Naruto Giữa Đời Thực Tokyo

Chương 101: Chương 101: Tìm đường chết




Translator: Waveliterature Vietnam

Trong hành lang của Tín Điền trang, Tình Sơn Đạt vội vàng bước nhanh tới, quay đầu đúng về phía bên cạnh của Thủy Dã hắn nói: "Hạ Hồ là hậu vệ của đội bóng, tối qua cả đám đi ra ngoài ăn liên hoan, Hạ Hồ không đi chung, mà đi theo cùng bạn gái ra ngoài, tới giờ rồi mà vẫn chưa trở về."

Thời gian vẫn còn sớm, không có nhiều sinh viên trong hành lang.

Nghe xong những lời của Tình Sơn Đạt làm cho Thủy Dã Không quẹt mũi: "Vậy là đêm qua, ta với Hạ Hồ không có đi liên hoan?"

"...." Tình Sơn Đạt hiện lên một ánh mắt u buồn, "Mấy người có bạn gái đều không tới... tối hôm qua đi ăn liên hoan cũng chỉ có bốn người thôi à."

"... đúng là câu chuyện buồn từ xưa đến nay." Thủy Dã nhớ rõ đội bóng có mười một người, tính thêm hắn là người ngoài nữa là mười hai người.

"Những người trốn ra đêm qua cũng đã quay trở về, chỉ có Hạ Hộ cùng bạn gái là chưa quay về Tín Điền trang, mặc dù việc qua đêm với bạn gái là bình thường... nhưng chết tiệt, đến mức như thế này thì thật không bình thường chút nào." Tình Sơn Đạt cắn rang trong giận dữ, "Nhưng thật trùng hợp may mắn là hiệu trưởng không kiểm tra vào tối qua, vừa lúc đó thì biết là Hạ Hồ không có trong phòng ngủ."

Cũng may mắn là hiệu trưởng không phát hiện ra.

"Cho nên giờ phải bọn ta phải đến tòa nhà văn phòng, là chuẩn bị trước xem ai sẽ đi kiểm tra tiếp theo?"

Thủy Dã trước kia cũng không ít lần ở trong phòng học để kiểm tra số lượng.

"Là... là như vậy, thật sự xin lỗi, Thủy Dã đại ca."

Thủy Dã Không phất tay, giải thích xin lỗi thật sự không tới phiên Tình Sơn Đạt phải làm, mà việc đó là của Hạ Hồ là hắn phải giải thích mới đúng, hơn nữa hắn đã trốn còn mang theo cả "bạn gái" cùng đi.

Sau khi đến khu văn phòng, Thủy Dã cùng Tình Sơn Đạt không thể nào thấy được ai sẽ là người đi kiểm tra tiếp theo, thay vào đó họ thấy Hạ Hồ đang cùng hiệu trưởng cùng giáo viên hướng dẫn thảo luận về một vấn đề gì đó, hai vị giáo viên cúi đầu từ đầu đến cuối, bộ dạng trông cực giống học sinh tiểu học.

Tiếp theo hiệu trưởng cùng giáo viên hướng dẫn lo lắng nhìn về phía viên cảnh sát bên cạnh.

"Cảnh sát, thật sự có người nhìn thấy thấy hai học sinh đi vào trong khu rừng rậm sao?"

Khu rừng cổ thụ dưới chân núi Phú Sĩ tuy rằng không kinh dị giống như những lời đồn đại trong khu Thanh Mộc Nguyên, nhưng hai học sinh không có kinh nghiệm sinh tồn đã tự ý đi vào trong khu rừng, như vậy không phải là tìm đường chết hay sao? Nếu như nằm ngoài tầm kiểm soát, lạc mất phương hướng rồi đi vào phía sâu khu rừng thì lúc đó có cố gắng đến kiệt sức cũng khó có thể đi ra ngoài, đến lúc đó nếu không phải đói mà chết thì cũng gặp những sinh vật nguy hiểm.

Nếu không tìm thấy người, chờ đợi như vậy cũng có thể hiểu là không làm tròn trách nhiệm nghĩa vụ. Vì cái gì mà trông nom học sinh không tốt, để cho bị tử vong? Nếu nghiêm trọng hơn, truyền thông viết quá lên, có thể biến vấn đề đơn giản thành một mớ hỗn tạp to khổng lồ "Cặp học sinh bị bắt nạt, lựa chọn khu rừng dưới chân núi Phú sĩ tự sát chấm dứt cuộc đời" "Trường trung học số 1 Adachi lên trang nhất của tin xấu" Lung tung những tin tức kinh khủng.

Trước nguy cơ như vậy, bất cứ ai cũng có thể đổ lỗi cho cầu thủ đội bóng, cho dù muốn trách tội, cũng phải chờ chuyện lắng xuống mới xử được.

"Những người chứng kiến đều nói điều này." Cảnh sát Kawaguchiko nghiêm túc nói: "Chúng tôi đang giám sát xung quanh, hy vọng thật sự không có người đi vào rừng rậm."

Không chỉ có Tình Sơn Đạt, mà còn có những người khác trong đội cũng như bị trầm cảm và đứng bần thần ở góc tường, vẻ mặt muốn khó chịu mà không làm gì được.

"Ngàn vạn lần không có việc này xảy ra." Hiệu trưởng cúi đầu nói, nếu việc này xảy ra, ông sẽ lập tức về hưu, nói là vậy nhưng uy tín cũng khó mà giữ được.

Các đồng nghiệp của Ủy ban Giáo dục Adachi cũng không giữ được cho ông.

"Không có việc gì giáo..." Giáo viên hướng dẫn kiêm huấn luyện đội bóng cười nói vài câu để trấn an, kết quả bị ánh mắt của hiệu trưởng hù dọa giống như sắp sửa ăn thịt người, ông ta nhìn giống như một tên ngốc tự cười để trấn an rồi lại cười trong đau khổ.

Hiệu trưởng hận không thể lôi đầu ông ta ra mà trị, nếu không có ông ta đồng ý cho học sinh trốn ra ngoài, chuyện này cũng không xảy ra?

Các thành viên trong đội bóng đi cũng không được, đứng cũng không xong, một đám ngẩng đầu nhìn lên trần nhà hoặc ngoái ra nhìn cửa sổ, một bộ dạng luyến tiếc, Hạ Hồ tuy rằng là một thành viên của đội bóng, nhưng với mọi người cũng là quan hệ quen biết bình thường không thân thích.

Thủy Dã không muốn tán gẫu, hắn chỉ tiếp tục quan sát bộ dạng của Thủ Võ Hùng, Thủ Võ Hùng là mối quan tâm duy nhất của hắn.

Ở Thanh Mộc Nguyên Thụ Hải, Thủ Võ Hùng đang lặn lội một cách dữ dội, bộ đồ trên người hắn đã bùi nhùi với nhiều nếp nhăn cùng với bùn đất hỗn tạp, may sao, hố cũng không sâu, nếu không thì Thủ Võ Hùng cũng không thoát ra khỏi hố dễ dàng.

Thỉnh thoảng hắn hé miệng ra, đầu lưỡi đỏ tươi, răng nanh trở nên sắc nhọn, khuôn mặt toát ra mùi đặc biệt của hồ ly, người cũng có đặc điểm của hồ ly, hồ ly cũng có đặc điểm của con người.

Thủy Dã Không không chắc chắn biết chính xác hắn hợp thành cái gì, có vẻ như hồ ly với hắn có dấu hiệu dung hợp, như trong truyền thuyết yêu hồ, không hiểu cuối cùng sẽ ra sao?

Bởi vì đã hoàn toàn rơi vào trạng thái hôn mê vì phản ứng từ chối, Thủy Dã cho dù muốn dùng ảo thuật tra xét cũng không được, chỉ có đôi mắt – phải nhìn thấy được cái gì đang diễn ra, miễn là không để những con thú hoang dại ăn lấy Thủ Võ Hùng. Mặc dù không có sói ở đảo quốc này, nhưng nghe đâu trong rừng núi Phú Sĩ cũng có lợn rừng với gấu.

Bộ dạng của Thủ Võ Hùng làm Thủy Dã lo lắng có khi hắn muốn phát nổ trong mấy giây tiếp theo.

Tín điền trang.

Có một tin xấu từ cảnh sát.

Hiệu trưởng vuốt ve tay, sững sờ trong đầu: "Ngài cảnh sát, đừng nói đùa chứ, hai học sinh kia đã đi vào rừng rậm?"

Người cảnh sát được giao nhiệm vụ tìm kiếm hai học sinh lau mồ hôi, sau đó nói lại tin tức một lần nữa: "Theo như giám sát của người kinh doanh ta quan sát lại là như vậy, hai học sinh đã đi vào khu rừng, lần cuối cùng camera ghi lại được hình ảnh là ở làng Minh Trạch, hai người đã đi vào rừng Thanh Mộc Nguyên..."

Nói đến khu rừng kinh dị đó, đi vào rừng Thanh Mộc Nguyên, đây không phải là muốn chết à.

Hiệu trưởng cũng đã nghe qua các câu chuyện về rừng rậm Thanh Mộc Nguyên, thế giới trước mắt trở nên u ám.

"Phái ra... đưa người đi tìm xem sao." Hiệu trưởng đau nhói tim, muốn tìm kiếm hai học sinh mắng chửi ngay bây giờ, tốt nhất là hung hăng hơn một chút, giống như khi hồi còn là giáo viên trẻ, thời đó không có giáo dục nhẹ nhàng, học sinh sai phạm sẽ bị giáo huấn ngay, và bị đánh là chuyện thường.

Cũng chính là vì giáo dục như hiện tại, những học sinh hư đốn không thể đánh từng người một.

"Đã có một nhóm người tiến vào..." Cảnh sát nói, giọng chậm lại, "Nhưng hy vọng không có chuyện lớn, tình hình rừng cây Thanh Mộc Nguyên, hiệu trưởng người biết đấy, chúng tôi sẽ cố gắng tìm kiếm."

Những lời không rõ ràng này, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng, cảnh sát cũng là con người, và họ cũng là thân thể người phàm, bình thường thì bắt những kẻ trộm thì còn được, còn ở khu rừng Thanh Mộc Nguyên cụ thể là cây Nguyên Thụ Hải thì muốn tìm kiếm cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, đối với truyền thuyết bí ẩn cảnh sát địa phương cũng không dám đặt chân vào. Nếu không thể phát hiện bóng dáng hai người từ bên ngoài, thì xin thứ lỗi chúng tôi bất lực.

"Ta biết rồi, ta biết rồi..." Hiệu trưởng tâm trạng tồi tệ không biết diễn tả thế nào.

Nghe tin có người tiến vào rừng Thanh Mộc Nguyên Thụ Hải, Thủy Dã Không có chút tập trung tinh thần rồi đứng lên.

Tuy nhiên, nơi của Thủ Võ Hùng là nơi sâu nhất của Thanh Mộc Nguyên Thụ Hải, cảnh sát nhất định không xâm nhập.

Về phần hai người kia?

Thủy Dã không quan tâm đến việc an nguy của hai học sinh tìm đường chết.

Đã tìm đường chết, chắc chắn chuẩn bị từ đời nào rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.