CHƯƠNG 81. ĐẠI CHIÊU
An Hách đi xuống lầu, đang tính lái xe mình thì Na Thần lại kéo y lại, giơ chìa khóa trong tay lên: “Tôi lái.”
“Cậu lái cái gì?” An Hách ngẩn người, nhìn chìa khóa trong tay hắn, “Xe điện hả?”
“Ừ,” Na Thần chìa cái khóa về phía trước, bấm một cái, một em xe điện đậu kế bên tòa nhà trước mặt kêu tít tít mấy tiếng, hắn bước tới, “Qua cảm thụ chút đi.”
Đêm qua do trời khá tối nên đến giờ An Hách mới thấy rõ, xe điện này có cái đầu tròn cực nhỏ xinh, yên xe cũng nhỏ nhắn nốt, nhìn ra sau khi người lái ngồi lên xong chỉ còn có thể chừa lại cho người ngồi sau chỗ trống khoảng chừng nửa cái mông.
“Không ngồi được,” An Hách theo hắn đi đến trước cái xe, “Cậu có vẻ rất xem nhẹ thể tích của hai ta thì phải.”
“Lên đi,” Na Thần sải bước ngồi lên xe, dịch lên phía trước, “Ngồi được mà.”
“Big…” An Hách không nhúc nhích, còn định đấu tranh một hồi.
“Đừng cằn nhằn nữa được không?” Na Thần kéo y, “Muốn tự mình ngồi lên hay là tôi trói anh lại.”
“Được, được, được,” An Hách đành phải ngồi xuống, đặt mông xuống xong y lại phải loay hoay cả nửa ngày mới tìm ra chỗ đặt chân, “Tôi nói trước, lốp xe mà bể tôi nhất định sẽ bỏ xe chạy trước, còn lâu mới có chuyện đẩy xe đấy nhé.”
Na Thần cười nổ máy, xe điện nho nhỏ ì ạch di chuyển, Na Thần phải đạp chân xuống đất lấy đà đẩy mấy cái xe mới tăng tốc được.
Lúc chạy xe ra khỏi cổng khu dân cư, bảo vệ từ trong phòng nhoài nửa người ra ngoài, hơi giật mình nhìn bọn họ ra cổng.
“Làm cậu bảo vệ luôn vui vẻ của chúng tôi sợ đến mức quên cả cười rồi kìa.” An Hách thở dài.
“Thế nào,” Na Thần rất đắc ý vỗ lên đầu xe, “Đủ động lực chứ.”
“A, chắc 20 kilomet trên giờ cũng không tới nhỉ…”
“Thì nhanh hơn đi bộ.”
An Hách không nói nữa, có chút bất đắc dĩ đưa tay lên ôm eo Na Thần, yên này quá nhỏ, y có cảm giác nếu không túm lấy Na Thần, bất cứ lúc nào y cũng có khả năng bị văng ra đằng sau. Nói thật, hai người bọn họ chen chúc trên cái xe này, tư thế ngồi thật rất cá tính. Bởi vì ngồi quá sát với Na Thần, nên y không thể không dạng chân sang hai bên, Na Thần ngồi phía trước, đầu gối đụng vào đầu xe, thành thử cũng phải mở chân ra nốt.
Nhìn ngốc vô cùng.
“Tôi ném đi đôi cánh, quên mất cả thiên đường,” Tâm trạng Na Thần dường như tốt hơn trước không ít, đón gió bắt đầu hát, “Ký ức cuối cùng là bay lượn về phía người…”
Giọng của Na Thần không cao, hát cũng rất ngẫu hứng nhưng vẫn kéo An Hách về cái đêm Na Thần đứng trước mặt y đàn guitar, lần đầu hát bài hát đó.
Y vừa định vỗ tay, Na Thần lại đột nhiên lắc lắc chân: “Nhìn này.”
“Nhìn gì?” An Hách không hiểu.
“Nhìn chân tôi,” Na Thần lại lắc lắc cái chân, “giống cánh không?”
“Cậu…” An Hách không biết nên nói gì mới tốt, có chút buồn cười, “Giống.”
“Bay lượn về phía người…” Na Thần vừa lắc chân vừa lặp lại câu hát cuối cùng, “bay lượn về phía người… phành phạch…”
“Tôi xin cậu,” An Hách thò tay ra trước vuốt lên chân hắn, “Để cánh nghỉ một lát được không? Người ta nhìn cậu đầy đấy.”
Lúc xe điện sắp chạy tới bệnh viện số 5, Na Thần vốn vẫn đang trò chuyện với An Hách lại đột nhiên im lặng, đến khi tới cổng bệnh viện, cho xe ngừng lại hẳn, hắn mới nói một câu: “Đến rồi.”
An Hách vỗ vỗ vai hắn, xuống xe, mông ê hết cả lên.
“Mẹ tôi, bà ấy…” Na Thần ngồi ở trên xe đỡ tay lái, “Bà ấy thỉnh thoảng có thể sẽ đột nhiên… anh…”
“Biết rồi, không sao đâu, đừng lo lắng,” An Hách gãi đầu hắn, “Đi nào.”
Đây là lần đầu tiên An Hách đi vào bệnh viện số 5, nhìn qua thì cũng không khác gì mấy bệnh viện bình thường, muốn nói có gì khác biệt thì chắc là ở đây yên tĩnh hơn rất nhiều với cũng không đông nữa.
Hôm nay thời tiết đẹp, nắng chan hòa, bước qua đại sảnh của viện y thấy không ít bệnh nhân hoặc đứng hoặc ngồi đang phơi nắng, có người đang cười cũng có người trầm mặc, còn có người thì cứ luôn miệng cằn nhằn chuyện gì đấy.
Na Thần đến phòng của bác sĩ Trần một chuyến, An Hách đứng trước cửa sổ ở hành lang nhìn xuống dưới, y không biết mỗi lần Na Thần tới đây sẽ có tâm trạng gì, người ở nơi này đều sống trong thế giới của họ, bi thương hay vui sướng, người thường đều không thể hiểu được. Tựa như Na Thần vẫn không có cách nào hiểu được suy nghĩ của mẹ hắn, cảm thấy bất lực, ảo não khi muốn tiến vào thế giới của mẹ song lại mãi bị chặn ở ngoài cửa, còn có cả vì không thể được mẹ thấu hiểu mà trở nên sợ hãi.
Giống như y, Na Thần không có khả năng bước ra khỏi bóng tối mười mấy năm đằng đẵng qua nhanh chóng như vậy, nhưng hắn suy nghĩ cố gắng muốn thay đổi, thay đổi tình cảm đối với mẹ, mang người tới thăm mẹ…
Mỗi một bước đối với Na Thần mà nói đều không dễ dàng gì, đây là bước chân gian nan mà hắn phải bỏ ra hai ba tháng ròng rã mới bước ra được.
Na Thần ra khỏi phòng, đi đến cạnh y: “Đi thôi, bác sĩ Trần nói giờ có thể đi thăm bà.”
“Ừ, ở đâu?” An Hách xoay người theo hắn tới phía cầu thang.
“Ở sau dãy nhà này, chỗ đấy có một khu vận động, bà ấy thường ở đó phơi nắng.” Na Thần tiến lên trước vài bước sau lại giảm tốc độ, đi song song với An Hách, nắm lấy tay y.
An Hách nhéo tay hắn rồi lại gảy gảy trong lòng bàn tay hắn, Na Thần nhe răng cười: “Ngứa.”
Khu vận động ở dãy nhà sau có không ít người, còn thêm cả mấy cô y tá đứng cạnh đó. An Hách nhìn lướt qua, thoáng chốc liền xác định được người phụ nữ ngồi trên băng ghế dài hẹp ở một góc khuất là mẹ của Na Thần.
Tóc dài xõa trên vai, rất đẹp, nhìn qua thấy còn rất trẻ, bà ấy lẳng lặng ngồi đó tựa như một bức họa.
“Đó chính là mẹ tôi.” Na Thần chỉ qua bên kia, nhẹ giọng nói.
“Thấy rồi, ngoại hình của cậu với mẹ cậu rất giống nhau.” An Hách cười khẽ.
Y tá thấy Na Thần đến, cười xoay người nói gì đó bên tai mẹ Na Thần, bà ấy quay mặt qua, đầu tiên là sửng sốt một chút tiếp đến liền nở nụ cười.
“Mẹ.” Na Thần bước nhanh qua, ngồi xổm xuống bên người bà.
“Sao lâu thế con không tới,” Bà ấy bưng lấy mặt Na Thần rồi sờ lên, thanh âm thật dịu dàng, “Mẹ nhớ con.”
“Dạo này nhiều việc quá nên không tới được,” Na Thần nói thật nhẹ, quay đầu lại nhìn An Hách, “Mẹ, đây là bạn con, An Hách.”
“Chào dì ạ.” An Hách đi qua, lẽ ra bình thường với tuổi này của mẹ Na Thần cùng lắm thì y gọi là chị, thêm nữa bà ấy còn trẻ hơn tuổi thật rất nhiều nên lúc gọi một tiếng dì này y cũng khá là gian nan.
“Chào cậu,” Mẹ Na Thần tươi cười, ngẩng đầu nhìn y, nhìn rất lâu, sau đó nụ cười dần nhạt đi, ánh mắt cũng hơi rét run, “Cậu muốn làm gì?”
An Hách không ngờ bà ấy sẽ đột nhiên hỏi như vậy, dừng một chút song vẫn thật bình tĩnh trả lời: “Cháu không muốn làm gì hết, cháu theo Na Thần tới thăm dì.”
“Mẹ,” Na Thần nắm lấy tay bà, “Anh ấy là bạn con, hồi trước không phải mẹ luôn hỏi con vì sao con không có bạn à, giờ con mang bạn…”
“Con không có bạn,” Mẹ Na Thần lập tức ngắt lời hắn, cau mày, “Thần Thần, con không có bạn mà.”
An Hách ngồi xổm xuống cạnh Na Thần, thật nhẹ nhàng nói: “Cậu ấy có bạn, cháu chính là bạn cậu ấy.”
Mẹ Na Thần không nói nữa, chỉ là quan sát y. An Hách không thể phán đoán được cảm xúc gì từ trong ánh mắt đó, nghi hoặc, mê mang, khó hiểu cùng tìm tòi nghiên cứu, hình như đều có lại như đều không rõ ràng.
“Là bạn gì? Bạn tốt hả?” Bà nhẹ giọng hỏi.
An Hách đang nghĩ xem nên trả lời thế nào mới không thể làm bà ấy bị chấn động, Na Thần lại đột nhiên ngẩng đầu: “Bạn trai.”
“Mẹ biết cậu ta là nam mà.” Mẹ Na Thần nhìn hắn cười khẽ.
“Mẹ, An Hách là… bạn trai của con,” Na Thần cắn mạnh lên môi, thanh âm có chút chột dạ, “Anh ấy là bạn trai của con.”
“A.” Mẹ Na Thần ngẩn người, nhẹ nhàng a một tiếng, lại không nói nữa.
Trong lòng An Hách siết lại, y không biết Na Thần phải hạ bao nhiêu quyết tâm mới có thể nói ra những lời này với mẹ hắn, cứ nhìn vào phương thức Na Thần ở chung từ nhỏ đến lớn với mẹ hắn thì thấy bắt đầu từ thời điểm Na Thần nói mình có bạn, hắn cũng đã bắt đầu “chống đối” lại mẹ mình.
Cách thức của Na Thần vẫn ngốc như cũ, An Hách vừa cảm thấy vui song lại mơ hồ bất an, không biết phương thức như vậy có nằm trong phạm vi có thể tiếp nhận của bà ấy hay không nữa.
“Bạn trai?” Mẹ Na Thần cúi đầu, tóc trượt xuống che khuất nửa khuôn mặt của bà, tựa hồ là đang tự hỏi.
An Hách ngồi trong chốc lát, ba người đều trầm mặc, y cảm thấy không thể để mẹ Na Thần tiếp tục suy nghĩ nữa, vì thế khẽ đẩy Na Thần một chút, Na Thần nhìn y một cái, đứng dậy ngồi xuống cạnh bà: “Mẹ, mẹ ăn cơm chưa?”
Mẹ Na Thần không đáp, cúi đầu như cũ, tóc buông xuống, An Hách chỉ có thể thấy hàng lông mi thật dài cùng sống mũi cao thẳng đẹp y chang của Na Thần.
“A…” An Hách đang định cắt ngang tiếp.
“Cậu gọi là An Hách?” Bà ấy đột nhiên ngẩng đầu lên, nâng tay nhẹ nhàng vén tóc ra sau tai.
“Vâng.” An Hách gật đầu.
“Cậu muốn cưới Thần Thần?” Bà ấy hỏi tiếp.
“Dạ?” An Hách sửng sốt, câu hỏi đột ngột nằm ngoài dự đoán này khiến y ngây ra. Na Thần cũng ngỡ ngàng, há miệng thở dốc, không nói được gì. Mẹ Na Thần còn nhìn An Hách, y cảm thấy nắng hôm nay thật gắt, chiếu xuống khiến y muốn đổ cả mồ hôi, vài giây sau y gật đầu: “Vâng.”
“Nói ngược,” Na Thần chống khuỷu tay lên đầu gối, tươi cười, “Là con muốn kết hôn…”
“Thần Thần,” Mẹ Na Thần bất ngờ vươn tay lên sờ mặt hắn, “Con đang cười.”
“Vâng,” Na Thần nhìn bà, “Con vui, nên cười.”
Bà ấy không nói gì, chỉ là vẫn sờ lên mặt Na Thần, lên khóe mắt, khóe miệng, nhẹ nhàng mà sờ, qua thật lâu mới nhẹ giọng nói: “Thật tốt.”
“Mẹ,” Na Thần cầm lấy tay bà, “Con nhìn thấy sao.”
“Phải không?” Bà ấy nhìn Na Thần, hốc mắt đột nhiên đỏ hoe, “Phải không?”
Na Thần gật đầu.
“… Thật tốt.” Bà nhẹ giọng nói, nước mắt chầm chậm tràn đầy hốc mắt. Y tá đứng ở một bên đi tới, thì thầm với Na Thần, bọn họ nên về thôi, không thể khiến cảm xúc mẹ hắn dao động quá lớn được.
“Chúng ta về phòng nghỉ ngơi đi, lát nữa thì ăn cơm,” Y tá kéo tay mẹ Na Thần, “Hôm nay có thịt bò hầm đấy, chẳng phải hôm qua chị bảo hôm nay muốn ăn thịt bò sao?”
“Tôi nói sao?” Bà ấy đứng lên, chậm chạp đi theo y tá.
“Ừ, có nói đấy, thế có muốn lát nữa chúng ta đi xem xem có món gì khác ngon hơn không?” Y tá cười nói.
Mẹ Na Thần chưa nói tạm biệt cùng bọn họ cũng không nhìn lại bọn họ lần nào, tựa hồ như đột nhiên quên mất sự tồn tại của hai người. Mãi cho đến khi nhìn không thấy bóng dáng của mẹ cùng y tá nữa, Na Thần ngồi ở trên băng ghế mới ngửa đầu lên trời, thở một hơi thật dài.
An Hách đứng lên, đi đến cạnh hắn, thấy được từ khóe mắt hắn trượt ra một giọt nước mắt.
“Đi không? Mang cậu đi chơi.” An Hách búng lên cằm hắn một cái.
“Chơi gì?” Na Thần vẫn ngửa đầu, chỉ là rất nhanh chóng nâng tay lên che mắt.
“Theo ý cậu, cậu muốn chơi gì thì chơi cái đó.” An Hách xoay người.
“Tôi muốn chơi điện tử.” Na Thần nói.
“Vậy thì đi chơi điện tử, đi.” An Hách đá lên giày hắn. Na Thần cười, đứng lên dụi dụi mắt, lười biếng duỗi eo.
“Big 7, tôi nói với cậu này,” An Hách cầm hộp kem trong tay, cùng Na Thần đứng ăn ở ven đường xe cộ tới lui, “Khi cậu nói chuyện với mẹ cậu, không thể cứ nói như vậy được.”
“Tôi vốn không muốn nói, nhưng không biết tại sao lại phun ra,” Na Thần cúi đầu xúc một miếng kem thật lớn lên ăn, “Tôi còn tưởng bà ấy lại muốn đánh tôi đấy.”
“Có phải bà ấy không nhớ cậu là nam không?” An Hách nghĩ nghĩ, mẹ Na Thần đối với xưng hô bạn trai này hình như không có mấy phản ứng gì.
“Cái này…” Na Thần liếm thìa, một lát sau đột nhiên cười lên, “Cũng không chắc, có cảm giác cả bà ngoại tôi cũng thỉnh thoảng hồ đồ không phân biệt được tôi là nam hay nữ, chắc là do di truyền.”
“Hồi đầu tôi cũng không phân biệt được.” An Hách cắn một miếng kem, trời đã ấm lên nhưng ăn kem vào vẫn thấy lành lạnh, y liếc sang nhìn Na Thần, phát hiện chỉ trong chốc lát vậy mà hắn có bản lĩnh ăn luôn cả nửa hộp.
“Chắc là tại tôi đẹp,” Na Thần quay sang nháy mắt đưa tình với y, “đúng không đại gia?”
Cho dù cái nháy mắt này rõ ràng là đang lên cơn điên song An Hách vẫn bị ánh mắt của Na Thần câu đi mất hồn, không cẩn thận ăn một miếng kem thật lớn, răng miệng buốt lên tận óc.
“Giờ cậu còn đi diễn cùng ban nhạc không?” An Hách không dễ dàng nuốt được miếng kem xuống, hỏi.
“Hai tháng rồi thì không đi, bà xã Lý Phàm mang thai nên ổng mỗi ngày đều lo hầu hạ nương nương, thiếu điều đổi tên mình thành Tiểu Phàm Tử thôi, qua tháng này rồi tính tiếp,” Na Thần lại ăn hai miếng kem to nữa, “Sao thế, muốn xem hả?”
“Tại lâu rồi không thấy cậu đánh trống,” An Hách cười, “Với lại tôi còn chưa thấy… cậu đánh trống trong hình dạng bình thường đâu.”
“Cũng vậy à,” Na Thần ném hộp kem đã ăn sạch vào thùng rác, “Anh muốn thấy thì lần tới chúng tôi diễn qua xem đi.”
“Vậy ban nhạc có thể mất đi sức hấp dẫn của người đẹp đánh trống không?” An Hách nhớ tới lần đầu thấy Điểu Nhân diễn, ánh mắt y không rời khỏi tay trống chút nào.
“Không, giờ chúng tôi có người đẹp chơi keyboard rồi… anh còn ăn nữa không?” Na Thần chỉ chỉ vào hộp kem cả nửa ngày vẫn còn hơn phân nửa của y.
“Lạnh lắm, răng chịu không nổi.” An Hách bất đắc dĩ nhìn hộp kem.
“Cho tôi,” Na Thần lấy hộp kem trong tay y qua, chỉ mấy thìa là ăn nốt chỗ kem còn lại, sau đó cưỡi lên xe điện nhỏ xinh, “Đi thôi, đua xe tiếp.”
“Còn chưa thua đủ hả?” An Hách cười, chen chúc ngồi xuống yên sau.
“Tôi đã nghĩ ra được một đại chiêu, ít nhất cũng có thể thắng một ván,” Na Thần nổ máy, lại lắc chân, “Phành phạch…”
An Hách vốn định đi ăn gì đó rồi mới chơi song sau khi Na Thần nhắc tới đại chiêu của mình xong liền vô cùng hưng phấn, mua hai cái Hamburger nhét vào tay y xem như là bữa trưa. An Hách đành phải gặm Hamburger rồi cùng hắn đi chơi điện tử, người đến chơi không ít, vì là cuối tuần nên cả ngày đều vô cùng náo nhiệt, chỗ đua xe đã ngồi kín, chỉ có thể chờ.
Gặm xong hai cái Hamburger, người chơi hình như là một cặp rốt cuộc mới chịu xuống, hai người họ đồng thời nhào lên đoạt xe. Yên vị rồi An Hách mới nghe được bên cạnh vang lên giọng của một thằng nhóc, cực kỳ tủi thân: “Bị cướp chỗ rồi.”
Y quay đầu sang, thấy một cu cậu tầm bảy tám tuổi vẻ mặt buồn bực đứng ở phía sau.
“Trẻ con mới mấy tuổi thế này sao trà trộn vào đây được?” An Hách giật mình.
“Cháu chỉ chơi mười xèng thôi,” Thằng bé đưa hai tay lên, trong tay có hai đồng xèng, lại chỉ ra sau, “Mẹ cháu ở đằng kia kìa.”
Na Thần lấy ra thêm mười xèng nữa đặt vào tay nó: “Chú với đại gia này chơi mười phút xong sẽ xuống, sau đó cháu chơi hai mười xèng, được không?”
“Được ạ.” Thằng bé gật đầu.
“Ồ,” An Hách cười, “cậu xưng hô cũng thật thuận mồm ha.”
Sau khi trò chơi bắt đầu, An Hách liếc mắt nhìn sang màn hình của Na Thần, cảm thấy trình độ Na Thần cũng chẳng cao lên chút nào, lúc xuất phát còn chậm hơn mình cả vài giây.
Chỉ với trình này mà có thể ra đại chiêu?
Vòng thứ nhất, đúng như dự kiến của An Hách, Na Thần thua.
“Sao tôi lại cảm thấy cậu thụt lùi nhỉ.” An Hách vừa bỏ xèng vừa cười nói.
“Chơi lại.” Na Thần cười với y.
Vòng thứ hai, khi xuất phát Na Thần lao đi rất nhanh, có điều đến chỗ rẽ lại bị An Hách vượt qua, sau đó liền cứ chạy theo đuôi xe An Hách, đến điểm kết thúc còn kém non nửa đầu xe, không thể vượt qua.
“Tay nóng lên rồi hả? Nhanh hơn nãy rồi đó.” An Hách trấn an hắn một chút, mỗi lần Na Thần thua, vẻ mặt đều không phục, có điều hôm nay trông hắn vẫn rất bình tĩnh.
“Coi bộ không ra đại chiêu là không thắng được anh thật rồi,” Na Thần khẽ cắn môi, “tại anh bắt tôi phải ra chiêu đấy.”
An Hách chỉ cười, trò này y rất thạo, thật đúng là không biết có thể ra đại chiêu gì nữa, Na Thần nói vậy khiến y có chút chờ mong.
Vòng thứ ba, Na Thần xuất phát chậm một chút, chỗ rẽ vượt qua một lần nhưng rất nhanh lại bị An Hách đuổi theo kịp. An Hách hết sức chăm chú nhìn vào màn hình, chạy thật nghiêm túc. Nhưng mãi đến vòng cuối cùng, Na Thần vẫn chạy sau y, đại chiêu cũng chưa sử dụng đến.
Cuối cùng ở một chỗ rẽ, An Hách hơi giảm tốc độ một chút, chỗ rẽ này nếu Na Thần vượt qua, không thể nghi ngờ gì ván này sẽ thua mất.
“An Hách,” Na Thần đột nhiên đè giọng xuống rất thấp kêu y một tiếng, “Tôi yêu anh.”