Editor: Waveliterature Vietnam
Việc giết người trong phòng diễn ra rất nhanh, nhanh đến độ Thủ Võ Hùng không cần dùng ảo thuật che dấu, hắn chỉ tiến vài bước về phía trước, thì máu đã văng ra tung tóe hết cả phòng, người bình thường cho dù có mạnh tới đâu, thì trước mặt hắn so với mấy con gà cũng chả khác gì là mấy.
Thủ Võ Hùng cảm thấy chính mình thật đáng kinh ngạc khi không hề có cảm giác buồn nôn, hắn cảm thấy rằng mình chỉ cắt bỏ những loài gây hại trên cành cây.
Thủ Võ Hùng hiểu được rằng, khi mọi thứ không thể cứu vãn được, thì công lý muộn không phải là công lý, điều duy nhất hắn muốn là có thể giúp cho cô gái hắn chưa từng gặp mặt có thể yên nghỉ, nếu hắn đã gặp được yêu hồ trong truyền thuyết, thì chắc chắn địa phủ cũng sẽ tồn tại.
Miếng thịt bò nướng cuối cùng đã chín để có thể ăn.
“Ây gù.”
Thịt bò nướng trên lò, thịt của nó phát ra một mùi hương tuyệt vời, mùi dầu thơm, không cần bất kỳ gia vị nào, chỉ cần nhìn thấy nó cũng đã đủ thèm chảy nước miếng.
Thủ Võ Hùng liếm môi, hắn có thể cảm nhận được linh lực trong chính cơ thể mình đang càng ngày càng mạnh mẽ hơn, khả năng tiêu thụ thức ăn cũng lớn hơn trước, linh lực biến đổi được là từ thức ăn chuyển hóa sao?
Món thịt hàng đầu này, hắn chỉ xem người khác nếm thử trên TV, còn trong thực tế hắn chưa bao giờ ăn một thứ xa xỉ như vậy, kéo thi thể của Tây Long Lão Đại lại gần, Thủ Võ Hùng ngồi trên lưng của Tây Long Lão Đại rồi ăn miếng thịt bò..
“Thực hương.”
Hắn ta chỉ nuốt chứ không có nhai thịt bò, đó là tiền, rõ ràng là thịt người.
Ăn uống no đủ xong, Thủ Võ Hùng tìm thấy một chiếc két sắt từ tầng hai, Tây Long Lão Đại đã sử dụng bảo mật cấp độ cao cho két sắt, cấp độ bảo mật an toàn tới mức ngoài dùng vân tay, nó còn thêm mấy con số mật mã còn khó mở khóa hơn.
Người dân đảo quốc thì không có thói quen cất tiền trong ngân hàng, đối với Tây Long Lão Đại cũng như vậy, bọn người này có từng nào thì cất từng đó vào két ngay, cầm tiền mặt thì vẫn có cảm giác an toàn hơn.
Lay mí mắt của Tây Long Lão Đại, Thủ Võ Hùng mang đôi găng tay mở két sắt ra.
Tuy rằng đối với kỵ sĩ mặt nạ mà nói, thật kỳ lạ khi lấy tài sản của ai đó, nhưng đối với Tây Long Lão Đại cặn bã này thì không có gì đáng thương hại, xét theo quan hệ người thân hay là quan hệ giữa người trong xã hội với nhau, thì tên này không được tính là con người.
Trong cái két sắt chứa đầy tiền giấy, có vài món đồ nhìn qua cũng biết là đồ cổ còn quý hơn cả tiền mặt.
Tiền mặt nhiều như vậy, ước tính rằng nếu nó được đầu tư vào bất động sản càng nhiều thì thu lợi sẽ càng nhiều, nhưng đây đều là tội ác của việc uống máu ăn thịt người! Nhưng tiền nhiều hay ít, đối với Thủ Võ Hùng đều không quan trọng, hắn không lấy những đồng tiền này để tư lợi hưởng thụ cho bản thân.
Thủ Võ Hùng mang theo cái bao xếp tầng tầng lớp lớp tiền, đợi cho đến khi trời tối đen, thì hắn sẽ biến mất khỏi ngã từ đường phố Hai Đinh quận Tây Thành.
Ngọn lửa của Phi Điền Tân Địa đã được dập tắt vào buổi sáng, thì nay Hai Đinh lại dấy lên một đám cháy dữ dội hơn.
“Cứu hỏa cứu hỏa!”
“Làm thế nào mà nơi này lại cháy?”
Từ khi hình thành, Đại Bản đã là một khu kinh doanh buôn bán nhộn nhịp, từ thời đại chiến quốc đã xuất hiện tập nập các thương gia, đến thời điểm hiện tại với sự trỗi dậy điên cuồng của tư bản, thì vùng này có một số lượng khổng lồ những người giàu có, nhưng bên cạnh đó cũng có một số lượng lớn người nghèo, quận Tây Thành là một trong những khu phố bẩn thỉu và náo loạn nhất của Đại Bản, quảng trường Yêu Lân của quận Tây Thành là những khu ổ chuột không thể bị xóa bỏ ở Đại Bản.
Ở quảng trường Yêu Lân có nhiều người đang sinh hoạt chính là người dân sống trong thành phố, tiến vào ngõ sâu bên trong, sẽ thấy hai bên hẻm là những túp lều tạm bợ như những khu ổ chuột ở Mỹ Latinh, có rất nhiều máy bán hàng tự động xung quanh trong đó toàn bia và rượu nó được dùng để cung cấp cho những người dân ở khu này.
Khi nói về nguyên nhân hình thành của các khu ổ chuột, đó là do trong thời kỳ phát triển kinh tế chính phủ quốc đảo không can thiệp, các quận thành phố Đại Bản mở rộng nhanh chóng, chính sự phát triển đó làm cho nhiều người từ các vùng nông thôn hẻo lánh đã đến Đại Bản để làm công nhân xây dựng, hay công nhân làm nông.
Nhưng không giống các quốc gia khác thích xây dựng những tòa nhà cao tầng ở trong trung tâm thành phố, các công trường xây dựng ở quốc đảo là những địa phận độc lập được xây dựng riêng tư hơn so với các tòa nhà cao tầng quy mô lớn, số lượng công trình nhỏ, thì kỳ hạn công trình ngắn, tự nhiên cũng sẽ không có điều kiện xây dựng nhà ở tập thể cho người công nhân, những người đến làm việc phải tìm nơi ở riêng, dần dần lâu dài khu ổ chuột Yêu Lân cứ như vậy hình thành.
Ngay bên cạnh những khu ổ chuột, là khung cảnh của Phi Điền Tân Địa, mà trớ trêu là Phi Điền Tân Địa chính là khu phố đèn đỏ bình dân, nếu mà tách ra khỏi thì quảng trường Yêu Lân nơi mà những lao động chân tay sống trong khu ổ chuột không có liên quan gì.
Ở một số túp lều của khu Yêu Lân, có hai công nhân bảo hộ cưu mang nâng đỡ một công nhân bị tật ở chân đi đến đó sinh sống.
Tất cả những gì bên trong túp lều nhỏ cũng chỉ gồm một cái giường nhỏ, dụng cụ nấu nướng, một chiếc TV cũ, so với những người bình thường, những thứ ở trong lều đều đã được sử dụng lâu năm, hoặc có thể là các đồ dùng cũ được quyên tặng từ các vật phẩm của đoàn thể xã hội.
“Ở đây làm sao vậy?”
Một người với cái đầu hói chui ra từ túp lều, giống như một người lang thang lưu lạc, hắn cùng những người bị thương sống trong một cái túp lều nhỏ.
“Khi ở công trường xây dựng không cẩn thận khiến chân bị chặt đứt.” Chiếc chân bị đứt của người công nhân đã được thay thế bởi một cái chân giả khác, trông nó như vậy cũng khá là ổn,
“Như vậy thì sao ngươi có thể sống và làm việc, ta không hy vọng được tiền ta kiếm ra đủ nuôi cả ngươi.” Người đàn ông đầu hói trong túp lều đỡ người đàn ông bị thương ngồi xuống.
Người đàn ông bị thương lưu lạc mỉm cười: “Tai nạn lao động, là tai nạn lao động, công trường xây dựng sẽ trả tiền bồi thường.”
Vừa nghe đến việc đền bù, người đầu hói vỗ lưng vui sướng: “Điều này không phải sẽ rất tốt sao, làm thế nào mà ngươi lại suýt chết trên công trường, ngươi không có người quen đi cùng sao, sau khi nhận bồi thường trợ cấp không chừng có thể giúp được ta đôi phần. “
Giống như hầu hết các chính sách phúc lợi của các quốc gia, thực sự chính sách phúc lợi của đảo quốc không có quan tâm nhiều đến những người ở tầng lớp dưới của xã hội, những người này bị xem như ở ngoài rìa của xã hội.
Ta là người vô gia cư, ta cũng nghèo, vì vậy chỉ xin được trợ cấp xã hội với an ninh sinh hoạt tối thiểu - nhưng vì ta là người vô gia cư không có nhà không có giấy tờ tùy thân, nên chính phủ sẽ không chấp nhận và giải quyết, những người vô gia cư không được nhận trợ cấp của xã hội.
Dự luật cứu trợ mâu thuẫn này như một vết sẹo chắn ngang vào người dân ở khu vực Yêu Lân thành phố Đại Bản, thậm chí đã có nhiều chính trị gia sẵn sàng lên tiếng cho những người bị thiệt thòi này, nhưng có lẽ chỉ đến khi nào những người bị thiệt thòi trong khu phố Yêu Lân hiện tại chết già đi thì có thể những cùng quẫn mới có thể giải quyết được.
“Ngươi chết rồi ta cũng sẽ không chết.” Người lưu lạc què chân đấm một cú mạnh. “Có mùi thịt a, ngươi hầm thịt hả? Hôm nay được thăng chức à?”
Những người vô gia cư này cũng đã năm mươi hay sáu mươi tuổi, cho dù họ có làm việc quần quật chăm chỉ đến đâu thì cũng sẽ không có ngày thành công, cho nên họ đã từ bỏ công việc làm công nhân như thường nhật, rồi tới Bách Thanh Ca trong ba ngày.
“Hôm nay buôn bán ở Bách Thanh Ca lời nhiều quá.” Tên đầu trọc lưu lạc khoa tay múa chân vẽ ra ký hiệu.
Ngay khi người đàn ông lang thang trong túp lều đang vui vẻ, thì bên ngoài đường phố bỗng nhiên vang lên tiếng ồn ầm ĩ.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy, thật ồn ào quá.”
Người công nhân bị thương đang liếm bắp cải, nghi hoặc nhìn ra phía bên ngoài túp lều.
Túp lều này thực sự chật chội, ông ta duỗi chân rồi đi qua chiếc rèm bên kia nhìn ra ngoài, nhưng mà với đôi chân bị thương như vậy ngay cả động tác đơn giản ông ta cũng không làm được.
“Ta xem thử xem.” Người đàn ông đầu hói đứng trên mặt đất vắt chéo hai chân.
Nhưng mới chỉ ló một nửa người ra bên ngoài xem xét, thì Mộc Đầu Nhân dường như cứ đứng yên không nhúc nhích ở trước cửa.
“Ngốc kia đứng đó làm gì lâu vậy.”
Im lặng.
Im lặng giống như người chết đứng vậy.
Sau vài giây im lặng, Mộc Đầu Nhân bỗng nhiên cao giọng lên.
“Lỗ.... Lỗ” Mộc Đầu Nhân đứng gồng mình run rẩy, hắn nhanh chóng đưa hai chân ra rồi chạy ra ngoài “Là Lỗ Bang ( Robin hán) à!”
Một chiếc khăn màu xanh lá cây lơ lửng trên bầu trời đêm, hình dáng mạnh mẽ nhảy qua nhảy lại giữa những ngọn đèn đường ở Yêu Lân, tất cả những người vô gia cư ở mặt đất ngẩng đầu lên nhìn qua nhìn lại bóng người đang bay qua rất nhanh, cùng với....
Trận mưa ngoạn mục đó!
Trên bầu trời hơn một vạn tờ tiền giấy rơi trên bầu trời, đó giống như là hồng phúc của cây anh đào ban tặng.