Này Anh! Chịu Trách Nhiệm Đi!

Chương 6: Chương 6: Giáp mặt và giao đấu




Khó đối phó nhất chính là tâm địa nữ nhân, dù thế giới có tiến bộ đến mức không cần phân biệt nam nữ và ai cũng có thể sinh con thì chính nữ nhân vẫn là người nguy hiểm nhất, không bao giờ lường trước được.

“Trừ phi bạn có tâm địa của nữ nhân”.

Tiếng giày cao gót vang vọng trên hành lang, chủ nhân của chiếc giày hận không thể nện nỗi tức giận của mình xuống nền gỗ mộc nâu sẫm. Mở cửa phòng cũng bằng gỗ ra, thấy cảnh giao hoan của hai kẻ kia như cơm bữa nên cô chỉ ném túi xách lên ghế và hậm hực ngồi chờ anh trai hoàn thành công chuyện.

“Đại tỷ khu số 10, ai bắt nạt em thế?”, giọng nói đậm mùi *** vang lên, thay cho những tiếng rên mị hoặc của thiếu niên da trắng trong lòng người đàn ông kia.

Cô gái thở dài, ngồi nghịch bím tóc của mình, nhẹ nói “em là được cầu hôn”.

Người đàn ông đình chỉ hoạt động thúc đẩy, nghiêng đầu nhìn em gái mình, cô là đang tỏa sát khí ngút trời chứ không phải là đang vui như con hàng xóm khi được cầu hôn. Người đàn ông nghi hoặc không tin.

Cô gái nhếch môi cười “chỉ là TaeKyo lại gặp chuyện, em tính về hỏi xin anh, cho cô em này đối đầu với nữ nhân của bạch đạo khu B”.

“Mie em…”, người đàn ông trầm mặc. Khuyên nhủ thiếu niên da trắng đi ra khỏi phòng, anh ăn mặc chỉnh chu lại và đến ngồi cạnh cô em của mình “em biết ả ta thế nào không?”.

“Nữ hoàng đổ vỏ phá thai, em nghe danh cô ta rồi, bạch đạo, nhưng lại làm tiểu tạm hèn hạ.” Bung hết bím tóc ra để lộ màu tóc xám khói bên trong ra ngoài, cô nhàn nhạt hỏi “em nên nhuộm màu nào?”

“Màu pastel”, xoa đầu cô gái, người đàn ông xếp lại câu chữ trong đầu để giao tiếp với cô.

[ quay trở lại mấy tiếng trước khi cơn giận bùng nổ ]

Kể từ khi hắn gặp cô gái có thai bên bạch dạo kia thì luôn có cảm giác bất an dồn dập. TaeKyo vốn không phải là công tử nột nên dù bị gửi đến hộp quà rắn rết sâu bọ hay thư đe dọa thì cậu cũng không sợ mấy. Ảnh giao hoan giữa lão công và người nào đó? Cậu gửi cho Lão Bát kiểm tra là ra photoshop ngay, chính thất đi sợ tiểu tam? TaeKyo nhếch môi khinh khỉnh, đây là cuộc sống của cậu, không phải truyền hình cẩu huyết ban đêm đâu.

“Bạch đạo thì có thù với Lão Đại. Em cẩn thận một chút vẫn hơn, mà bên đó không nhẹ tay thế đâu, boom rác có lẽ do não tàn quấy phá ấy.”, Lão Thất đang ôm baobei của mình, vừa gọi cho TaeKyo.

Mie với hai bím tóc xinh xắn và khuôn mặt sắc sảo như búp bê sứ lặng nghe cuộc trò chuyện. Lão Thất hôn nhẹ lên tóc cô, cưng chiều xoa nhẹ lưng cô. “Ừ bye bye TaeKyo, dưỡng cháu chị cho tốt nhé, moah”.

“Annie, tôi muốn qua đó bảo vệ Tae.”, Mie nhẹ nói. Lão Thất nhìn cô, mắt toán lên nỗi buồn, thật sự thì không muốn cho Mie qua, nếu qua bảo vệ Tae, lão thất tự qua còn hơn. “Không cho đi!”, lão nhẹ siết Mie vào lòng, hôn lên đuôi mắt, lên má cô, nhẹ nhàng, trân trọng.

Côi gái nghiêng đầu qua lại đung đưa hai bím, giằng ra khỏi cái ôm của lão Thất. “Đi bar thôi”, Mie bá đạo bước đến cửa ngồi lên ghế nhỏ đặt cạnh kệ giày, chờ lão thất chậm rãi đi đến, quỳ xuống nâng bàn chân nhỏ và mang đôi cao gót vào cho cô. Hôm ấy Mie mang đôi cao gót màu xanh nhạt đồng điệu chiếc đầm và giỏ xách đính cườm, khoác tay lão Thất ung dung bước trên lề đường, Mie có lẽ rất vui vẻ, vừa đi, vừa ngâm nga hát. Lão Thất cười đi cạnh bên, đôi lúc ghé tai Mie nói gì đó khiến cô đỏ ửng mặt, hất mặt phản bác “Chưa đến lúc!!!”.

Đến khi dừng bên đường ngay ngã tư lớn, hai người bỗng thấy TaeKyo và Đại Q phía bên kia, cùng nắm tay nhau đi mua sắm, đương đợi đèn đỏ, xe buýt ngã tư này chạy rất ẩu, cô gái bên cạnh TaeKyo cũng mang bầu, che kín mặt bằng khăn quàng và kính râm, cô ta động nhiên ôm bụng mình “Á!”, thét lên ngã khuỵu xuống đường.

Mie đột nhiên nắm chặt tay lão Thất muốn kéo băng thẳng qua đường

“Chưa đèn đỏ em à!”, vội vã giữ tay Mie lại.

“Ả ta là Bạch đạo!!”, hét lên gây sự chú ý đến mọi người, đồng thời lão chú ý đến phía TaeKyo. Cậu đang tính đỡ cô gái kia lên, đại Q thì thay cậu xách ba cái món lỉnh khỉnh thì cô gái bật dậy, theo đà đang nắm tay cậu mà xô cậu khỏi lề, đại Q đứng sát bên, trừng mắt vội phản xạ, đồ rơi xuống đất, TaeKyo ôm bụng che chắn lại, đại Q đỡ lấy cậu.

“TAEKYO!”, lão Thất nhìn dòng xe, nhìn hai người kia bên kia đường, nhìn em trai mình cùng đại Q… Bị một chiếc xe buýt lao đến tông trúng cả hai. Cô gái kia thì đã trốn khỏi dòng người khi mà tất cả đều chỉ chăm chăm vào vụ tai nạn.

Ngã tư này rất lớn, đầy xe nên vụ tai nạn dẫn đến rối loạn thật tự giao thông. Chuyện diễn ra ngay trước mặt mình mà bản thì chỉ bất lực gọi xe cấp cứu khiến lão thất bị kích động không nhỏ, suốt đường đến bệnh viện, tay lão lạnh run, nắm chặt tay Mie và chăm chăm nhìn hai người em được bác sĩ cho đeo mặt nạ hô hấp trước mặt.

“Em về trước đi Mie, tôi đã gọi cho các lão rồi, họ sẽ đến ngay…”, ngăn không cho Mie vào bệnh viện, lão Thất biết tính cách của baobei nhà mình, không muốn thấy máu trừ khi bắt buộc thấy, Mie thấy nỗi hoang mang lo Âu trong mắt lão thì đành gật nhẹ đầu, hôn nhẹ má lão rồi mới tự mình rời khỏi, để lão Thất một mình ở ngoài phòng phẫu thuật, ôm mặt bật khóc.

Tiếng chân dồn dập trên hành lang, lão Thất nước mắt nhạt nhoà được lão Nhị ôm ôm an ủi.

Đèn phòng phẫu thuật tắt xuống. Bác sĩ đi ra, gỡ bao tay, khẩu trang, hướng về phía các lão khẽ thở dài

“Phẫu thuật cho Alpha thành công, Omega thì đứa nhỏ được bảo vệ kĩ nên an toàn. Tuy nhiên…”

“Ông phải cứu em tôi!!!”, lão Thất trong lòng lão Nhị mắt như loé lên ánh sáng ảm đạm, hướng bác sĩ ngắt lời. Lão Nhị xoa lưng cô, trấn an “ngoan nào, em ấy còn sống… Bác sĩ, ông nói tiếp đi”

“Chỉ là sợ, lúc tỉnh dậy sẽ bị chấn thương tâm lí mà phong bế kí ức, quên đi một vài chuyện.”, lời bác sĩ vừa dứt, hành lang nhỏ lâm vào không khí trầm mặc, nặng nề.

Lão Đại là người rời đi đầu tiên. Bước khỏi bệnh viện thì điện thoại đồng thời vang lên. ‘Đồ tể khu số 10′, lão nhàn nhạt cười, bắt máy “người bên bạch đạo cần là tôi, anh không cần quan tâm, tôi biết phải làm gì, lo cho tình nhân của anh đi”.

Người đàn ông chưa kịp lên tiếng đã bất đắc dĩ nghe tiếng cúp điện thoại đầu dây bên kia, phất tay với thuộc hạ, giọng bình ổn nói “gọi Mie về, chuyện này không phải chúng ta có thể can dự được đâu.”

[Bạch đạo và hắc đạo vốn từng quan hệ qua lại hỗ trợ nhau, dù gọi hắc dạo nhưng luôn xử lý công việc theo hướng phù hợp nhất mà cố không đả thương nhiều người. Tuy nhiên, bạch đạo thì hoàn toàn ngược lại, họ xử lý công việc theo cảm tính, ai vô tội bị chết theo thì họ mặc kệ. Chính vì lý do đó nên cả hai chấm dứt với nhau, chia hai phe.]

Toà thành trắng tinh không tì vết ở ngoại ô với bức tường trơn láng đầy gai nhọn. Bảo vệ nghiêm ngặt khắp các cửa, con muỗi cũng quan ngại khi lọt vào. Lão đại đường đường chính chính hướng cánh cửa sắt lớn, đập mạnh ba cái.

“Ông chủ, có người tìm ngài ở ngoài, cửa sắt chính của chúng ta… Móp một chút rồi.”, thằng nhỏ ấp úng nhìn ông chủ, sợ hắn sẽ nổi sùng mà hành hung nó. Tiếng cười của ông chủ vang lên, hắn cười thoải mái xong thì cho gọi người vào.

Lão đại vừa đi dọc hành lang trắng toát, vừa cố điều chỉnh hô hấp của mình, xoa xoa mu bàn tay đỏ lên vì vận dụng sức, anh luôn nghĩ có phải hai không lão chủ toà thành này bị khiết phích cực độ, màu trắng này, nhìn đến mức hoa mắt cả lên! Qua thời gian quyết tâm không vấy bẩn!

Không thèm gõ cửa, cứ thế vặn nắm cửa mà bước vào, lão đại nhìn ông chủ với cơ thể cường tráng chống tay lên bàn, cười mỉm chi với mình, da gà của anh chính thức rơi rụng.

“Lão tiểu của tôi, mãi không thay đổi, đã mặc định người quen, sẽ không giữ phép tắc. Nhỉ?”, có cơn gió mùa đông băng Hàn thổi khắp phòng. Anh cong môi cười, nhẹ đáp “ân oán đôi bên chúng ta, sao lại lôi cả em tôi vào, nhỉ? Bạch đạo từ bao giờ, làm ba cái trò trơ trẽn đó?”

Ông chủ đứng khỏi bàn, chậm rãi bước đến gần anh, nâng cằm lão lên để mắt giao nhau, khẽ siết chặt cằm anh, gằn từng tiếng “là ân oán của bạch đạo và hắc đạo, em vì theo hắc đạo nên tôi rất hận em!! Chỉ cần liên quan máu thịt của em, tôi đều hận!!”.

“Tôi là Beta, dù ngài thích tôi, thì tôi mãi không thể nào cương lên vì ngài được”, câu trả lời sát thực tế, như mũi kia đâm thẳng vào lòng của ông chủ.

Lão đại có chút gì đó yếu ớt, đôi khi lại rất lạnh lùng biếng nhác, tiếc thay, nam nhân nhìn vào hợp mắt sẽ yêu say đắm, nữ nhân nhìn vào lại cay đắng hời ghen.

“Lên giường một lần với tôi, tôi tin em, sẽ buông tha cho gia đình em, nếu vẫn như năm đó, nuốt chặt lấy tôi, tôi sẽ không buông tha cho em nữa… Không bao giờ!”, ông chủ cúi xuống hôn lên đôi môi mỏng nhợt nhạt của anh, mút nhẹ liếm nhẹ, như thưởng thức một món kẹo đã lâu rồi không chạm đến.

Lão đại đứng im bất động, mặc kệ cho người kia hôn mình, miệng khép chặt lại, lão vẫn bị bài xích, vẫn không tiếp nhận nổi chuyện này. “Tôi sẽ không vì anh như năm đó nữa, đừng mơ hão quá nhiều.”, đẩy người kia ra, xoay lưng về phía y, chậm rãi cởi nịt quần, lão đại nhàn nhạt nhếch môi cười chua xót.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.