CHƯƠNG 54. BÀI CA VỢT BẮT MUỖI
Trở lại trường học sau hai mươi ngày xa cách, An Hách không có cảm giác gì quá lớn, nhìn sang đám học trò đang sống dở chết dở quả rất thú vị. Trong lớp còn có một nhóm học sinh chưa làm xong bài tập đang bò trên bàn mà chép lia chép lịa bài của bạn khác.
An Hách đứng ở sau Trương Lâm, thằng nhóc này cũng đang chép bài, An Hách chỉ cần nhìn nét chữ thôi là biết nó đang chép bài của Hứa Tĩnh Diêu. Chữ của Hứa Tĩnh Diêu rất mạnh mẽ, không giống kiểu chữ của con gái, mà ngược lại có vài phần giống với chữ của Na Thần.
“Còn nhiều không?” An Hách lại gần hỏi một câu.
“Một nửa,” Trương Lâm cũng chẳng ngẩng đầu lên, trả lời, “Đừng làm phiền tao.”
“Muốn giúp không?” An Hách hỏi.
“Mày…” Trương Lâm có chút không kiên nhẫn ngẩng đầu, đảo mắt nhìn y một cái, cả người ngây ra, “Sếp An?”
“Còn nửa tiếng thôi đấy, chép kịp không?” An Hách lật tập của Trương Lâm ra xem.
“Sợ khỉ gì chứ, em không tin thầy cô coi hết tất cả các trang,” Trương Lâm chậc lưỡi một tiếng, “Mà thấy thì sao, dù gì toàn là chép bài nhau…”
“Đằng nào cũng còn nhiều thế, hai ta có muốn tán gẫu trước một chút không?” An Hách ngồi xuống trước mặt Trương Lâm.
“Ui, sếp An, em nhận sai rồi còn không được sao? Hè này em cam đoan sẽ không vậy nữa, giờ thầy tha cho em đi, em sắp xong rồi đây!” Trương Lâm bày vẻ mặt rầu rĩ chắp tay xin xỏ y.
“Em coi Hứa Tĩnh Diêu đi, em còn không biết xấu hổ mà theo đuổi người ta hả?” An Hách nhỏ giọng nói, đứng lên đi về bục giảng.
Ở đằng sau, Trương Lâm nhịn nửa ngày mới “Xì!” một tiếng.
An Hách quay đầu lại chỉ vào thằng nhóc: “Sau lễ khai giảng thì qua phòng của tôi, để chúng ta trò chuyện xem kỳ nghỉ đông qua em đã xì ra cái gì.”
Sau lễ khai giảng, Trương Lâm cùng vài cậu ưa gây chuyện bị An Hách xách vào văn phòng. An Hách cũng không định nói mấy lời vô nghĩa kiểu như học kỳ mới bắt đầu rồi đấy, lo mà học tập chăm chỉ đi, những lời này, để bọn chúng tự nói có thể sẽ càng tốt, càng toàn diện hơn so với để thầy cô nói ra.
An Hách chỉ hỏi xem nghỉ đông chúng đã làm những gì, bên cạnh đó biết được hướng đi mấy ngày đó của bọn chúng, sau đó phất phất tay: “Muốn ngủ bù thì về nhà ngủ đi, từ mai là không thể đến muộn.”
Sau khi mấy học sinh đi, An Hách dọn đồ chuẩn bị đi ăn chút gì đó.
Ở cổng trường đụng phải thầy Tưởng hiệu trưởng trường, y chào một cái, lúc đang định rời đi thì bị thầy hiệu trưởng ngăn lại: “Thầy An, đi ăn cơm à?”
“Vâng,” An Hách gật đầu, trôi chảy nói, “Thầy có đi chung luôn với em không ạ?”
“Ừ, đi chung đi,” Thầy hiệu trưởng thật nhanh chóng đồng ý, “Mì thịt bò quán bên đường nhé?”
An Hách rủ xong rồi liền thấy hối hận, y biết vì sao thầy hiệu trưởng lại dễ dàng muốn cùng đi ăn với y. Quả nhiên khi tô mì được đặt xuống, thầy Tưởng liền vào đề: “Vào học kỳ tôi sẽ đề nghị mở một phòng tư vấn tâm lý cho cậu, cậu xem thế nào?”
Tay của An Hách vẫn còn đau, nghe xong lời này suýt chút nữa là không cầm đũa lên được: “Thầy Tưởng, em thật sự là không làm được…”
“Người trẻ tuổi, cũng nên có chút nhiệt tình đi chứ,” thầy Tưởng chậc lưỡi một tiếng, “Trong các thầy cô trẻ của trường mình, người có tư tưởng tương đối có thể tiếp cận được với học sinh, đúng chuyên ngành, lại có trách nhiệm tương đối cao thì chỉ có mỗi mình cậu, vậy cậu nói xem cậu thi lấy chứng chỉ tư vấn tâm lý để làm gì?”
An Hách im lặng, cái vụ chứng chỉ tư vấn tâm lý chuyên nghiệp, lúc tốt nghiệp xong thấy ai cũng thi nên y mới thi theo.
“Cậu cứ suy nghĩ kỹ đi, tôi hy vọng cậu có thể nhận,” Thầy hiệu trưởng cúi đầu uống một ngụm nước lèo, từ từ nhắm hai mắt, thổi tô mì, “Nước lèo ở tiệm này là chính cống đấy.”
Trong trường đang chuẩn bị một phòng tư vấn, vào học kỳ thầy hiệu trưởng liền đề cập qua với y, An Hách thật sự là không muốn làm, vừa phí công tốn sức lại còn không kiếm được tiền, bình thường chỉ được tính giờ có mười tiết. Hơn nữa, ý của thầy hiệu trưởng còn là không được làm qua loa cho có, mà phải nghiêm túc cho ra dáng. An Hách ngẫm lại liền cảm thấy đau đầu.
Thầy hiệu trưởng sau khi làm xong công tác tư tưởng, động viên y, ăn hết tô mì thịt bò liền phóng khoáng giành tính tiền trước rồi rời đi.
Mấy ngày sau đó, An Hách đều cảm thấy buồn bực, cái việc này xem ra là không từ chối được. Vốn y đã đủ phiền với mấy đứa học sinh có vấn đề trong lớp rồi, nay lại thêm việc nữa, quả đúng là không cách nào tưởng tượng nổi.
Chính mình còn một đống vấn đề không giải quyết được đây, thỉnh thoảng còn cảm thấy phiền muộn vì bạn Na Thần lên cơn động kinh. Lại nói, việc này không phải khi một học sinh có vấn đề đến gặp, chỉ nhằm vào mỗi học sinh đó là có thể giải quyết xong chuyện, mà còn liên quan đến rất nhiều phương diện khác, người xung quanh, giáo viên và phụ huynh phải phối hợp…
“A…” An Hách nhấc chân đạp một cái lên bàn làm việc, ghế dựa bị trượt ra sau dựa vào tường, y trừng mắt nhìn lên trần nhà, thở dài.
Còn mười lăm phút là tan học, An Hách đứng lên ra khỏi văn phòng, đi xuống lầu dưới, tính dạo các lớp một vòng. Vừa khai giảng một tuần, học trò cứ như bị ngược đãi phải cày ruộng lại không được ăn cơm cả tháng, lên lớp đứa nào đứa nấy đều ngáy khò khò, còn chép chép cái miệng nữa.
Đi xuống chỗ rẽ ở tầng một, y thấy một nam sinh đứng đối mặt với tường, mang theo cặp sách, trên đất còn vung vãi mấy cuốn sách giáo khoa.
An Hách bước qua nhặt sách lên rồi nhét vào trong cặp cậu chàng, lúc này cậu ta như bị dọa, sợ hãi nhìn y một cái rồi lại nhanh chóng quay mặt về phía bức tường, nhỏ giọng lầm rầm gì đó, y cũng nghe không rõ được cậu ta đang nói cái gì.
“Sắp tan học rồi, về lớp đi.” An Hách vỗ vỗ vai cậu ta rồi đi xuống lầu.
Cậu này là học sinh lớp 11, dáng vẻ này của cậu ta đã kéo dài một thời gian rồi, tính cách hướng nội, thường xuyên bị bắt nạt, rất nhiều lúc có thể thấy cậu ta đứng ở góc cầu thang tầng một nói chuyện với bức tường. Hồi đầu còn có thầy cô hỏi thăm chút, càng về sau thì cũng chẳng còn ai quản nữa, ít nhất đứng ở đây sẽ không bị học sinh khác đánh, nhưng cứ tiếp tục như vậy thì học kỳ này nhất định sẽ không qua được.
An Hách khe khẽ thở dài.
Muốn nói về vấn đề học sinh, lớp nào cũng có, chỉ xem bản thân có xem trọng hay không, là gắt gỏng xếp chúng vào nhóm phiền phức hay là sẵn lòng phân tích rồi giải quyết từng cái một.
Khi đi đến cửa lớp mình, An Hách thấy có người tựa vào lan can ở hành lang ngắm cảnh, nghe được tiếng bước chân của y, cậu ta quay đầu lại, cầm khăn tay che miệng, chào y: “Sếp An.”
Đây là học sinh lớp y, tên Lý Nhạc, da trắng, ngoại hình thanh tú, chỉ là… An Hách đứng ở đầu cầu thang, ngoắc tay với cậu ta: “Em lại đây.”
Lý Nhạc cầm khăn tay đi tới: “Chuyện gì ạ?”
“Em đứng ở đây làm gì? Ngắm cảnh?” An Hách nhìn cậu ta.
“Không thích ở trong lớp ,” Lý Nhạc khẽ nhíu mi, “Bọn kia lại động kinh rồi.”
“Chúng làm gì em?”
“Sờ mông rồi còn nhéo mặt em!” Lý Nhạc thật khó chịu xoay mặt nhìn thoáng về phía phòng học, nói thì nghe rất nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt lại không phải như vậy, “Đồ lưu manh!”
“Không phải thầy đã nói,” An Hách chỉ vào mặt Lý Nhạc, “em không được trang điểm khi đi học sao?”
“Sếp An, thầy kỳ thị giới tính à?” Lý Nhạc trừng mắt nhìn y.
“Tôi không kỳ thị, tôi chỉ nói cho em biết học sinh không được trang điểm, còn nếu em muốn thì đợi tan học hẵng làm,” An Hách chỉ vào bồn rửa cuối hành lang, “Cho em ba phút, đi rửa mặt.”
Lý Nhạc sờ sờ mặt mình, nhìn y xem thường: “Sếp An, phải dùng dầu tẩy trang…”
“Em chắc chắn có mang theo kem dưỡng da, dùng cái đó đấy, đi rửa đi,” An Hách lấy một chai kem dưỡng da trong túi Lý Nhạc đặt vào tay cậu ta, “Lúc em không trang điểm mà bọn nó vẫn dám… lên cơn động kinh thì thầy sẽ xử chúng cho em.”
Lý Nhạc chậc lưỡi một tiếng, thật không tình nguyện đi về phía bồn rửa.
An Hách vào lớp, đầu sỏ cái “đám” mà Lý Nhạc nói đến chính là Trương Lâm. Y đi thẳng tới cạnh chỗ ngồi của Trương Lâm, khom lưng đặt tay lên cổ Trương Lâm. Trương Lâm đang nghịch điện thoại di động, bị y ấn một cái làm cho hoảng sợ, vừa định chửi thì quay đầu sang thấy là y, liền nhanh chóng nhét điện thoại vào trong ngăn bàn để giấu đi.
“Ngứa da hả?” An Hách kề gần tai cậu ta nhỏ giọng nói, “Là chuẩn bị tặng cho tôi sao?”
“Em cam đoan ngày mai sẽ không mang theo nữa.” Trương Lâm dùng tay chặn lại ngăn bàn.
An Hách đang muốn nói chuyện tiếp thì chuông báo tan học vang lên, lớp học ầm ĩ như tổ kiến bị vỡ, một loạt tiếng cặp sách đập lên bàn, An Hách đứng thẳng dậy: “Lại được hồi sinh rồi nhỉ?”
“Dạ” Có đứa kéo dài giọng ra.
An Hách không nói thêm gì nữa, chỉ vào Trương Lâm: “Em ở lại.”
“Dạ?” Trương Lâm ngẩn người, “Em lại ở lại à?”
Một vài cậu ngồi bàn trước quay đầu lại cười liên tục với Trương Lâm, An Hách lần lượt chỉ điểm, ngồi xuống chỗ bên cạnh: “Cả mấy em nữa, ở lại hết, nói chuyện với tôi một lát.”
Sau khi tất cả học sinh rời khỏi lớp, An Hách nhìn mấy cậu học sinh bị giữ lại: “Nói thẳng luôn, biết thế nào là tôn trọng người khác không?”
Mấy cu cậu liền ngẩn người ra, Trương Lâm hỏi: “Là ý gì ạ?”
“Lý Nhạc chọc tức tụi em hả? Tay với miệng rảnh rỗi quá nên can đảm đi công kích người khác sao?” An Hách nhìn chúng, “Tôi biết các em cảm thấy cậu ta ẻo lả, mà ẻo lả hay không thì liên quan gì tới các em? Mẹ các em sao?”
Trương Lâm kêu “Ai!” một tiếng, “Cứ nhìn thấy nó là khó chịu, con trai gì mà tô son trát phấn, còn kẻ mắt như gấu trúc nữa chứ.”
“Tôi thấy em còn không thích đấy, tôi đánh em không?” An Hách chậc lưỡi một tiếng.
“Sếp An, thầy…”
“Các em không ngốc, tôi cũng không cần nói nặng làm gì,” An Hách đứng lên, “Mỗi người có một tính cách, có người mấy em thấy không vừa mắt thì cũng có người không vừa mắt lại các em, học được khoan dung sẽ không khiến các em mất mặt, biết chưa?”
Trương Lâm thở dài: “Biết rồi ạ.”
“Đã hiểu thì biến đi, đừng để tôi lại thấy các em khó dễ Lý Nhạc,” An Hách phất tay, ra khỏi phòng học, “Đàn ông thì phải sống sao cho khí khái, mạnh mẽ.”
Lúc trở về văn phòng dọn đồ, trong trường đã chẳng còn người nào, An Hách lười biếng duỗi mình.
Lúc xuống tầng dưới, cậu học sinh đứng đối diện với tường đã đổi chỗ, cậu ta đang dọc theo chân tường gần văn phòng ở tầng một, vừa lầm rầm vừa chậm chạp đi ra ngoài.
An Hách lướt qua bên người cậu ta, lúc đi ngang văn phòng của hiệu trưởng, y nhìn thoáng vào bên trong thì thấy thầy Tưởng còn chưa về mà đang chúi đầu vào máy tính lúi húi gõ gì đó. Y đứng ở cửa ngập ngừng vài giây rồi bước nhanh ra cổng trường.
Có lẽ ngày mai y sẽ đi tìm thầy hiệu trưởng tâm sự vậy.
Những chiếc xe đạp điện đậu đầy ở lối đi bộ của bãi xe bên cạnh cổng trường, An Hách không thể không đi xuống lòng đường, giờ đúng lúc tan tầm, còi xe cứ vang lên inh ỏi, nghe vào thấy thật phiền muộn.
Cúi đầu đi được một đoạn ngắn, đằng sau lại có tiếng còi làm y thật sự chịu không nổi, y giẫm cả lên nắp cống thoát nước để đi nhưng tiếng còi vẫn kêu không ngừng. Y có chút khó chịu quay đầu lại.
“Còn tưởng đánh tay anh có một chút mà làm cả tai anh điếc luôn rồi đấy.” Na Thần ngồi trên chiếc Bombardier nhìn y, khóe miệng mang theo ý cười.
“Sao cậu lại chạy tới đây?” An Hách ngẩn người, “Tìm Hứa Tĩnh Diêu hay là tìm tôi?”
“Tìm anh,” Na Thần quan sát tay y, “Tôi tìm ông lương y xin thuốc cho anh đắp tay.”