cho hai gã yêu quái.
So với đàn cá mòi nơi đại dương thì nó dày đặc hơn.
“Hãy mau chụp lại khoảnh khắc này.”
“Không được, căn bản là không thể thấy những gì đằng sau lá cây.”
“Phái người về phía trước.”
Trận cuồng phong cuốn những chiếc lá bay đi cũng nhanh, mà đáp đất cũng nhanh.
Chỉ là sau một vài giây, thì hàng chục ngàn lá đáp xuống mặt đất với một số lượng dày đặc, làm cho mặt đất dày lên, có chỗ còn như những nấm mồ.
Người đâu rồi?
Không lẽ lại giống như những lần đụng độ với yêu quái trước, đến nhanh, không lại mất dấu vết.
Cả hai con yêu quái này đều rất giống với các thần thoại trong truyền thuyết, rất thích dùng thuật che mắt để thoát thân, một con chó, thoạt nhìn cũng rất giống với những con chó nuôi trong gia đình, nói không chừng Dạ Chiếu Ngọc Sư Tử kia có thể biến thành người.
Sau một vài tình huống bất thường, các thành viên của đảo quốc cũng tích lũy được phần nào kinh nghiệm, mặc dù nó là những con yêu quái kinh hoàng, những sau khi biến mất sẽ thật sự biến mất, tại hiện trường sẽ không để lại dấu vết, đến nay các nhân viên thu thập cũng chưa phát hiện ra được manh mối nào.
Rất dũng cảm, thành viên thứ mười một đã tiến lên thu thập lại các lá cây, mặt khác thành viên thứ mười hai còn đi lại về phía chỗ đèn pha lúc nãy chiếu vào con Dạ Chiếu Ngọc Sư Tử lấy các mẫu nước tiểu màu vàng mà con thú đã để lại, đây chính là dịch trong cơ thể của siêu nhiên, thực sự rất có giá trị, chỉ là khá đau khổ cho người chuyên gia kia, chỉ vì bị con thú tiểu trực tiếp lên người, cho nên cả quần trong lẫn quần ngoài đều phải cởi ra giao cho nhân viên thu thập, bên cạnh đó còn có một ít lông mao còn sót lại, nước tiểu này cũng với một ít lông mao này rất có giá trị trong nghiên cứu.
“Trăng Rằm tiểu thư...” ánh mắt phức tạp của Sương Đảo Thanh Mỹ nhìn về phía Mỹ Sa.
Trong mắt cô việc cốt nữ Trăng Rằm cường đại thất bại là một điều rất đáng kinh ngạc, cô không hề nghĩ tới yêu quái mang áo choàng kia có thể đánh thắng cốt nữ, hơn nữa đối phương cũng không cần ra tay mạnh mẽ gì chỉ cần một ánh mắt chân chính, cũng làm cho Trăng Rằm phải ngay lập tức quỳ rạp xuống đất, nếu như đối phương dành ra hết sức lực chiến đấu không phải rất đáng sợ sao?
Sương Đảo Thanh Mỹ sắp xếp cấp độ nguy hiểm của yêu quái áo choàng này có lẽ là cao hơn Trí Quật, còn nếu với Bách Hợp thì chắc là ngang ngửa.
Mỹ Sa không nói gì, cô đã có thể đứng dậy khỏi mặt đất, các xương cốt trên cơ thể cô cũng tự động hồi phục như cũ.
Đối với cô thắng hay thua cũng không có gì quan trọng những cái mà cô quan tâm chính mà chính là yêu quái kia, trong đầu cô luôn ám ảnh những lời mà yêu quái áo choàng nói.
Hoàng Tuyền... cốt nữ đại nhân không phải là một kẻ cô độc, cuộc sống của người vẫn còn liên quan đến một tổ chức nào đó tên là Hoàng Tuyền, thế Mỹ Sa cô đối với người là cái gì, cũng giống như các thành viên của Hoàng Tuyền sao? Nhưng tại sao là Hoàng Tuyền, đây là ai? Không lẽ cốt nữ đại nhân còn che dấu một sự tồn tại nào khác.
Tại thời điểm con yêu quái choàng khăn nói nó không cố ý hạ thấp giọng xuống, cho nên hai chữ Hoàng Tuyền cũng được các thành viên trong đội mai phục cùng Sương Đảo Thanh Mỹ nghe thấy rõ mồn một.
Hoàng Tuyền này, rốt cuộc là tổ chức gì vậy.
“Đội trưởng, đối phương để lại hai đồ vật này!”
Để lại đồ vật ư?
Lực lượng siêu nhiên có sở thích là lưu giữ những đồ vật mà mình yêu thích, có vẻ như đây không hẳn là một lỗ hổng trong trò chơi của con quái thú.
Sương Đảo Thanh Mỹ kinh ngạc nhìn qua, cô nhìn thấy ẩn dưới lớp lá cây dày cộm kia có hai khối đá hình thù rất xấu xí các nhân viên đang cẩn thận nhặt viên đá lên.