Này Anh Đẹp Trai Tóc Giả Rớt Rồi Kìa

Chương 30: Chương 30: 00:00




CHƯƠNG 30. 00:00

Mấy người sau đó cũng vừa mắng vừa chúc mừng. An Hách nhìn vài lần rồi nhanh chóng thoát QQ.

Cái lần Lâm Nhược Tuyết gọi điện cho y vào năm ngoái cũng từng nhắc tới Lý Đình lần trước đưa đi cùng, hai người rất ổn định, giờ cả Lưu Giang cũng có người đi cùng vào lễ tình nhân. Xem đoạn nhật ký trò chuyện ban nãy, đám Tống Chí Bân cũng hô hào muốn cố gắng.

Thành viên hội nhỏ độc thân này dần giảm bớt, điều này khiến An Hách đột nhiên có một cảm giác không thể nói rõ thành lời.

“Ài…” An Hách thở dài thườn thượt, đứng dậy đi vào phòng tắm, xả nước ấm vào bồn.

Chậm rãi bước vào bồn tắm hơi nóng tỏa lên, An Hách mở video trong máy tính lên, điều chỉnh âm thanh lên lớn nhất, sau đó đứng ở trước gương rồi từ từ cởi từng cái áo, cái quần trên người xuống.

Hơi trắng trong phòng lan ra từng chút một, phía sau là tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ từ máy tính truyền ra kích thích thần kinh y. An Hách nhắm mắt lại, chống một tay lên tường, tay còn lại trượt xuống bên dưới.

Theo tiếng rên rỉ tràn ngập bên tai mà không ngừng vuốt ve theo tiết tấu, ham muốn của An Hách bị khơi mào thành công, cơn lửa tình nhảy lên trong thân thể nhưng rất nhanh có cảm giác căm tức khi y phát hiện ra trước mắt mình đều là Na Thần.

Xương quai xanh xinh đẹp của Na Thần, tấm lưng cong với đường nét rõ ràng, vùng bụng phẳng lì, cùng cái mông căng đầy…

An Hách hừ một tiếng trầm thấp, cúi đầu xuống, động tác trên tay trở nên nhanh hơn.

Nhánh hoa trên thảo nguyên: Thật không đi ra hả?

Dọa chết mÀy : h0k

Nhánh hoa trên thảo nguyên: Có phải cạnh mày có người nào không? Ông thầy kia hả?

Dọa chết mÀy : h0k, lE tjnk nhAn 0ng dj voj vk thj kEu tuj dj thE0 lAm j (Không, lễ tình nhân ông đi với vợ thì kêu tôi theo làm gì?)

Nhánh hoa trên thảo nguyên: Ngày đó nhà vợ tao có họ hàng tới chơi nên không đi được! Với cả tình trạng mày thế làm tao không yên lòng, tính kêu mày đi đổi không khí xem sao.

Dọa chết mÀy : Tôi ở nhà ngủ

Nhánh hoa trên thảo nguyên: Mày gọi điện thoại cho tao đi, ngay luôn

Na Thần do dự một lát rồi lấy điện thoại ra gọi cho Lý Phàm.

“Giờ mày đang ở đâu?” Lý Phàm nghe máy.

“Bãi đỗ xe.”

“Ngày kia là lễ tình nhân đó, thật không đi chơi một chút hả?”

“Đi chơi với ông để ngủ hả.” Na Thần rút một điếu thuốc ra châm.

“Cái đệt,” Lý Phàm ngẩn người rồi cười, “Được đấy, ông để cho mày làm, đi không.”

“Không.” Na Thần cười.

“Mẹ mày,” Lý Phàm mắng một câu rồi không nói thêm nữa, “Vậy nếu đổi ý thì gọi điện thoại cho tao nhé, hoặc cứ đi thẳng tới Phí Điểm, tao hẹn với bọn David ở Phí Điểm rồi.”

“Ừ.” Na Thần cúp máy, rồi ném điện thoại sang một bên.

Ngày kia là lễ tình nhân, Na Thần nhìn tấm lịch treo trên vách tường. Lịch là do hắn vẽ, mỗi tháng hắn đều cẩn thận vẽ ra tấm lịch, dùng cọ màu để điền ngày, còn khi tâm trạng tốt hắn còn có thể đối chiếu với hoàng lịch để chú thích cả ngày tốt, ngày xấu lên.

Ngày 14 tháng 2, trên ngày này hắn có khoanh một vòng tròn nhỏ để đánh dấu. Không phải vì đây là ngày lễ tình yêu, bởi có phải lễ lạt cho người yêu nhau hay không thì hắn cũng chẳng có cảm giác gì. Ngày này là sinh nhật của hắn.

Mới ngày nào, đó còn là ngày hắn thích nhất, ngày ấy mẹ sẽ cho hắn một cái bánh kem thật lớn, còn chuẩn bị thêm một phần quà cho hắn nữa.

Tiểu Thần Thần, chúc mừng sinh nhật, lớn thêm một tuổi thì con phải thêm ngoan nha.

Nhưng những hồi ức tràn ngập ánh nến vàng đã có chút mơ hồ, không biết từ lúc nào mà sinh nhật của hắn dần bị mọi người quên đi .

Mẹ bắt đầu không nhớ rõ, còn ba… thì vốn ngay từ đầu đã không nhớ rồi.

Những hồi ức từng có chút ấm áp kia bị lưu lại trong quá khứ thật xa xôi, xa đến độ Na Thần gần như không còn nhắc tới sinh nhật của chính mình với ai khác nữa.

Na Thần châm điếu thuốc, rê chuột lung tung trên màn hình, lúc chỉ tới QQ hắn liền dừng lại.

Người trong danh sách bạn tốt của hắn rất ít, nhưng đều được phân loại cẩn thận, ban nhạc, bạn cùng lớp, thầy cô, quán rượu, còn có cả những cái tên nhìn thấy là bực mình chỉ muốn nhấc chân lên đạp.

Chỉ có một cái tên là không phân loại, Đậu cô ve xào tái.

Hắn nằm sấp lên mặt bàn, nhìn cái tên này, chỉ có An Hách là hắn không biết nên phân về nhóm nào.

Na Thần không biết cảm giác của bản thân đối với An Hách là gì, thích, không thích, có hứng thú, không có hứng thú, hoặc là chính mình đến cùng muốn làm gì thì hắn cũng không biết.

Ngoại trừ phiền chán, phẫn nộ, thậm chí còn chưa từng nghe qua ba mẹ nói câu ba mẹ yêu con như Na Thần mà nói, việc phân chia tình cảm là rất mơ hồ.

Lý Phàm đã từng nói, đừng tiếp cận An Hách, người này nhìn không rõ mà cũng chẳng đoán ra được.

Na Thần lười biếng duỗi mình, dựa vào ghế bành kéo người dài ra. Đúng vậy, hắn có thể cảm giác được An Hách xa cách hắn, thậm chí khi An Hách cười quyến rũ thì hắn vẫn cảm thấy An Hách cố ý giữ khoảng cách.

Nhưng lại cảm thấy thật ấm áp.

Ngoài sự tự do trong sinh hoạt của An Hách ra còn có sự khoan dung lẫn bình tĩnh khiến hắn cảm thấy ấm áp.

Cũng bởi cảm giác đó mà khiến hắn không biết nên làm gì bây giờ, nên tới gần, nên xoay người bỏ đi, nên tới gần như thế nào, mà nên xoay người đi như thế nào, hắn chẳng biết gì hết.

Hắn rê con chuột, chỉ vào Đậu cô ve xào tái với avatar một màu xám xịt.

Ngây ngẩn nhìn khung trò chuyện thật lâu, hắn mới gõ bàn phím.

Dọa chết mÀy : Có đấy không?

Phía An Hách không đáp lại, Na Thần đợi thật lâu mới đứng dậy khỏi máy tính. Đã gần mười hai giờ, kiểu người mà mười một giờ đêm giao thừa đã ngủ thì khả năng lúc này có chút trễ.

Na Thần đứng dậy hoạt động một chút, ra cửa, lái xe theo cửa sau đến bãi hỏa táng.

Gió rít bên tai, như là tiếng gào thét, hoặc nói là có người đang khóc.

Lúc này, trên đường đã chẳng còn ai nữa, Na Thần chậm rãi lên ga, động cơ phát ra tiếng nổ ầm ầm rồi lao về mảnh tối phía trước, giống như đặt mình trên một lộ trình toàn màu đen.

Cuối đường là cổng của bãi hỏa táng.

Na Thần đua xe suốt hai tiếng mới trở về bãi đỗ xe.

Về đến phòng hắn liền cởi hết quần áo ra, không khí ấm áp lướt trên làn da hắn, khí lạnh từ lỗ chân lông từng chút một nhả ra.

Trước khi lên giường, hẳn nhìn qua máy tính, QQ vẫn thật im lặng, An Hách không trả lời.

Ngày hôm sau hắn dạy rất sớm, lúc bác Lục về nhà ăn Tết có mang một con chó chăn cừu Đức ba tháng tuổi qua đây, có lẽ là do không xích chặt nên mới sáng sớm đã chạy đến sủa trước cửa nhà hắn. Sủa cả hơn nửa tiếng cũng không đổi cách sủa, cứ thế mà kiên trì “tiếng hát” cao vút.

Na Thần bất đắc dĩ rời khỏi giường, tìm chén, rót sữa đến nửa chén thì băng ra ngoài đặt ở trước mặt nó. Nó tiến lại gần cảnh giác mà ngửi, sau đó đột ngột cúi đầu bắt đầu liếm, liếm hết sữa thì mới vừa lòng liếm mũi rồi xoay người đi.

Na Thần về phòng cầm bàn chải, khăn mặt tính đi làm vệ sinh cá nhân, lúc đi ngang qua máy tính hắn liền ngừng lại. Hắn không tắt máy tính nên chỉ lắc chuột mấy cái là màn hình lại sáng lên.

Khung trò chuyện với Đậu cô ve xào tái vẫn mở, avatar của Đậu cô ve xào tái vẫn còn màu xám, trên đó chỉ có mỗi câu chat đơn độc của mình.

Hắn rửa mặt xong trở lại, ngồi trước máy tính ngẩn người nhìn dòng chữ của chính mình nửa ngày, cuối cùng gõ thêm một câu.

Dọa chết mÀy: Ngày mai là sinh nhật tôi, anh rảnh không, mời anh một bữa, tôi nấu.

Na Thần đi một chuyến vào nội thành, đi dạo siêu thị hơn hai tiếng, mua một đống đồ ăn cùng gia vị về, nồi niêu xoong chảo bên bãi đỗ xe rất đầy đủ, nếu thiếu cái gì thì cũng có thể hỏi mượn bác Lục. Chẳng qua đã lâu hắn không nghiêm túc nấu nướng rồi, nên không chắc chắn lắm thành ra trên đường cứ phải cân nhắc xem nấu món gì.

Trở lại bãi đỗ xe, avatar của Đậu cô ve xào tái trên máy tính vẫn không sáng lên, tin nhắn hắn gửi qua cũng không có lời đáp. Na Thần cầm điện thoại di động lên, lật qua lật lại do dự trong chốc lát rồi lại đặt xuống.

Trở lại nằm xuống giường một lát, mơ màng ngủ hơn một tiếng, Na Thần thức dậy đem đồ ăn rửa sạch sẽ xong thì trên QQ vẫn không có tin nhắn trả lời của An Hách.

Trong lòng Na Thần có chút cảm giác không rõ thành lời, lại ngồi trên thảm lông cầm điện thoại ra xoay tròn. Hắn rất quen thuộc cái cảm giác này, nhiều năm trong quá khứ hắn đã từng như vậy, cái cảm giác không ngừng chờ mong song lại không ngừng thất bại là điều hắn quen thuộc nhất.

Hắn mở danh bạ điện thoại ra, đóng lại, lại mở ra, lại đóng lại, cái tên An Hách lóe lên trên màn hình.

Có thể nhắn tin, cũng có thể gọi đi một cuộc điện thoại.

Nhưng hắn không dám.

Hắn đột nhiên bắt đầu hối hận bản thân sao lại ngu ngốc muốn mừng sinh nhật với An Hách chứ.

Hắn tắt máy tính đi, gói hết đồ ăn lại, rồi trở về nằm trên giường nhắm hai mắt lại.

Ngủ không được, nhưng cũng không muốn động đậy.

Cứ nằm như vậy đến hơn mười một giờ đêm, Na Thần ngồi dậy, nhìn đồng hồ trên di động .

Khi con số nhảy sang 00:00, hắn ném điện thoại xuống dưới đất rồi nằm lại xuống giường.

“Chúc mừng sinh nhật, Tiểu Thần Thần.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.